[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 1: Chương 1: [Đoản văn|Khải Thiên] Mãn.




https://wordpress.com/read/blogs/102653234/posts/2385

Tên gốc:我们友情以上,爱情将满

Tác giả:Đào Tơ

Chuyển ngữ: QT || Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr:PearPeach21

Happy Christmas

001

“Tiểu Khải Tiểu Khải Tiểu Khải…”

Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng ai đó gọi mình mới chầm chậm mở mắt ra.

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở bên mép giường, thuận thế bật đèn lên.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, người hơi nhổm dậy, “Trở về sớm thế sao?”

“Em đoán là anh đang nhớ em, nên mới trở về.”

“Em…”

“Vương Tuấn Khải, em thích anh.” Ngữ điệu của cậu dịu dàng đến kỳ lạ.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhắm mắt lại, lông mi hơi rung động.

“Nếu như anh cũng thích em, hãy hôn em một cái.”

Vương Tuấn Khải không biết nên phản ứng ra sao, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Dịch Dương Thiên Tỉ đợi thật lâu, Vương Tuấn Khải vẫn bất độngkhiến cậu có chút thất vọng chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Đừng đi!”

Vương Tuấn Khải đột nhiên đưa tay giữ lấy hai vai cậu, dùng sức đem người đè trên cửa phòng.

Bất ngờ không nới lời nào hôn lên môi cậu, ở trong khoang miệng điên cuồng chiếm đoạt, tiếp theo rời đi đôi môi châu nhàn nhạt di chuyển xuống dưới…

Còn chưa đủ, chỉ những thứ này còn chưa đủ.

Áo trượt đến bả vai, Dịch Dương Thiên Tỉ hơi cong môi, đầu lưỡi nhỏ thỉnh thoảng còn hơi động một cái.

“Thiên Tỉ?”

“Em đây.”

“Anh không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.”

Theo những lời này của anh, tất thảy quần áo trên thân đều đồng loạt rơi xuống đất.



Vương Tuấn Khải ôm cậu, trong lòng vô cùng mãn nguyện.

Cái ôm này, anh đã đợi cả đời.

Từ năm mười sáu tuổi cho đến năm hai mươi bảy tuổi.

Vương Tuấn Khải nỉ non, dần tiến vào mộng đẹp.&Ánh mặt trời vàng óng len lỏi qua ô cửa sổ chiếu vào căn phòng, Vương Tuấn Khải vô thức nhìn sang bên cạnh, một chút dấu vết có người nằm qua cũng không có.

Trời đã sáng, cậu cũng chỉ có thể trở thành giấc mộng.

Vương Tuấn Khải đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, trở lại giường rồi lại không cách nào ngủ được nữa.

Ngón tay ở trên màn hình điện thoại ấn tới ấn lui, thuỷ chung không thể rời bỏ cái tên đó.

Cuộc gọi kết nối được rồi thì sẽ nói gì đây?

【Khi nào thì em trở lại?】

【Sắp tới anh có lịch trình ở gần đó, có thể tới chỗ em được không?】

【Em dạo này vẫn khoẻ chứ?】

Thiên ngôn vạn ngữ, thật ra chỉ muốn nói một câu anh nhớ em.

Trong mộng thấy người, tỉnh lại nên đi gặp.

Tỉnh lại nên đi gặp người mà hết lần này tới lần khác chỉ có thể xuất hiện trong mộng.

Cuối cùng Vương Tuấn Khải ngoài thất hồn lạc phách nằm trên giường, cũng chẳng thể làm gì khác.

Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, nhất quyết không chịu buông tha cho anh.

Vương Tuấn Khải phiền não mở cửa.

“Tôi đã nói sáng sớm không muốn bị quấy rối giấc ngủ rồi mà!”

Vị “quấy rối giấc ngủ của người khác” kia lại vô cùng thản nhiên khoanh tay dựa bên khung cửa, trên đầu đôi một chiếc mũ màu đen, mồ hôi theo tóc từng giọt chảy xuống.

Người trong lòng nhớ mãi không quên giờ phút này bất chợt đứng ở trước mặt anh, nhìn anh, trong mắt còn mang theo dịu dàng.

“… Sao em đã trở lại rồi?” Cổ họng có chút khô khốc, vui mừng tới quá đột nhiên.

“Thời gian này sẽ ở nhà anh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nói xong cũng không để ý tới chủ nhân nơi này có đồng ý hay không, trực tiếp kéo hành lý vào cửa.

Loại động tác quen thuộc này, cảm giác giống như đã lặp lại rất nhiều lần.

Vào cửa, Dịch Dương Thiên Tỉ nằm ngửa ở trên ghế sô pha xoa bụng, “Em đói bụng.”

Vương Tuấn Khải xoay người đi về phía phòng bếp, “Tối hôm qua anh vừa gói hoành thánh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng “oh” một tiếng, lại giống như nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía người nọ đang bận rộn trong phòng bếp.

“Em nhớ khi đó anh thích ăn mì sợi cơ mà? Sao bây giờ lại thành hoành thánh rồi?”

“Thay đổi khẩu vị.”

“Thay đổi từ lúc nào a?”

“… Không nhớ rõ nữa.”

Anh không dám nói rằng, bắt đầu thay đổi từ lúc yêu em.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải thuần thục vớt hoành thánh từ trong nước sôi ra, bỏ vào nước canh đã sớm chuẩn bị, sau đó ở trên thớt xắt nhỏ hành lá.

Không khỏi cảm thán một tiếng, “Tài nấu nướng của anh thật khiến cho em không cách nào rời xa anh.”

Tay Vương Tuấn Khải run một cái, hai miếng hoành thánh rơi ở trên bàn đá cẩm thạch.

Dịch Dương Thiên Tỉ tay mắt lanh lẹ xông tới nhặt hoành thánh lên, “Trong năm giây nhặt lên vẫn có thể ăn.” Sau đó thả vào trong miệng.

Vương Tuấn Khải: “…”&Vương Tuấn Khải nuốt xuống một miếng hoành thánh, lại tựa như vô ý nhắc tới, “Công ty muốn để cho anh và Vương Nguyên Nhi tạo thành couple.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn hoành thánh trong bát, “Thì bao năm nay hai người vẫn là couple mà không phải sao?”

Nhìn vẻ mặt không có phản ứng của đối phương, Vương Tuấn Khải cảm thấy có chút thất bại.

Dịch Dương Thiên Tỉ gắp lên một miếng hoành thánh thả vào trong miệng, ô ô a a vừa thổi vừa nhai.

Tầm mắt của Vương Tuấn Khải vô tình dán vào bờ môi cậu, đôi môi không dày cũng không mỏng, hình dáng vô cùng đẹp mắt, còn có môi châu, thời điểm khẽ nhếch lên đặc biệt giống như đang yêu kiều đòi một nụ hôn.

Vương Tuấn Khải cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn cậu, cho rằng miệng kia môi kia cũng không thích hợp dùng để ăn.

Chỉ thích hợp dùng để ngậm.

Anh sợ anh nhìn quá lâu sẽ không nhịn được đem môi em ngậm vào trong miệng, ngậm rồi lại sợ em sẽ tan biến.

Lúc còn trẻ, thật không thể gặp được người nào quá tốt đẹp.

Những lời này, bao hàm quá nhiều bất đắc dĩ.

“Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải?”

“Ừ?”

“Anh ngây người gì vậy? Hoành thánh sắp thành cháo luôn rồi!”

“Ừ…”

Dịch Dương Thiên Tỉ lau miệng một cái, “Em muốn đi luyện vũ đạo.”

“Đi đi, anh muốn tiếp tục ngủ.”

Dịch Dương Thiên Tỉ liếc mắt, “Lười.”

Vương Tuấn Khải nhướn mày đáp, “Thế bao giờ em định rời khỏi nhà anh?”

“Chờ ngày anh có bạn gái.”

“Vậy em đại khái phải ở chỗ này tới thiên hoang địa lão rồi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ một cước đá tới.

“Anh biến đi!”&002

Dịch Dương Thiên Tỉ nằm ở chỗ ngồi, chuẩn bị tranh thủ ngủ một chút trên đường tới phòng tập.

Cửa xe phía trước có người dùng sức kéo ra, nhảy lên xe.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải mang theo đầy đủ khẩu trang kính mắt, vô cùng khinh bỉ, “Tưởng anh muốn ngủ nướng cơ mà?”

“Em cố gắng như vậy, anh làm sao có thể lười biếng ~”

“Nói tiếng người.”

“Thiên Ca anh không ngủ được.”

“Được rồi, cho anh mượn hai mươi phút.”

Vương Tuấn Khải cuối cùng nằm ở trên đùi Dịch Dương Thiên Tỉ, thoả mãn nhắm hai mắt.

Cậu không ở đây ba ngày, giống như ba năm.

Cậu ở đây ba năm, chỉ giống như ba ngày.&Dịch Dương Thiên Tỉ là một thể mang theo ánh sáng, Vương Tuấn Khải tin chắc điều này.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc nhảy sẽ trở thành một người khác, cho dù tuỳ ý nhảy cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy như đang bông đùa, vũ đạo với độ khó cao cùng một cú lộn ngược quá đỗi hoàn mỹ.

Nào có cái gì gọi là một đêm thành danh, đều là luyện mãi thành thép mà thôi.

Vương Tuấn Khải sẽ mãi nhớ Dịch Dương Thiên Tỉ mười lăm tuổi ngày đó vì luyện thật tốt vũ đạo này mà cả ngày 24 giờ cũng chỉ dùng để luyện tập, loại vũ kĩ hoàn mỹ này không luyện mấy trăm năm sẽ không thể thành, thời điểm chạm đất không đúng sẽ ngã xuống, bị thương cũng là điều không thể tránh khỏi.

Có lần vì trực tiếp ngã xuống tạo ra tiếng động lớn, Vương Tuấn Khải ở một bên trông thấy bị doạ cho kinh hồn táng đảm.

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ lè lưỡi đứng lên luyện tiếp.

Hiện tại giơ tay nhấc chân hoàn mỹ thế vậy, cũng giống như nói cho cả thế giới biết rằng, mồ hôi công sức của thiếu niên này bỏ ra cũng không phải là vô ích.

Vũ điệu kết thúc, cậu sẽ lại cười ngọt ngào một cái, sau đó trở về với dáng vẻ khéo léo của mình.

Rõ ràng một giây trước còn lộ cơ bụng.

Trước sau tương phản dễ thương quá đỗi.

Chỉ muốn cảm thán, không kết hôn đi còn ở đây liêu cái gì!

Tiếng kêu của người nọ vang lên khiến cho Vương Tuấn Khải choàng tỉnh.

Đại khái là động tác có độ khó cao, không cẩn thận bị thương.

Dịch Dương Thiên Tỉ nằm trên mặt đất đau đến hàm răng cắn chặt, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.

Vương Tuấn Khải lập tức chạy tới xem vết thương của cậu.

Cẩn thận kiểm tra chân của cậu, xoa nhẹ mấy cái.

Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Không cẩn thận bị sái cổ chân, không có gì quá nghiêm trọng.”

“Oh.”

Vương Tuấn Khải thấy dáng vẻ thản nhiên của cậu lập tức nhíu mày, “Em giỏi ha, giờ thì đi lại kiểu gì! Còn không phải là muốn anh ôm em trở về.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chóng giang hai cánh tay về phía anh.

