Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 44: Chương 44: Năm thứ hai rơi xuống mật thất




Severus Snape, sao ngươi lại tới đây?” Jame Potter nhìn người đàn ông một thân màu đen trước mặt, nhất thời nhảy dựng lên giống hệt mèo bị giẫm vào đuôi. Sao tên Snivellus đáng ghét kia lại ở trong nhà mình, James đang cao hứng vì cuối cùng cũng có thể ôm bảo bối của mình mà vui vẻ vượt qua kì nghì hè thì bất chợt buồn bực.

“Ta nghĩ mi nên rõ ràng, với phòng ngự của trang viên Potter, không ai mời, ta làm sao vào được.” Severus Snape khinh bỉ nhìn James, “Quả nhiên không nên chờ mong mi có đầu óc, xem ra giấc ngủ dài mười mấy năm đã khiến não mi héo rút rồi.”

“Ai để cho ngươi tới?” James tiếp tục la hét, không để ý Lily và Harry đang tới.

“Cha, là con mời giáo sư tới.” Harry uỷ khuất nhìn James, “Con không thể để giáo sư tới sao? Giáo sư là chủ nhiệm nhà con, ở Hogwarts rất quan tâm con.”

“A, bảo bối của cha, sao con có thể…” James oán hận trừng mắt với Severus, sao tên này lại lừa bảo bối của mình, không thể tha thứ.

Severus không thèm để ý kẻ có đại não còn không bằng đứa trẻ ba tuổi, nhìn Harry ở bên cạnh đang kéo tay áo mình, lạnh lùng nói: “Buông ra, Potter! Tay của ngươi để nhầm chỗ rồi, sư tử cha ngu xuẩn của ngươi ở bên kia.”

“Snivellus, lấy tay của ngươi ra khỏi Harry, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cướp Harry đi.” James giận dữ nói rồi lập tức cúi đầu nhẹ nhàng với Harry: “Harry bảo bối, không phải sợ, cha lập tức sẽ cứu con khỏi lão già kia.”

“Potter, mắt của mi đã bị ngâm nước rồi sao, không thấy là ai cầm tay ai à? Hay là Gryffindor không phân biệt được phải trái?” Severus không cam lòng yếu thế, theo phản xạ phun nọc độc với James.

Harry nhìn hai người đàn ông đang cãi nhau, hai mắt liền đẫm lệ mềm mại nói với Lily: “Mẹ…”

Lily thấy bảo bối sắp khóc, bật người đập mạnh lên ót James, rống: “James, anh câm miệng cho em.”

Rồi lập tức mỉm cười với Severus: “Sev, cậu có thể tới thật sự là rất tốt, cảm ơn cậu mấy năm nay đã chăm sóc Harry, ở đây thêm vài ngày để tớ chiêu đãi cậu.”

“Lily, vì sao chúng ta phải chiêu đãi Tử Thần Thực Tử này, tên Snivellus đầy dầu mỡ kia, anh không đá hắn ra là hắn nên cảm tạ Merlin rồi.” James không vì sự trấn áp vừa rồi của Lily mà ngoan ngoãn, tiếp tục to mồm, lớn tiếng nói, khiến tổ tiên trên các bức tranh lắc đầu, sao lại có hậu duệ như vậy.

Lily trừng mắt nhìn James: “Anh câm miệng cho em, hiện tại đừng nói chuyện với em. Tử Thần Thực Tử, Tử Thần Thực Tử thì làm sao, không phải người lãnh đạo Tử Thần Thực Tử hiện tại là nghĩa phụ của Harry sao, còn có a, Tử Thần Thực Tử nếu không tốt thì đã tới giết anh, giết em.” Đương nhiên kèm theo tiếng gầm rú không thể thiếu cú đánh của Lily.

Severus nhìn Lily rống Potter, có điểm chói mắt, khi nào thì Lily luôn thuần khiết lương thiện ôn nhu đáng yêu trong lòng mình lại dũng mãnh như vậy? Hay là mình nhiều năm qua không hề biết Lily chân chính?

