Khai Quốc Công Tặc

Chương 67: Q.3 - Chương 67: Tử Lưu (33)




Càng suy xét càng thấp thỏm bất an, Trương Kim Xưng kết thúc hội nghị một cách qua loa, quay về hậu trại. Trong một thời gian ngắn nên dùng người thế nào, mục tiêu sau này thế nào, cùng với đầm Cự Lộc rốt cục nên phát triển thế nào, đủ kiểu quy hoạch, đều là linh cảm mà lão tìm được từ câu chuyện thời Hán mà năm ngoái Liễu Nhi phu nhân kể. Bây giờ gặp vấn đề khiến người ta khó nghĩ, Trương Kim Xưng rất muốn biết Hán Cao Tổ Lưu Bang được mình coi là tiền bối cùng nghề, rốt cuộc đối mặt như thế nào?

Lúc này Liễu Nhi được sắp xếp ở nhà ngang gần phía tay sau trại, trước cửa trồng rất nhiều trúc, có vẻ như vô cùng yên tĩnh. Từ sau khi mùa đông năm ngoái chém Phùng Hiếu Từ, thuận đường từ trong thành Phũ Dương làm ra hai nhà thiên kim quyền quý, Trương Kim Xưng rất ít khi đến phòng của Liễu Nhi ngủ. Thứ nhất là bởi vì tuổi tác của Liễu Nhi dù sao cũng hơn tân phu nhân mười mấy tuổi, dù có thùy mị thướt tha thế nào, cũng không thể bì được, chân tay cũng không được trắng mịnh như tân phu nhân. Thứ hai là vì Liễu Nhi đã từng luyện tập qua ở những nơi trăng hoa, cử chỉ hành vi đều có thể khống chế một cách tốt đẹp. Mới đầu lúc ở cùng nhau khiến cho Trương Kim Xưng mê say, thời gian dài rồi lại cảm thấy giả, cảm thấy tất cả phản ứng của nàng đều là giả bộ, bất luận làm thế nào cũng không thể có được cảm giác chinh phục như lão có được ở tân phu nhân. Thứ ba, Trương Kim Xưng sắp phải lập vương rồi, phu nhân của vương sẽ là mẫu nghi thiên hạ, phải quốc sắc thiên hương, Liễu Nhi đã bị mua đi bán lại nhiều lần mà trèo lên vị trí ấy, nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Trương Kim Xưng lòng tự trọng rất lớn, tuyệt đối không cho phép mình bị cười nhạo. Nhưng đưa một vị tân nương lên vị, lão lại cảm thấy vô cùng có lỗi với Liễu Nhi. Dù sao sự phát triển lớn mạnh của đầm Cự Lộc hai năm qua không thể thiếu mưu kế mà Liễu Nhi bày ra giúp lão. Cho nên lão dứt khoát mắt không thấy lòng không buồn, dùng cách cố gắng giảm thời gian chung sống với Liễu Nhi để giảm những bứt rứt trong lòng mình.

Nhưng những chuyện phiền não lúc này, không có Liễu Nhi cũng không thể chia sẻ. Hai tân nương mới nạp mặc dù thân phận cao quý, ăn mặc đều chau chuốt tỉ mỉ, nhưng lại chưa trải qua nhiều sự đời, càng không thông minh được như Liễu Nhi, có thể dùng câu chuyện cực kì đơn giản để nói rõ một đạo lí.

Đối diện với sân mà tân nương tử sống, nơi mà Liễu Nhi ở vô cùng vắng vẻ. Ngoại trừ trúc mọc thành bụi và mấy hoa hạnh mọc thành cọng ra, gần như không có gì điểm xuyết, khiến cho người ta trong khoảnh khác giống như từ thành thị đi vào nơi u cốc, ngăn cách con người với thế giới bên ngoài, đến ánh mặt trời trên đỉnh đầu cũng trở nên lạnh như băng.

- Nơi này âm u quá, cần phải dọn dẹp cho cẩn thận, đem mấy đồ dùng gia đình đến đây mới được!

Trong lòng vừa nghĩ làm thế nào báo đáp Liễu Nhi, lão tiện tay đẩy cổng. Mấy ả tiểu nha đầu bình thường đi theo nàng đột nhiên nhìn thấy Đại Đương Gia, sợ tới mức nhảy lên như chim tước. Bưng trà đưa nước, lau bàn lau ghế, bận rộn đến choáng váng đầu óc.

- Phu nhân đâu?

Trương Kim Xưng không thích bộ dạng kinh sợ của bọn tiểu nha đầu, cau mày hỏi.