Cậu lúc không cười, môi mím chặt mặt không chút biểu cảm, thoạt nhìn rất cao lãnh.

Nhưng khi muốn lấy lòng người khác, sẽ thu hồi tất cả phòng bị, khoé miệng hơi cong lên, lộ ra xoáy lê đặc biệt ngọt ngào.

Vương Tuấn Khải ngồi thấp xuống, muốn ôm lấy người nọ.

Thật là, dễ dàng bị cậu chọc tức, lại cũng dễ dàng được cậu xoa dịu.

Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức đẩy tay anh ra, “Không phải kiểu bế công chúa!”

“Vậy thì như thế nào?”

“Cái đó… Không phải là có kiểu tư thế ở sau lưng đỡ mông sao?”

“… Đó gọi là cõng.”

Dịch Dương Thiên Tỉ bày tỏ áy náy, “Xin lỗi, em quên mất đấy gọi là cõng.”&Ba giờ sáng, trên đường phố rất ít người, bóng đêm mờ tối.

Không ai nghĩ đến hai thân ảnh nọ sẽ là hai thành viên trong nhóm nhạc đang rất nổi tiếng hiện giờ.

Dịch Dương Thiên Tỉ đưa điện thoại tới trước mặt Vương Tuấn Khải, “Anh xem, Vương Nguyên Nhi ở trong group chat hỏi một vấn đề.”

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm màn hình từng chữ đọc thành tiếng, “Hai, người, năm, mười, sáu, tuổi, phát, hiện, ra, mình, thích, một, người, như, thế, nào, vậy?”

Đọc xong liền hoá đá.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở trên lưng cũng không chú ý đến sự khác thường của anh, chỉ thở dài nói, “Aiz, chúng ta làm gì có cái gì gọi là thanh xuân chứ! Mười sáu tuổi còn đang bơi trong bài vở cùng lịch trình a, đúng là mệnh quá khổ mà!”

Vương Tuấn Khải tiếp lời cậu, “Đúng vậy, không phải là không muốn yêu đương, chỉ là không thể.”

“Người anh thích năm mười sáu tuổi kia bây giờ thế nào rồi?”

“Đừng nhắc tới nỗi đau của anh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, “Anh từng thích ai sao?! Tại sao em và Vương Nguyên Nhi không biết! Người kia bây giờ ra sao rồi? Anh bắt đầu thích người ta như thế nào vậy? Kể chút coi!”

Vương Tuấn Khải ho khan một tiếng, bày tỏ mình chuẩn bị nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức vểnh tai.

“Người đó sao? Người đó thích gấu Rilakkuma, đánh chết cũng không chịu thừa nhận mình thích Hello Kitty, trong khi chỉ cần là gấu bông thì đều thích. Thích Tôn Ngộ Không, ngày còn nhỏ có ước mơ muốn trở thành phi hành gia. Thương em trai Nam Nam nhất, là một đệ khống chính hiệu. Cũng là một fan hâm mộ nhỏ của GD, bề ngoài cao lãnh nhưng thực ra nghịch ngợm vô cùng, có thể nghĩ ra rất nhiều trò thú vị.”

Vương Tuấn Khải nói xong còn nghĩ thêm vài giây rồi bổ sung, “Đúng rồi, người đó đang ở trên lưng anh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhéo tai Vương Tuấn Khải một cái, “Anh lừa em! Quá gian trá!”

Vương Tuấn Khải cười né tránh, “Được rồi, không trêu em nữa.”

“Thật ra thì người đó luôn ở mãi trong lòng anh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ sờ sờ lỗ tai đỏ lên của Vương Tuấn Khải, an ủi, “Người đó không biết… Hắt xì.”

“…”

“He he có chút lạnh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ đem đầu lui về phía sau lưng Vương Tuấn Khải, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Vương Tuấn Khải cứ như vậy cõng Dịch Dương Thiên Tỉ trở về, đi thật lâu, đi thật xa, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ cũng ở trên lưng anh ngủ thiếp đi.

Vương Tuấn Khải cố ý bước thật chậm, hi vọng con đường này dài hơn một chút, có thể đi lâu hơn một chút.

Hi vọng giây phút em thuộc về anh cũng nhiều hơn một chút.&///

Đó là khi ba người ghi hình một chương trình nọ, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ được phân tới ở cùng một phòng.

Lúc bóng đêm bao phủ cả khoảng trời, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải mới cẩn thận nằm ở bên cạnh cậu, trong lòng có chút bối rối lại mang theo vui mừng, còn có không thiếu phần bất an.

Nếu như Dịch Dương Thiên Tỉ biết được tâm tư của mình, sẽ còn coi mình là anh em sao?

Sẽ nghĩ mình đang đùa giỡn? Hay coi mình là biến thái?

Vấn đề không dám đoán đáp án này, là vấn đề khó khăn nhất mà Vương Tuấn Khải tuổi mười sáu phải đối mặt.

Tốn cả thanh xuân, cũng không dám cởi bỏ.

Sau đó.

Thích em, những lời này.

Một cái chớp mắt, đã mười năm.&003

Thời điểm Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh lại là khi Vương Tuấn Khải đang giúp cậu thoa thuốc rượu.

Cậu vừa mở mắt ra đã thấy Vương Tuấn Khải cầm trong tay một chai rượu thuốc, một tay thuần thục xoa bóp, trong ánh mắt là vô vàn thâm tình mà Dịch Dương Thiên Tỉ đã từng trông thấy không ít lần.

“Tỉnh rồi?”

Dịch Dương Thiên Tỉ nói thật, “Em mới tỉnh thôi, anh nếu không làm minh tinh có thể đi làm thợ xoa bóp được đấy.”

Vương Tuấn Khải giống như tưởng tượng ra được cảnh kia, mặt mày đều trở nên vui vẻ, “Cái này được! Anh xoa bóp em thu tiền.”

“Công việc của em nghe hơi giống như bà chủ cửa hàng?”

“Thế em có muốn làm không?”

“Kiếm tiền sao lại không làm.”

“Suy nghĩ một chút, khi đó tiệm xoa bóp của chúng ta sẽ rất thành công, vô vàn fan hâm mộ muốn tới xoa bóp. Em đại khái có thể đếm tiền không hết! Được rồi, sẽ thuê cho em vài tiểu đệ giúp em đếm tiền, nghĩ một chút cũng cảm thấy thật vui vẻ!”

“Thật ra thì em rất muốn biết tại sao anh thoa thuốc xong rồi mà vẫn còn đứng ở đây mơ mộng về tương lai a?”

“Được rồi, là do chân anh tê không cử động được.”

“Trông anh giống như bị chuột rút.”

“Em đoán đúng rồi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi người xuống, đưa tay xuyên qua hai cánh tay đỡ Vương Tuấn Khải tới, sau đó kéo cổ áo anh rồi hơi né sang một bên.

… Vương Tuấn Khải không quá an toàn ngã lên giường.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp bắp chân.

Vương Tuấn Khải ngáp một cái, “Đây là đánh một quyền rồi cho một viên kẹo à?”

Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ chân anh, “Nói linh tinh cái gì! Bắp chân anh sao lại bị chuột rút?”

“Cõng em về, suốt bốn tiếng.”

“Anh cõng em về?! Không phải là cõng một đoạn đến xe sao?”

Vương Tuấn Khải ngáp lớn hơn, “Bởi vì người nào đó ngủ say, anh muốn đặt vào trong xe nhưng lại ôm anh không chịu buông tay, anh chỉ có thể cõng người nào đó trở về, đúng rồi, tiết lộ cho em biết người nào đó ấy là Dịch Dương Thiên Tỉ.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong hai mắt thoáng đỏ, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể cứng rắn đổi chủ đề, “Aiz, em cảm thấy chuyện mở tiệm xoa bóp kia của chúng ta thật ra cũng rất tốt, anh xem anh đẹp mắt như vậy nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều phái nữ, em ở một bên vắt chân ung dung đếm tiền…”

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói vừa nở nụ cười, “Nghe thật giống như muốn ở cạnh anh cả đời…”

Nói xong cậu liền ngừng thở đợi anh đáp lại, muốn biết Vương Tuấn Khải sẽ trả lời ra sao, lại chỉ nghe thấy tiếng thở đều…

Dịch Dương Thiên Tỉ giật giật khoé miệng, vị đại ca này ngủ rồi sao?

Cho nên trước đó đều là một mình cậu độc thoại? Dịch Dương Thiên Tỉ giận đến muốn giơ chân đạp mông anh một cước, chân đưa ra tới nửa ngày cuối cùng vẫn lơ lửng giữa không trung…

Nhanh chóng trước khi đạp phải dừng lại…

“Coi như bù đắp cho việc anh cõng em suốt 4 tiếng đồng hồ, tạm tha cho anh ngủ vậy.”

Cậu nhấc chiếc chăn bên cạnh lên đắp cho Vương Tuấn Khải, thuận thế nằm ở bên cạnh anh, hai người mặt đối mặt.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn dáng vẻ đang ngủ say của anh, trong lòng bỗng nhiên nảy ra nghi ngờ.

Hình như người hé miệng lúc ngủ này càng lớn lên càng đẹp mắt?

Lần đầu tiên gặp mặt mình cũng chỉ mới mười ba tuổi, các nét trên khuôn mặt vẫn chưa rõ ràng, còn vừa tham gia quân huấn cả người vì tắm nắng mà đen xì…

Ấn tượng ban đầu lúc mới gặp gỡ là vào mùa hè khốc nhiệt năm đó, thiếu niên ôm ghi-ta lạnh lùng trừng mắt với thiếu niên nhỏ tuổi hơn.

Càng về sau, người nọ mỗi lần ở sân bay đều dịu dàng kéo mình trở về từ trong đám người, khiến cho mình đối với người nọ sinh ra vài phần kính trọng.

Thời gian thật tàn nhẫn, không một giây nào dừng lại, bọn họ đều bị thời gian lôi kéo chạy đi, chạy qua non nớt, chạy qua ngây thơ, cuối cùng chạy về phía thành thục.

Phảng phất người nọ từ một thiếu niên ngây ngô mặt mày vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, giờ đã lớn lên trở thành thanh niên duy mạo tuấn lãng, mười mấy năm nghe dài là vậy nhưng chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Bên tai cậu đột nhiên vang lên thanh âm mang theo cơn buồn ngủ nồng hậu, Dịch Dương Thiên Tỉ bị chọc cho buồn đến run lên một cái.

Vương Tuấn Khải nói không rõ ràng khẽ oán trách, “Tại sao không đắp chăn, lạnh quá…”

Đưa tay ra trực tiếp đem chăn phía ngoài Dịch Dương Thiên Tỉ kéo đến trước ngực mình ôm chặt.&004

Vương Nguyên nhìn hai người đồng đội mệt mỏi ngồi đối diện, bày tỏ mình rất không hiểu.

“Hai người đã trải qua cái gì mà một người chân bị thương, một người chân chuột rút thế kia?”

“… Quỷ mới biết anh đã trải qua cái gì…”

“Đơn giản mà nói chính là tớ tập nhảy bị chấn thương, Vương Tuấn Khải cõng tớ trở về đi quá lâu sau đó chân bị chuột rút.”

