Khai Quốc Công Tặc

Chương 53: Q.3 - Chương 53: Tử Lưu (19)




- Nàng thật đáng chết!

Trình Danh Chấn lại gõ lên trán Đỗ Quyên một cái, sau đó dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp. Hắn biết đó chỉ là một câu đùa, ở miệng của Đỗ Quyên từng nói chém chết nhiều người chết rất nhiều lần rồi, nhưng trên thực tế, những người đó đều đang sống rất vui vẻ, bảo gồm cả Tiểu Hạnh Hoa ngày hôm đó, Đỗ Quyên nhắc đến cô ấy liền nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại đem cô ấy đẩy vào trong lòng mình, thà rằng để một người thương tâm sau lưng, cũng muốn để bản thân mình kết thúc trong những tiếc nuối khi còn trẻ.

Tình ý này mãnh liệt như lửa, nó đang bày ra rõ ràng, cho dù là nhất thời không cảm nhận được, sau này dần dần nghĩ lại, cũng sẽ như rượu nguyên chất, sẽ không khiến cho ngươi cảm thấy mỏi mệt, cũng không để cho người ta cảm thấy bứt rứt, chỉ là say mê nhẹ nhàng, hưởng thụ sự ấm áp và mềm mại.

- Huynh ăn nhiều thêm một chút!

Đỗ Quyên múc một thìa cháo, đặt lên miệng thổi nhẹ nhàng, sau đó đưa cho Trình Danh Chấn.

- Ừ!

Trình Danh Chấn đáp lại, chậm rãi nuốt vào miệng.

- Cứ để tự ta!

Hắn cười cười với thê tử, sau đó giành lấy cái thìa.

- Không bệnh đến nỗi đến cơm cũng không thể ăn!

Đỗ Quyên cũng không tranh giành với hắn, đưa thìa cho hắn, lẳng lặng nhìn Trình Danh Chấn ăn. Đôi mắt sáng long lanh, lộ ra niềm yêu thích không hề che dấu. Trình Danh Chấn bị bộ dạng của nàng làm cho buồn cười, thấp giọng hỏi:

- Có cái gì đáng xem hay sao? Mau ăn cơm đi, lát nữa nguội mất!

- Lông mi của lang quân rậm, vị trí trong nhất hình như còn có một xoáy!

Đỗ Quyên đáp lại:

- Rất đẹp, đặc biệt là nhìn từ tỉ mỉ từ góc này!

- Nàng nhất định phải đếm xem ta có bao nhiêu lông mi mới được hay sao?

Trình Danh Chấn vừa giận vừa buồn cười, thấp giọng trêu chọc.

- Không đếm được, hôm nay đếm, mai lại quên!

Đỗ Quyên khẽ lắc đầu, nhìn kĩ Trình Danh Chấn một lượt, nàng lại nhẹ giọng khẩn cầu:

- Sau này huynh đừng có ngủ như vậy nữa? Muội thật sự rất sợ hãi!

- Nha đầu ngốc!

Trình Danh Chấn trong lòng ấm áp, kéo tay Đỗ Quyên, nhẹ nhàng giữ trong lòng bàn tay.

- Chỉ có lần này thôi, ta đảm bảo không có lần sau! Lần này đánh trận lớn như vậy, trong lòng ta lại không tự tin, cho nên không cẩn thận mệt quá. Tục ngữ nói tập luyện rồi sẽ quen, lần sau sẽ không căng thẳng như vậy nữa!

- Muội biết những chuyện mà lang quân phải quản rất nhiều!

Đỗ Quyên đưa tay kia ra, ngoan ngoãn để Trình Danh Chấn nắm.

- Nhưng không thể để mình mệt quá. Muội ăn nói vụng về, nói không chừng không có huynh, đến một ngày ta cũng không sống nổi. Nhưng lúc huynh bị bệnh, muội thật sự cảm thấy trời như sụp xuống một nửa!

- Về sau có thể quản ít chuyện đi một chút thì quản ít đi một ít!

Trình Danh Chấn gật gật đầu, trịnh trọng đảm bảo. Thê tử không phải là người có tính toán, giống như một suối nước trong có thể nhìn thấy tận đáy. Cũng bởi vì điều này, ở nhà hắn mới cảm thấy thư thái, không cần phải bị ảnh hưởng tâm trạng vì những thứ bát nháo bên ngoài.

- Chuyện gì có thể không nghĩ thì không cần nghĩ!

Đỗ Quyên nhìn trượng phu với đôi mắt trông mong, tiếp tục khẩn cầu.

- Đà Tử thúc nói huynh tâm lực tiều tụy, muội không đoán được huynh nghĩ gì, nhưng dù huynh có dự định thế nào, muội cũng đều ủng hộ. Bất kể tương lai có đi về đâu, muội cũng không hề do dự mà đi theo!

- Đà Tử đáng chết này!

Trình Danh Chấn buông lòng một cánh tay, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.

- Nàng đừng có để ý đến y. Tài chữa bệnh của ông ấy rất giỏi, còn những cái khác đều là khoe khoang, cứ giống như là xem bói, mười lần thì chín lần không chính xác! Ta còn có thể đi đến nơi nào? Nàng, mẫu thân của ta, còn có gia đình Nhị Mao đều ở đây, ta không thể bỏ lại mọi người. Hơn nữa, hiện tại ta là Cửu Đương Gia của đầm Cự Lộc, là kẻ đã giết vô số quan viên. Rời khỏi đầm Cự Lộc, không phải là tự mình đâm vào lưỡi đao của các quan binh hay sao?

