Khai Quốc Công Tặc

Chương 5: Q.4 - Chương 5: Ván bài (5)




- Nếu Trình Danh Chấn dễ bị mắc lừa như vậy, thì hắn không phải là Cửu Giáo đầu!

Cùng lúc các chư tướng Minh Châu quân bày mưu tính kế, quận thừa Thanh Hà Dương Thiện Hội cũng cười lạnh nói.

Lăn lộn nửa đời người, cuối cùng mới từ Huyện thừa leo lên được cái chức Quận thừa, hắn vô cùng trân trọng cái thành tựu không dễ có được này. Biểu hiện của sự trân trọng đó là chặt đầu càng nhiều lũ giặc cỏ, treo từng dãy một trên tường thành huyện Thanh Hà.

- Kẻ tạo phản đều nên tru di cả tộc!

Dương Thiện Hội chưa từng cảm thấy mình làm như vậy có gì không thỏa đáng. Cho dù là bạn bè thân thích của hắn có dây dưa với bọn thổ phỉ, cũng khó tránh khỏi một đao vào đầu. Tính cách lạnh lùng vô tình này đã giúp hắn có được cái biệt hiệu Bạch Nhãn Lang và Dương Bạch Nhãn. Nghe ra thật chói tai, nhưng nhiều lúc, Dương Thiện Hội lại coi đó là một cách để ca ngợi.

Loạn thế cần luật nghiêm. Là một kẻ chấp pháp, một đời nhất định phải có ý chí sắt đá. Chỉ có giết sạch mấy tên loạn dân gan to tày trời kia đi, giết cho mấy tên giặc cỏ rục rịch chuẩn bị ngóc đầu dậy sợ đi, thế mới có khả năng khôi phục lại thái bình được. Tuy thủ đoạn thực hiện thì ác độc, nhưng lại thể hiện cái tâm bồ tát. Nếu có thể giết một mà sống mười, thì Dương Thiện Hội cảm thấy đây không phải là tội ác, mà là một cái đại thiện to lớn vĩ đại.

Mấy năm nay, tính cả những chiến công được bảo giả vào, thì Dương Bạch Nhãn có vẻ như cũng đạt được tiêu chuẩn “nhất hành nhất thiện”. Trong tấu chương gửi về triều đình, hắn từng được miêu tả là trong hai năm giao chiến với lũ thổ phỉ giặc cỏ hơn sáu trăm trận, trận nào cũng đại thắng, đương nhiên, không bao gồm cái vụ bị Trình Danh Chấn đánh cho chỉ còn có mình trốn thoát được với cả bị Trương Kim Xưng bức ép mất quận Thanh Hà.

Nếu tỉ mỉ ra, thì hai vụ đó cũng không thể coi là hoàn toàn thất bại. Trước tiên, trận chiến Trình Danh Chấn phục kích quận binh Thanh Hà, quân số lũ giặc cỏ hơn nhiều so với quân số quận binh, Dương Thiện Hội có thể “thong dong” lui binh giữa vòng vây của mấy vạn quân địch, hành động đó đã thể hiện phong thái danh tướng của hắn. Tiếp đó, trận để mất Thanh Hà quận đó, phải là lũ quận binh “tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu”, chủ động tiến hành chiến lược di dời,dùng cách hi sinh không gian để đổi lấy thời gian, giành lại thế chủ động trong chiến lược. Không tin sao? Thế tại sao cuối cùng Trương Kim Xưng lại chết dưới tay Dương Bạch Nhãn, mà không phải bị ai khác giết?

Bây giờ với chiến công bắt giết được Trương Kim Xưng, Dương Bạch Nhãn đã âm thầm trở thành võ tướng đầu tiên của cái vùng đất Hà Bắc, danh vọng ngang ngửa với vị lão tướng Trương Tu Đà quét ngang khắp Hà Nam. Triều đình khen ngợi, địa phương biểu dương, thân sĩ dân gian ủng hộ, nhất thời nổi bật vô song. Kẻ sĩ có chí cũng nô nức đến đầu quân cho, hình thành một đoàn trợ tá khổng lồ bên cạnh hắn, ngày ngày giúp hắn bày mưu tính kế, vận trù làm sao bình định lũ giặc cỏ sớm nhất, xây dựng lại thời thịnh thái bình.