“Cho nên hai người tính toán để tớ lo hết phần trò chơi trong chương trình sắp tới phải không?!”

Hai đồng đội ăn ý gật đầu.

Vương Nguyên mãnh liệt bày tỏ bất mãn, “Chỉ là chân bị thương thế nào còn mệt mỏi không chịu nổi như vậy! Hai người đào hố tớ phải không?”

Dịch Dương Thiên Tỉ vô cùng thẳng thắn, “Nào có đào hố gì cậu đâu, chỉ là do tối hôm qua tớ mải nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Vương Tuấn Khải đến quên cả ngủ cho nên hiện tại mới mệt mỏi thế này.”

Vương Tuấn Khải ở một bên nghe được lập tức có chút kích động, “Tại sao anh không biết?!”

“Bởi vì lúc đó anh đang ngủ.”

Vương Tuấn Khải ảo não ngồi dựa về phía sau lẩm bẩm, “Anh đáng lẽ nên mở mắt ngủ!”

Vương Nguyên rốt cuộc không nhịn được, “Vương Tuấn Khải anh thôi đi!”

Vương Tuấn Khải trong lòng đấm ngực, tại sao mình lại ngủ chứ! Lúc mình ngủ sẽ không nói mơ điều gì đi?!

Đột nhiên, tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, xe đột nhiên dừng lại, ba người bởi vì bất ngờ mà theo quán tính ngã trái ngã phải.

“Sao vậy?”

Tài xế quay đầu lại an ủi ba người, “Mới vừa rồi có một chiếc xe đột nhiên chạy tạt qua đầu xe, có điều bây giờ…”

Lời còn chưa nói hết, bọn họ đã trơ mắt nhìn chiếc xe nọ điên cuồng lao về phía mình.

Loại tốc độ này căn bản không còn kịp tránh né.

Vương Tuấn Khải nhanh chóng lật người ôm chặt lấy người bên cạnh, Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã bị Vương Tuấn Khải bất ngờ đụng ngã, gắt gao đè ở chỗ ngồi.

Hai chiếc xe va chạm, tiếng thuỷ tinh vỡ rất lớn vang lên.

Phía trước truyền đến thanh âm vô cùng chói tai…

Giống như có cả tảng đá đè lên, chân tựa hồ bị thương nặng hơn, đau đến không nhúc nhích được.

Cho tới tận khi kết thúc, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn chưa kịp tỉnh hồn, hai mắt đỏ hoe ôm chặt Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải ý thức mơ hồ, tay tuyệt nhiên còn không rời khỏi Dịch Dương Thiên Tỉ, trong miệng bắt đầu lầm bầm điều gì đó, ánh mắt dù mơ màng cũng không giấu được dịu dàng.

“Anh có chuyện này muốn nói cho em biết, anh sợ mình sẽ không còn cơ hội nói ra nữa.”

Có một khoảng thời gian anh thường nằm mơ, mơ rằng anh của tuổi mười bảy không ngừng nói với Dịch Dương Thiên Tỉ mười sáu tuổi một câu, anh thích em.

Nghĩ tới quá nhiều, cho nên mới thành mộng.

Có lẽ là bởi vì anh vẫn chưa kịp nói ra những lời này?

Anh sợ sẽ không còn kịp nữa, sợ sẽ không còn cơ hội nói cho em biết rằng anh yêu em.

“Em rất tốt, anh vì em mà rung động, thích em, yêu em, thương em. Thật ra thì chuyện này cũng không cần đặc biệt nói rõ, bởi vì ngày qua ngày tình cảm đó vẫn luôn tồn tại, từng giây từng phút, tại nơi đây.”

Lời tỏ tình rất nhỏ từ đầu kia truyền đến, xuyên qua tầng tầng tạp âm, chính xác len lỏi tới bên tai cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ hơi ngẩn người.&///

Khi đó Dịch Dương Thiên Tỉ là tâm kết lớn nhất của Vương Tuấn Khải.

Bởi vì người nọ bất kể là làm gì cũng sẽ tốt hơn mình một chút.

Mười mấy tuổi đã học được những thứ có nhiều người cả đời cũng không thể học được.

Thành tích so với mình khá hơn một chút, lớn lên so với mình anh khí hơn một chút, tính tình mặc dù không quá dễ gần nhưng lại được người đi đường trở thành fan, nhảy lại càng thêm lợi hại vô cùng.

Trong lòng càng ngày càng mất thăng bằng, sau đó mọi chuyện mới phát triển thành như vậy.

Từ chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay ăn cái gì, đến Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay mặc cái gì, Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay làm cái gì, Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay tâm tình rất tốt, Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay học được một vũ điệu mới, Dịch Dương Thiên Tỉ tại sao lại không cùng mình nói chuyện, Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay cười với mình.

Vương Tuấn Khải cảm thấy, mình chẳng qua như đang si mê một người.

Không ngừng cố gắng vượt qua đối phương, không ngừng khiến cho bản thân trở nên tốt hơn.

Sau đó mới phát hiện.

Tất thảy khinh cuồng ngày còn trẻ, đều là bởi vì thích em.&Vương Tuấn Khải muốn đưa tay lên xoa cái trán đau nhức, lại phát hiện trên tay mình là đầu kim nối với túi nước muối biển.

Có một bàn tay lập tức đặt lên, đầu ngón tay hơi lạnh, động tác dịu dàng.

Vương Tuấn Khải vừa mở mắt liền thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang đứng ở mép giường.

Cho dù bác sĩ có nói đi nói lại rằng Vương Tuấn Khải cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là não chấn động nhẹ mà thôi, nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ bởi vì Vương Tuấn Khải rất lâu cũng không tỉnh lại nên vẫn một mực cắn môi không nói lời nào.

“Anh tưởng là mình sẽ chết!”

Môi dưới của Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cuộc cũng được buông ra, “Xem anh lần sau còn dám chắn ở trước mặt em nữa không!”

Vương Tuấn Khải cười cười không nói lời nào, anh biết, nếu còn có lần sau, anh vẫn sẽ chắn ở trước mặt cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, sau đó giận dữ trừng Vương Tuấn Khải, “Anh còn cả người đầy máu ngã ở trước mặt em nữa em sẽ vĩnh viễn không bao giờ để ý tới anh! Rõ ràng gan cũng không lớn hơn em là bao thế mà còn chắn ở trước mặt em, anh cho rằng anh là yêu quái có chín cái mạng đấy à?! Sẽ chết người! Còn có! Em mới không cần giúp anh chuyển lời với mối tình đầu của anh! Anh thích thì tự đi mà nói với cô gái đấy đi!”

Vương Tuấn Khải nghe xong liền kinh ngạc, “Anh tỏ tình sao?”

Hình như là có chuyện như vậy xảy ra.

Vốn cho rằng mình sẽ chết.

Nên sợ rằng bản thân không còn cơ hội nói yêu em ấy nữa.

Sau đó mình thâm tình cùng em ấy tỏ tình.

Cuối cùng tỉnh lại, thì ra mình vẫn chưa chết.

Lại phát hiện so với việc chết đi, chuyện đáng sợ hơn cả chính là tỏ tình với người mình thích.

Vương Tuấn Khải quyết định làm con rùa đen rụt đầu.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn người một mực trốn ở trong chăn kia, mặt không thay đổi tiếp tục nói, “Đúng vậy! Anh còn ôm em như ôm mối tình đầu của anh nữa!”

“Mối tình đầu?” Anh không có mối tình đầu, chỉ có yêu thầm thôi!

“Chính là người mà lần trước trên đường về nhà anh nói cho em đó!”

“…” Đấy không phải là em sao?

“Em còn buộc phải chăm sóc cho anh.”

“…”

Cho nên, em ấy cho rằng mối tình đầu khi đó mình nói tới không phải là em ấy.

Em ấy không biết mình thích em ấy?

Trong lòng Vương Tuấn Khải là một mảnh tĩnh lặng.

Sau đó từ trong chăn thò đầu ra, “Anh muốn ăn mì sợi Trùng Khánh!”

“…”

Rốt cuộc Dịch Dương Thiên Tỉ cũng bại trận dưới ánh mắt đầy mong đợi của người nào đó.

“Em về nhà lấy giúp anh một chút quần áo sau đó mang mì sợi tới cho anh.”

Vương Tuấn Khải lập tức từ trong chăn chui ra, nhanh chóng ngăn cản, “Không được! Không thể! Tuyệt đối không được vào phòng ngủ của anh!”

“… Tại sao?”

Vương Tuấn Khải mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn, “Không có tại sao hết! Không được vào! Bên trong không có gì đẹp mắt cả!”

“Oh.”

“Vẻ mặt này của em rõ ràng là muốn vào! Phòng ngủ của anh cái gì cũng không có! Quần áo anh cũng đem đi ủng hộ đồng bào đang gặp khó khăn hết rồi!”

“… Thế anh định không mặc gì đúng không?”

“Em cho anh mượn!”

“Vậy thì em cũng phải về nhà anh lấy.”

“Không cho làm bộ đi ngang qua phòng ngủ của anh sau đó thuận tiện liếc mắt nhìn ngó!”

Dịch Dương Thiên Tỉ sờ sờ mũi, “Không vào, em sẽ không vào.”

Lấy được đáp án, Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng an tâm nằm xuống nghỉ ngơi.

“Nhanh nhanh trở lại, mì sợi ăn lạnh không ngon, sẽ bị trương.”&005

Thời điểm Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở trước cửa phòng ngủ của Vương Tuấn Khải còn không khỏi cảm thán, Vương Tuấn Khải thật giỏi lừa gạt!

Nhìn vẻ mặt khẩn trương đấy của anh, bên trong nhất định là có gì đó.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ từ mở cửa, trong lòng đã chuẩn bị xong, bên trong đại khái ẩn giấu một ít bí mật không thể nói.

Nếu không tại sao lại khẩn trương như vậy, nhất quyết không để cho mình vào?

Tỷ như căn phòng rất bừa bộn dơ bẩn, sợ mình biết anh ấy không phải là cung Xử Nữ!

Cánh cửa được đẩy ra, thực tế so với tưởng tượng của Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn ngược lại.

Trên sàn sạch sẽ không một hạt bụi, mặt bàn gọn gàng ngăn nắp, sách được xếp theo đúng thứ tự, chăn được gấp chỉnh tề đặt ở một góc, ga trải giường không có đến một nếp nhăn.

Bốn phía rộng rãi sáng ngời một chút dấu vết khả nghi cũng không có.

Nhưng rõ ràng vẻ mặt của anh ấy lúc đó rất khẩn trương, nơi này nhất định có giấu điều gì…

Nếu không tại sao lại khẩn trương như vậy, cũng nhất quyết không cho mình vào?

Tỷ như ở giá sách hay khe tường giấu loại tạp chí đó đó, hoặc là vài món đồ trân quý…

Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ đến dáng vẻ khẩn trương vạn phần kia của Vương Tuấn Khải, tuyệt đối không bỏ cuộc, trực tiếp bắt đầu đem giá sách bới tung đến long trời lở đất.

“Làm sao có thể không có! Đã bảo là có mà!” Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong ngăn kéo phát hiện ra một chiếc hộp đựng DVD được xếp rất chỉnh tề.

