Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 33: Chương 33




Đợi Harry thu thập lại tâm tình của mình thì Voldemort đã sớm tao nhã ngồi ở phía bên kia ghế, nhưng tay của hắn lại bò lên trên đầu Harry, nhu a nhu, vỗ a vỗ, hỏi: “Được rồi, không cần phải để ý cha con, hắn mỗi ngày đều như vậy, sau này phải quen, biết không? Con là người thừa kế duy nhất của nhà Potter, hơn nữa còn là con nuôi của ta, hết thảy con đều phải ưu tú nhất, sau này ta sẽ mời giáo sư đặc biệt đến dậy con, được rồi, đề nghị vừa rồi con thấy thế nào?”

“Nếu con dung hợp mảnh linh hồn này mà không có ảnh hưởng với nghĩa phụ thì con sẽ làm.” Harry rất nhanh đưa ra đáp án, nếu dung hợp có thể khiến cho cậu trở nên mạnh mẽ hơn, cậu đương nhiên không chọn phương pháp có hại với linh hồn mình kia. Cậu phi thường rõ ràng nếu linh hồn bị thương tổn sẽ có nhiều hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, kết cục của người nam nhân này trong trí nhớ chính là lời cảnh báo tốt nhất.

Bỗng nhiên cậu lại nhớ trong trường học đã không có giáo sư Quirrell trùm khăn, tò mò hỏi: “Đúng rồi, trường học của con có giáo sư Quirrell có quan hệ với nghĩa phụ không?”

“Quirrell? Quirinus Quirrell?” Voldemort suy nghĩ, lúc sau mới nhớ tới nói, “A, hắn là thuộc hạ trung thành của ta, hắn nói năm nay mang lễ vật tốt từ Hogwarts cho ta, làm sao vậy, hắn dạy không tốt? Hay là hắn bắt nạt con?” Câu hỏi cuối cùng, Voldermort tỏ vẻ mình là người cha tốt.

“Không có, giáo sư biết quan hệ của con và ngài sao?” Harry có điểm hắc tuyến, nguyên lai không có Chúa tể Hắc Ám kiêm Quirrell hay Hòn đá Phù thuỷ a.

“Đương nhiên không biết, hắn ngay cả ta ở nơi nào cũng không biết.” Mặc dù là thuộc hạ trung thành, Voldemort vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm, “Nhân kỳ nghỉ, ta sẽ nói với con ma pháp về linh hồn, về việc dung hợp, đến nghỉ hè ta sẽ dạy.”

Hai người trao đổi một lúc lại bị James cắt đứt, kéo theo Lily chạy vội vào, Lily nhéo James một chút mới bỏ tay ra, đi đến trước mặt Voldemort, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, James anh ấy thật sự không chút lễ phép.”

Voldemort khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không để ý, nhẹ nói: “Không sao, ta đã quen rồi.”

Lily nhìn Harry đứng một bên, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: “Con trai, Harry của mẹ, đến đây mẹ xem nào.”

“Mẹ.” Harry đứng đó, nhìn Lily vươn hai tay ra với mình, nỉ non, mắt liền đỏ lên.

“Harry, bảo bối, lại đây.” Lily nhẹ giọng nói.

“Mẹ!” Harry oà lên, nhào vào lòng Lily, mềm mại như vậy, dễ chịu như vậy, đã bao nhiêu năm, giờ cậu mới biết mình khao khát vòng tay của mẹ như thế, cậu thấp giọng nói, “Mẹ, hai người vẫn còn, thật tốt, thật sự tốt quá.”

James đi tới, ôm cả Lily và Harry vào trong ngực mình, mắt cũng đỏ lên, nhắm lại, miệng cười toe toét nói: “Được rồi, tất cả mọi người đều bình an, tốt rồi. Bất quá, bây giờ, Harry, con có phải hay không nên nói cho cha mẹ biết, sao con lại nói xà ngữ, chẳng lẽ con thật sự bị nghĩa phụ của con đoạt đi rồi sao? Ta mới là cha của con, Harry bảo bối, con không thể không cần ta ha.”