“Giáo sư, em nghĩ chúng ta nên đi tìm nghĩa phụ trước.” Harry nhìn mẹ mình như thể đang dạy con, thở dài nói với Severus: “Giáo sư cần quen với cha mẹ, dù sao ngài phải ở chỗ này thường xuyên, nhìn nhiều cũng sẽ quen. Em chính là nhìn nhiều nên thành quen.”

“Potter, ai bảo ngươi ta muốn thường xuyên ở đây.” Severus chuyển ánh mắt từ cặp vợ chồng sang cậu bé đứng trước mặt, “Cho dù ta tới trang viên Potter cũng không có nghĩa ta muốn ở nơi này, điều gì khiến cho Kẻ Được Chọn cảm thấy giáo sư này cần mình thu nhận giúp đỡ?”

“Giáo sư, ngài có thể gọi em là Harry.” Harry không để ý câu hỏi của giáo sư, đổi đề tài, “Em nghĩ trong trang viên này Potter nhiều lắm, giáo sư đừng nói vậy, em sẽ không biết ngài đang gọi ai đâu. Giáo sư, mời, em đưa ngài đi gặp nghĩa phụ một chút, hai người nhất định có nhiều chuyện muốn nói.”

“Snivellus, ngươi đừng chạy… A, Lily nhẹ tay.” Phía sau truyền đến tiếng kêu rên của James, “Bảo bối Harry của cha, sao con có thể vứt bỏ cha…”

Harry mang theo Severus đi vào hành lang đặc biệt của nhà Potter, gõ cửa phòng thứ hai, “Nghĩa phụ, con có thể vào không?”

“Vào đi.” Thanh âm của Voldemort truyền đến từ trong phòng, “Harry, con học được việc gõ cửa phòng ta trước khi vào từ bao giờ thế?”

“Nghĩa phụ, người trêu con.” Harry đẩy cửa phòng ra, vừa đi vừa nói, “Hôm nay giáo sư đến đây, con dẫn giáo sư đến gặp người.”

“Severus đến đây.” Voldemort để sách trong tay xuống, ngẩng đầu, “Lâu rồi không gặp.”

“Lord!” Severus đi đến cách Voldemort một khoảng, xoay người hành lễ theo đúng tiêu chuẩn quý tộc rồi đứng thẳng lên không thể nói lên lời.

“Severus, thuốc bổ trợ linh hồn này ta rất hài lòng.” Voldemort hai tay đặt lên trên đầu gối, không nhìn Severus chậm rãi nói, “Ngươi nhân kì nghỉ hè này ở trang viên Potter điều chế thuốc bổ trợ linh hồn dự trữ, mặt khác có thứ muốn cho ngươi nghiên cứu một chút.”

“Dạ.” Severus cúi đầu, không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.

Voldemort nhìn nâm nhân đang trầm mặt trước mặt, sau mới nói: “Ở Hogwarts, Dumbledore có động tĩnh gì không?”

“Tạm thời Hội Phượng Hoàng không có động tĩnh gì.”

“Ngươi tiếp tục làm giáo sư Độc dược và chủ nhiệm nhà Slytherin ở Hogwarts, nếu Hội Phượng Hoàng có động tĩnh gì, trực tiếp nói cho ta biết.” Voldemort gõ nhẹ ngón tay trên đùi, “Ngươi trước khi đi lấy kính hai mặt ở đây, mặt khác ở Hogwarts chăm sóc Harry cho tốt, Dumbledore hẳn là sẽ còn nhằm vào nó.”

“Dạ!”

“Cầm cái này đi nghiên cứu đi.” Voldemort lấy ra một khối bảo thạch màu đỏ giao cho Severus.

“Hòn đá Phù thuỷ?” Ánh mắt Harry lập tức sáng lên, “Nghĩa phụ, cho con xem được không? Con lần đầu tiên nhìn thấy Hòn đá Phù thuỷ.”

Voldemort đưa cho Harry, vô tình nói: “Có cái gì đẹp đâu, đây cũng không phải là đồ thật, chỉ là một vật có phẩm chất không tệ thôi. Quirrell mất nhiều công sức vậy mà… Ban đầu ta cũng không nghĩ lão ong mật dám dùng Hòn đá Phù thuỷ thật.”