Các tì nữ bị hỏi đến ngây người, đầu tiên là nhìn nhau chăm chú, đẩy nhau hồi lâu mới có một tiểu nha hoàn có vẻ hơi lớn tuổi buông trà nóng, ngoan ngoãn đáp lại:

- Bẩm Đại Vương, phu nhân đi ra thao trường rồi. Đại vương dùng trà trước, nô tỳ lập tức đi đón phu nhân về!

Trương Kim Xưng tâm trạng vốn dĩ không được tốt, nghe thấy đám tì nữ trả lời, cảm thấy trong cổ họng nghẹn ứ. Lão hung hăng trừng trừng nhìn bọn họ, thấp giọng chất vẫn?

- Thao trường, nàng đến thao trường làm cái gì? Ngày nào cũng đi sao?

- Bẩm, bẩm Đại Vương! Phu nhân, phu nhân… thỉnh thoảng… thỉnh thoảng mới đi!

Nha hoàn bưng trà Yến Tử nghe thấy giọng nói của Trương Kim Xưng có vẻ không vui, sợ đến mức lắp ba lắp bắp:

- Đại vương… đại vương… dùng trà trước đi, tụi nô tì đi đón!

- Đi một mình sao?

Trương Kim Xưng đột nhiên cười, hé ra đầy miệng răng vàng.

- Vâng! Phu nhân không muốn để chúng nô tì đi theo!

Tiểu nha đầu Yến Tử cắn môi dưới, kiên trì trả lời. Mỗi ngày đều nghe nói Trương Kim Xưng hung hăng, hôm nay rốt cục đã nhìn thấy người thật. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở, đã sợ đến hồn bay phách lạc, đâu còn có thể cân nhắc tỉ mỉ từng câu nói.

Không cần hỏi, đám đê tiện này nhất định bởi vì thấy mình thường không đến chỗ Liễu Nhi, nên cố ý chậm trễ. Trong nháy mắt, Trương Kim Xưng liền đoán ra phía sau câu chuyện còn có chân tướng. Không khỏi vừa tức giận vừa mắc cỡ, cầm lấy chén trà, quăng thật mạnh xuống đất.

- Phu nhân không cho các ngươi đi theo,hay là các ngươi cố tình lười biếng? Một lũ chỉ biết ăn không biết làm việc! Nhỡ may nàng cần người bưng trà rót nước, chẳng lẽ đến củi cũng phải đi nhặt sao?

- Đại vương tha mạng!

Mấy tên tiểu nha đầu vốn dĩ chưa từng nhìn thấy Trương Kim Xưng tức giận, nhất thời sợ đến mức chân tay mềm nhũn, quỳ trên mặt đất cuống quít dập đầu.

- Là phu nhân, phu nhân không cho tụi nô tì theo. Phu nhân chê tụi nô tì ngu ngốc, vụng về!

- Ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi nên mở bụng ra, xuyên hai cái lỗ vào tim!

Bị tiếng khóc lóc của đám tiểu nô tì làm cho cảm thấy phiền phức, Trương Kim Xưng nổi giận đùng đùng mắng. Mắng xong rồi, lại cảm thấy nhàm chán, lão trừng mắt nhìn bốn phía, tựa như một tên ác lang, định tự tìm một tên mập mạp trong đám cừu.

Bọn tiểu nha đầu bị ánh mắt như đao của lão bức bách, sợ tới mức khóc không thành tiếng, lấy tay che miệng, quỳ trên mặt đất gạt nước mắt. Khóc thút thít không thành tiếng càng khiến lão buồn phiền, Trương Kim Xưng dậm chân, lại nắm lấy chén trà trên bàn ném xuống mắt đất!

- Cút hết cho ta, tìm vũng nước nhảy xuống dìm chết mình đi, đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa!

Trong phút chốc, bên tai lão liền im lặng. Các tì nữ loạng choạng chạy ra cửa, vừa khóc, vừa cử Yến Tử đi truyền tin cho Liễu Nhi. Mới đi đến nửa đường đã thấy bóng dáng Liễu Nhi. Tiểu nha đầu Yến Tử không dám giấu diếm, khóc sướt mướt mà đem chuyện Trương Kim Xưng đến tìm, đám người vì trả lời không thỏa đang nên đã giận dữ bảo lại cho nàng. Liễu Thị cũng có một quãng thời gian không gặp Trương Kim Xưng rồi, trong lòng có chút chua xót, nghe nha hoàn khóc lóc kể lể sau, cười cười, thấp giọng nói:

- Không sao đâu, bảo bọn họ nên làm gì thì làm nấy. Tất cả đã có ta, trời có sập xuống cũng không sập đến đầu các ngươi!

