Khai Quốc Công Tặc

Chương 51: Q.3 - Chương 51: Tử Lưu (17)




Trình Danh Chấn gượng cười, thấy thoải mái hơn. Cảm giác ngủ này sâu đến trước nay chưa từng có. Cũng may tất cả trong mộng chỉ là giả, mình cũng không phải trải qua những tai họa kia một lần nữa, cũng không phải nhìn thấy thảm cảnh này một lần nữa.

- Cậu nói xem cậu còn ít tuổi vậy mà nghĩ nhiều việc như vậy là gì?

Lời Tôn Đà Tử nói khiến hắn cười. Lão già này xuất phát từ ý tốt. Nhưng ngoại trừ im lặng ra, hắn căn bản không biết đáp lời thế nào.

- Hài, càng nghĩ nhiều tâm càng mệt, người mệt thì còn có thể nhìn ra được chứ tâm mệt nhìn không ra, sẽ biến thành bệnh thôi.

Tôn Đà Tử thấy Trình Danh Chấn không nói tiếp tục lải nhải:

- Từ trước đến nay, những kẻ bệnh chết mười thì có đến tám phần là chết vì tâm bệnh, cậu cứ tiếp tục như vậy, không bị tên bắn chết thì sớm muộn gì cũng mệt mà chết.

- Không đến mức như ngài nói đấy chứ?

Trình Danh Chấn gượng cười ngắt lời. Tôn Đà Từ là thần y của đầm Cự Lộc, y thuật không chỉ giỏi mà giả thần giả quỷ cũng rất khá dù là quẻ ông tính ra mười quẻ thì có chín quẻ là không chuẩn xác.

- Có tin hay không thì tùy cậu!

Tôn Đà Tử vừa đánh eo vừa khóa hòm thuốc:

- Còn hai thang nữa là không cần phải uống nữa rồi. Thuốc có ba phần độc, chỗ của ta là thuốc an thần bổ huyết, cậu không tự chăm sóc bản thân thì có uống bao nhiêu cũng vô dụng thôi.

- Đa tạ lão!

Mặc dù không muốn nói chuyện lâu với Tôn Đà Tử, nhưng trong lòng Trình Danh Chấn tràn đầy cảm kích. Ông ta chẳng những đã cứu hắn mà còn cứu cả Đỗ Quyên, cứu rất nhiều người trong đầm Cự Lộc. Nếu xếp uy vọng của tất cả già trẻ nam nữ trong đầm, thì ông nhất định nằm trong hàng thứ ba rồi.

Tôn Đà Từ không quay đầu lại mà bước tiếp ra ngoài:

- Đừng có suy nghĩ lung tung. Sau khi cậu đến, đầm Cự Lộc không giống trước kia nữa, có ăn có uống, còn có thể nghe thấy tiếng cười. Nay trong đầm ít nhất cũng mấy chục vạn nhân khẩu, trong bọn họ có người đáng chết, đại bộ phận cũng không đáng chết đấy.

Có một trách nhiệm nặng nề đè lên bả vai Trình Danh Chấn khiến sắc mặt của hắn trắng bệch đi, rất nhanh hắn lại khôi phục được bình tĩnh:

- Ta thực sự không nghĩ lung tung, chỉ có điều thỉnh thoảng bị nhiễu loạn thôi.

- Bị quấn nhiễu thì đi vòng qua, đừng có quá gồng mình. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng!

Ông nhanh chóng tiếp một câu, vén rèm cửa lên một chân bước ra ngoài:

- Quyên Tử đã quay về, hãy đối tốt với nó. Từ lúc cậu quay lại đầm Cự Lộc, nó hầu như không chợp mắt.

Dứt lời, buông rèm cửa, vừa tập tễnh đi vừa hát dân ca:

- Không phải người một nhà, không vào được cửa, không có cái chảo, không nấu được cơm...

Ông ta hát nghe rất thô nhưng vẫn khiến cho Trình Danh Chấn ở trong phòng và Đỗ Quyên ở bên ngoài đỏ mặt. Hắn biết rằng ông ta nhờ tiếng hát nhắc nhở mình, lúc này là một thành viên quan trọng của đầm Cự Lộc. Cửu đương gia, Tổng giáo đầu, Đô úy Nhuệ sĩ doanh, con rể Tam đương gia Đỗ Ba Lạt, lang quân của Thất đương gia Đỗ Quyên. Dấu vết vô số, dù có đốt thành tro thì cũng không thoát được một từ “Tặc”.

