Đây là một thế giới toàn màu đỏ, không trung, ánh mặt trời, đất tuyết đều là màu đỏ đấy, mà mặt người so với không trung còn đậm hơn, có thể gọi là màu đỏ thẫm. Bất kể là chết đấy, hay sống đấy, hay là nửa sống nửa chết, cũng chính là màu đỏ thẫm của than lửa kia. Bọn họ giống như là ngọn nguồn màu đỏ, từng đợt từng đợt sương đỏ từ trên người họ nhè nhẹ bốc lên.
Mà khối than màu đỏ còn không ngừng va chạm vào nhau, mỗi lần va chạm, nước bắn lên cũng không phải là đốm lửa, mà là sương đỏ và tia khói đỏ, xuất hiện trong một khối than, lại từ chui vào trong một khối than khác. Nếu có khối than nào bị dập tắt, thì sẽ hoàn toàn biến thành màu đen sẫm. Một tầng sương đỏ hình người sẽ bốc lên từ trong khối than màu đen sẫm chậm rãi bốc lên, nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, bị gió bắc màu đỏ thổi về hướng ngọn cây thẳng tắp như xương khô, quanh quẩn vài cái, lại lưu luyến bay về phía ánh mặt trời màu đỏ rực.
Mặt trời vừa mới lên kia không chút nào lo lắng, chỉ ra sức hấp thụ lấy màu đỏ trong thiên địa đó, để làm mình sáng lên, sáng lên. Hùng Khoát Hải nhìn là hiểu, nó chính là quy tụ hết thảy mọi ngọn nguồn màu đỏ, mà màu đỏ trên mặt đất do nó mà bắt đầu, lại do nó mà chết đi. Bất luận tồn tại bao lâu, bất luận nhảy lên vui vẻ bao nhiêu, chung quy cũng khó thoát được số mệnh bay về phía ánh mặt trời.
Gã không muốn mình biến thành một khối than, nhưng lại không biết trốn tránh như nào, gã chỉ biết la hét, càng la hét, thì âm thanh càng thê lương, tiếng la hét càng tuyệt vọng. Ngay lúc thần trí gã càng ngày càng mơ hồ, sắp sụp đổ trong nháy mắt, cuối cùng, phía trước lại vọng tới những tiếng kèn trận “u u...u...”.
- Thả chậm tốc độ, thả chậm từng chút, đừng ghìm ngựa, muốn chết à!
Thanh âm của Chu Lão Căn lập tức vang lên bên tai mọi người, một cảm giác nóng bỏng xua tan đi màu đỏ rực trước mắt Hùng Khoát Hải, có người dùng sống đao cứng rắn kéo trạng thái điên cuồng của y trở về, dưới sự kích thích của cơn đau, Hùng Khoát Hải nhe răng nhếch miệng, dừng cơn rú thảm. Gã rất nhanh buông dây cương căng thẳng ra, lại dùng bàn tay kéo nhanh dây cương chậm lại, lúc này rốt cuộc gã đã hội tụ cùng đồng đội, tiếng hoan hô bốn phía khiến gã hiểu rõ mình đang an toàn. Mở to mắt, tất cả màu đỏ trước mắt đều đã biến mất, chỉ có những cỗ thi thể không trọn vẹn nằm la liệt trên mặt đất. Quận binh quận Võ Dương đã tan tác rồi, bị bại không thể cứu vãn được rồi. Viên Thủ Tự và Liễu Lão Tam mang theo cấp dưới đích thân đuổi giết, những người khác thì dưới sự chỉ huy của kèn trận thả vật cưỡi chậm tốc độ lại, đình chỉ việc xung phong liều chết, hội tụ một chỗ kiểm tra chiến quả.
Chiến quả vô cùng kinh người, quận binh quận Võ Dương ở trong tuyết liên tục hành quân vốn đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu không đủ, quả thực tựa như một đám sơn dương gặp đồ tể. Toàn bộ doanh địa một mảnh hỗn độn, lều trại ngã trái ngã phải. Gần như mỗi một tòa lều trại đều có những thi thể nằm la liệt, đại bộ phận trên lưng đều trúng một đao, chảy máu mà chết. Cũng có những người chính diện ngã xuống, nhưng rất ít người cầm binh khí trong tay, bọn họ hoặc là đang chuẩn bị đầu hàng, hoặc là bị ngựa ở tốc độ cao đạp chết, toàn thân không một ai đầy đủ xương cốt.
Nếu khoảnh khắc vừa rồi nghe được tiếng kèn, Hùng Khoát Hải vội dừng ngựa mà nói, cũng có khả năng gã sẽ trở thành một người chết trận cuối cùng của trận chiến này, mà sẽ bị một người không kịp thu dây cương đụng vào tọa kỵ rơi xuống, bị giẫm đạp lên chết tươi, mà không phải là chết trước trận hai quân. Đây không phải là kết cục đẹp đẽ gì, Hùng Khoát Hải là một người biết tốt xấu, sau khi bừng tỉnh thì toát mồ hôi lạnh liên tục. Gã vô cùng áy náy chắp tay với Chu Lão Căn, tạ ơn đối phương đã làm mình thức tỉnh đúng lúc. Chu Lão Căn bĩu môi, cười mắng:
- Mẹ nó, ngươi vóc người cao to như vậy, lại bị dọa sợ như kẻ điên. Lão tử năm xưa lần đầu tiên ra trận...