Nhất thời không khí ấm áp bị đánh gãy, Voldemort ở một bên vốn có điểm hâm mộ gia đình họ hiện tại cho rằng mình vừa rồi gặp ảo giác.

Ba người cáo từ Voldemort rồi về lại gian phòng của James và Lily, cửa thứ nhất trong hành lang, Harry nằm dài trong lòng mẹ, nghe cha lải nhải, nghe mẹ dặn dò, giải thích nguyên nhân mình nói xà ngữ, thời gian cứ thế trôi đi trong tình thân ấm áp.

Bốn giờ ngắn ngủi, thật sự không cách nào khiến cho Harry thoả mãn, nhưng tình huống của James và Lily không đáp ứng được yêu cầu của cậu, nhờ sự giúp đỡ của hành lang đặc thù nhà Potter này, bọn họ mới có thể mỗi ngày thanh tỉnh bốn giờ, hiện tại vô luận là họ hay Voldemort đều không có năng lực rời khỏi nơi đây. Cho nên lúc Harry rời phòng, James và Lily lại lâm vào ngủ say, bất quá không sao, Harry cao hứng nghĩ, cậu còn có cha mẹ, bọn họ chỉ là mỗi ngày ngủ say một thời gian thôi.

Harry cứ như vậy mỗi ngày ở trong trang viên học ma pháp về linh hồn với Voldemort, học ma pháp gia tộc với tổ tiên trong các bức hoạ, tâm sự với cha mẹ, về mấy năm của cậu trôi qua như thế nào, cuộc sống tại Hogwarts, bạn học ở Slytherin, mỗi ngày đối với cậu đều tốt đẹp giống như đang ở trên Thiên đường.

Kỳ nghỉ ngắn ngủi trong chớp mắt trôi qua, Harry cảm giác như thể mình mới gặp lại cha mẹ vào hôm qua. Lúc rời nhà, nghĩa phụ đưa cho cậu phương thuốc chế biến Độc dược củng cố linh hồn, để cậu tìm Severus Snape, phỏng chừng chỉ có đại sư Độc dược mới có thể điều phối hoàn mỹ Độc dược phức tạp như vậy. Hơn nữa được sự đồng ý của cha mẹ và nghĩa phụ, cậu có thể nói cho giáo sư tin tức về bọn họ, bất quá bọn họ không cho phép Harry để lộ ra địa chỉ này, bất quá chỉ cần như vậy, Harry cũng rất vui vẻ.

James đưa áo tàng hình của mình giao cho Harry, nói rằng mỗi đứa trẻ nhà Potter khi đến Hogwarts đều mang theo, đương nhiên không thể thiếu tặng thêm bản đồ và vài điều bí mật, hỗ trợ Harry hoạt động ban đêm ở Hogwarts.

Lily lại chuẩn bị quần áo mới, đồ ăn lót dạ, đồng thời được tổ tiên trong các bức hoạ đồng ý, lấy hộ phù bảo vệ, kính hai mặt, kèm theo một chiếc nhẫn không gian ba chiều có thể đựng được rất nhiều thứ trong bảo khố giao cho Harry.

Về chuyện Dumbledore, Harry muốn hỏi rõ ràng từ James nhưng vô luận là James, Lily hay Voldemort đều không đồng ý để Harry đấu với lão hồ ly kia, theo lời bọn họ nói: “Trẻ con phải giống trẻ con, chuyện như vậy để cho cha con (mẹ, nghĩa phụ) lo, con chỉ cần sống vui vẻ, không cần quan tâm nhiều như vậy, có biết không?”

Bởi vậy, Harry quyết định, chỉ cần lão không trêu chọc cậu, từ học kì sau cậu sẽ bắt đầu ngoan ngoãn, làm học sinh chăm chỉ.

Lần này Harry kiên quyết không dùng khoá cảng lên được gia tinh đưa về số 4 đường Privet Drive, nhưng cảm giác Độn thổ kèm theo cũng không dễ chịu cho lắm nên Harry càng kiên định mình phải sớm học.

Harry đột nhiên hiện lên trong phòng khách khiến Vernon đang đọc báo vô cùng hoảng sợ, sắc mặt ông càng không tốt, nhưng Harry đang vui vẻ không hề để ý, cậu nhanh chóng chạy vào phòng bếp, ôm eo Petunia, ngửa đầu cười nói: “Dì Petunia, thật tốt quá, cha mẹ con không chết, bọn họ vẫn sống.”