- Nhưng… nhưng sắc mặt của Đại Đương Gia, sắc mặt của Đại Đương Gia tái mét!

Tiểu nha đầu Yến Tử lại chớp chớp ánh mắt mọng nước, thấp giọng nhắc nhở.

- Ông ta là người như vậy đấy, đừng để ý đến ông ấy!

Liễu Nhi cười nhún vai, không để ý đến lời ả nói.

Ngoài miệng tuy rằng nói nhẹ nhàng, trong sâu thẳm nội tâm nàng cũng có chút sợ hãi. Trên đường về ven hồ nước nàng sửa soạn lại dung nhan, lau sạch mồ hôi trên mặt, vuốt lại tóc tai, chỉnh tề lại quần áo, rồi mới bước nhẹ nhàng vào trong phòng của mình.

Đang là đầu xuân, tiết trời còn lạnh, trời hanh vật khô. Trương Kim Xưng đập chén trà, lại đuổi tì nữ, khát đến nỗi cổ họng sắp bốc khói. Đang lúc băn khoăn xem trong phòng còn có đồ gì có thể đập để hả cơn giận không thì nhìn thấy Liễu Nhi xô cửa bước vào. Lão lập tức tìm được thùng trút giận, vội vàng bước đến, chỉ vào mặt nàng mà quát:

- Một ngày không ra ngoài thì buồn bực đến mọc sừng có phải không? Cái tường này cũng đã thấp quá rồi, giữ không nổi hai cái chân của nàng!

- Đại Đương Gia nói gì vậy!

Liễu Nhi bị chửi đến sửng sốt, nước mắt ngay lập tức tuôn ra.

- Không phải Đại Đương Gia bảo thiếp đi tiếp xúc nhiều với Quyên Tử hay sao? Còn nói phát hiện ra điều gì không ổn lập tức quay về báo cáo với Ngài! Tại sao hai tháng nay Đại Đương Gia không qua bên của thiếp, quên người ta rồi không tính, những lời đã nói chẳng lẽ cũng quên hết hay sao?

- À… ừ!

Nhìn thấy khóe mắt Liễu Nhi nước mắt tuôn như mưa, ngọn lửa giận dữ cao vạn trượng trong lòng Trương Kim Xưng lập tức bị thiêu thành tro bụi. Thông qua phương hướng hành động Liễu Nhi nắm giữ Đỗ Quyên, tiến tới giám sát Trình Danh Chấn có bỏ đi hay không. Đây là lệnh mà lão đã đưa ra hồi mùa xuân năm ngoái lúc Trình Danh Chấn vừa mới luyện binh. Sau này Trình Danh Chấn lại lập công cho đầm Cự Lộc, đã dùng vô số đầu người để chứng minh lòng trung thành của hắn. Trương Kim Xưng không còn lo lắng hắn không cáo mà biệt nữa, đã quên mất sự sắp xếp ban đầu của mình.

Theo lý mà nói, hành động của Liễu Nhi đúng thật không đáng bị chỉ trích. Nàng và Đỗ Quyên tình nghĩa như một sợi chỉ, một bên gắn với Trương Kim Xưng, bên kia gắn với Trình Danh Chấn. Mùa hè năm ngoái, rất nhiều lời mà Trình Danh Chấn không muốn nói đều thông qua sợi chỉ này mà truyền đi. Để cho đối phương phục vụ cho mình tốt hơn, Trương Kim Xưng cũng âm thầm làm rất nhiều việc, gạt đi những mâu thuẫn trước mắt, giải quyết những khó khăn mà Trình Danh Chấn sắp gặp phải.

Nhưng hôm nay, sợi dây chỉ đã lâu không sử dụng, lại khiến cho Trương Kim Xưng cảm thấy vô cùng khó chịu. Lão không có lí do gì mà giận dữ với Liễu Nhi, cũng không muốn thừa nhận những lời chỉ trích của mình có gì không thỏa đáng. Chắp tay sau lưng đi vài bước, lão cười gằn nói:

- Ta từng nói để cho nàng tiếp xúc nhiều một chút với Quyên Tử. Nhưng nàng cũng không thể cả ngày bám lấy hai người bọn họ! Nàng xem chỗ này của nàng đã biến thành bộ dạng thế nào rồi, bọn nha đầu đứa nào đứa này lười quét dọn, trong phòng lạnh lẽo, đến chút hơi người cũng không có!

- Nam thuộc dương, nữ thuộc âm. Đại Đương Gia đến đây thường xuyên hơn chút, chỗ này tự nhiên sẽ có hơi người!

Liễu Nhi lấy tay dụi dụi mắt, yếu ớt đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.