Giờ phút này, Trình Danh Chấn bị vây trong cục hồn nhiên đưa lưng cho mũi tên bắn lén từ phía sau, giống như Nguyên Bảo Tàng từng đoán, sau khi Dương Thiện Hội lui về, hắn sẽ lập tức thay đổi kế hoạch trước đó, ngậm lấy cái đuôi đuổi theo quận binh Thanh Hà.
Xuất đạo tới nay, hắn chưa từng khí phách như hôm nay, không phải bởi vì thế cục trong sáng, mọi nơi không có mấy địch thủ. Trên thực tế, lực lượng lớn nhỏ của các lộ hào kiệt lân cận đầm Cự Lộc không kém là bao nhiêu, tình huống lẫn nhau cũng tương tự, đều là lâm vào hoàn cảnh phó phân địch ta, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị mấy lộ binh mã khác giáp công.
Khiến Trình Danh Chấn cảm thấy thư giãn chính là, hắn rốt cuộc có thể không hề cố kỵ có thể buông tay buông chân làm theo ý nghĩ của mình. Trước kia khi dưới trướng Trương Kim Xưng, tuy rằng cũng không bị quá nhiều chèn ép, nhưng dù sao đối phương là Đại đương gia, ân nhân cứu mạng của mình, trước đó hắn nghĩ nhiều phương pháp thực thi, không thể không trải qua được sự gật dầu đồng ý của Trương Kim Xưng.
Mặc dù sau đó hắn bị Trương Kim Xưng bức phải đi, nhưng ảnh hưởng của lão vẫn tồn tại trong Minh Châu Quân. Đối với người đã từng có ân cứu mạng này, Trình Danh Chấn không thể bỏ mặc hết thảy tình huống không có khả năng với hắn. Dưới tình huống lo lắng, nên cứu giúp thì cứu giúp, nên vận chuyển tiền lương thì vận chuyển tiền lương, nên xuất đầu thay thì xuất đầu, nhưng hắn lại không thể quản được nhiều lắm. Trước đó, lúc Trương Kim Xưng rời đi, từng làm rõ chuyện lão không muốn nợ ân tình của Trình Danh Chân, không muốn bị Trình Danh Chấn nuôi như một phế vật. Nếu Minh Châu Quân quá phận đảm nhiệm nhiều việc mà nói, ngược lại sẽ khiến cho song phương mâu thuẫn. Tiếp theo, cũng là điểm trọng yếu nhất, danh tiếng của Trương Kim Xưng ở cả vùng đất Hà Bắc đầu thật sự là mục nát tới cực điểm, gần như có thể sánh ngang với câu hồn sứ giả trước điện Diêm La. Cứ giằng co với Minh Châu Quân, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến tên tuổi “Nghĩa tặc” mà Trình Danh Chấn cực cực khổ khổ tạo nên.
Dựa vào tác dụng của danh tiếng này lúc chiến tranh không nhiều, nhưng vào lúc bình thường, ở một mức độ nào đó lực ngưng tụ, lực hấp dẫn của đội quân cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với dân chúng và thuế ruộng quay vòng. Theo danh vọng gia tăng của Minh Châu Quân, sau đầu xuân, lại có một lượng lớn lưu dân tiến đến tham gia khai hoang, trong đó cũng không thiếu có người tài, thử thăm dò từ trong Châu Quân mua tòa nhà vô chủ trong thành, thu dọn sạch sẽ sau đó ở lại, trở thành nơi cư trú của mình. Cùng lúc đó, cũng có không ít người bán dạo, bán hàng rong thấy được cơ hội, bỏ vốn mua mặt tiền cửa hàng sát đường, quét tước trát sơn khai trương. Sau khi hai loại người này đến, huyện Bình Ân đã khôi phục sức sống tràn trề, có thể nói, hiện giờ ngoại trừ quận nội Võ An, ngoại trừ thành cổ Hàm Đan ra, huyện Bình Ân là nơi thứ hai phồn hoa. Mức độ trật tự và hàng hóa phong phú này, ngay cả quận trị Vĩnh Niên cũng không bằng.
