Khai Quốc Công Tặc

Chương 35: Q.4 - Chương 35: Ván bài (35)






Lực lượng chỉ hơn sáu nghìn người mà phải liên tục tác chiến khiến cho các tướng sĩ đều mệt mỏi không chịu nổi. Áo giáp xộc xệch, số lượng cung tên rất ít, những binh khí nặng như giáo dài và mạch đao cũng vậy. Chỉ huy một đội ngũ như vậy đi khiêu chiến với quân địchhơn mười bảy nghìn người, chỉ có kẻ điên mới làm như vậy. Nhưng trên đời này không thiếu những kẻ điên, Ngũ Thiên Tích là ví dụ, còn cả Trình Danh Chấn, Hùng Khoát Hải, Vương Nhị Mao và cả Trương Trư Bì, Vương Phi, Hàn Cát Sinh. Ba huyện Minh châu do đích thân bọn họ xây dựng lên từ đống đổ nát, cho dù kẻ địch có mạnh thế nào cũng không có lý do từ bỏ chống cự.

Đoàn người đứng trong nắng sớm, tinh kỳ tung bay phần phật. Lão trại chủ Đỗ Ba Lạt cũng đã biết đến thời khắc sinh tử tồn vong nên đích thân đứng trên lầu, đánh trống khích lệ các dũng sĩ. Toàn thân Đỗ Quyên mặc giáp trụ, đứng sát cạnh Trình Danh Chấn. Nàng không phải là phận nữ nhi duy nhất trong đoàn người, phía sau nàng còn có hơn hai mươi nữ binh nữ tướng. Vương Nhị Mao vốn đề nghị bọn họ ở lại giữ thành nhưng lại bị bọn họ đả kích tới mức thất bại thảm hại.

Nghe nói Trình Danh Chấn chủ động tập kích, Tang Hiển Hòa vô cùng vui mừng. Âm mưu quỷ kế, y tự thấy kém hơn đối phương một bậc. Nhưng mặt đối mặt chiến đấu thì từ khi xuất đạo tới nay, y chưa từng sợ bất kỳ ai. Nhanh chóng cổ vũ tinh thần binh sĩ, y dẫn theo quan quân dốc toàn bộ lực lượng xuất phát, ý đồ chặn quân Minh Châu giữa đường, đánh đối phương không kịp trở tay.

Chủ soái hai bên đều ôm niềm tin tất thắng, đồng thời lại cực kỳ thận trọng phái đi lượng lớn thám báo. Thám báo hai bên rất nhanh đã gặp nhau, sau đó nhanh chóng truyền cảnh báo phát hiện ra quân địch về phía sau. Binh sĩ hai bên đồng thời giương binh khí lên, hợp thành một rừng cây sắt thép di động. Cung tiễn thủ hai bên đồng thời bắn mũi tên lông vũ lên trên, tạo thành một cơn mưa tên trên đầu sĩ tốt đối phương.

Cung tiễn xưa nay không phải điểm mạnh của quân Minh Châu. Sau khi rút ngắn khoảng cách vừa đủ, Trình Danh Chấn lập tức lệnh cho Hùng Khoát Hải dẫn theo đội quân giáo dài tấn công ở vòng thứ nhất. Kỵ binh với số lượng không nhiều mà Trương Trư Bì chỉ huy tránh khỏi trận địa chính, từ bên cánh đâm vào đội cung tiễn của đối phương. Địa hình xung quanh là vùng đất bằng phẳng, cực kỳ thích hợp cho chiến mã tăng tốc. Còn cỏ dại ngập tới thắt lưng sẽ che giấu rất tốt tiếng chân ngựa, khiến bọn họ nhìn như thể đang trôi bồng bềnh với đám mây.

Tang Hiển Hòa đâu chịu để đối phương giành được nước trên, lập tức phản kích lại quân Minh Châu với số lượng bộ binh gấp đôi. Đồng thời, y cũng phái toàn bộ kỵ binh không đông lắm dưới trướng của mình lao đi vùn vụt tới chặn đón Trương Trư Bì.

Hai bên ra sức chém giết trên bãi cỏ xanh mướt, nhanh chóng nhuộm đỏ đám cỏ dại. Còn chưa đợi vòng thứ nhất phân thắng bại, Mạnh Đại Bằng đã dẫn mấy trăm tay phác đao từ cánh tả xông lên, hơn nghìn quan quân cũng lao lên từ bên phía cánh hữu.