- Vừa mới nghe thấy tiếng kèn đã bị dọa sợ đái cả ra quần!
Không đợi Chu Lão Căn đang khoe khoang, một người đã nhanh chóng tiếp lời, bốn phía liền vang lên trận cười thân thiện. Tâm trạng Hùng Khoát Hải chậm rãi trầm tĩnh lại, ánh mắt cũng dần dần khôi phục sáng ngời.
- Ta...
Gã muốn mở miệng đánh trống lảng, nhưng thanh âm lại khô khốc như chẻ củi. Chúng các huynh đệ lại bật cười vang thân thiết, Chu Lão Căn mặt đỏ tía tai vỗ vỗ bả vai Hùng Khoát Hải, an ủi giống như huynh trưởng:
- Được rồi, không phải nói gì cả. Ai lần đầu tiên đều như vậy cả, qua cửa này là tốt rồi, ngươi có thể đuổi kịp mọi người, đã là mạnh hơn người khác rất nhiều rồi.
Trong lúc nói nói cười cười, bọn họ bắt đầu xem chiến lợi phẩm, lục lâm hào kiệt không thể tự tạo binh khí cho mình, bởi vậy sau mỗi trận chiến đều hận không thể lục soát đào xới chiến trường lên. Theo Chu Lão Căn giới thiệu, hoành đao mà mọi người có trong tay đều là có được như vậy. Hùng Khoát Hải nhảy xuống ngựa, đi theo mọi người lục lọi trong đống thi thể, mùi máu tanh xộc tới làm gã muốn nôn mửa, nhưng giờ phút này ánh mắt gã không còn đỏ nữa, chỉ cố gắng không nhìn thần sắc tuyệt vọng trên mặt người chết.
Quận Võ Dương tương đối an bình, trang bị của quận binh nhìn có chút chỉnh tề, rất nhanh, mọi người liền phát hiện, đại đa số quận binh trước khi chết căn bản chưa kịp lấy vũ khí, áo giáp và binh khí đều để chồng chất ở trong lều vải. bọn họ từng người từng người vào lều vài để tìm, giống như đứa trẻ nhự được nấm ở tại nơi hoang dã, mỗi khi có thu hoạch đều hoan hô. Trong tiếng hoan hô, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu thảm thiết, đó là những quận binh chưa chết hẳn đã bị bổ thêm một đao nữa, ai cũng hiểu chuyện gì xảy ra, ai cũng làm bộ như không nghe thấy.
Trong một tòa lều vải lớn, Hùng Khoát Hải nhặt được một thanh bảo kiếm hết sức tinh mỹ, còn có một cặp bút lồng, nghiên mực, đó đều là những thứ đáng giá, trước đây y từng khao khát mà không thể có được. Chu Lão Căn ở đằng sau thấy vậy cười nhạt, trêu chọc:
- Muốn thi tú tài sao, ngươi lấy vật đó làm gì?
- Lều vải này hẳn là của đại quan!
Hùng Khoát Hải cười cộc lốc, đặt bút lông, nghiên mực xuống, giơ bảo kiếm lên.
- Thanh kiếm này rất được, cấp cho Vương tướng quân, khẳng định rất uy phong!
- Hai quân trước trận, kiếm là thứ vô dụng nhất.
Chu Lão Căn cười lắc đầu, thuận tay quơ lấy thanh mạch đao bị vứt sang một bên, đưa tới:
- Cho ngươi cái này, cánh tay ngươi có lực, dù ở trên lưng ngựa cũng thích hợp làm đơn đao sử dụng.
Hùng Khoát Hải tiếp nhận mạch đao, dùng sức chém hai cái, phát hiện quả nhiên thuận tay hơn so với bảo kiếm nhẹ tênh kia, liền mỉm cười khà khà hai tiếng, đi theo Chu Lão Căn ra sau quân trướng. Vừa mới duỗi thẳng eo, gã liền phát hiện bên ngoài tình huống biến hóa. Mới vừa rồi nhóm đồng đội còn hi hi ha ha nhặt chiến lợi phẩm lúc này đang chạy hỗn loạn, bao lớn bao nhỏ ném đầy đất.
- Lên ngựa, cả đội lên ngựa.
Đang lúc bối rối, y nghe tiếng Vương Nhị Mao hô to ở đằng xa, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bại binh Viên Thủ Tự, Liễu Lão Tam đang gấp gáp quay lại, sau bọn họ, một đường đất màu vàng cuồn cuộn đến, che khuất bầu trời.