- Nếu như nàng thật sự không thích nơi này, chúng ta có thể đi tới bên kia Thái Hành Sơn!

Đỗ Quyên dường như không nghe thấy lời giải thích của Trình Danh Chấn, hai tay nắm lấy tay của Trình Danh Chấn, dịu dàng hứa.

- Người của quận Hà Đông chắc chắn sẽ không nhận ra huynh. Bên kia vẫn coi như thái bình, chúng ta tìm một vùng nhỏ bé thu xếp ổn thỏa, mua một mảnh đất, tự trồng tự ăn…

Đây là ý tưởng mà nàng trước nay chưa từng có, Trình Danh Chấn đột nhiên cảnh giác.

- Có phải nàng nghe thấy lời đồn đại gì không?

Hắn cau mày hỏi, đồng thời đưa tay ra, nắm chặt cánh tay của Đỗ Quyên.

- Chưa!

Đỗ Quyên lắc đầu né tránh, sự sợ hãi trong ánh mắt của nàng bị trượng phu bắt quả tang.

- Muội thật sự chưa nghe thấy cái gì, nhưng muội cảm thấy…

Nàng không thể tiếp tục giấu diếm, chỉ đành cố gắng miêu tả sơ lược.

- Muội cảm thấy, hai người chúng ta, cả A Gia, thế lực đã vượt qua hơn nửa đầm Cự Lộc. Cứ thế mãi, chắc chắn có người trong lòng không thoải mái! Lang quân lại là một người có khả năng đánh nhau, danh tiếng ngày càng vang dội…

Những lời này, thật sự không phải một mình Đỗ Quyên có thể nghĩ ra được. Trình Danh Chấn nghe được cảm thấy kinh ngạc, nhìn Đỗ Quyên, thấp giọng hỏi:

- Là nhạc phụ bảo nàng nói với ta những lời này sao? Vẫn còn người khác muốn thông qua nàng để thức tỉnh ta?

Đỗ Quyên võ nghệ rất tốt, lãnh binh đánh giặc cũng có chương pháp, trong đám lâu la cũng có uy vọng, nhưng lại không giỏi suy tính. Bị trượng phu hỏi, ánh mắt lập tức bối rối, cúi đầu, tiếng nói vô cùng nhỏ đáp lại:

- Cũng… cũng không hoàn toàn là A Gia, còn có Tiết Tam Bá, Tôn Lục Thúc, đều nói úp úp mở mở. Mấy ngày gần đây Liễu Nhi tỷ tỷ cùng ta chăm sóc huynh, cũng nói gần nói ra, lộ ra ý tứ này!

- À!

Trình Danh Chấn nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm không nói. Điều này thì đúng rồi, đám người già trong đầm Cự Lộc đều là những người từng trải, nếu như không nhìn ra Trương Kim Xưng có ý củng cố địa vị, chèn ép người mới, mới lạ! Nhưng tình hình đối lập giữa các thế lực trong đầm Cự Lộc cũng không phải một sớm một chiều mà hình thành. Bản thân có thể chủ động nhượng bộ, cũng cần có thời gian và thủ đoạn, tiến hành từ từ, không thể nóng vội.

Nhìn sắc mặt trượng phu bắt đầu u ám, Dương Phàm không khỏi bắt đầu hoảng hốt, kéo cánh tay của Trình Danh Chấn, thấp giọng khẩn cầu:

- Huynh đừng có vội vã có được không? Là do trong lòng muội không giữ được tâm tư, không nên nói những lời vừa rồi với huynh. Dù sao hai người chúng ta cũng mãi mãi ở cùng nhau, bất luận ai muốn gây bất lợi cho huynh, muội sẽ là người động dao với hắn đầu tiên!

- Thế thì cũng không cần!

Trình Danh Chấn cười, vỗ vỗ vào mu bàn tay Đỗ Quyên, ý bảo nàng không cần vì mình mà lo lắng.

- Đại Đương gia là một người hiểu chuyện, không có chứng cớ, sẽ không dễ dàng nghi ngờ lòng trung thành của ta. Hơn nữa ta cũng không thể thật sự động thủ với lão, nếu không người ngoài nhìn vào, há chẳng phải ta là người vong ân bội nghĩa hay sao?

- Muội cũng chỉ nói là nếu có một ngày!

Đỗ Quyên cũng cười cười, thấp giọng đáp lại. Từ ánh mắt của trượng phu, nàng có thể nhìn rõ ràng vài phần lo lắng. Nhưng nếu trượng phu không chịu nói, nàng cũng không hỏi đến tận cùng.

Trình Danh Chấn gật đầu, tiếp tục cười nói:

- Liễu Nhi phu nhân còn nói với nàng những gì? Dù sao nàng ta và Đại Đương gia cũng là phu thê, có vài lời không hẳn đã là những lời nói tùy tiện!

- Huynh muốn nói, Đại Đương gia muốn thông qua Liễu Nhi tỷ tỷ để nói với chúng ta những lời không tiện nói sao?

Đỗ Quyên ngẩn người, đôi mắt đen láy mở tròn xoe.

- Muội, muội còn không nghe cẩn thận. Muội thật vô dụng, cứ luôn tưởng rằng tỷ ấy chỉ nói chuyện phiếm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.