“Trong này sẽ có cái gì nhỉ?” Dịch Dương Thiên Tỉ có chút do dự, không biết có nên xem hay không.

Dù sao đây cũng là đồ vật riêng tư.

Nhưng mà.

“Không xem thì mình tìm nó làm gì!”

Nghĩ như vậy, liền yên tâm thoải mái mở vỏ DVD, thuận tay bỏ vào máy vi tính bên cạnh.

Mở đầu là khuôn mặt của Vương Tuấn Khải, sau đó là cậu và Vương Nguyên đem đầu anh đè xuống, hai người hướng về phía ống kính cười hì hì.

Cảnh này là vào kì nghỉ hè năm Dịch Dương Thiên Tỉ mười sáu tuổi, ba người lần thứ hai ghi hình 《 Sổ tay thần tượng 》, địa điểm được chọn khi đó là Hạ Môn.

Vương Tuấn Khải thích nhất bãi biển.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhớ khi đó Vương Tuấn Khải luôn đặc biệt hướng về phía biển, cũng không cùng mọi người chơi đùa, mà cầm trên tay một chiếc máy cơ chụp không ít ảnh.

Còn nói muốn chụp cho mỗi người vài tấm, rồi sao lưu lại những hình ảnh này vào DVD, khi đó có tất cả mọi người ở đấy, hình ảnh của mọi người cũng sẽ ở trong này không phải sao?

Thế nhưng.

Tại sao Vương Tuấn Khải chụp, lại chỉ có duy nhất Dịch Dương Thiên Tỉ?

Trong ống kính của anh ấy đều là mình, mỗi một dáng vẻ, mỗi một cử động đều được chụp lại.

Hoàn toàn là bộ dáng thanh xuân vô địch.

Đó là chuyện rất lâu trước đây.

Khi đó anh còn gọi cậu là em út, cậu gọi anh một tiếng đại ca.

Khi đó trời rất trong xanh, nào ai có nhiều chuyện không muốn người khác biết như vậy.

Nhưng bây giờ bọn họ đều đã lớn cả rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nuối tiếc lại vừa cảm thấy may mắn vì Vương Tuấn Khải đã lưu giữ lại những khoảnh khắc này.

Tiếp theo là tuyển tập những bài hát của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Hắc lịch sử, không xem.

Lấy DVD tiếp theo ra, lần này là tiệc sinh nhật 1128.

Từ năm 15 tuổi đến 25 tuổi đều có…

Tay chân Dịch Dương Thiên Tỉ trở nên cứng ngắc, cảm thấy dưới bàn chân xuất hiện một động tối.

Động tối là bí mật, cậu đang đứng giữa một bí mật.

Bí mật là Dịch Dương Thiên Tỉ.

Kết thúc phân tích của bản thân, Dịch Dương Thiên Tỉ luống cuống tay chân muốn rời khỏi nơi này, lại không cẩn thận kéo xuống một hộc tủ, bên trong đều là photobook cùng vở viết của cậu…

Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn có tưởng tượng ra cảnh người nọ ngồi trước máy vi tính cùng hàng vạn fan hâm mộ giành photobook số lượng có hạn kia.

… Nhất định là rất si hán.

Không nhịn được khoé miệng co quắp.

Co quắp xong mới nhớ tới mục đích mình đến nơi này, là đến lấy quần áo cho Vương Tuấn Khải!

Bước nhanh tới trước tủ, cậu muốn nhanh chóng lấy mấy bộ quần áo rồi rời khỏi nơi tràn ngập hơi thở của mình này.

Thời điểm chọn quần áo, lại phát hiện ra một chiếc áo khoác vô cùng quen thuộc, nếu như cậu nhớ không nhầm, đây hẳn là chiếc áo khoác bản thân thích nhất, đắt muốn chết, cuối cùng không hiểu nào lại mất tích.

… Nhất định là nó, không sai.

Nhớ tới lúc ấy cậu mang vẻ mặt nghi ngờ hỏi Vương Tuấn Khải có thấy áo khoác của cậu đâu hay không, người kia còn vô cùng thành khẩn lừa gạt cậu.

Còn lừa nhiều năm như vậy! Lừa gạt đến bây giờ lớn lên rồi áo khoác này cũng không mặc được nữa!

Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, hơn cả là cảm giác không biết phải làm sao.

Chỉ một lúc lại phát hiện ra quá nhiều chuyện, đầu có chút đau, cậu đi tới giường của Vương Tuấn Khải, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi sẽ rời đi.

Nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, sau đó mở mắt ra.

Cảm giác này phải nói như thế nào đây?

Là khiếp sợ đi.

Chỉ có thể dùng từ này hình dung.

Đối diện với một tấm poster vô cùng lớn dán kín trần nhà, vừa vặn, người trong poster kia lại giống hệt cậu.

Lần này tâm trí thật sự hoàn toàn trống rỗng.

Mắc kẹt không thể thoát ra nổi, trống rỗng đến một hạt cát cũng không có, cho dù gió lớn thổi tới cũng không dậy nổi bão cát.&Dịch Dương Thiên Tỉ trầm mặc nhìn Vương Tuấn Khải nuốt xuống sợi mì cuối cùng, đảm bảo chắc chắn anh không thể phun ra, mới mở miệng nói chuyện.

“Vương Tuấn Khải, em có chuyện muốn hỏi anh.”

Tâm tình vốn đang buông lỏng của Vương Tuấn Khải ngay lập tức khẩn trương trở lại.

“Ừ.”

“Lần trước anh nói anh thích mối tình đầu kia được rất lâu rồi?”

“Đúng vậy.”

“Là con gái sao?”

Vương Tuấn Khải không nhịn được đổi chủ đề, “Anh hiểu em còn hơn hiểu con gái gấp mấy lần.”

Dịch Dương Thiên Tỉ thuận thế hỏi tới, “Vậy anh hiểu em như thế nào?”

Vương Tuấn Khải nghe đến đó liền vui vẻ, “Em sao? Em không thích ăn thịt mỡ, thích ăn súp lơ, cực kỳ mê hoành thánh cùng sầu riêng, thích uống nước ép táo, nhưng nhất định phải loại nguyên chất không được thêm đá, lúc ăn cơm sẽ nghiêm túc ăn sạch từng millimet thức ăn dính trên đũa.”

“Còn nữa không?” Nhịp tim cậu càng lúc càng nhanh.

“Còn chứ. Lúc em nói chuyện khoé miệng sẽ hơi cong lên, có thói quen lúc viết chữ sẽ hơi kéo dài nét bút, lúc lạnh sẽ siết chặt ngón tay cái, thích dùng hai ngón tay chỉnh khẩu trang.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cắt ngang lời thao thao bất tuyệt.

“Em đã vào phòng ngủ của anh.”

Vương Tuấn Khải đầu tiên sửng sốt một chút, nửa ngày mới phản ứng kịp, sau đó liền nổi nóng, “Em đụng vào đồ riêng tư của anh? Không tôn trọng người khác!”

Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận, người này thật không biết phân rõ phải trái!

“Riêng tư cái quỷ gì của anh cũng đều là chuyện riêng tư của em! Anh mới xâm phạm quyền riêng tư của em!”

“Em, anh!” Vương Tuấn Khải tức đến nói không thành lời.

“Em cái gì mà em! Có phải còn giấu cả ảnh khoả thân của em nữa đúng không?! Anh mau giao ra đây!”

Vương Tuấn Khải cả kinh, ánh mắt không biết phải nhìn nơi nào, “Cái gì! Em còn mở cả máy vi tính của anh!”

“Thì ra là có thật!”

Vương Tuấn Khải giờ mới hiểu được mình giấu đầu hở đuôi.

“Em hãy nghe anh giải thích!”

“Biến!”

Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức mở cửa rời đi.

Ra đến ngoài rồi mới nhớ mình quên chưa hỏi anh chuyện quan trọng đó.

Quên hỏi có phải anh ấy thích mình đúng không.

!!!

Mình là heo sao?

Tại sao lại muốn hỏi chứ.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, ở bên cạnh nhau cũng đã hơn mười năm.

Cậu vốn cho rằng mình đủ hiểu Vương Tuấn Khải, đủ để hiểu tất thảy mọi chuyện, thế nhưng cậu sai rồi.

Cậu bỏ qua tình cảm người nọ thương mình suốt mười mấy năm.

Một người phải yêu bạn nhiều đến thế nào mới có thể dễ dàng nhớ từng câu bạn tuỳ ý nói ra, hơn nữa ghi tạc trong đáy lòng chỉ vì muốn đem những điều tốt nhất tới cho bạn.

Phải rất quan tâm một người, mới có thể mỗi một ánh mắt đều hướng về phía người đó, bất kể là chuyện gì, cũng đều thu hết vào đáy mắt.

Bạn biết điểm tốt, điểm không tốt của bản thân, đối phương biết hết thảy mọi hỉ nộ ái ố của bạn.

Nếu nói thâm tình, đại khái chính là ngày ngày sớm chiều thầm lặng theo năm tháng đem tình yêu đó biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra.

Khi tình cảm chỉ xuất phát từ một phía mà không được đáp lại dù chỉ một chút, thì hết thảy cố gắng đều là phí công, hết thảy bỏ ra cũng sẽ chỉ như nước chảy về biển đông.

Phải rất yêu một người, mới có thể vượt qua được muôn vàn chông gai xuất hiện trong đời.

Người đó gạt mọi người, len lén yêu bạn.

Tình yêu của người đó, còn hơn cả chuyện sinh tử.

Thì ra, vẫn luôn có người yêu bạn như sinh mệnh.&///

Tâm tình của Vương Tuấn Khải mấy ngày hôm nay vô cùng không tốt, bí mật anh vốn cho rằng đến chết cũng sẽ không nói ra lại thản nhiên bị phát hiện ngay trước mắt.

Nhưng loại tình cảm này làm sao có thể che giấu được, huống chi ôn nhu anh dành cho cậu cũng không có chỗ ẩn nấp.

Anh một mặt trăm phương ngàn kế muốn làm đà điểu, một mặt lại muốn chạy tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ chất vấn cậu, “Em rốt cuộc có tình cảm với anh không cũng nói cho anh biết đi! Hãy để cho anh được chết một cách thống khoái!”

Nhưng trong lòng Vương Tuấn Khải vô cùng rõ ràng, nếu như Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự thành toàn ước nguyện của anh, bọn họ đại khái đến bạn bè cũng không thể làm được nữa.

Trái tim giống như bị cắt bỏ, chỉ còn một khoảng trống thật lớn.

Nhẹ nhàng đẩy một cái, sẽ vạn kiếp bất phục*.

*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.&006

Dịch Dương Thiên Tỉ từ sáng sớm đã bị Vương Nguyên đánh thức.

“Mau dậy đi! Cậu ở trong chăn buồn bực mấy ngày đến gà con cũng chui khỏi vỏ được rồi đấy!”

“Vương Nguyên, tớ thật sự không muốn đi đâu, tớ chỉ muốn yên tĩnh một mình.”

“Hai người chiến tranh lạnh cũng quá lâu! Tớ đây mấy ngày hôm nay đối mặt với Tiểu Khải mặt mày đầy mây đen bao phủ thật không thoải mái chút nào!”

“… Tâm tình anh ấy gần đây không tốt?”

