Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 57: Chương 57: Chương 55




Minerva McGonagall đi tới nhìn Ron răng cửa thật dài, té xỉu giữa đám người, tức giận nói: “Sao các trò dám, dám giữa hành lang dùng bùa chú tập kích bạn học!” Lập tức vung đũa phép với Ron Weasley: “Thu hồi pháp thuật!”

“Giáo sư McGonagall, chúng em chỉ là tự vệ mà thôi.” Harry mắt nhìn Draco, cướp lời, “Là trò Ron Weasley công kích em trước, hơn nữa trò Weasley còn dùng những từ ngữ cực kỳ đáng khinh hạ thấp Salazar Slytherin, một trong những người sáng lập Hogwarts, em nghĩ giáo sư McGonagall thân là viện trưởng Gryffindor nhất định sẽ xử lý công bằng.”

“Harry!” McGonagall bối rối nhìn học trò mà mình thích nhất, cảm thấy tiếc hận, vì sao con của hai Gryffindor lại có thể vào Slytherin, nếu Harry vào Gryffindor thì tốt rồi. Lại nhìn Ron đã đứng lên, bực bội chất vấn: “Ron Weasley, trò công kích Harry Potter trước sao?”

“Giáo sư, là bọn họ vây quanh chúng em trước. Bọn họ còn…” Ron đỏ mặt đứng trước giáo sư McGonagall, cao giọng nói.

“Trò chỉ cần trả lời ta có hoặc không.” Giáo sư McGonagall không chờ cậu ta nói xong liền cắt đứt.

“Dạ đúng.” Giọng Ron rõ ràng thấp xuống, nhưng rồi lập tức cao giọng, “Giáo sư, là bọn họ chạy tới khiêu khích trước.”

“Thật không?” Giáo sư McGonagall nhìn tiểu sư tử bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Trò Seamus Finnigan, trò hãy nói những chuyện đã xảy ra, hi vọng trò nói rõ một chút.”

“Dạ, giáo sư.” Tiểu sư tử kia trộm nhìn nhóm rắn nhỏ bên Draco đang trừng mắt nhìn Ron, blablabla kể hết những chuyện đã xảy ra, giáo sư McGonagall mặt càng ngày càng đen, nhìn Ron vẫn đang tức giận bất bình như cũ, lạnh lùng nói: “Gryffindor trừ 50 điểm vì trò dùng thần chú tập kích bạn học cùng nói năng lỗ mãng về người sáng lập trường học.” Sau đó bà quay đầu nói với Draco và Harry: “Slytherin trừ 30 điểm vì tập kích bạn học.”

“Giáo sư McGonagall, chúng em là phòng vệ.” Draco không phục ngửa đầu nhìn bà, trong mắt rõ ràng đang nói: Cô đang bao che cho học viện của mình sao?

“Trò Malfoy, Ron tập kích Harry, không phải các trò, hành động của các trò chính là tập kích bạn học.” Giáo sư McGonagall cúi đầu nhìn Draco, sau đó ngẩng đầu nói: “Được rồi, được rồi, tụ tập ở đây làm cái gì, các trò không còn giờ nữa sao, mau lên lớp đi!”

Draco còn muốn nói điều gì đó, Blaise kéo ống tay cậu, Harry dùng mắt ý bảo thôi, lập tức bọn họ mang theo nhóm rắn nhỏ nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vài ngày sau, nhóm rắn nhỏ vẫn án binh bất động, lạnh lùng nhìn Ron Weasley ầm ĩ trong Gryffindor, đối với việc bị trừ điểm ở hành lang sau giờ Lịch sử Pháp thuật, mọi người cùng nhau góp sức sớm lấy lại đủ điểm từ chỗ các giáo sư.

Xế chiều hôm nay Ron Weasley tan học trở về thì bị nhốt ở bên ngoài tòa tháp Gryffindor, vì Bà Béo cự tuyệt mở cửa cho cậu ta, lý do là vì cậu ta sau giờ Lịch sử Pháp thuật nói lời vũ nhục Salazar, ngay cả giáo sư McGonagall nói cũng không thay đổi được, chỉ có thể mời Dumbledore đến, lấy thân phận Hiệu trưởng đưa Ron về phòng ngủ của mình, nhưng mọi việc vẫn chưa chấm dứt. Trong phòng sinh hoạt chung không có cái ghế nào nguyện ý để Ron ngồi, trong phòng ngủ không có cái giường nào nguyện ý để cậu ta nằm, ngay cả hành lang cùng cầu thang ttong trường học cũng cố ý đưa cậu ta xoay đến chóng mặt rồi ném qua một bên. Mà bữa tối ở ttong đại sảnh lại là một trò cười, dao nĩa xếp thành hàng chạy trốn khỏi chỗ cậu ta, bàn ăn cũng không nguyện ý để cậu ta lấy đồ ăn, vô luận cậu ta lấy món gì trên bàn thì đĩa đó sẽ bị hất đi, đương nhiên lúc này cậu ta chỉ có thể đứng, bởi vì ghế trong đại sảnh cũng không để cho cậu ta ngồi. Bữa tối hôm nay, Ron Weasley chỉ có thể đứng bên bàn dài, lấy tay cầm đồ ăn mà gặm.