Không những là tặc mà còn là anh hùng trong tặc, kiệt xuất trong tặc. Một cái dậm chân có thể làm Hà Bắc rung chuyển, một tiếng rống giận có thể làm đứa trẻ đang khóc đêm ngừng khóc. Nhưng điều quan trọng nhất là sự sinh sống của chừng mười lăm, mười sau vạn người trong đầm Cự Lộc. Mình là Cửu đương gia của bọn họ, có thể quyết định sống chết của bọn họ. Nếu như trong lòng mình bị chấp niệm này ngăn cản, mất tự chủ sẽ khiến cho bọn họ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nhưng vì để cho bọn họ được sống mà rất nhiều người đã phải chết. Rất nhiều người không đáng chết, rất nhiều người hắn không muốn giết. Ông ta nói không sai, tâm sự của hắn có chút nặng nề. Dù ai ở vị trí của hắn cũng không tránh khỏi, trừ những kẻ không có tim phổi.

Đầm Cự Lộc nếu muốn sinh tồn phải khai chiến. Không phải là quận Binh của Dương Bạch Nhãn, mà phải là tinh nhuệ chân chính của Đại Tùy. Tả Võ Hầu, Tả Võ Vệ, Hữu Võ Hầu, Hữu Võ Vệ, Tả Hữu Ngự Vệ, Tả Hữu Đồn Vệ, còn có Hổ Bí Thiết Kỵ, biên quân biên ải. Trong những người này có rất nhiều người từng là đồng chí bạn cũ của phụ thân hắn, hắn dùng nhưng binh thư chiến sách học được từ phụ thân để đối phó bọn họ, hủy diệt bọn họ. Hủy diệt được một người, hắn lại tiếp tục phải đối mặt với người kế tiếp. Hắn từng nghe hành khúc trong quân, ảo tưởng mình sẽ trở thành một thành viên trong bọn họ. Hiện giờ hắn lại giết chết bọn họ cùng với mộng đẹp thời thơ ấu, điều này không phải là kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là, hắn sợ mình một ngày nào đó sẽ gặp lại phụ thân trên chiến trường, tuy rằng cơ hội rất ít, những không hoàn toàn không có khả năng. Khi đó hắn nên làm gì đây? Phụ thân là tội thân, nhiều lắm có thể làm khuân vác ở trong quân, hoặc là làm đá kê chân xông vào trước nhất. Mà hắn, là sai người chém chết phụ thân hay là để mặc cha xông lên chém chiến kì của mình?

Hoặc là hủy diệt Đại Tùy của phụ thân, hoặc là bị Đại Tùy của phụ thân hủy diệt. Sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, không còn lựa chọn nào khác. Mà sau khi hủy diệt Đại Tùy, hắn có thể mà gì? Nhiều lắm là biến tài bảo của người khác thành của mình, biến nữ nhân của người khác thành của mình, biến nhà ở của người khác thành nhà ở của mình mà thôi. Hắn chỉ có thể vì hủy diệt mà hủy diệt, không có đường ra.

Rốt cuộc hắn cũng bắt đầu lý giải lời năm đó sư phụ nói ở trong ngục. Giang hồ thực ra là không có đường về, càng đi càng xa, càng không có phương hướng. Cho nên sư phụ có vô số vàng bạc châu báu lại tình nguyện ở trong đại lao. Không phải là sư phụ sợ không đánh lại Lý Mật mà là không muốn đánh, không muốn tranh giành, không muốn giãy dụa.

Bởi vì đối với sư phụ mà nói, trong thiên địa không chỗ nào không phải là ngục tù. Ông ngồi đâu cũng thế thôi.

Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào... Phùng Hiếu Từ khi chết biết mình vì cái gì mà chiến, vì cái gì mà chết.

Còn đồng đội của Trình Danh Chấn thì sao? Mục tiêu của hắn ở đâu? Hắn lâm vào tuyệt cảnh có dũng khí và lòng tin như thế hay không?

Không phải hắn nghĩ nhiều mà tất thảy những cái này căn bản không có đáp án.

Hắn lại bắt đầu đổ mồ hôi, trước mắt lại có khói bốc lên. Những người này vì hắn mà chết, hoặc là vì hắn mà cười, nắm tay hắn, đấm lồng ngực cho hắn, do dự. Người chết cũng không cần suy nghĩ nhiều, mà người sống lại không thể không nghĩ. Con người dù sao cũng là thân xác máu thịt, không phải là cỏ cây, không thể hút gió uống sương.

Trong lúc đó, trán hắn truyền đến cảm giác ấm áp, tất cả sương khói đều tiêu tan. Thê tử Đỗ Quyên của hắn lấy tay sờ lên trán hắn, vẻ mặt hết sức lo lắng, hỏi:

- Lang quân, lang quân, huynh làm sao vậy? Đừng làm muội sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.