Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 53: Chương 53: Chương 51




Dưới sự chỉ dẫn của Basilisk, hai người thông qua một thông đạo từ phòng nuôi sủng vật trực tiếp về hầm. Severus nhìn cánh tay đang để Basilisk bám, kéo tay còn lại của Harry, đi đến phòng làm việc của mình. Hắn không biết cho một tiểu quỷ lỗ mãng mang xà quái ngàn năm đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin liệu có an toàn hay không, nên trước hết cứ để Salazar xử lý sủng vật của mình rồi mới để Harry về nghỉ ngơi, dù sao cũng đã sắp đến nửa đêm rồi.

Hai người quen thuộc về tới phòng ngủ của Salazar, thấy bọn họ đẩy cửa tiến vào, giọng Godric Gryffindor vang lên đầu tiên.

“U, sao hai người lại tới đây, tiểu Harry đáng yêu, có phải đến tìm Sal về chuyện Basilisk không? Không cần vội, chậm rãi tìm, chúng ta sẽ chờ. Severus, đừng luôn xụ mặt như vậy, người trẻ tuổi thì phải có tinh thần, cười cho ta xem một cái.”

Đổ mồ hôi, Harry đầu đầy hắc tuyến, đây là cái gì vậy? Severus bị Godric trêu chọc sao? Nhìn Severus mặt đen cơ hồ có thể nhỏ ra mực, vội vàng đi lên phía trước vài bước, nói với Godric: “Mới không phải, ngươi xem, ta đã mang cái gì về.” Nói xong giơ tay lên, để Basilisk đi ra.

“Merlin, Sal, Sal, ngươi mau tới đây xem.” Godric nhìn con rắn nhỏ màu xanh biếc vội vàng la lên.

“Rốt cuộc là chuyện gì, Godric.” Xa xa, Salazar đi tới, vừa đi vừa nói chuyện, “Lễ nghi, lễ nghi của người đâu? Hét toáng lên như vậy làm gì.”

“Sal, ngươi xem, ta đã mang Basilisk về rồi này.” Harry hưng phấn lắc lắc tay mà Basilisk quấn quanh, cũng không thèm quan tâm con rắn nhỏ kia đã váng đầu.

“Ngươi tìm được nó nhanh như vậy sao?” Salazar nhìn Harry vừa lòng nói, “Nhưng mà Harry, ngươi chưa kí khế ước với nó sao?”

“Sal, có phải ngươi đã quên hay không, nếu ngươi không gặp nó thì ta không có cách nào kí khế ước cả.” Harry bất mãn bĩu môi nói, “Cho nên ta bắt nó mang trở lại đây.” Quay đầu nói với Basilisk trên tay mình, Harry nói bằng giọng tê tê: “Ngươi có nói đi, Basilisk, Sal ở đây này.”

“Sa Sa, thật tốt quá, rốt cục có thể gặp lại người.” Basilisk uốn người, không ngừng rít trò chuyện với bức tranh, “Sa Sa, ngươi có nhớ ta không, sao lâu như vậy không đến thăm ta.”

“Không được gọi ta là Sa Sa!” Salazar gắt, “Basilisk, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, gọi ta là Salazar, không thì Sal cũng được.”

“Sa sa, ngươi không thể bắt nạt rắn a.” Basilisk bất mãn lắc lư đầu, “Ngươi nhìn lưỡi ta xem, có thể uốn lưỡi để nói được Salazar sao?”

Salazar đau đầu nhìn con rắn nhỏ không ngừng đung đưa trước mặt, miễn cưỡng nghiêm mặt để tránh bị Harry cười, hắn cảm giác tựa hồ mình đã đưa nhầm khảo nghiệm, mang con xà quái này về là một quyết định sai lầm. Vì thế, hắn quyết định nhanh chóng giải trừ khế ước, ném nó cho Harry, xem cậu nhóc này còn có thể cười mình không.

“Được rồi, Harry, ngươi đi tới đi, ta giải trừ khế ước với Basilisk xong, ngươi cùng nó kí khế ước.” Salazar rất hào phóng nói, “Ta nghĩ nó sẽ đảm bảo an toàn của ngươi.” “Basilisk, ngươi nói đi, ngươi sẽ bảo vệ tốt chủ nhân mới, phải không?”