“Không phải đôi vợ chồng già hai người giận nhau sao?”

“Cậu với anh ấy mới là đôi vợ chồng già!”

“Nha, chiến tranh lạnh là đẩy người thương cho người khác ngay được nha!”

“…”

“Coi như giận nhau cũng nên tới thăm phim trường a! Hôm nay là buổi đầu Tiểu Khải diễn cảnh thân mật đó!”

“… Vậy cũng không liên quan đến tớ.”

Diễn cảnh thân mật? Thân mật đến mức độ nào?

Vương Nguyên lập tức kéo con người đang suy tư kia ra khỏi giường.

Gần đây Vương Tuấn Khải mới nhận một bộ phim thần tượng, cùng với một tiểu hoa đán mới nổi vào vai nữ chính, trước đó bởi vì anh nằm viện mất mấy ngày cho nên lỡ mất ngày khai máy.

Hôm nay mới coi như chính thức gia nhập đoàn làm phim.

Thời điểm Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên tới phim trường, Vương tuấn Khải đang cùng nữ chính đọc kịch bản.

Hẳn sẽ là một bộ phim vô cùng thâm tình cẩu huyết.

Xem dáng vẻ nữ chính vừa thâm tình vừa chân thành nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải kia là đủ biết.

“Chúng ta tới chào Vương Tuấn Khải đi!”

“Cậu không thấy bọn họ đang đọc kịch bản sao? Đừng quấy rầy.”

“Tiểu Thiên Thiên, bọn họ rõ ràng là đang nói chuyện mà!”

Dịch Dương Thiên Tỉ một lần nữa nhìn qua, hai người ngồi đối diện nhau cười đến vui vẻ, trong tay không có kịch bản.

“… Là đang nói chuyện phiếm.”

Dịch Dương Thiên Tỉ lần nữa trợn mắt nhìn sang.

Lúc này không phải Vương Tuấn Khải nên trốn ở trong chăn buồn rầu như đưa đám sao? Thế mà lại có thể ở đây thản nhiên ngồi nói chuyện phiếm như vậy?

Cùng đối phương thổ lộ, sau đó còn chưa nghe câu trả lời của người ta đã cùng nữ sinh khác tán tỉnh, đây chính là hành động phản bội!

Giết không tha!

Trong đầu không ngừng xuất hiện đủ loại ý niệm khó chịu.

Cho tới khi một vấn đề nghiêm trọng hơn loé lên, Dịch Dương Thiên Tỉ mới hoàn toàn hoá đá.

Tại sao lúc biết được Vương Tuấn Khải thích mình, phản ứng đầu tiên lại không phải là ghét bỏ.

Mà là để ý tới chuyện anh ấy cùng nữ sinh khác tán tỉnh nhau.

Vương Nguyên cầm túi khoai sấy đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ, “Tớ vẫn cảm thấy cậu với anh ấy xứng đôi hơn!”

Dịch Dương Thiên Tỉ ngơ ngẩn nhìn Vương Nguyên không nói lời nào.

“Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”

Vẻ mặt của Dịch Dương Thiên Tỉ trở nên rất nghiêm túc, “Cậu cảm thấy một người con trai thích một người con trai khác có kỳ quái không?”

“Chuyện này tại sao lại hỏi tớ! Rõ ràng phải hỏi cậu cùng Vương Tuấn Khải chứ, cậu cũng có thể trả lời mà.”

“Tại sao lại hỏi tớ cùng Vương Tuấn Khải?”

“Hai người không phải đã sớm ở bên nhau rồi sao?”

“…”

“Hai người đã là đôi vợ chồng già rồi, cũng không cần ra ngoài ngược cẩu nữa đâu.”

“…”

Tớ cũng không biết tớ cùng anh ấy ở bên nhau từ lúc nào? Sao lại được gọi là đôi vợ chồng già?

“Khụ khụ, hai người đã tới rồi?”

Vương Tuấn Khải cố ý ho khan một tiếng hấp dẫn sự chú ý của hai người.

Dịch Dương Thiên Tỉ có thể thấy rõ cả người Vương Tuấn Khải đều lộ ra vẻ không được tự nhiên.

“Đúng vậy! Em cùng Tiểu Thiên Thiên tới thăm anh, còn mang theo thức ăn!”

Vương Nguyên vui vẻ giơ hộp cơm trong tay lên.&Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác bản thân hình như là tâm điểm, phạm vi hoạt động bị thu hẹp.

Bắt đầu từ lúc nãy.

Tầm mắt của Vương Tuấn Khải một giây cũng không rời khỏi cậu, thấy những món ăn cậu thích liền lặng lẽ đẩy tới trước mặt cậu.

Chỉ cần trong bát mình không còn thức ăn, một giây kế tiếp lại đầy ắp cơm trắng nóng hổi.

Trước kia không biết tâm ý của Vương Tuấn Khải, thế nào cũng sẽ cảm thấy người nọ đặc biệt thích cùng mình đối nghịch, không làm cho mình nổi giận tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.

Mà sau khi hiểu được tâm ý của anh, nhìn lại đều thấy được tình cảm của người nọ dành cho mình trong từng cử động dù là nhỏ nhất.

Thì ra ánh mắt là thứ không thể che giấu được, tựa như mặt trời mọc mặt trời lặn, thuỷ triều dâng lên rồi lại rút xuống, đều là những chuyện tự nhiên như vậy, dù cho bạn tận lực muốn giấu đi tất cả.

Nhưng ánh mắt dịu dàng thâm tình đó đã sớm chiêu cáo thế giới rằng: Anh, thích em.&007

Thời điểm ba người ăn cơm xong cũng là lúc phó đạo diễn chạy tới cùng Vương Tuấn Khải hàn huyên một chút về chuyện quay chụp.

Cuối cùng còn khai báo một việc.

“Đúng rồi, đạo diễn mới nói ôm không thể biểu đạt được hết tình cảm mãnh liệt của nhân vật, vậy nên tính toán quay thêm một cảnh hôn, cậu chuẩn bị trước đi, một lúc nữa tiến hành quay luôn đó.”

Ba người đồng loạt ngơ ngác.

“Cắt!” Tiếng hô giận dữ của đạo diễn.

Một cảnh hôn quay đi quay lại mười mấy lần, mỗi lần đều là khi Vương Tuấn Khải chuẩn bị hôn nữ chính đều không nhịn được dừng lại.

“Đạo diễn, tôi không hạ môi xuống được!”

“Vậy thì hãy coi như trước mặt cậu là người mà cậu đã yêu thầm từ rất lâu rồi. Sau đó cô gái ấy đột nhiên chấp nhận tình cảm của cậu, khiến cho cậu vô cùng vui vẻ lập tức tiến đến kịch liệt ôm hôn đối phương!”

Vương Tuấn Khải cúi đầu suy nghĩ lời của đạo diễn, cảm xúc từ từ xuất hiện.

Đang nghe tới nữ chính nói rằng cô cũng đã yêu thầm mình nhiều năm như vậy, Vương Tuấn Khải lập tức một tay kéo nữ chính tới hôn lên.

Dịch Dương Thiên Tỉ vô cùng căng thẳng.

Anh thật sự có thể hôn môi như vậy a!

Giết không tha!

“Cắt! Cứ thế này không phải rất tốt sao!” Đạo diễn rất hài lòng, “Cảnh tiếp theo.”

Nội dung cảnh tiếp theo cũng rất trong sáng, thế nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ một chút tâm tình muốn xem cũng không có.

Không giải thích được.&Buổi tối, Dịch Dương Thiên Tỉ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu đều là cảnh Vương Tuấn Khải cùng cô gái kia vui vẻ trò chuyện… Còn có khoảnh khắc anh ôm hôn cô gái đó.

Dịch Dương Thiên Tỉ ôm mặt, cảm thấy vô cùng buồn bực phiền não.

Không thể không thừa nhận, buồn bực này đến từ chính bản thân cậu.

Thì ra mình không thể nhìn nổi cảnh Vương Tuấn Khải thân mật cùng người khác.

Vương Tuấn Khải lúc này đang nằm trên giường nhìn tấm poster trên trần nhà kia, nửa ngày không ngủ.

Từ cửa truyền đến tiếng gõ cửa, thật ra không cần suy nghĩ cũng biết người đến là ai.

Vương Tuấn Khải đứng dậy chạy đi mở cửa.

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng bên ngoài, quầng mắt đen xì như gấu trúc, trong ánh mắt còn mang theo uỷ khuất.

“Sao vậy?”

“Em không ngủ được.”

“A? Vậy em muốn thế nào?” Không ngủ được phải là anh đây!

“Muốn xem poster của em một chút.”

Vương Tuấn Khải giống như bị sét đánh, cứng ngắc đứng tại chỗ.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở cự ly gần tinh tường nhìn thấy khuôn mặt cùng vành tai hồng hồng của đối phương.

Len lén cười.

Không đợi động tác tiếp theo của người nọ, Dịch Dương Thiên Tỉ trực tiếp nghiêng người chạy vào phòng ngủ của Vương Tuấn Khải.

Thuận thế leo lên giường.

“Này này này em nửa đêm thoải mái leo lên giường của nam nhân chưa lập gia đình như vậy là sao hả!”

Dịch Dương Thiên Tỉ lầm bầm đáp, “Anh sẽ làm gì em sao ~”

Vương Tuấn Khải giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng đúng thật là không dám làm gì cậu.

Hai người nằm dài trên giường, ghé đầu chung một chiếc gối.

Ánh mắt mơ màng nhìn poster khổng lồ trước mặt…

“Vương Tuấn Khải, vì sao anh lại chọn tấm hình này a?”

“Chỉ có tấm này là em nhìn vào ống kính.”

Vương Tuấn Khải xin lỗi nở nụ cười, xấu hổ tựa như thiếu niên thuần tình.

Trước kia tại sao cậu không phát hiện ra Vương Tuấn Khải có thể đáng yêu như vậy?

Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tay ôm lấy thắt lưng Vương Tuấn Khải, sau đó nhào vào trong ngực anh nhắm mắt lại, cho đến lúc ngủ thiếp đi cũng không cảm thấy đây rốt cuộc có cái không đúng.

Vương Tuấn Khải yên lặng ngắm nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngủ trong lòng mình, cậu lúc ngủ tràn đầy khéo léo cùng mềm mại, thời gian phảng phất như ngừng trôi, vẫn là dáng vẻ cậu của tuổi mười sáu khi đó.

Đột nhiên cảm thấy mũi có chút ê ẩm.

Em ấy cuối cùng cũng chỉ coi mình là anh em, biết được tình cảm của mình rồi, vẫn có thể như cũ thản nhiên nằm ở trong ngực mình ngủ.

Mỗi động tác của em ấy là xác định mục tiêu, mỗi nhịp trống của em ấy là phát súng trí mạng.

Em ấy học theo mèo nhỏ ở đây liêu mình.

Nghiêng đều nhìn người bên cạnh nở nụ cười, giống như đã trở thành một loại thói quen.

Rất thích, rất thích em, thích hơn bất kỳ người nào trên cõi đời này.

Thích đến độ không thể nói ra thành lời.

Thực ra thì cũng nên hài lòng.

Từ mười ba tuổi đến hai mươi bảy tuổi, hai người ở bên cạnh nhau cũng đã mười mấy năm rồi.

