Chuyển ver: Mèo Lạnk Lùng 3721.
Chương 1: Quá Khứ.
Trăng khuyết một nửa nhưng mà thật sáng.
Từng giọt từng giọt chiếu vào qua khung cửa sổ, ghé lại nơi chiếc giường nhỏ, một cậu con trai đang ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời đêm qua ô cửa nhỏ bé.
Cậu bé mân mê sợi dây chuyền hình cây thánh giá trên cổ, đưa sợi dây gần hơn đến ông trăng trên cao, ngây ngô nói:
“Mẹ là Nguyệt, trăng cũng là nguyệt. Có phải mẹ hóa thành ông trăng ở trên cao dõi theo con không?”
Trăng sáng làm cậu không ngủ được, cậu nhớ mẹ, muốn được một lần trong đời thốt lên tiếng mẹ mà đứa trẻ nào khi sinh ra cũng được đặc quyền ấy.
Riêng cậu... thì không... Cậu bé tên Vương Nguyên còn mẹ cậu bé là Vương Nguyệt, người phụ nữ đã ra đi từ rất sớm, từ khi cậu còn là một đứa bé đỏ hỏn.
Thứ duy nhất về mẹ còn tồn tại trong tâm trí cậu là sợi dây chuyền lấp lánh ánh sáng bàng bạc này, cùng kí ức qua giọng kể của người cha thân yêu.
Vương Nguyên đang ngơ ngẩn đột nhiên lại nghe thấy tiếng động phía dưới bếp, vội vàng chạy xuống.
Một thân hình cao lớn xoay lưng lại phía cậu, lúi húi làm gì đó. Vững vàng mà cô độc, đó là cha cậu. Rồi ông nghiêng người, uống lấy dung dịch đỏ tươi trong ly rượu.
Vương Nguyên chau mày... Cậu không phải chau mày vì không vừa ý mà là chau mày vì lo lắng, cha cậu thường như vậy, uống “rượu vang đỏ” mỗi khi trăng sáng hoặc những ngày tuyết rơi trắng xóa cả một vùng, lạnh tê tái.
“Cha, cha đang làm gì thế? Cha cậu như giật mình, khẽ giấu ly rượu ra sau lưng hỏi cậu: “Sao con còn chưa ngủ?”
“Con không ngủ được. Sao cha lại ở đây uống rượu một mình. Cha lại nhớ tới... mẹ sao?”
Tiếng mẹ cậu nói rất nhỏ, vừa muốn nói lại vừa không muốn nói, cha cậu luôn nhạy cảm khi nhắc đến mẹ cậu, hễ nghe tới bà ông lại buồn, nỗi buồn nặng trĩu nơi đáy mắt, cho nên Vương Nguyên mới ngần ngại nhưng hôm nay lại thốt lên dường như cậu muốn biết, có phải cha cậu cũng giống cậu đều nhớ mẹ cậu nên không ngủ được.
Vương Mặc nhìn ly rượu trong tay mình, vội vàng xoay người lại đổ xuống bồn rửa bát nhanh chóng dùng nước xối thẳng đi. Xong xuôi mới quay lại nhìn cậu:
“Không có gì đâu. Con đừng lo, cha chỉ muốn giải khát một chút thôi. Con không ngủ được, có cần cha kể chuyện cho con nghe không?” Vương Nguyên phụng phịu:
“Con sắp 16 tuổi mà cha, con đâu còn nhỏ mà nghe chuyện cổ tích như hồi bé nữa.”
Quả thật hồi nhỏ, khi các bạn được mẹ âu yếm trong lòng, được kể cho nghe từng câu chuyện cổ tích về nàng công chúa và chàng hoàng tử, thì Vương Nguyên lại ở trong lòng cha, nghe chất giọng trầm trầm cố gắng đọc diễn cảm từng đoạn hội thoại của nhân vật trong câu chuyện cổ tích.
Cậu biết, vì cậu không có mẹ, nên cha cậu muốn bù đắp cho cậu, luôn luôn thay thế mẹ ở bên cạnh mỗi khi cậu cần.
Cậu biết vậy nên cậu thương cha lắm.
Thương cha nên sẽ không đánh nhau với mấy đứa bạn khi chúng nói mẹ cậu bỏ chồng con theo trai.
Thương cha nên sẽ không mồm năm miệng mười chửi nhau cùng tụi nó khi chúng nhục mạ cậu là con hoang.
Thương cha nên sẽ làm một cậu bé ngoan, không làm cha phải phiền lòng.
Vươnng Mặc cúi đầu đột ngột trầm lặng hẳn, lặp lại lời cậu nói:
“Sắp 16 rồi? Thực sự sắp 16 rồi.”
“Tất nhiên rồi. Con phải lớn thật nhanh thật nhanh, sau này có thể chăm sóc cho cha được rồi.”
Thấy cha buồn, Vương Nguyên nhí nhảnh lên hẳn chủ yếu là muốn chọc cha vui lên một chút cho thay đổi không khí.