“Đó là đương nhiên, ta cũng không muốn ở lại cái phòng nuôi sủng vật kia nữa, cô đơn, ngay cả bạn nói chuyện cũng không có.”Basilisk gật đầu thực khẳng định nói.

“Đợi một chút.” Severus luôn đứng ở một bên đen mặt đột nhiên nói, “Các ngươi cứ như vậy quyết định để cự quái ngu xuẩn này mang theo một con xà quái ngàn năm đi lại trong Hogwarts? Không biết là quá nguy hiểm sao? Đương nhiên ta không nói tên này, mà nói an toàn của người khác, nếu có ai chết vì thấy ánh mắt của xà quái này, ta nghĩ các ngươi sẽ phải đến Azkaban để thăm chủ nhân mới của Slytherin cùng Gryffindor đấy.”

“Severus, không cần lo lắng, năm đó Basilisk có thể tự do hoạt động trong Hogwarts, bây giờ cũng có thể.” Salazar nhướn mi, nhìn xà vương Slytherin đương nhiệm nghĩ một đằng nói một nẻo, “Làm chủ nhân của Basilisk thì có thể hoàn toàn khống chế uy lực mắt của nó, cho nên tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như lời ngươi nói. Ngươi cũng không cần phải lo lắng Harry vì Basilisk giết chết người mà bị nhốt vào Azkaban.”

“Ta không lo lắng cho nó!” Severus đen mặt gầm nhẹ nói, nhưng không tiếp tục ngăn cản Harry kí kết khế ước với Basilisk, dù sao có xà quái ngàn năm bên mình bảo hộ, đối với Harry – Kẻ Được Chọn – Potter mà nói thì an toàn càng được đảm bảo hơn.

“Được rồi, được rồi, hiện tại Harry đã vượt qua khảo nghiệm rồi, như vậy kế tiếp nên chân chính kế thừa Slytherin cùng Gryffindor.” Godric thấy Harry kí khế ước với Basilisk xong mới mở miệng nói, “Harry, ngươi đã sẵn sàng chưa? Sẵn sàng tiếp nhận quyền lợi cùng nghĩa vụ?”

Harry có chút khẩn trương nuốt nướng miếng, mới gật đầu nói: “Rồi, ta đã chuẩn bị xong.”

“Như vậy, tiểu Harry, đến trước bức tranh, đứng vững. Chúng ta muốn trao quyền thừa kế Slytherin cùng Gryffindor cho ngươi.” Godric khó được khi nghiêm túc, chỉ là không hiểu sao Salazar vừa giải trừ khế ước với Basilisk đứng bên cạnh nhíu mày, nhưng không nói gì.

Harry quay đầu lại nhìn Severus, Severus nhẹ gật đầu, lúc này Harry mới quay đầu lại, đi đến trước bức họa, thần sắc cũng nghiêm túc hơn hẳn, dù sao kế thừa hai nhà với cậu mà nói chính là con gái lớn lên kiệu lấy chồng.

“Khụ, khụ…” Godric thanh cổ họng, hơi ngẩng đầu, nói với Harry, “Hiện tại chúng ta chính thức bắt đầu nghi thức kế thừa hai nhà Gryffindor cùng Slytherin.”

“Harry, ngươi có thể nhỏ máu vào miệng sư tử cùng rắn trong khung ảnh lồng kính của bốn động vật.” Harry dưới sự chỉ dẫn của Godric, cẩn thận nhỏ máu của mình vào miệng sư tử cùng rắn nhỏ.

“Bây giờ, ta chính thức tuyên bố, Harry Potter là hậu duệ của Godric Gryffindor cùng Salazar Slytherin, được thừa nhận có quyền tuyệt đối với nhà Gryffindor cùng Slytherin trong Hogwarts cùng toàn bộ tài sản ở giới phù thủy của hai chúng ta.”

Harry ngơ ngác đứng trước bức họa, nhìn Godric trong bức tranh đang lớn tiếng tuyên bố, nghi hoặc hỏi: “Xong rồi? Như vậy là xong rồi? Đơn giản thế sao? Không cần thề gì à? Hay là tín vật truyền lại, nghi thức khác sao?”