Mà điều may mắn nhất, chính là có thể phụng bồi Dịch Dương Thiên Tỉ lớn lên.&008

Sáng sớm an nhàn một khắc lười biếng, Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong ngực anh tỉnh lại.

Cậu nằm nghiêng người, rúc sâu vào lòng anh, Vương Tuấn Khải ôm cậu, tiếng thở đều nhịp nhàng vang bên tai.

Thân thể của hai người giống như hai nửa tách rời từ một thể nguyên vẹn.

Thì ra chúng ta vốn thân mật như vậy.

Cậu tiểu tâm dực dực đem tay của mình đặt vào trong tay Vương Tuấn Khải, nắm chặt.

Lúc ở nhà, anh thích mặc quần áo ngủ kẻ sọc màu xám đơn giản, trong xương cũng không ngừng lộ ra cảm giác biếng nhác.

Ở trước ống kính là nghiêm cẩn và cảnh giác, sau màn ảnh buông lỏng sẽ tràn đầy mềm mại cùng dịu dàng.

Đây mới thật sự là Vương Tuấn Khải.

Một Vương Tuấn Khải mà chỉ cậu mới có thể thấy được.

Dịch Dương Thiên Tỉ đưa một ngón tay lên, dọc theo gương mặt Vương Tuấn Khải từng chút lướt xuống… Chạm phải mũi liền giống như gặp phải dòng điện lập tức rụt tay về, trêu đùa một chút cũng thật vui vẻ.

Cuối cùng tiến tới đôi môi anh nơi đó, nhớ lại cảnh hôn đáng hận ngày hôm qua.

Em thật muốn cứ như vậy đem anh giấu đi, không để cho bất luận người nào thấy, cũng không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.

Mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên em muốn trông thấy nhất là dáng vẻ đang say ngủ của anh.

Em hy vọng tương lai của em từng giây từng phút đều có anh.

Trong đầu đột nhiên có suy nghĩ như vậy, tất thảy bỗng trở nên sáng tỏ.

Tình cảm không cách nào giải đáp được giờ khắc này rốt cuộc lại rất giản đơn, vẫn không rõ ràng được cái gì là thích, nhiều lần suy tư, nhưng không tìm được đáp án.

Suy nghĩ thông suốt trong nháy mắt đó, tinh tường nghe được tiếng đoá hoa từ đáy lòng nở rộ, tiếng tim đập rộn ràng như pháo hoa muôn màu sắc.

Dịch Dương Thiên Tỉ, mày đúng là một tên ngốc.

Biết được bản thân muốn cùng anh đồng hành suốt phần đời còn lại, em thật hi vọng cuộc sống hai người mau sớm bắt đầu.

Vương Tuấn Khải mơ mơ màng màng xoay người, còn chưa mở mắt đã lên tiếng nói chuyện.

“Sớm như vậy đã tỉnh rồi sao?”

“Phải, tối hôm qua em đã nghe tin nhắn chúc ngủ ngon của anh.”

Vương Tuấn Khải mở mắt ra, “Ừ.”

“Mỗi ngày anh đều gửi tin nhắn chúc ngủ ngon như vậy không thấy tốn tiền điện thoại sao?”

Vương Tuấn Khải rất thành thực, “Sẽ không a, mỗi ngày cũng chỉ có một đồng thôi.”

“…”

“Sao em lại tức giận?”

“…”

“Người anh em này mới sáng sớm anh nào có làm gì em đâu em tự nhiên tức giận cái gì?”

“Không để ý đến anh nữa!”

Vương Tuấn Khải len lén ở trong bếp thì thà thì thầm nói chuyện điện thoại với Vương Nguyên.

“Vương Nguyên Nhi, là thế này… Bạn của anh gần đây gặp phải một chút vấn đề muốn tham khảo ý kiến của cậu, chính là suốt mười năm ngày nào bạn của anh cũng gửi tin nhắn thoại chúc người cậu ấy thầm mến ngủ ngon, có một ngày, người kia hỏi bạn của anh là, mỗi ngày anh đều gửi tin nhắn chúc ngủ ngon như vậy không thấy tốn tiền điện thoại sao? Anh… À không, bạn của anh trả lời là không, sau đó người kia liền tức giận, tại sao vậy?”

“Mỗi ngày gửi tin nhắn chúc ngủ ngon không thấy tốn tiền sao? Người kia chính là muốn hỏi người bạn si hán của anh rằng, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon nhiều năm như vậy không nghĩ tới chuyện tỏ tình sao?”

Vương Tuấn Khải đỏ mặt, thì ra là ý này.&009

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa lên xe đã được đeo lên bịt mặt.

Cậu không biết Vương Tuấn Khải muốn đưa mình tới nơi nào, nói là đi ăn cơm, nhưng cậu biết nhất định là một bất ngờ.

Xuống xe xong, Vương Tuấn Khải cõng cậu lên cầu thang.

“Anh muốn cùng em nhảy lầu sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ ngước đầu, cười hì hì hỏi anh.

Vương Tuấn Khải lập tức đen mặt, “Anh nghĩ em đừng nên nói chuyện thì hơn.”

Dịch Dương Thiên Tỉ che miệng len lén cười.

Đi hết không biết bao nhiêu bậc thang.

“Đến nơi rồi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ từ trên lưng anh đứng xuống, tháo bịt mắt ra.

Hai người lúc này đang ở tầng thượng của một toà nhà không biết tên, trước mặt là một hình trái tim được xếp bằng những cây nến nhỏ sáng lung linh.

Bên trong ánh nến là khung cảnh tràn ngập cảm giác ngọt ngọt lãng mạn, chính giữa hình trái tim là một bàn ăn, bữa tối dưới ánh nến chính là như vậy a.

Vương Tuấn Khải nhìn gò má của cậu, trong lòng tràn đầy vui mừng, đây đúng là một lời tỏ tình long trọng, muốn dùng tất cả tiền của đổ vào ~ đổ vào ~

Đột nhiên không biết một trận gió lớn từ nơi nào thổi tới, toàn bộ ánh nến bị thổi tắt nhẵn nhụi, không những vậy còn đổ nghiêng đổ ngả…

Vương Tuấn Khải khiếp sợ mở to hai mắt nhìn sự cố phát sinh, cái quỷ gì, tình huống gì đây?!

Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại mang dáng vẻ không có vấn đề gì, một bước vượt qua mảnh hỗn độn mới bị gió thổi tung trên mặt đất.

Vương Tuấn Khải bình tĩnh trở lại, đi theo cậu.

Hai người ngồi đối diện ở bàn ăn, bắt đầu dùng bữa tối.

Đột nhiên, trên trời nổ đùng một tiếng, sau đó pháo hoa rực rỡ xuất hiện trên nền trời.

Vương Tuấn Khải vui vẻ gọi cậu, “Có pháo hoa! Em mau nhìn!”

Dịch Dương Thiên Tỉ dùng sức nghiêng đầu lui về phía sau nhìn, “Rất đẹp mắt, có điều ở vị trí của em xem hơi khó khăn. Chỗ của anh tốt hơn, ngay đối diện.”

Vương Tuấn Khải ảo não cũng không kịp, chỗ ngồi tại sao lại tính toán nhầm đây?

“Thịt bò bít tết… Chúng ta ăn thôi.” Để tỏ rõ thành ý, còn nói thêm một câu, “Tự anh làm!”

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nâng tay chuẩn bị đưa một miếng thịt bò vào trong miệng…

Ào ào một trận mưa như trút nước đổ xuống, thịt bò bít tết còn chưa vào tới miệng, cứ như vậy giơ giữa không trung, nước sốt cùng nước mưa hoà vào làm một, còn đem dòng tỏ tình được viết bằng nước sốt trên đĩa xoá sạch.

Hai người đang giơ thịt bò bít tết trong nháy mắt bị làm cho ướt sũng.

Cuối cùng chỉ có thể ngồi dưới mái hiên tránh mưa.

Vương Tuấn Khải buồn bực không tả nổi, lão thiên chính là muốn cùng anh đối nghịch đây mà! Đầu tiên là gió sau đó đến mưa, một chút báo trước cũng không có!

Hoàn hảo, anh đây vẫn còn một chiêu, hoa hồng!

Từ từ, mình để nó ở đằng kia?

Hình như ở sau ghế ngồi…

Vương Tuấn Khải nhìn sang, a…

Trên mặt đất đều là cánh hoa rơi.

Trong lòng tất thảy đều là khó chịu cùng thất vọng.

Hoàn toàn tuyệt vọng.

Long trọng tỏ tình cái gì.

Chẳng có gì hết.

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn như cũ cười hì hì nhìn Vương Tuấn Khải.

Tên ngốc, em muốn tình yêu anh dành cho em không phải là cảm động đến ngất đi trong chớp nhoáng, mà là tế thuỷ trường lưu* đem em chiều hư.

*Tế thuỷ trường lưu: sông nhỏ những chảy dài.

Hai người ngồi song song trên băng ghế dài, Vương Tuấn Khải nghiêng đầu lén nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, trong lòng xen lẫn mất mát cùng ngọt ngào.

Lần nữa len lén liếc qua, lại không cẩn thận bắt gặp ánh mắt của cậu, Vương Tuấn Khải không được tự nhiên dời mắt đi nơi khác.

Qua mấy giây không nghe thấy bên cạnh có động tĩnh gì, lại len lén liếc sang…

Lần nữa hai ánh mắt giao nhau.

Vương Tuấn Khải lần này có kinh nghiệm, làm bộ như lơ đãng vô tình lướt qua, như không có chuyện gì xảy ra thu hồi ánh mắt.

Thầm đếm mấy giây, lại trộm nhìn qua.

Lúc cúi đầu thu hồi tầm mắt lại trông thấy bàn tay của Dịch Dương Thiên Tỉ đặt ở khoảng trống giữa hai người.

Vương Tuấn Khải cũng không biết để tay chân vào đâu, giương miệng nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.

Nhìn lại lần nữa liền thấy Dịch Dương Thiên Tỉ dường như muốn thu tay về, anh giật mình, trong nháy mắt xuất hiện không ít dũng khí.

Nhịp tim cũng không ngừng gia tốc.

“Lần trước anh thừa dịp em không chú ý uống trộm cốc nước của em, em có biết không?”

“Biết.”

“… Anh thừa dịp lúc em ngủ ôm thắt lưng em, em có biết không?”

“Biết.”

“… Lần trước anh còn thiếu chút nữa hôn em.”

“Em biết.”

Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn không phủ nhận…

Em biết!

Chuyện gì em cũng biết!

“Ngủ ngon.”

Vương Tuấn Khải còn đang yên lặng ở trong trạng thái “Em ấy đều biết nhưng lại không phản ứng chút nào”, cũng không biết Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói cái gì, tuý ý “Ừ” một tiếng.

Rồi sau đó nhớ tới hai chữ này nghe thật quen thuộc, mới đột nhiên ngẩng đầu, “Em vừa nói gì cơ.”

“Em nói.” Dịch Dương Thiên Tỉ cong cong khoé miệng, “Ngủ ngon.”

Vương Tuấn Khải sửng sốt, em ấy nói ngủ ngon.

