Ngồi trong quân trướng, nghe bên ngoài tiếng gió gào thét, Trưởng sử quận Võ Dương Ngụy Trưng sống một ngày như bằng một năm.
Đã bị vây ở trong đống tuyết sáu ngày rồi, lửa giận và sự nhẫn nại của các huynh đệ đã lên tới cực điểm, mỗi buổi sáng thức dậy, Ngụy Trưng đều thấy một đống quạ đen chết ở bên ngoài trướng. Sáng sớm mờ mờ, chung quanh quân trướng đập liên hồi, ít nhất cũng có hơn bảy trăm con, xác chết màu đen cùng với tuyết trắng tạo thành một màu sắc đối lập, làm người ta nhìn thấy mà sởn tóc gáy.
Rốt cuộc là ai làm chuyện này, Ngụy Trưng cũng không có lòng truy cứu, y chỉ cười cười lắc đầu, bỏ qua chuyện này sau đầu. Thành Lê Dương đã gần trong gang tấc rồi, y không hy vọng vào lúc này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ngoài ra, Ngụy Trưng cũng hiểu được là mình phải kiên trì phối hợp với hành động của triều đình tiến hành thu phục Lê Dương đã làm cho nhiều người tức giận, không chỉ là sĩ tốt bình thường vốn có ý nghĩ tốt với vị Trưởng Sử đại nhân, mà ngay cả những quan quân cấp thấp xưa nay có thể nói với cấp trên được vài câu, giờ phút này chỉ sợ cũng hận không thể ném y ra ngoài trướng vải, để y bị gió tuyết làm đông chết bên ngoài.
Đích xác, Ngụy Trưng cái gì cũng hiểu, y hiểu oán khí trong bụng nhóm sĩ tốt, cũng hiểu nỗi khủng hoảng và tuyệt vọng trong lòng quan quân, nhưng y vẫn không có đường lui. Y là Trưởng Sử của Quận Thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng, ở mức độ nào đó, Nguyên Bảo Tàng chính là chủ công của Ngụy Trưng y, y chính là gia thần của Nguyên Quận Thủ, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, còn đây là tiêu chuẩn quy tắc của đại trượng phu lập nghiệp trên đời. Nếu đã nhận lễ vật của Nguyên Bảo Tàng, thì sẽ phân ưu thay đối phương. Cho nên bất kể là có thể đoạt lại Lê Dương hay không, có phải là đối thủ của lưu tặc hay không, y cũng phải toàn lực đánh một lần.
Nếu bất hạnh chết trước trận, y sẽ dùng tính mạng để thực hiện lời hứa của mình, từ nay về sau sẽ không phải thấy Nguyên Bảo Tàng bị triều đình tróc nã hạ ngục mà áy náy trong lòng nữa, cũng không cần phải phiền não vì tương lai và tiền đồ của Đại Tùy. Trên thế giới này, đối với một số người, chết vĩnh viễn còn dễ dàng hơn sống, chết là một hình thức giải thoát, không còn tồn tại bất cứ trách nhiệm gì, mà sống, thì nhất định phải lưng đeo chức trách.
Hiện giờ ở trong quân doanh, mang tâm tư liều chết đánh cược một lần không chỉ có một Ngụy Trưng, mà còn có đám người Huyện thừa Phồn Thủy Bao Văn Thăng, Tư Khố Ngô Ngạn Tổ cũng cùng chung ý tưởng. Quân phản loạn lẻn ở ngay trước mắt, sau đó không đánh mà thắng giành được nhà kho Lê Dương. Đây là tội quá lớn, chỉ sợ không một ai có thể tránh được số mệnh lấy cái chết để chuộc tội. Nếu như có thể oanh oanh liệt liệt đánh một trận với đám giặc cỏ, bất kể thắng hay bại, mọi người cũng sẽ tận lực. Nếu may mắn không chết trận, trước mặt đặc phái viên của triều đình đến hỏi tội, thì còn có thể đúng lý hợp tình hô một tiếng "Oan uổng". Dù sao mọi người cũng là chủ động đuổi giết tới đây, so với án binh bất động thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa với thời tiết kém như này, toàn bộ quan lại quận Võ Dương muốn tận trung vì nước, không ai quay về thành sưởi ấm cả. Đây chính là tinh thần làm hết phận sự đáng được triều đình khen ngợi. Mà dù không được nhắc tới, nhưng không có công lao thì cũng có khổ lao...
- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi! Giải tán đi, dù sao còn một ngày nữa chúng ta cũng đã đến dưới thành Lê Dương rồi!
Không muốn nhìn sắc mặt những đồng nghiệp như cha mẹ chết, Huyện Thừa huyện Quý Dương Ngụy Đức Thâm duỗi lưng một cái, thấp giọng đề nghị.
Trong quan lại chức vụ tương đối cao ở quận Võ Dương, gã là người duy nhất vui vẻ, như là lúc đầu khi phát hiện mắc mưu cũng hết sức giận giữ, nhưng chỉ qua một buổi tối, đã lại khôi phục như bình thường. Mấy ngày nay chưa biết tương lai ra sao, trên mặt trong lòng của mọi người đều hết sức bi thảm, chỉ riêng gã vẫn ăn đủ no, ngủ rất ngon, giống như không đếm xỉa đến bất cứ chuyện gì, các đồng nghiệp nhìn thấy mà bực bội. Ngụy Đức Thâm, Huyện Thừa huyện Quý Dương Ngụy Đức Thâm ở trong trướng lại giống như cao tăng đắc đạo, chỉ cười cười, ngậm tăm không đề cập tới phương pháp cởi tội như nào.
- Mọi người vẫn nên đi ngủ trước đi, ta xem lại bản đồ lần cuối.
Nghe được đề nghị của Ngụy Đức Thâm, Ngụy Trưng gật gật đầu, thấp giọng đáp lại. Phát hiện giặc cỏ "mất tích" vào lúc ban đêm, Chủ bộ Quang Sơ Trữ Vạn Quân đến gần khu huyện thành thu thập khao quân vật tư vẫn đi chưa về. Bởi vậy, Ngụy Trưng là nhân vật nòng cốt duy nhất của đội quận binh này, mọi người làm bất cứ chuyện đều nghe theo sai phái của y.
- Ngủ đi, Huyền Thành, nếu như ngươi lại nhìn thấy một đội kỳ binh nào đến, chúng ta không cần sống nữa!
Huyện thừa Phồn Thủy Bao Văn Thăng nhún nhún vai, không sâu không nông đùa một câu. Nếu mấy ngày hôm trước Ngụy Trưng không dùng kế kim thiền thoát xác một chiêu phá được đám giặc cỏ, nói không chừng mọi người bây giờ còn đang dây dưa, mặc dù sẽ bị truy cứu chịu tội, ít nhất sẽ không bị lâm vào tai họa trước mắt, còn có thể vui vẻ. Nhưng hiện tại không giống, đi như nào đều là con đường chết, căn bản không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào ở phía trước.
Ngụy Trưng cười cười, vô cùng kiên nhẫn giải thích với mọi người:
- Ta là sợ quân địch giở trò gì đó thôi, từ sau khi xế chiều hôm nay phát hiện mấy tên thám báo xuất hiện trước mặt chúng ta, thì các huynh đệ đã không còn phát hiện quân địch có bất kỳ động tĩnh gì nữa. Mà thành Lê Dương cách nơi này chưa tới năm mươi dặm, đối với việc dụng binh mà nói, hai quân sắp giao thủ lại rút toàn bộ thám báo lui trở về, tuyệt đối không phù hợp lẽ thường!
Y không đi ngủ, mọi người ai cũng phải nghiêm chỉnh ngồi đó, kiên trì nhìn vài lần trên bản đồ vài lần, ngáp nói:
- Vậy thì không đơn giản, bọn họ ít người, chuẩn bị tử thủ đợi viện quân! Dù sao lương thực ở nhà kho Lê Dương kia cho ngàn tên lưu tặc ăn no bụng cũng đủ trong hai trăm năm đấy.
- Nhân mã của Vương Biện tướng quân đã bắt đầu thăm dò tầng băng trên mặt sông rồi!
Ngụy Trưng ngẩng đầu nhìn người nói chuyện một cái, tiếp tục giải thích nói:
- Giặc cỏ không sợ chúng ta, nhưng chưa hẳn đã dám cứng rắn đối đầu với phủ binh đâu. Ngàn người cố thủ cô thành, cho dù Tôn Ngô sống lại, cũng không chắc thủ được. Ta nghĩ bọn chúng nhất định sẽ thả một mồi lửa sau đó bỏ thành mà đi. Dù sao mục đích đã đạt được rồi, thủ hay không thủ Lê Dương không có gì khác nhau!