Vương Mặc thấy con trai nỗ lực như vậy cũng hùa theo: “Con lớn rồi đi cưới vợ ai chăm sóc cha đây, cha sẽ cô đơn lẻ loi đến già chết mất.”
“Cha yên tâm đi, con sẽ không cưới vợ, ở với cha suốt đời luôn. Dù có cưới vợ con vẫn yêu thương cha mà.”
“Lúc này con nói vậy, khi có người yêu rồi lại bỏ mặc cha già không thương tiếc, cha còn lạ gì.”
“Con thề, con nói thật.”
...
Ở một nơi khác trong màn đêm lạnh lẽo, chàng trai đau đớn tấu lên khúc nhạc bi thương ấp ủ trong lòng mình.
Đoạn kí ức của những tháng ngày tăm tối đeo đuổi anh đến tận bây giờ.
11 năm trước, đúng vào ngày sinh nhật 5 tuổi của anh, ngồi một mình trên chiếc bàn ăn rộng mênh mông, không có một ai, không có cha, không có mẹ.
Anh buồn, anh đã mong chờ ngày sinh nhật này lâu lắm để cả gia đình có thể cùng nhau vui vẻ vậy mà lúc này đến bóng hình của cha mẹ anh còn chưa nhìn thấy.
Chần chừ một lúc, anh quyết định đi tìm cha mẹ của mình nhưng vừa đến cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng cha mẹ anh cãi nhau rất gay gắt.
Anh hé cửa nhìn vào bên trong thì đập vào mắt anh chính là bóng lưng mẹ anh đổ dần rồi ngã quỵ trên mặt đất.
Cha anh đứng đối diện bần thần nhìn bàn tay của mình.
Anh muốn chạy đến nhưng bàn chân lại bị đóng đinh trên mặt đất khi cơ thể mẹ anh từ từ tan biến thành từng hạt bụi nhỏ bay lên trên không trung.
Anh còn nhớ rõ lúc đó bản thân bàng hoàng như thế nào, sợ hãi ra sao, rồi căm hận chính người cha của mình đến nỗi không thể thốt ra một lời nào trong suốt một năm.
Lặng thinh đi ra khỏi căn nhà đó.
Chính vì kí ức đó còn tồn tại trong anh quá chân thực, chân thực đến nỗi, giữa những nhịp điệu dồn dập kìm nén của bản nhạc, giữa những nốt đô rê mi của phím đàn, anh lại thấy hình ảnh mẹ anh ngã xuống.
Vampire, bất tử nhưng cũng có thể đột tử. Đột ngột mà chết, chết rồi liền hóa thành cát bụi vô thanh vô thức biến khỏi cuộc đời những người xung quanh như vậy.
Vampire có tình yêu hay không có tình yêu. Hẳn là không có, vì nếu có, cha anh đã ra tay giết hại mẹ anh như vậy.
Vì sao trong muôn vạn người người giết mẹ anh không phải ai khác mà là cha anh.
Vì sao trong bao nhiêu ngày trong một năm lại chọn đúng ngày sinh nhật anh mà kết liễu tính mạng người quan trọng nhất của anh.
Vì sao... trong muôn vàn người... lại để anh thấy được tình cảnh ấy...
Anh phát hiện ra thế giới này chẳng còn gì đáng để tin tưởng, thứ đáng tin nhất chỉ có thể là chính bản thân mình. ...
“Cha ơi, ma cà rồng có thật không cha?”
Vương Nguyên từ đâu đi tới tay cầm cuốn truyện ngây thơ hỏi Vương Mặc.
Vương Mặc giật mình hỏi: “Con hỏi cái đó làm gì? Ai nói cho con?”
Vương Nguyên thấy cha đột ngột mất bình tĩnh thì ngoan ngoãn thật thà nói: “Con đọc trong cuốn truyện này á cha. Trường con bây giờ đang có trào lưu đọc truyện ma cà rồng rồi. Các bạn nói đọc rất kích thích rất kì thú nên giới thiệu cho con đọc. Có cả DVD phim truyền hình mà các bạn cho con nữa. Con còn để ở trên phòng chưa kịp xem.”
“Thế thì ngày mai mang trả chúng hết cho cha.” Vương Mạc dõng dạc tuyên bố.
“Sao thế cha? Con còn chưa xem xong mà?” Cha cậu hôm nay thật vô lí, bình thường cha cậu đều cho cậu làm việc cậu thích mà.
“Cha nói trả là trả. Con mà không trả cha không chắc sẽ không đốt chúng đâu.”
“Cha quá đáng. Trả thì trả. Hức... hức...”
Vương Nguyên ấm ức chạy lên phòng mình, úp mặt xuống gối khóc rưng rức.
Còn nói cha thương cậu, cha chẳng thương cậu gì hết, cậu hờn, cậu muốn có mẹ.
Vương Mặc đứng bên ngoài cửa phòng nghe từng tiếng thút thít nghẹn ngào của con trai chỉ biết thở dài:
“Cha chỉ muốn con sống giống như một con người. Thế giới Vampire không hợp với cậu bé trong sáng như con. Hiểu cho cha.”