Không ai có thể hiểu rõ ý nghĩa của hai từ ngủ ngon này hơn anh, nhiều năm như vậy, anh mỗi ngày đều đặn gửi tới người trước mặt hai tiếng “ngủ ngon”.

Hiện tại.

Đối phương nói với anh rằng, ngủ ngon.

Lời tỏ tình trên thế gian chỉ có duy nhất Vương Tuấn Khải hiểu được.

Vương Tuấn Khải ngây người giống bị ấn nút tạm dừng, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không vội vã, trên miệng vẫn mang nụ cười nhìn về phía anh.

Vui mừng quá lớn đột nhiên xuất hiện quả thật cũng cần một ít thời gian để khôi phục.

Một lát sau, có một bàn tay lén lén lút lút nắm trọn tay cậu.

“Hiện tại trong lòng anh đã thích ứng được với niềm vui em mang đến, nhưng vẫn không chịu nổi kinh sợ.”

Vương Tuấn Khải đến gần cậu, khoảng cách giữa hai người không vượt quá 5 cm.

Anh hơi ngẩng đầu lên, ở trên trán cậu hôn lên một cái, sau đó dịu dàng kéo người kia vào lòng.

Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác trái tim mỗi lần nhảy lên sẽ đụng vào lồng ngực một cái.

Nếu không tiếng làm sao có thể lớn như vậy?

Mười mấy năm trước đó, hai người đã từng ôm nhau rất nhiều lần, thế nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy, cái ôm này so với bất kỳ cái ôm nào trước đây, đều ngọt ngào đến mặt đỏ tim đập.

Một cái ôm mang ý nghĩa thuần tuý của tình yêu.

Thì ra, dáng vẻ của tình yêu là như vậy.&///

Em từng đọc được ở đâu đó nói rằng, nhịp đập của trái tim mỗi người đều không giống nhau, cũng như trên thế gian này mỗi người đều là độc nhất vô nhị.

Nhưng em có thể cảm nhận được rằng, khi ở bên nhau, trái tim của hai ta cùng chung nhịp đập.&010

“Đi mau, nếu không trời sẽ tối mất!” Dịch Dương Thiên Tỉ luyện xong một đoạn vũ đạo lập tức vội vàng thu dọn đồ đạc, thúc giục Vương Tuấn Khải rời đi.

Vương Nguyên cho rằng bản thân nhắm mắt lại mở mắt ra cũng đã chín giờ tối, quay sang nhìn đồng hồ thấy mới có năm giờ chiều.

“Thiên Thiên, cậu không tập nữa mà đi đâu vậy? Tiểu Khải, anh cũng xong sớm thế?”

Dịch Dương Thiên Tỉ bận rộn tay chân ngẩng đầu lên, “Chúng tớ đi hẹn hò.”

Vương Tuấn Khải ở bên cạnh vội vàng che miệng cậu, “Suỵt! Còn có người khác ở đây!”

Vương Nguyên kinh ngạc, “Các cậu không phải đã sớm ở bên nhau rồi sao?”

“… Thật ra thì tụi anh… Khụ… Ngày hôm qua mới tỏ rõ tâm ý…”

“Thế trước kia hai người đều ở đây làm gì?”

“Anh thích em nhưng đánh chết anh cũng không nói.”

“Nguyên Nhi thật xin lỗi, đáng lẽ nên chính thức nói cho cậu sớm hơn.”

Vương Nguyên nhìn bóng lưng hai người sóng vai rời đi.

Anh đây cũng thành thói quen rồi!(╯‵□′)╯︵┻━┻ Bây giờ mới nhớ tới còn có nghĩa lí gì nữa!&“Sao em lại muốn xem bộ phim này…”

“Bởi vì anh là nam chính.”

Vương Tuấn Khải đương nhiên không tin, “Nói thật đi.”

“Trong phim này anh có cảnh hôn.”

Vương Tuấn Khải lập tức chột dạ, “Phim này không hay chút nào chúng ta đi thôi!”

“Em cảm thấy rất hay!”

“!!!”

Dịch Dương Thiên Tỉ bất chợt nhíu mày.

“Em làm sao vậy?”

“Không sao.” Mồ hôi lạnh dần thấm đẫm khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu, anh rất hiểu Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu nói không sao thì nhất định là có chuyện.

Nghĩ như vậy, Vương Tuấn Khải kéo tay áo của cậu lên, sắc mặt nhất thời tối sầm.

“Làm sao đây?”

Dịch Dương Thiên Tỉ cẩn thận trả lời, “Hôm nay lúc tập nhảy không cẩn thận ngã bị thương…”

“Ở ngay dưới mắt anh mà bị thương cũng không nói!”

“Em sợ anh sẽ như vậy nên mới không nói cho anh!”

“Anh như thế nào?”

Vương Tuấn Khải nói xong tức giận quay đầu sang một bên.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng giận dỗi, không để ý tới anh.

Đợi mấy phút vẫn không nhịn được len lén nhìn sang bên cạnh một cái.

Anh ấy ngồi cách mình một ghế từ lúc nào vậy?

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn bộ dáng mặt lạnh tức giận không được tự nhiên của Vương Tuấn Khải, cảm thấy rất khả ái.

Cậu buồn cười cúi người vươn tay kéo kéo vạt áo người nọ.

Vương Tuấn Khải né tránh tay cậu, nghiêng đầu nhất quyết không nhìn sang.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ giọng lấy lòng anh, “Anh đừng tức giận nữa mà ~ cùng lắm thì lần sau em sẽ nói cho anh…”

Vương Tuấn Khải quay đầu giận dữ trợn mắt nhìn cậu một cái rồi lại quay đầu đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy Vương Tuấn Khải vẫn không chịu để ý đến mình, liền chủ động ngồi sang ghế bên cạnh, cả người tiến tới gần anh.

Vương Tuấn Khải nghe thấy động tĩnh mới quay sang…

Dịch Dương Thiên Tỉ nắm lấy cơ hội nghiêng đầu thật nhanh hôn lên cằm Vương Tuấn Khải một cái.

Vương Tuấn Khải sửng sốt, hai mắt mở to đầy kinh ngạc.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn dáng vẻ ngây người ngu ngốc của anh, ở trên mặt đối phương hôn thêm một cái.

Vương Tuấn Khải đã hoàn toàn mềm lòng, nhưng vì lòng tự trọng của nam nhân, anh cũng không tha thứ ngay cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

Một cái không được! Ít nhất phải hai… Không, ít nhất phải ba! Không thể ít hơn nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy động tác này của anh liền không nhịn được buồn cười, đưa tay ôm lấy khuôn mặt Vương Tuấn Khải.

“Này cũng có thể treo bình nước nha!”

Vương Tuấn Khải viên mãn nhìn cử động của Dịch Dương Thiên Tỉ, thầm nghĩ em ngược lại đích thân tiến tới đi!

Đích thân tiến tới!!

Thế nhưng nụ hôn thứ ba mãi cũng không thấy tới.

Vương Tuấn Khải nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ.

… Trên màn hình đang chiếu cảnh anh và nữ chính hôn nhau.

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu lại, híp mắt uỷ khuất nói, “Anh hôn cô ấy.”

Vương Tuấn Khải chột dạ sờ mũi, “Đó là đóng phim. Anh đối với em mới là chân tình thật sự…”

Dịch Dương Thiên Tỉ cắt ngang, dài giọng đáp, “Oh ~”

“Đừng nghĩ đến chuyện đánh trống lảng!”

“… Vậy thì trở lại đề tài vừa xong cũng được.”

Vương Tuấn Khải dịu dàng kéo cánh tay bị thương của cậu, “Em bây giờ không còn giống trước kia nữa, trước kia em một thân một mình, bây giờ em là người đã có gia đình rồi.”

Yêu thương đặt một nụ hôn lên tay cậu.

“Anh sẽ đau lòng.”

Dịch Dương Thiên Tỉ có hơi giật mình.

Đúng vậy, nếu như fan hâm mộ của Vương Tuấn Khải biết được tình cảm của anh dành cho cậu suốt mười mấy năm qua, liệu có ghen tị hay không?

Cho nên.

Tại sao mình phải ghen tị với họ?

Thật là quá ngu ngốc.

Trước mắt bất chợt bị bao phủ bởi một mảnh bóng tối, theo đó nhịp tim càng lúc càng nhanh, Vương Tuấn Khải chậm rãi đến gần, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh chạm lên mặt mình.

Cả thế giới lúc này giống như chỉ còn lại hai người.

Vương Tuấn Khải đem trán nhẹ nhàng đụng Dịch Dương Thiên Tỉ, ngay sau đó môi chính xác đặt lên một đôi môi khác.

Mặc dù đang ở trong bóng tối không nhìn thấy đối phương, thế nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn nhắm chặt hai mắt.

Thật lâu sau…

Vương Tuấn Khải mạnh mẽ kéo chiếc áo khoác trùm trên đầu hai người ra.

“Đợi một chút, cho anh hít thở đã!” Anh có chút thiếu dưỡng khí.

“Được sao?”

Một giây kế tiếp, lại bị Dịch Dương Thiên Tỉ kéo trở về.&///

Nhiều năm trước, ở một lần phỏng vấn nọ, phóng viên đã hỏi ba người.

“Xin hỏi ba người cảm thấy độ tuổi đẹp nhất là khi nào?”

“Em cảm thấy hiện tại chính là độ tuổi đẹp nhất của em.”

Không phải ở độ tuổi đẹp đẽ nhất gặp được em, mà là sau khi gặp em ngày ngày đều trở nên tươi đẹp.&011

Mới sáng sớm, Vương Tuấn Khải nhìn một mảng lưng trần của Dịch Dương Thiên Tỉ, phía trước có thể trông thấy cơ bụng… Xuống chút nữa…

Chính nhân quân tử vẻ mặt lạnh lẽo lên tiếng, “Em có thể giống người bình thường mặc quần áo tử tế đi ngủ được không!”

Dịch Dương Thiên Tỉ đẩy anh một cái, “Em vẫn luôn mặc như thế này đi ngủ! Anh không biết sao? Suốt mười mấy năm nay rồi!”

“Anh không cần biết em mặc bao nhiêu năm rồi! Bắt đầu từ bây giờ không được mặc vậy nữa!”

“Cmn anh cho rằng em nhất định phải nghe lời anh?”

“Đúng vậy.”

“Anh nghĩ em không có anh sẽ sống không nổi nữa?”

Vương Tuấn Khải đột nhiên xoè tay ra, “Em đưa chìa khoá nhà đây.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhất thời khó chiu, “Vương Tuấn Khải anh làm quá lên! Cũng không phải cãi nhau mà!”

“Em đưa chìa khoá đây.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe được lời anh càng tức giận, cảm thấy mình còn sống ở đây nữa thì đúng là mặt quá dày đáng bị phỉ nhổ nghìn lần.

“Đây của anh của anh.”

Cậu ném chìa khoá về phía Vương Tuấn Khải.

Những lời chúng ta chia tay đi còn chưa nói ra, Vương Tuấn Khải đã dứt khoát nhặt chìa khoá lên rồi khoá cửa lại.

“Anh đang làm gì đây?”

“Anh sợ một lúc nữa em tức giận bỏ đi thì anh biết đi đâu tìm lão bà bây giờ?”

Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức bị anh chọc cười.

“Không biết xấu hổ! Ai là lão bà của anh?”