Ngoài một ít văn nhân buồn khổ uất ức coi Dương Thiện Hội là chủ mưu thi triển kế hoạch bình sinh lớn ra, một số quan quân cấp thấp vốn bị đám giặc cỏ nhiều lần đánh bại, đã mất đi niềm tin chiến thắng cũng lại phấn chấn lên, lục tục gia nhập vào dưới cờ của hắn. Trong đó kẻ được hắn hoan nghênh nhất là một gã quan quân họ Chu đã bị hủy hoại dung nhan. Người này vốn là Giáo Úy quận binh Cấp quận, từng theo Phùng Hiếu Từ chiến đấu với lũ giặc cỏ đầm Cự Lộc mấy trận. Phùng Hiếu Từ sơ suất khinh địch, sau khi toàn quân bị tiêu diệt, người này thoát được nhờ bản lĩnh của chính mình, bởi vì sợ triều đình truy cứu, không thể không thu thập vài trăm tên tàn binh đến hồ Cao Kê làm cướp.

Đợi sau khi Trương Kim Xưng binh bại thân tử, người này lại thông qua một số tiền bối tít bên Đông Đô, kết nối với mối bên quận Thanh Hà, rửa sạch tội danh, quay trở về dưới cờ quan quân. Sự trở lại của gã không chỉ khiến cho quân số quân binh quận Thanh Hà trong nháy mắt nhiều hơn mấy ngàn, mà còn cho Dương Thiện Hội thêm một cơ sở ngầm quan trọng. Dựa vào điều kiện có lợi là người này rất thông thuộc địa hình, một lần dẹp yên toàn bộ hồ Cao Kê.

Sau khi làm nhiều nghĩa cử như vậy, Chu Giáo úy lại không chút kể công kiêu ngạo, ngược lại lại nhất nhất nghe theo có duy nhất mệnh lệnh của Dương Thiện Hội, đối đãi bằng lễ sư trưởng. Dương Thiện Hội yêu thích người này biết tiến thoái, cho nên lúc gặp vấn đề cần quyết đoán, đều gọi gã đến cùng nhau bày mưu tính kế. Đương nhiên, nhiều lúc, Chu Giáo úy đều sẽ hoàn toàn tán thành con mắt nhìn xa trông rộng của Dương quận thừa.

Tình hình hôm nay lại như thế, thấy Dương Thiện Hội nói kiên quyết như thế, Chu Giáo úy cũng liên thanh cười lạnh,:

- Giặc đúng là giặc, cho dù chết đến nơi rồi cũng không quên tính toán cho nhau. Lư Phương Nguyên mượn tay chúng ta trừ khử Trình Danh Chấn, sao biết Trình Danh Chấn không lợi dụng mình?

- Đúng thế, đúng thế. Giặc tính khó sửa, đại nhân phán đoán đúng quá đi!

Đám văn võ phụ tá liên tiếp gật đầu, liên thanh tỏ vẻ đồng ý. Bọn họ không muốn làm Dương Thiện Hội mất hứng, càng không muốn đắc tội với Giáo úy Chu Văn. Trong mắt cả bọn, hai con người này tàn nhẫn như loài lang sói, độc ác như loài rắn. Trước mặt cố nhiên nghiêm đáng sợ, còn có thể coi là độc ngoài ánh sáng, chỉ cần ngươi không động đến cọng lông mọc ngược trên cổ hắn, hắn cũng sẽ không nhe nanh giơ vuốt với ngươi. Rồi sau đó nhìn như ngoan hiền vô hại, thực tế thì cất dấu một bồ chất độc, chỉ cần ngươi bước vào hướng công kích phản vấn của hắn, nói không chừng không biết lúc nào hắn sẽ nhảy chồm dậy cắn ngươi một nhát chí mạng.