Xét về sĩ khí và trình độ huấn luyện cá nhân thì quân Minh Châu chiếm thế thượng phong. Nhưng xét về số quân và trang bị thì điểm yếu của họ rất rõ ràng. Hùng Khoát Hải dẫn các huynh đệ dưới trướng đột phá khỏi vòng vây đám quan binh chặn đường nhưng lại không thể xoay người trợ giúp Mạnh Đại Bằng. Kỵ binh của Trương Trư Bì cũng liên tiếp chém đối thủ tán loạn nhưng bị càng đông quân lính chặn đường hơn.

Cuộc chiến nhanh chóng rơi vào thế giằng co. Trình Danh Chấn và Tang Hiển Hòa đều vội vã sắp xếp bố trí. Bọn họ đều định tìm được sơ hở của đối phương, đều phải liên tục thay đổi trận hình dưới sự bức ép của đối phương để bù đắp những thiếu hụt mà bản thân để lộ ra. Đồng thời, bọn họ đều gian xảo dấu những chiêu sát dùng lực nhất của mình đi, chuẩn bị ở thời điểm thích hợp mới cho đối phương một đòn chí mạng.

Thấy phía trước chần chừ không mở cục diện, Trình Danh Chấn chuyển giao quyền chỉ huy cho Vương Nhị Mao, đích thân dẫn quân lao lên tuyến đầu. Các cấp quan quân Minh Châu đa phần là các quân sĩ tinh nhuệ trước đây, nhìn thấy giáo đầu của mình xách đao xung phong liều chết, dũng khí tăng gấp bội. Họ liều mình xông lên, chết trở tay không kịp. Quan quân tiên phong rất nhanh đã không thể chống đỡ được nữa, liên tục lùi về phía sau. Tang Hiển Hòa mỉm cười, huy động lệnh kỳ, đưa một đội quân sinh lực yểm thế đã lâu gia nhập chiến đoàn.

Đội quân này do một lão tướng chỉ huy, kinh nghiệm chém giết cực kỳ dày dặn. Lão không giằng co nhiều với Hùng Khoát Hải và Mạnh Đại Bằng mà đâm thẳng về phía Trình Danh Chấn. Người chưa tới nhưng mũi tên đã lao đến, nhắm trúng Trình Danh Chấn với ý đồ đánh lén tại chỗ.

Đỗ Quyên thúc ngựa tiến lên, múa may hoành đao chặn lại mấy cái mũi tên. Một vài tên thân binh liều lĩnh nhào tới, dùng tấm chắn và thân thể đỡ lấy những mũi tên bay lạc còn lại. Đám quan quân muốn tạo rối ren, sau khi bắn tên lập tức ném lại cung tên chuyên dụng của kỵ binh, thúc ngựa xông lên. Thân binh của Trình Danh Chấn trở tay không kịp, liên tiếp bị đốn ngã.

Thấy Trình Danh Chấn sắp bị bao vây, Đỗ Quyên nóng vội tới mức hai mắt đỏ bừng, song đao vung lên nhanh như gió. Hai tên quan quân phát hiện ra nàng là nữ nhi, cho rằng có thể bắt nạt nên quay đầu ngựa giữa đường, chặn đường đi của nàng.

- Tránh ra!

Đỗ Quyên lớn tiếng quát, vung đao lên. Hai tên kỵ binh vội giơ đao ra đỡ nhưng không ngờ lực khí của Đỗ Quyên lại lớn như thế, một tên bị đẩy xuống ngựa. Tên khác đang xiêu vẹo, mắt trừng trừng nhìn bóng dáng màu đỏ xẹt qua người mình.

Không đợi gã ngồi thẳng dậy, hai nữ binh đã lao tới. Một người đối phó với gã này, người kia đối phó với ngựa, loáng cái cả người và ngựa đã nằm trong vũng máu. Họ ngẩng đầu tìm Đỗ Quyên thì thấy con ngựa của nữ chủ soái đã sánh bước bên con ngựa của nam chủ soái. Họ bảo vệ và hỗ trợ nhau, đánh cho mấy tên quan quân vây xung quanh luống cuống hết chân tay.

- Đâm ngựa, đâm ngựa! Vừa liều mạng với kẻ thù, Đỗ Quyên vừa hạ lệnh cho đám thân binh. Đám đông thân binh nhất loạt lao lên, trước tiên đâm ngựa, sau đó đâm người. Trong nháy mắt đã giết sạch đám quan quân lúc trước đang chiếm thế thượng phong. Không đợi đoàn người kịp thở, Tang Hiển Hòa lại sai nhóm thứ hai lên. Nguyên tắc muốn bắt giặc phải bắt vua trước cứ vây quanh hai vợ chồng Trình Danh Chấn.