Vương Tuấn Khải cọ cọ mặt cậu, “Em!”

Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn hết giận, giọng nói nhẹ nhàng trở lại.

“Sao em bỗng dưng phát hoả dữ như vậy?”

“Muốn tìm bất mãn.”

“…”

Vương Tuấn Khải nghe xong không buồn để ý tới cậu nữa.

“Em thoả mãn anh.”

“Thật?”

“Giả.”

“Mới vừa rồi anh nghe được rõ ràng em nói thoả mãn anh!”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn ánh mắt trần đầy mong đợi của anh thật không đành lòng cự tuyệt.

Suy tư chốc lát, đã bị anh nhẹ nhàng đặt lên giường.

Vương Tuấn Khải khó nhịn mở miệng, “Em không muốn thì đẩy anh ra…”

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy người nào đó một giây kế tiếp sẽ tiến tới còn ở đây giả bộ chính nhân quân tử liền nhịn không được đẩy anh ra.

Đẩy…

… Bất động.

“…”

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng cắn lên vành tai hồng hồng, Dịch Dương Thiên Tỉ lấy tay để trên lồng ngực anh.

“Anh đây là ban ngày… tuyên…”&Dịch Dương Thiên Tỉ đặt cánh tay đang vòng qua thắt lưng mình sang một bên, rón rén xuống giường.

Đi tới phòng tắm mở đèn, tìm hộp cứu thương.

Xử lí vết thương ở khoé miệng mới vừa rồi bị Vương Tuấn Khải cắn…

Đột nhiên nghe được tiếng động từ phòng ngủ truyền đến, một giây sau liền thấy Vương Tuấn Khải tóc tai bù xù, quần áo còn chưa mặc, vội vã chạy tới.

Rồi sau đó thần sắc khẩn trương ôm cậu, “Anh làm em bị thương sao?”

Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng lắc đầu, “Không có không có!”

Sắc mặt Vương Tuấn Khải lúc này mới dịu đi một chút, “Vậy sao em…”

Thấy anh ngay cả lời đều nói không rõ, Dịch Dương Thiên Tỉ nhỏ giọng trách cứ đối phương, “Đã bảo anh đừng dùng sức như vậy.”

Vương Tuấn Khải ấp úng, “Anh… Anh cho là ở trong mơ…”

Dịch Dương Thiên Tỉ nắm được trọng điểm hỏi ngược lại, “Ở trong mơ anh cũng đối với em mạnh bạo như vậy?”

Vương Tuấn Khải cúi đầu cam chịu.

“…”

“…”

“Em bấm tay tính ngày, anh tháng này ăn chay đi.”

“Không muốn!!!”&012

Tiệc sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Dịch Dương Thiên Tỉ được tổ chức.

Không còn chỗ ngỗi.

Ở phần giao lưu trả lời câu hỏi, MC thường hỏi về những chủ đề mà mọi người rất muốn biết.

MC chiêu trò rất sâu:【Không biết thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm, Dịch Dương Thiên Tỉ của chúng ta, có mối tình đầu vào lúc nào nhỉ?】

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn fan hâm mộ dưới khán đài, thành thật trả lời:【Hai mươi lăm tuổi.】

MC tiếp tục hỏi thêm:【Trễ như vậy? Chờ chút! Là năm nay không phải sao?】

Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ tới đây liền khẽ nở nụ cười:【Đúng vậy, thực ra thì người đó theo đuổi em đã nhiều năm rồi, mà em hoàn toàn không biết, còn cảm thấy người đó rất phiền.】

MC ngạc nhiên:【Vậy cậu có đồng ý hay không?】

Vẻ mặt của Dịch Dương Thiên Tỉ trở nên nghiêm túc:【Bởi vì người đó ngoại trừ em ra thì không thể yêu người nào khác, em cảm thấy mình cũng nên chịu trách nhiệm với người đó, không thể bỏ mặc, cho nên đành miễn cưỡng chấp nhận.】

Fan hâm mộ ở dưới khán đài một mảnh tan nát cõi lòng.

MC:【Thì ra là như vậy, cậu đúng là người tốt! Người ta phiền như vẫn còn chấp nhận!】

Vương Tuấn Khải ở một bên không nhịn được lầm bầm:【Thật ra anh là phiền nhất.】

Dịch Dương Thiên Tỉ:【…】

Vương Nguyên:【…】

MC:【…】

MC nhanh chóng sửa sang lại tâm tình:【Được rồi! Hỏi cậu một vấn đề cuối cùng!】

Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ gật đầu.

【Xin hỏi, Dịch Dương Thiên Tỉ hai mươi sáu tuổi muốn nói với Dịch Dương Thiên Tỉ mười mươi lăm tuổi điều gì?】

【Em rất muốn nói cho Dịch Dương Thiên Tỉ mười lăm tuổi một bí mật, mặc dù mười lăm tuổi cậu đã là một tiểu đại nhân, rất ngầu. Có những lúc không vui vẫn làm những việc cần làm, thật ra khi đó vô cùng khổ cực cùng mệt mỏi, cũng không thể nói cho fan hâm mộ, sợ mọi người sẽ vì cậu mà lo lắng khổ sở. Nhưng hãy cứ tiếp tục bước tới cuối cùng, cậu sẽ cùng hai người đồng đội nghênh đón concert 10 năm của nhóm. Chúng ta phá vỡ lời hứa mười năm với mọi người, bởi vì chúng ta không chỉ đi tới mười năm, mà đã là mười ba năm rồi, thậm chí tương lai còn tiếp tục. Chúng ta bây giờ là nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng khắp mọi miền. Em còn muốn len lén nói cho Dịch Dương Thiên Tỉ biết rằng, thật ra cậu của tuổi mười lăm luôn không cô độc, cũng không phải chỉ toàn mệt mỏi, mà thật ra cũng rất vui vẻ, làm ra vài chuyện vô cùng ngu ngốc, sẽ bị chụp lại trở thành kỷ niệm vĩnh cửu! Đúng rồi, không phải sợ, bởi vì trong tương lai, có người thật sự yêu cậu như sinh mệnh.】

【Cậu có muốn nói với hai người anh em chí cốt điều gì không?】

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn sang bên trái, ánh mắt đặc biệt chân thành nói với Vương Nguyên:【Tớ muốn nói với Vương Nguyên mười sáu tuổi rằng, mắt cậu đã vất vả rồi.】

Tiếp theo lại nhìn sang Vương Tuấn Khải đứng bên phải mình.

【Em muốn nói với Vương Tuấn Khải tuổi mười bảy rằng, hãy kiên trì đừng bỏ cuộc, đến năm hai mươi bảy tuổi, anh sẽ được hồi đáp.】&013

Buổi tối hai người cũng không đi đâu cả, chỉ vùi ở trong nhà xem video quay lại tiệc sinh nhật.

Vương Tuấn Khải vừa xem vừa vui vẻ bật cười, sau đó nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt của người đang nằm trong lòng mình.

“Vẻ mặt em lúc đó trông thật ngu ngốc.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nằm ở trên ngực Vương Tuấn Khải, lấy ngón chân ngoắc ngoắc lòng bàn chân đối phương mấy cái.

“Không ngu ngốc bằng anh, em thấy anh cảm động sắp khóc tới nơi rồi kìa.”

Vương Tuấn Khải nghiêm mặt nói, “Là tự dưng có hạt bụi bay vào mắt anh thôi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cào cào lên lưng anh một cái.

“Vương Tuấn Khải, mấy năm nay anh có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?”

“Em muốn mua cái gì sao?”

Dịch Dương Thiên Tỉ làm nũng cọ cọ lên người anh, “Em còn có một món quà muốn anh tặng cho em.”

Làm nũng rất hiệu quả, “Tất cả tiền của anh cũng đưa cho em hết!”

“Em muốn dùng tiền của anh, cùng anh đi đăng ký.”

Vương Tuấn Khải lặng thinh trong chốc lát, sau đó mới từ từ vươn tay ôm chặt Dịch Dương Thiên Tỉ, trong giọng nói lại mang theo mấy phần nghẹn ngào, “… Được, anh đồng ý.”

“Tốt lắm.” Dịch Dương Thiên Tỉ lấy từ trong túi ra một đôi nhẫn, giơ lên nói với anh.

“Thân ái, quãng đời còn lại mong được chỉ giáo.”

Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên tay cậu.

“Cuộc sống của hai ta bây giờ mới chính thức bắt đầu.”&Mười bảy tuổi anh lặng lẽ đặt em vào trong trái tim, yên tĩnh đến không một tiếng động, chuẩn bị dùng cả một đời âm thầm yêu em.

Hai mươi bảy tuổi em cất anh vào thẳm sâu trong lòng, thầm mến biến thành mười ngón đan chặt, cuộc sống từ đó có hai người cùng nhau đồng hành.

Thế gian biến hoá không ngừng, dòng người qua lại không dứt.

Em chỉ muốn mặt trời mọc mặt trời lặn, bên cạnh đều có anh.

Hoàn.

.

.

Chúc các mẹ Giáng Sinh vui vẻ bên cạnh gia đình và người thương nhé

Điều ước Giáng Sinh chắc là mong sớm giàu để còn lấy anh người thương họ Dịch tên Tỉ đệm Dương Thiên hihi :”

Còn thì, mấy mẹ thấy fic thế nào? Cá nhân tôi thấy rất ưng vì nó là thầm mến nhưng lại rất nhẹ nhàng, không nặng nề/nặng tâm tư một chút nào, đoạn đầu đúng là hơi thoáng buồn, nhưng mà sau đó thì dễ thương ghê, nhiều khúc tôi cứ đọc đi đọc lại mãi, ví dụ như đoạn tự dưng em tự nhiên ôm anh, rúc vào lòng anh ngủ mà tôi đọc cỡ chục lần rồi vẫn thấy xốn xang Hơn nữa, fic này là fic mở đầu cho PJ mừng sinh nhật anh người thương tôi tên là “Mỗi giờ yêu em hơn một chút” của 24 bạn author bên Trung. Đợt sinh nhật cậu Khải cũng có PJ tương tự và tôi cũng đã edit một cái trong số 24 cái hồi đó rồi ; v ; Nói chung thì tôi thấy chiếc fic này là hay nhất (hay nhất trong số 24 cái) ; v ; Cũng bởi vì Đào Tơ viết kiểu thầm mến là tôi mê đắm luôn, chỉ thích đọc thể loại này của Đào Tơ viết, và cũng cảm thấy Đào Tơ chỉ viết được thể loại này /=))/ :”

Chọn cái tên “Mãn” là vì trong tên gốc cũng có một chữ “Mãn”, “Mãn” là mãn nguyện, viên mãn, vẹn toàn Đấy cũng là cảm xúc của tôi khi đọc xong fic này :”

Hừm, Giáng Sinh mạn phép nói nhiều một chút nhé Thỉnh thoảng trao đổi tâm sự mỏng với nhau xíu xiu, đâu có mất gì đâu nhỉ? :”

Dù sao thì chúc các mẹ Giáng Sinh vui vẻ nhé ! Happy Christmas

Edit thêm: Tui set giờ nhầm, giờ buổi chiều thì set thành giờ buổi sáng nên đáng ra là 00:00 thì thành luôn 12h trưa ở nhà T T Món quà không quàn quảo :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.