- Thật là độc ác, cũng may Ngụy Huyền Thành không phải quân sư hại dân hại nước!
Tư khố Chủ bộ Quận Võ Dương Ngô Ngạn Tổ cười khổ đánh giá. Giờ phút này trong lòng mọi người đều hiểu được, nhà kho Lê Dương đã mất, tính mạng Phùng Hiếu Từ lão tướng quân đã mất, quan viên và thuộc lại của bốn quận Võ Dương, Thanh Hà, Cấp Quận, Ngụy Quận cũng gần như hoàn toàn bị mất tiền đồ. Nếu như phản quân lại đến dùng độc kế một tay hỏa thiêu kho lúa thì tia hy vọng cuối cùng của mọi người cũng theo đó tan thành tro bụi. Đến lúc đó, mặc kệ có vô tội thế nào cũng khó tránh phải gánh trách nhiệm bị người ta ném ra chịu tội để bình ổn Thánh giận.
Ngụy Trưng cũng cười, trên mặt lộ ra vài phần thê lương:
- Không phải ta ác, hai quân giao thủ, đương nhiên có bao nhiêu chiêu số phải dùng hết. Năm đó Bạch Khởi chôn giết bốn trăm ngàn Triệu quân, ở trong mắt người đời sau, đương nhiên là thủ đoạn tàn bạo lòng dạ độc ác, nên bị trời phạt. Nhưng đối với Tần quốc ngay lúc đó, cũng đã hoàn toàn đoạn tuyệt hy vọng Đông Sơn tái khởi của kẻ địch.
- Nhưng chúng ta lúc này có biện pháp gì? Giờ phút này nhà kho Lê Dương dù sao cũng đã nằm trong tay kẻ tặc! Hắn muốn bỏ đi hay giữ lại, đều là chuyện bản thân hắn tự làm chủ. Mà chúng ta, nên cứ dưỡng tinh thần đầy đủ, gặp chiêu phá chiêu là được.
- Đúng vậy, chúng ta có rầu rĩ đến mấy cũng không có tác dụng, kẻ tặc lại không thương hại chúng ta đâu.
Chúng đồng nghiệp mồm năm miệng mười câu nào cũng lộ vẻ ủ rũ.
Ngụy Trưng không muốn khiến mọi người tiếp tục chịu khổ cùng mình, cười đứng dậy:
- Có lý, ngủ đi ngủ đi dưỡng đủ tinh thần, ngày mai gặp chiêu phá chiêu! Dù sao chúng ta đã đến thành Lê Dương, Vương Biện tướng quân cũng hẳn tới rồi, đến lúc đó cùng hợp binh, Vương Tướng quân sẽ có an bài tinh diệu của hắn.
Nghĩ đến việc còn có thể từ trong tay Vương Biện đạt được chút quân công chuộc lại tội sơ suất, tâm tình của chúng quan lại khá hơn nhiều, một đám thở dài, chậm rãi đi ra cửa quân trướng.
Đi tới cửa, huyện thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm do dự một chút, lại tìm lý do dừng bước:
- Ta còn có bản công văn chưa xử lý xong, nếu tối nay Huyền Thành rảnh rỗi, có thể cùng xem để hỗ trợ không?
- Cứ đặt lên bàn ta là được!
Ngụy Trưng lòng đang không yên đưa mọi người ra ngoài, tiện miệng đồng ý.
Nhìn bóng dáng các đồng nghiệp đã biến mất trong bóng đêm, Trưởng Sử quận Võ Dương Ngụy Trưng khẽ thở dài, quay người đi vào tiếp tục nghiên cứu hướng đi của quân địch. Dù gì cũng cả đêm yên ổn, hãy để bọn họ đi nghỉ vậy. Ngày mai đi gặp người ở bờ nam Hoàng Hà, còn không biết đối phương sẽ mang theo thánh chỉ giáng tội gì đây? Quay đầu lại, vẫn thấy Huyện thừa Qúy Hương Ngụy Đức Thâm còn đứng ở cửa quân trướng, như cười như không nhìn mình, Nguy Trưng bị nhìn mà trong lòng khó hiểu, nhún vai, ngữ điệu châm chọc:
- Đức Thâm còn gì chỉ bảo sao? Còn có công văn nào chưa xử lý muốn ta giúp cả đêm à? Ta nhớ mấy ngày trước ngươi ngủ rất ngon lành cơ mà.