“Chỉ đơn giản như vậy.” Salazar cuối cùng cũng đi tới, đá Godric một cước, nói với Harry, “Thậm chí cả mấy lời kia cũng là dư thừa, chỉ cần máu của ngươi nhỏ vào miệng động vật trong khung ảnh kia, hơn nữa, hai người chúng ta từ đáy lòng thừa nhận ngươi, vậy là kế thừa thành không, chẳng có gì phức tạp cả. Mặt khác, ta cùng Godric khi còn sống có để lại vài thứ, có rảnh thì đi tìm nó, sau này nhứng thứ đấy đều là của ngươi. Đương nhiên làm hậu duệ của Slytherin cùng Godric, tước vị, tòa thành, trang viên, thậm chí tiền trong Gringotts của chúng ta cũng đều là của ngươi, sau này nó sẽ sang tên của ngươi, cho nên tiểu Harry, ngươi cần cố gắng.”

“A?” Harry ngẩn người, cậu không nghĩ mình kế thừa nhiều thứ như vậy, hơn nữa nếu nói như vậy, chuyện cậu kế thừa hai người không thể giấu sao.

Severus hắc tuyến nhìn tiền tiền tiền tiền đệ nhất viện trưởng Gryffindor giả bộ không biết gì hết cùng tiền tiền tiền tiền đệ nhất viện trưởng Slytherin mặc kệ người kia làm càn, còn có Harry vốn đang rất hứng thú, thần sắc trang trọng chờ đợi nghi thức thừa kế, hiện tại đã hoàn toàn uể oải, đang dùng hai mắt xanh biếc hận không thể đục lỗ trên người Godric, Severus chợt phát hiện, nguyên lai ở đây mình là người bình thường nhất.

“Hai vị, ta nghĩ có thể tạm thời giữ bí mật chuyện Harry kế thừa được không?” Là người bình thường duy nhất ở đây, Severus tất nhiên biết nếu để việc này ra ngoài ánh sáng thì sẽ đưa tới hậu quả như thế nào, huống chi, Harry còn bị một lão ong mật râu bạc theo dõi, nếu để cho cụ biết mình không thể nắm Hogwarts trong tay, như vậy cụ sẽ làm những việc gì với Harry, thực sự chỉ có Merlin biết.

“Sao vậy, kế thừa tài sản xong liền không quen biết nữa sao?” Godric hiển nhiên không thích thú với lời của Severus.

”Đương nhiên không phải, ta nghĩ hai vị cũng không muốn vừa mới có người thừa kế xong liền gặp tên nhóc đó trong mấy bức tranh.” Severus miễn cưỡng bảo trì tôn kính với một trong những người sáng lập trường học, “Lấy thân phận hiện tại của Harry Potter cùng phiền phức mà nó gây ra, ta nghĩ tạm thời không để người khác biết chuyện này thì đối với tên nhóc kia càng an toàn hơn, đương nhiên nếu nó nguyện ý tuyên bố chuyện này thì là việc của nó.”

“Sal, ý kiến của ta và giáo sư giống nhau, ta cũng tạm thời không muốn mọi người biết chuyện này.” Harry vội vàng gật đầu phụ họa.

“Như vậy à…” Salazar nhíu mày, qua một lát mới nói: “Có thể tạm thời không để phù thủy biết tin này, nhưng yêu tinh, gia tinh cùng với những vật phẩm ma pháp, sinh vật ma pháp thì không thể giấu được, từ lúc ngươi nhỏ máu vào chỗ kia, chúng nó đều biết rồi.”

Harry nhìn Severus nhăn mày, chần chờ hỏi: “Chúng nó có nói cho phù thủy không?”

“Cái này ngươi yên tâm, sinh vật ma pháp có khế ước, nếu chúng ta không cho phép thì nó không thể nói cho phù thủy, nếu không, chúng nó sẽ bị khế ước trừng phạt.” Salazar thực tin tưởng điều này.

“Vậy là tốt rồi, như vậy sẽ tốt hơn.” Harry nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nói, “Chỉ cần phù thủy không biết là tốt rồi.”

“Được rồi, đã kế thừa xong. Như vậy Potter, ngươi nên trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.” Severus lạnh lùng nhắc nhở, “Ta không hi vọng vì ngươi về muộn mà để bảo thạch của Slytherin bị giảm bớt.”

Vì thế dưới sự lưu luyến của Basilisk không muốn về, Harry kết thúc một ngày phi thường phấn khích cùng với rất nhiều thu hoạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.