- Thông báo cho chủ trận, đừng để bị quân địch điều động. Phía ta ứng phó được!

Trình Danh Chấn khẽ mỉm cười, căn dặn đám thân binh. Sau đó giơ cây giáo dài trong tay lên, làm hành động xin mời với thê tử của mình.

- Lại một vòng nữa, thế nào?

Đỗ Quyên khẽ mấp máy miệng, bổ song đao xuống phía trước. Hai vợ chống nghênh đón quân địch đang ào ào tới trong tiếng kèn trống, giống như hai con báo lao vào bầy sói. Một gã kỵ binh tay cầm bình giáo, bị Trình Danh Chấn ra sức làm móp cả mũi giáo. Mũi giáo của Đỗ Quyên quét theo thanh giáo đang không kịp đổi thế, rạch một vệt dài từ ngực đến nách đối phương. Một tên kỵ binh khác thấy binh khí của nàng ngắn liền vội vã đẩy nghiêng cả ngựa. Trình Danh chấn cầm một cái nón từ dưới đất lên đập trúng vào chùm tua trên nón của người này. Không đợi gã chỉnh lại mũ giáp thì mũi đao của Đỗ Quyên đã chạm vào cổ gã. Mượn tốc độ chiến mã, nàng chém mạnh một cái, cả cái đầu bay lên không trung.

Hai vợ chồng nhìn nhau cười, trong lòng dấy lên một sự thỏa mãn khó nói. Rừng đao và mâu gần đó dường như không còn là nỗi uy hiếp chết người nữa, mà là sự lãng mạn anh anh em em dưới ánh trăng, đặc biệt là đối với Đỗ Quyên, đã rất lâu rồi không cùng phu quân phối hợp ăn ý như thế, không cần phải ra ám hiệu với nhau, chỉ dựa vào bản năng và chỉ dẫn tâm linh mà hiểu được đối phương đang ở đâu, đang làm gì, bước tiếp theo muốn làm gì, mong muốn mình làm gì để phối hợp với chàng.

Cảm giác này lạ lẫm đã lâu, thời điểm nó bất ngờ xảy ra lại ngọt ngào như vậy. Đỗ Quyên nhớ rõ, chỉ có điều trước khi mình chưa trở thành tân nương của Trình Danh Chấn mới có hồi ức rất dài như thế. Sau khi hai người thành thân, gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, cộng với trải nghiệm cuộc sống của hai bên khác biệt quá lớn, nên trái tim càng lúc càng xa.

Trình Danh Chấn chưa hề kiếm niềm vui mới, Đỗ Quyên biết điều đó. Cho dù lần Trương Kim Xưng đánh đến tận cửa, cũng là người khác áp đặt tội danh cho hắn, chứ không phải hắn chủ động đi hái hoa ngắt cỏ. Hắn tôn trọng nàng giống như tôn trọng huynh đệ lục lâm. Hắn tin tưởng nàng như tin cậy cánh tay của mình. Hắn có thể giao trái tim của mình cho nàng mà không hề do dự, liều chết xung phong. Nàng là cánh tay đắc lực nhất của hắn, là tri kỷ, là đồng môn đáng tin cậy nhất. Thế nhưng, trong ánh mắt hắn nhìn nàng lại không có khát vọng và sự cuồng nhiệt.

Vợ chồng tôn trọng nhau có lẽ là cuộc hôn nhân lý tưởng nhất trong lòng những người có học thức. Nhưng cuộc sống này lại không thuộc về Đỗ Quyên. Nàng thích sống hết mình búng cháy như lửa, mãnh liệt như rượu. Dù chỉ vài tháng ngắn ngủi cũng còn hơn lâu dài từng bước một.

Hôm nay, trong vạn mã quân, cuối cùng nàng lại đạt được ước muốn. Hai trái tim lại cùng chung nhịp đập. Vui mừng, mãnh liệt, quên hết tất cả, như say như dại. Đao quang và huyết quang đều bắt đầu mơ hồ. Hò hét và rên rỉ đều từ từ biến mất. Chỉ nghe thấy tiếng thở của hai bên. Trong đôi mắt cũng chỉ còn lại ánh mắt trong veo như nước của đối phương.

Chỉ cần ánh mắt này không thay đổi thì núi đao biển lửa cũng sao chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.