Mà hai năm trước huyện Bình Ân là một quỷ vực cho những con sói hoang ở, nhân loại không hổ là vạn vật linh trưởng, năng lực khôi phục sau khi bị tổn thương ở toàn bộ thế gian thật sự không gì sánh nổi. Thuế nhẹ, miễn thuế ngắn hạn, thuế nông cụ và mầm giống, những tiêu hao này không lớn đã tạo nên hiệu quả mà ngay cả Trình Danh Chấn trước đó cũng không dự liệu được. Thanh danh tốt đẹp của Minh Châu Quân nhanh chóng vang xa, đối với nhiều dân chúng mà nói, có thể làm cho mình sống sót còn quan trọng hơn so với “thuế nhẹ phú mỏng”. Chỉ cần chính trị đồng ý giảng đạo lý, thay đổi biện pháp cướp đoạt hay không, không ỷ thế hiếp đáp người, đoạt nam ức hiếp nữ, bọn họ chính là người lương thiện, là thanh thiên đại lão gia. Về phần trên người những thanh thiên Đại lão gia này khoác trên người là quan y hay là tặc bào, bọn họ căn bản sẽ không để ý.
Về việc số lượng dân chúng tăng lên, chính là các loại nhân tài bổ sung làm tiểu quan tầng thấp nhất. Cũng không phải tất cả người đọc sách đều trung thành và tận tâm với Đại Tùy, cũng không phải tất cả những người biết chữ đều mang lý tưởng hào hùng trị quốc bình thiên hạ. Học trò xuất thân hàn vi khổ học thi thư, chẳng qua là muốn nuôi sống gia đình tốt hơn mà thôi. Hiện giờ triều Đại Tùy sắp sụp đổ rồi, người sáng suốt ai cũng có thể nhìn ra được. Nhưng thiên hạ chung quy cũng muốn rạng danh dòng họ chứ? Một chốc lại khó có thể nói rõ ràng. Có thể tìm được Chân Mệnh thiên tử để đầu nhập vào, thành lập công lao sự nghiệp, tiến tới danh hiệu lưu danh sử sách là tốt, nhưng những thứ này điều đầu tiên cần phải là bản lĩnh thật sự, thứ hai là phải đồng thời gánh vác chịu sai cùng người và nguy cơ mất đầu bỏ mạng.
Đối với rất nhiều người đọc sách ôm chí lớn mà nói, so với tương lai lưu danh sử xanh, vợ con hưởng đặc quyền, có thể trước tiên tìm một chỗ kiếm miếng cơm ăn vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt mới là chuyện nghiêm chỉnh đầu tiên. Danh tiếng của Trình Danh Chấn ở nam bộ Hà Bắc không tồi, Trình Danh Chấn người này hỉ nộ có tiết chế, không tốt lạm sát kẻ vô tội; Trình Danh Chấn người này giảng nghĩa khí, trọng cảm tình, mà ngay cả Trương Đại Đương Gia từng phụ lòng hắn, khi gặp đen đủi đều được hắn che chở, người đi theo hắn đương nhiên cũng không một ai bị thiệt thòi gì. Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân trên, một số ít học trò không có gia thế và nghèo túng không có đường ra đã cùng lẫn vào trong đám lưu dân đi tới Minh Châu Quân, bởi vì Bình Ân thật sự là nơi quá mức thiếu thốn nhân tài, những học trò này rất nhanh đã mưu tìm được cấp bậc tầng thấp ở Minh Châu quân kiếm được bát cợm, như là phụ trách quản lý lương thảo đồ quân nhu, hoặc hiệp trợ quan viên địa phương chỉ huy lưu dân khai hoang, khi nhàn hạ thì ngâm vài câu thơ làm phú, tuy rằng không thể trở thành phụ tá của đế vương, ít nhất không phải nhìn người nhà đói kém mà mình phải bó tay chịu trói.
Cho nên, Trương Kim Xưng chết có đả kích rất lớn đối với lục lâm đạo Hà Bắc, ở một mức độ nào mà nói cũng là hữu ích vô hại với Minh Châu Quân. Lão tựa như một lồng sắt rắn chắc, từng bảo vệ Trình Danh Chấn lúc còn non trẻ, lại sớm bất lợi đối với cánh chim ưng non sắc nhọn này. Cái chết của lão, Trình Danh Chấn hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc, từ nay về sau vút thẳng lên trời, tùy ý bay lượn.