“Ai, giả sao, thật chán.” Harry tò mò đưa tay sờ sờ tảng đá trong tay Voldemort, không có gì đặc biệt, tựa hồ giống một khối bảo thạch.

“Không phải giả, chỉ là chưa chế tạo xong thôi.” Voldemort kiên nhẫn giải thích, “Severus, giao cho ngươi, xem tảng đá này có chỗ nào để lợi dụng, đừng lãng phí, ngươi cần nguyên liệu Độc dược gì thì liệt kê ra danh sách đưa cho ta.”

“Dạ.” Trả lời vẫn phi thường đơn giản, tựa hồ Severus kể từ khi vào phòng này liền coi im lặng là vàng, càng không cần nói đến thói quen phun nọc độc.

Chờ Harry xem tảng đá đủ rồi, Voldemort liền đưa cho Severus, những thứ chuyên nghiệp thì để cho người chuyên nghiệp xử lý đi. “Harry, con mang giáo sư đến phòng chế tạo Độc dược, nhớ kỹ đừng để cha con đến phiền, nghe chưa?”

“Đã biết, nghĩa phụ.” Nghĩ đến mấy hôm trước nghĩa phụ vì bị cha làm phiền mà ném cha ra ngoài mấy lần, Harry trộm nở nụ cười.

“Giáo sư, em dẫn ngài đi xem phòng thí nghiệm Độc dược của trang viên Potter, ngài nhất định sẽ thích, nơi đó có rất nhiều nguyên liệu trân quý.” Harry nắm tay Severus, ngửa đầu nói. Bản tay trắng nõn nhỏ bé, cố gắng bao lấy bàn tay to của nam nhân, khiến người ta có cảm giác kì dị không thích hợp.

“Lord, thuộc hạ cáo từ trước.” Severus vừa hành lễ xong liền bị Harry kéo ra ngoài.

“Severus, nếu ngươi cần người khác trợ giúp, ta cho phép ngươi nói cho Lucius, nhưng chỉ nói cho mình Lucius mà thôi.” Thấy Severus đi tới cửa, Voldemort đột nhiên mở miệng nói.

“Dạ, Lord, thuộc hạ hiểu được.” Severus dừng bước, xoay người lại nói.

“Giáo sư, chúng ta đi.” Harry kéo tay Severus, nhắc nhở.

Severus vừa đi vừa nói với Harry: “Potter, buông tay ngươi ra, ta không phải đứa trẻ, cần ngươi dắt.”

Harry kéo tay Severus, như thể không nghe thấy lời nói của hắn, mải miết đi trước.

“Potter, lỗ tai của ngươi bị con trùng chiếm giữ rồi sao?” Thanh âm của Severus hơi thấp xuống. Tuy rằng tay của tiểu tử kia rất mềm vô cùng thoải mái, nhưng không phải nó nắm mình, như thế nào cũng phải là mình nắm tay nó mới hợp lí chứ.

“Giáo sư, ngài đang nói Potter nào? Nơi này hầu như ai cũng tên là Potter.” Harry bất mãn nhìn Severus, dã một năm rồi mà vẫn gọi mình là Potter.

Severus dừng sức bỏ tay Harry rồi lại đen mặt khi thấy Harry dùng tay hỏ làm bẩn ống tay áo của mình, làm thế nào cũng không chịu bỏ, hắn càng đen mặt hơn, lạnh lùng nói: “Harry Potter, buông tay của ngươi ra, nơi này là trang viên Potter, ngươi không cần dựa dẫm vào ta để tìm kiếm cảm giác an toàn.”

“Giáo sư, ngài gọi em là Harry thì tốt hơn, không cần phải gọi Harry Potter xa lạ như vậy.” Harry cười híp mắt nói, vẫn tiếp tục nắm chặt tay áo.

Khoé miệng Severus co quắp, không nói cái gì, cứ để Harry nắm ống tay áo của mình, đi đến phòng thí nghiệm Độc dược của trang viên Potter.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.