Thấy mọi người ai nấy đều tán thành kiến giải của mình, Dương Bạch Nhãn trong lòng vô cùng đắc ý, nhưng nét mặt lại vẫn đeo cái vẻ nghiêm túc theo thói quen:

- Lũ giặc gian xảo như hồ ly, sự giảo hoạt của chúng tuy khó qua mặt được lão phu, nhưng tương kế tựu kế thế nào, một phát loại bỏ cả hai tên tặc Trình, Lư, lại hoàn toàn không phải là chuyện cứ làm là được. Các người nói xem, kế sách hôm nay, chúng ta nên ra tay từ đâu?

- Trước dễ khó sau, vẫn là thượng sách. Lúc này ta chờ Lư Phương Nguyên tất nhiên không có chút phòng bị gì. Ta đợi phấn chấn lên rồi đánh. Trình Danh Chấn với hắn bằng mặt không bằng lòng, ắt sẽ sống chết mặc bay. Đợi chúng ta nhanh chóng tiêu diệt sào huyệt của tên giặc Lư, là có thể quay đầu lại, ung dung nghênh chiến với Minh Châu Quân!

Một tên phụ tá cầm quạt lông bước lên trước, vẻ mặt cao thâm thần bí.

Dương Thiện Hội tay vuốt râu, từ chối cho ý kiến.

Thông thường thái độ này tức là lão không hoàn toàn hài lòng với lời can gián đó. Một kẻ phụ tá khácáo mũ uy nghiêm giỏi suy đoán tâm tư chủ mưu, lập tức đứng dậy, hướng tên cầm quạt lông lớn tiếng phản bác:

- Phan huynh nói thế không đúng rồi. Tên giặc họ Trình đó chỉ mong sao mượn tay chúng ta làm suy yếu thế lực của họ Lư. Nếu chúng ta cứ theo kế sách của Phan huynh, chẳng phải là quá đúng ý tên Trình Danh Chấn sao?

- Theo Trịnh huynh nói thì, chúng ta nên đánh Trình Danh Chấn trước, rồi chẳng phải là thỏa nguyện tên Lư Phương Nguyên sao?

Tên cầm quạt lông cười lạnh mấy tiếng, khinh bỉ vô cùng phản bác:

- Người xưa nói rằng, giữa hai cái hại chọn cái ít hại hơn, muốn có được, ắt phải cho đi trước, sau đó mới có thể....

- Chỉ sợ là cái cho thì cho rồi, cái cần lấy thì chưa chắc đã lấy về được?

Người áo mũ chỉnh tề lại nhìn sắc mặt Dương Thiện Hội, học cái kiểu của đối phương, rung đùi đắc ý bới móc.

- Vậy ta đây cái gì làm cũng không tốt, chờ xem lũ giặc tự chặt đầu mình xuống dâng đến tay Trịnh huynh!

Kẻ cầm quạt lông bị phản bác hai lần liên tiếp, sĩ diện có chút không giữ được, lạnh nhạt mỉa mai.

- Lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao cũng tốt hơn tùy tiện hành động, thay giặc gây dựng thanh thế!

Không nhìn thấy ám thị ngăn chặn trên gương mặt Dương Thiện Hội, người ăn mặc áo mũ chỉnh tề niềm tin tăng cao, lời nói cũng ngày càng sắc sảo.

Hai người ngươi một câu, ta một câu không ai nhường ai. Thấy sắp đến cao độ không biết đối phương có thông đồng với địch hay không. Dương Thiện Hội khẽ ho khan một tiếng, cắt đứt màn tranh cãi kịch liệt giữa hai bên.

- Được rồi, được rồi, cố tìm cái chung, cố tìm điểm chung, các ngươi từng là danh sĩ một thời, hà tất cứ động tí là cãi vã thế.

- Đại nhân nói phải, có những người lãng phí hư danh, Trịnh mỗ vốn không nên nghiêm túc với hắn!

- Có những người bụng dạ khó lường, ai biết không có mưu đồ khác?!

Hai tên văn chức mưu sĩ trừng mắt nhìn nhau, vẫn chưa thỏa mãn tách nhau ra. Dương Thiện Hội chiêu mộ bọn họ, chỉ là để đánh bóng cho mình, rõ ràng nhân tài dưới trướng đông đúc, vốn cũng chả dám hi vọng lũ khố rách này có thể cho mình được ý kiến gì hay ho. Đám râu ria đi hết rồi, lập tức chuyển mục tiêu hỏi sang chính chủ:

- Chu Giáo úy, theo ngươi thấy thì, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào!