Sáng ngày thứ hai, Ron Weasley với đôi mắt đen sì có thể so với gấu trúc Trung Quốc vọt tới bàn Slytherin, rít gào lên với Harry, Draco bọn họ: “Slytherin tà ác, tao biết là chúng mày giở trò quỷ, tao nhất định sẽ vạch trần âm mưu của chúng mày, chúng mày cứ chờ coi!”

“Cậu Weasley, cậu bị chứng vọng tưởng sao?” Harry ung dung buông dao nĩa, nhìn Ron từ quần áo đến mặt đều nhàu nhĩ, chậm rãi nói, “Ai bảo cậu rằng chúng tôi – học sinh năm hai của Slytherin có khả năng khiến cho cả Hogwarts bài xích cậu? Việc cậu nhận được hiện tại là chính do cậu hồ ngôn loạn ngữ tạo nên, cho nên cậu giờ có một từ rất xứng đáng! Tự! Làm! Tự Chịu!” Harry liếc Ron, cầm dao nĩa tiếp tục ăn bữa sáng của mình, coi như cậu ta hoàn toàn không đứng đó, trong lòng cũng quyết định trừng phạt Ron Weasley cần phải tiếp tục, hơn nữa mức độ phải tăng lên, để cho cậu ta nhớ kỹ lần giáo huấn này.

“Harry Potter, mày so với Chúa tể Hắc Ám còn tà ác hơn, tao biết chính là mày làm, mày…” Ron Weasley thẹn quá hóa giận cứ như vậy rống giận trước bàn Slytherin, hoàn toàn không thấy có một thân ảnh màu đen đang đi tới từ phía sau.

“Gryffindor trừ 50 điểm! Lớn tiếng nơi công cộng. Gryffindor trừ 50 điểm! Tùy ý phỉ báng bạn học. Gryffindor trừ 50 điểm! Vô lễ với giáo sư.” Giọng nói của Severus như một chậu nước lạnh nháy mắt dập tắt xúc động của Ron, cậu ta cứng ngắc xoay người nhìn giáo sư Độc dược âm u, miệng khép khép mở mở nhưng một câu cũng không nói lên lời.” Sao vậy, mắt của mi đã hoàn toàn ngâm trong nước dãi cóc rồi sao, ngay cả Slytherin cùng Gryffindor cũng không phân biệt được? Ta nghĩ mọi người trên bàn này sẽ không hoan nghênh mi gia nhập đâu, mi, ngay bây giờ cút về hang ổ của sư tử ngu xuẩn cho ta.”

Nhìn thấy Ron cơ hồ là dùng cả chân cùng đầu lăn về bàn Gryffindor, tiếp tục đứng ở đó, không có cách nào ngồi xuống, Severus quét mắt nhìn Harry, khóe miệng khẽ cong lên, phất áo chùng tiến đến chỗ ngồi trên bàn giáo sư thưởng thức bữa sáng của mình.

“Ha ha ha, Severus, không cần phải nghiêm khắc với các trò ấy như vậy, các trò ấy còn nhỏ mà.” Dumbledore ngậm đầy miệng đồ ngọt nói với giáo sư Snape, “Ha, thử kẹo chanh tuyết bào đi, mùi vị không tệ nha.”

“Dumbledore, nếu đầu óc của cụ không bị mấy đồ ngọt kia ăn mòn thì để mấy thứ chết tiệt kia cách xa tôi ra.” Severus cau mày chán ghét nhìn đồ ăn ngọt dinh dính trong đĩa Dumbledore.

“Severus, đừng nghiêm túc quá như vậy, cậu không biết đồ ngọt rất ngon sao?” Dumbledore vuốt vuốt râu của mình, lấy một miếng bánh pút-đinh nhét vào miệng, nuốt xuống xong, nhìn giáo sư Snape vẫn đen mặt không biểu lộ gì, nói, “Severus, cậu có biết vì sao Hogwarts cự tuyệt Ron không? Lần này rất kì quái nha!”