“Cái gì, bọn họ còn sống, Harry, con nói rõ ràng đi.” Petunia cầm hai tay nhỏ bé trên eo mình, nghi hoặc hỏi.

“Dì, con thấy cha mẹ ở trang viên Potter, bọn họ đều khoẻ, còn sống.” Harry giảm thấp thanh âm, cười toe toét miệng với Petunia.

“Thượng Đế a!” Muôi trong tay Petunia rớt xuống, nhìn Harry, “Đây là thật? Điều này sao có thể? Lily, Lily còn sống?”

“Thật sự, dì, mẹ vẫn còn sống.” Nhìn thấy Petunia không dám tin, Harry chỉ có thể không ngừng nhắc lại.

Petunia dần dần bình tĩnh lại, kéo Harry vào phòng khác ngồi trên ghế salon mới hỏi, “Lily còn sống tại sao không đến tìm con, chẳng lẽ bọn họ gặp nguy hiểm sao?”

Harry lắc đầu nói: “Cha mẹ không gặp nguy hiểm gì, trang viên Potter phải dùng khoá cảng mới có thể tới. Nhưng câu thần chú lúc trước thương tổn linh hồn cha mẹ, cho dù đã điều dưỡng 10 năm, bọn họ cũng chỉ có thể tỉnh dậy lúc sáng sớm một lát, nhưng không thể rời trang viên Potter.”

“Cho nên, dì Petunia, tin tức của mẹ phải tuyệt đối giữ bí mật, dì cứ coi như hai người đã chết rồi đi.” Harry nghiêm túc nói, hoàn toàn mặc kệ Vernon bên cạnh đã há to miệng, cả người đều choáng váng, báo trong tay rơi lúc nào cũng không biết.

“Harry, con yên tâm, chúng ta tuyệt đối không nói cho bất luận kẻ nào.” Petunia cam đoan, “Bất luận kẻ nào cũng không được phép thương tổn Lily, em gái của ta.” Lúc Petunia nói những lời này, trong mắt cô hiện lên một tia tàn khốc.

Harry lấy vài trang sức đã chuẩn bị sẵn trong nhẫn, nói với Petunia: “Dì Petunia, đây là trang sức ma pháp bảo hộ mà mẹ đã chuẩn bị, dì, dượng Vernon và anh Dudley mỗi người một cái.” Thấy Petunia nhìn chằm chằm trang sức, tựa hồ không muốn, Harry nói tiếp, “Dì cũng biết phù thủy có vài món bảo vệ như vậy, trang sức này có thể bảo vệ tốt mọi người, mẹ và con đều không hi vọng bởi vì chúng ta mà mang đến thương tổn cho mọi người, cho nên dì nhất định phải mang, được không?”

“Petunia, nhận lấy đi.” Dượng Vernon cầm lấy chiếc nhẫn dành cho nam trên tay Harry, “Đối với bọn họ mà nói, chúng ta chỉ là người thường mà thôi.” Nói xong quay đầu nhìn Harry, nghi hoặc hỏi: “Dùng như thế nào?”

“Chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình lên là được rồi.” Harry thấy Petunia đã nhận, vội vàng giải thích, “Dượng, chiếc nhẫn này không chỉ phòng hộ bùa chú phù thuỷ mà cả đạn nữa, rất có ích.” Đưa một chiếc vòng cho Petunia nói: “Đây là của anh Dudley, cách dùng giống nhau, dì nhất định phải giao cho anh ấy.”

Nhìn thấy hai người mang nhẫn, Harry trong lòng thoải mái rất nhiều, từ trước tới nay cậu đều phi thường lo lắng không có năng lực bảo vệ nhà Vernon, lần này quay về trang viên Potter lấy được trang sức bảo vệ đã giải quyết một vấn đề không nhỏ trong lòng cậu. Hơn nữa gặp được cha mẹ và nghĩa phụ, đây thật sự là kỳ nghỉ Giáng sinh hạnh phúc nhất của cậu trong mười năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.