Không có cảm giác ràng buộc vô cùng thoải mái, thoái mái đến mức Trình Danh Chấn tùy tiện suy nghĩ một chút cũng ra diệu chiêu. Sau khi đánh hạ thành, hắn không ngờ Dương Thiện Hội âm hiểm xảo trá lại trước tiên lui trước một bước ra khỏi chiến trường, tính toán bức mình và Lư Nguyên Phương đánh nhau, còn lập tức điều chỉnh bố trí, không để tâm vứt bỏ hai đường binh mã Ngụy Đức Thâm và Lư Nguyên Phương, dẫn theo quận binh Thanh Hà rút lui về phía sau.
Dương Thiện Hội vốn không phải là cao thủ dụng binh, gần đây ngày lại trôi qua như ý, cho nên khó tránh khỏi sơ suất phòng bị. Quân tiên phong đã lui về bên sông Chương Thủy, hậu đội vận chuyển lương thảo, đồ quân nhu vẫn còn lề mà lề mề ở ngoài miếu Cao gia năm mươi dặm. Du kỵ Minh Châu Quân không tốn sức chút nào liền phát hiện ra một chuyến "Gió to", sau khi phát ra tín hiệu, lập tức đánh tiếp. Song phương chiến đấu kịch liệt gần một canh giờ, Hùng Khoát Hải dẫn dắt tiên phong Minh Châu Quân đoạt trước một bước đuổi tới, đã tập trung thắng ván cục. Đợi khi Dương Thiện Hội nghe tin dữ quay lại, thì hơn một ngàn quận Binh và tất cả dân cường tráng áp giải đồ quân nhu bị Minh Châu Quân cưỡng ép xua tan, đại bộ phận lương thảo và khí giới hạng nặng đã bị cướp lấy, một số nhỏ Hùng Khoát Hải nhất thời ăn không vô, tức thì giội dầu cả lên cho một mồi lửa đốt sạch sẽ.
-Tạ ơn Dương đại nhân thưởng!
Chiếm được tiên nghi còn khoe mẽ, cách một vùng lửa rộng lớn, Hùng Khoát Hải đi đầu hô to.
- Tạ ơn Dương đại nhân thưởng, các huynh đệ đã khiến lão nhân gia ngài thở dài rồi.
Các tướng quân binh lính dưới trướng Hùng Khoái Hải không ai là đèn cạn dầu, xé đủ cổ họng, kéo dài thanh âm gửi lời cảm ơn tới quân địch.
Dương Thiện Hội nổi trận lôi đình, không để ý tới số đồ quân nhu chưa bị thiêu đốt còn thừa lại, huy động quân kỳ vượt qua mảnh đất cháy muốn bầm đám người Hùng Khoát Hải thành vạn đoạn, vào đúng khắc này, đại kỳ của Trình Danh Chấn cũng lộ ra ở phía chân trời xa xa.
- Có giỏi cứ tới đây, ông nội chờ!
Tuy rằng khoảng cách còn rất xa, Hùng Khoát Hải được sự ủng hộ của đám huynh đệ dưới trướng, đình chỉ lui bước, nhảy chân khiêu chiến.
- Tặc tử, ngày nào đó sẽ sẽ khiến các ngươi chịu thiệt!
Từ việc coi trọng tướng địch, Dương Thiện Hội nhanh chóng ngăn chặn lửa giận, đáp lời qua mảnh khói đặc.
Song phương địch ta đều không làm tốt chuẩn bị quyết chiến, cách trận lửa lớn, hai bên tự thu nạp chỉnh đốn binh mã, một lát sau, Trình Danh Chấn dẫn đầu đuổi tới chiến trường thổi kèn lên, triệu tập đám người Hùng Khoát Hải quay về đội quân chủ lực, Dương Thiện Hội thấy vậy, dẫn theo quận binh ủ rũ chậm chạp lui về sườn núi cách đó không xa.
- Có bản lĩnh thì chiến một trận với chúng ta.
Hùng Khoát Hải đang chạy tới trung quân thấy tìn huống đối diện như vậy, nhếch miệng cười nói.