“Cụ dựa vào cái gì mà lại nghĩ rằng tôi biết, tên đó là Gryffindor chết tiệt, cho dù cụ muốn hỏi thì cũng phải hỏi Minerva McGonagall mới đúng.” Severus mặt không chút thay đổi trả lời, trong lòng lại nói thầm, Potter chết tiệt, quả nhiên khiến cho Dumbledore hoài nghi.

“Ha ha, tôi chỉ là tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi mà thôi.” Lại ăn một miếng bánh ngọt, Dumbledore cười híp mắt nói với Severus.

Severus mặt lạnh, không thèm để ý đến lão ong mật óc đã toàn đồ ngọt, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng của mình.

Sau một thời gian bị trừng phạt, Ron Weasley dường như đã hoàn toàn thích ứng với việc đứng trong đại sảnh dùng tay bốc ăn, mà sau khi tan học, cậu ta cũng không trở lại phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, Dumbledore tìm một phòng ngủ khác ở lầu sáu cho cậu ta, còn về việc đi học lạc đường cùng các hành lang thay đổi liên tục, nhờ có hai anh trai cậu ta tặng cho một tấm bản đồ thần kỳ, cậu ta có hiểu biết rõ với các thông đạo trong Hogwarts, hơn nữa đã học ngoan biết tầm quan trọng của việc đến lớp trước giờ. Đương nhiên cho dù là như vậy, nhóm giáo sư vẫn đã quen nhìn Ron Weasley một thân chật vật đi vào lớp học, đây đương nhiên là nguyên nhân tốt nhất cho Severus trừ điểm, điều này khiến cho nhóm tiểu sư tử Gryffindor trước kia cực kỳ ủng hộ cậu ta cũng bắt đầu nén giận không thân thiết với cậu ta nữa.

Loại tình huống này, Ron Weasley ghi tạc hết lên Harry bọn họ, bởi vì bọn họ mà mình mới biến thành như vậy, cậu ta nhìn Harry bọn họ ngồi trên bãi cỏ Hogwarts tiến hành bữa trà chiều, cắn chặt răng không cam lòng rời đi. Trong lòng nghĩ xem có phương pháp gì hay để giáo huấn bọn họ một lần, để bọn họ không coi thường mình, để cho cả học viện này mới biết mình là người dũng cảm nhất Gryffindor.

“Harry, cậu cứ để cậu ta như vậy?” Hermione nhìn Ron Weasley buồn bực rời đi, hỏi, “Tớ thấy hình như cậu ta càng thêm hận cậu.”

“Không có chuyện gì, không cần phải lo lắng.” Harry liếc nhìn bóng lưng Ron, lơ đãng nói, “Chúng ta không làm gì cả, cậu ta hận tớ làm cái gì, hơn nữa, cho dù cậu ta hận tớ, có liên quan tới tớ sao? Tớ không hề biết là nếu có người hận mình thì sẽ bị ảnh hưởng đó.”

“Được rồi, Hermione, cậu không biết là cậu đã chú ý tên tóc đỏ đó nhiều lắm sao.” Blaise bất mãn kéo tay Hermione, ý bảo cậu đúng ra phải chú ý tớ, đừng có nghĩ đến con sư tử ngu xuẩn mặt đầy tàn nhang kia.

Hermione đỏ mặt, rút tay ra khỏi tay Blaise, “Tớ chú ý Ron Weasley khi nào, cậu đừng có nói linh tinh, Blaise.”

Còn Draco cùng Neville, thực xin lỗi, sự chú ý của bọn họ không phải ở đó, hai người đang trong giai đoạn yêu đương, ngọt ngào ngồi một góc cậu một miếng, tớ một miếng, hoàn toàn không để ý đến việc gì khác. Có lẽ chỉ lúc này, rada cảm ứng Weasley của Draco mới tạm dừng hoạt động.

Harry cùng Pansy ngồi một bên, vừa ăn vừa nhìn bốn người – hai đôi kia, lại nhìn nhau cười, thật là một buổi chiều đẹp trời a. Harry nhìn Draco cùng Hermione bọn họ, đột nhiên cảm giác mình đã lâu không gặp Severus, mình hẳn nên đi gặp giáo sư? Nghĩ đến đây, cậu đứng lên nói với Pansy còn chưa lãng quên sự tồn tại của cậu: “Tớ có việc muốn hỏi giáo sư Snape, các cậu cứ từ từ ăn, tớ đi trước.” Nói xong, cậu liền xoay người rời đi, hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười YY của Pansy phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.