- Bỉ chức hiểu biết nông cạn, sợ là khó lọt tai đại nhân!

Chu Văn khiêm tốn chắp tay cười đáp.

- Cứ nói đi đừng ngại!

Dương Thiện Hội rất phong thái khoát khoát tay, lệnh cho Chu Văn có chuyện cứ việc nói thẳng ra.

- Kế sách của Bỉ chức, xem ra có chút yếu mềm, sợ rằng tổn hại đến uy danh của đại nhân!

Chu Văn lại chắp tay, cẩn trọng nói:

- Nếu hai tên giặc đó đã không tin tưởng lẫn nhau, lại cùng muốn mượn đao giết người. Sao chúng ta không lùi một bước, để hai người đó trực tiếp đối mặt, xem chúng nó còn có thể chơi trò gì được!

- Ngươi nói là, để bọn chúng tự cắn nhau một trận trước đã?

Dương Thiện Hội cúi đầu trầm ngâm:

- Nếu bọn chúng không đánh nhau, lại nên ứng phó thế nào?

Đã không phải là lần đầu tiên trốn tránh đối đầu với kẻ địch rồi, chỉ cần có lợi cho đại cục, lão không quan tâm lại phải lùi một bước. Huống hồ lúc này kẻ được tiếng là trí tướng, đôi khi tỏ ra yếu thế một tí trên chiến thuật, đồng sự ở triều đình và địa phương chỉ cho rằng lão có mưu đồ khác, tuyệt đối không thể nghĩ lão tiêu cực chạy trốn cuộc chiến.

- Không đánh, chúng ta cũng không tổn thất gì. Nhưng mà thế cục bây giờ lại tái diễn từ đầu một lần nữa, sau đó chia ra đánh tan thôi!

Chu Văn trong lòng sớm đã có chuẩn bị, trả lời không chút hoang mang.

Dương Thiện Hội lại lấy tay vuốt râu, hạ giọng trầm ngâm. Không giống như lần trước, lần này, trên mặt lão rõ ràng kèm theo một chút ý vị khen ngợi. Đám phụ tá đã đoán đúng tâm tư của kẻ chủ mưu, nhanh chóng mở miệng phụ họa:

- Chu Giáo úy tính toán đúng quá, đại nhân không ngại nghe theo!

- Đại nhân trong lòng sớm đã quyết định sách lược, chắc chắn trùng với mưu kế của Chu Giáo úy!

- Cổ ngữ có câu, vì nước quên thân. Dương đại nhân đến cả tính mạng cũng không tiếc, sao lại có thể quan tâm đến thanh danh chứ. Hơn nữa để lũ giặc đắc ý giây lát, xem chúng ta sau này mưu đồ thế nào!

- - Tiến thoái ung dung là đường của kẻ làm tướng. Với cái nhìn hạn hẹp của lũ giặc ấy, sao có thể nhìn ra ý đồ của đại nhân được? Với lại lui, lui, để cơ hội cho ngày sau!

- Xin đại nhân sớm quyết đoán!

Mấy lời nịnh bợ nghe thật đã tai, Dương Thiện Hội mới say sưa gật gật đầu, lớn tiếng nói:

- Giáo úy nói rất hợp với ý ta. Lão phu cả đời tiêu diệt giặc cỏ, tâm niệm xây dựng lại thế giới thái bình, há có thể quan tâm mấy cái hư danh đó? truyền lệnh xuống dưới, sáng sớm ngày mai nhổ trại lui về Thanh Hà, tạm lánh mũi nhọn của bọn giặc cỏ.

Tướng lĩnh đáp một tiếng, khom người lĩnh lệnh. Dương Bạch Nhãn nhẹ nhàng vuốt râu, nói tiếp:

- Tiện thể tìm người thông báo hai tên Ngụy, Lưu một tiếng, nói là xin họ tạm thời lui quân, cho lũ giặc cỏ một cơ hội chém giết lẫn nhau!

Tiếng đáp vang dội dễ nghe vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.