CHƯƠNG 53: CHÂN TƯỚNG
Điểm thần kỳ của vận mệnh, chính là nó vĩnh viễn không ngừng chuyển động.
Cho nên, sự thật nào cũng vậy, cuối cùng cũng sẽ lộ ra.
Trầm Di cảm giác công ty náo nhiệt hơn nhiều so với trước đây, luôn luôn có rất nhiều người yêu cầu chủ tịch của bọn họ đem văn phòng chuyển về 4D, nhưng mà Sở Trung Thiên đều cự tuyệt.
Từ khi nhận thức Sở Trung Thiên đến giờ, Trầm Di mới biết làm chủ tịch có bao nhiêu vất vả.
Lại đem tài liệu tới, Sở Trung Thiên đều chỉ nhìn tài liệu. Sau đó nói một câu, ngươi đi xuống đi, liền đuổi Trầm Di đi.
Sở Trung Thiên không chạm vào mình, mình không phải nên cảm thấy may mắn sao, nhưng mà vì sao, bản thân lại không cảm thấy cao hứng chút nào.
Đến giờ tan ca, Trầm Di thu thập đồ đạc xong, trở lại khu chung cư.
Cửa thang máy mở ra, thấy người ở bên trong thì Trầm Di ngây ra một lúc.
Lại không phải là Thiên Hạo.
Trầm Di đi vào thang máy. Hỏi nam nhân.
“Xin hỏi, nhân viên thang máy trước bị làm sao vậy?”
“A, ngươi hỏi hắn a, nghe nói hắn bị sa thải rồi.”
“Cái gì…” Trầm Di đang muốn hỏi khi nào, cửa thang máy mở ra. Trầm Di chỉ có thể đi ra ngoài.
Mở cửa, trong phòng không có bật đèn, Thiên Hạo cúi đầu, ngồi ở trên ghế sa lon.
“Làm sao vậy?” Trầm Di bật đèn, ngọn đèn chiếu lên bóng lưng Thiên Hạo, cảm giác kia làm cho Trầm Di không khỏi nhíu mày.
Thiên Hạo lại không có trả lời, Trầm Di càng có cảm giác không đúng. Đi tới bên người Thiên Hạo.
“Trầm Di…” Thiên Hạo khẽ ngẩng đầu lên.“Ta bị sa thải rồi.”
“Ta biết rồi. Cùng lắm thì đi tìm việc khác là được a.” Trầm Di an ủi Thiên Hạo, bằng năng lực của Thiên Hạo, có thể tìm được nhiều công việc khác tốt hơn nhiều so với nhân viên thang máy.
“Không giống như vậy, không giống với…ta chỉ là muốn được tự do, vì sao, bọn họ cũng không buông tha cho ta.” Thiên Hạo không khỏi cúi người xuống, ôm lấy đầu. Toàn thân đều run rẩy.
“Thiên Hạo…” Trầm Di ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy Thiên Hạo như vậy bao giờ. Trầm Di không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà hắn biết rõ, Thiên Hạo hiện tại rất thống khổ, Thiên Hạo hiện tại rất cần hắn.
Cúi người xuống, ôm lấy Thiên Hạo. Truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Thiên Hạo ngây ra một lúc, vươn tay ôm chặt lấy Trầm Di.
“Ta, ta có chút chuyện, muốn nói cho ngươi.” Cũng nên nói cho Trầm Di biết thôi, dù sao mình che giấu cũng lâu rồi.
Thiên Hạo buông lỏng tay ra, Trầm Di ngồi xuống ghế sa lon.
“Ngươi biết tập đoàn Sáng Thế1?” Sáng Thế, là đầu rồng trong lĩnh vực bất động sản, chiếm đến gần 40% toàn bộ cổ phiếu bất động sản.
Tuyệt đối có thể coi như là vua, mà người sáng lập của nó, càng là một người vô cùng truyền kỳ, tiện thể nói thêm, căn hộ của Trầm Di bây giờ, chính là thuộc Sáng Thế.
“Ta biết…” Nhưng mà cái này có liên quan gì đến Thiên Hạo?
“Ha ha…” Thiên Hạo không khỏi cười khổ một cái.“Người sáng lập tập đoàn Sáng Thế là ông nội của ta.”
“Cái gì?? Sao…làm sao có thể???? Ngươi, ngươi không phải là đang nói đùa a???”
“Bộ dáng ta giống như đang nói đùa?” Biểu tình của Thiên Hạo. Tuyệt vọng xen lẫn với thống khổ.
“Vậy ngươi vì cái gì, không còn sớm nói cho ta biết.” Đây mới là vấn đề Trầm Di muốn hỏi.
Bọn họ không phải tình nhân sao, Trầm Di đã không chỉ một lần hỏi về vấn đề nghề nghiệp của Thiên Hạo, nhưng mà Thiên Hạo khi đó đều lảng tránh không trả lời.
“Từ lúc ta mới sinh ra, đã sống dưới sự không chế của ông nội ta.
Thấy Thiên Hạo thay đổi chủ đề, Trầm Di không khỏi cười khổ.
“Mỗi ngày đều buồn tẻ mà học tập, ta chưa từng có bạn bè.”
“Về sau ta thật sự là chịu không nổi, hỏi ông nội ta có thể cho ta tự do không.”
Hai mắt cô đơn, làm cho Trầm Di đau lòng.
“Ông nội của ta đã nói, trong ba năm làm nhân viên thang máy, nếu như ta có thể kiên trì, ông ấy sẽ cho ta tự do. Lần đầu tiên ta cảm giác được mình đến gần tự do như vậy.”
“Nhưng mà về sau, ta phát hiện sự tình khó hơn nhiều so với ta dự tình.”
“Suốt ngày đứng ở cái không gian nhỏ hẹp kia, mỉm cười đối với tất cả mọi người, không có bất kì cái gì để giải trí, ta cảm giác mình nhàm chán đến phát điên rồi.”
“Ta biết, lúc ta gặp người, mỗi ngày ngươi đều chào hỏi ta, mỗi ngày đều cười với ta.” Thậm chí lễ giáng sinh nửa năm trước còn mời hắn, khi đó trong lòng của hắn cảm động cỡ nào, cũng chỉ có mình Thiên Hạo mới nhận ra được.
“Ngươi còn nhớ cái lần ngươi uống say về không?” Thiên hạo chính tại lúc đó, đã yêu nam nhân cũng tịch mịch như hắn này.
“Lúc đó, ngươi hỏi ta, “ngươi gần đây đối với mọi người đều xa cách như vậy?” ( ngươi trong câu hỏi này là Thiên Hạo nhé, mọi người có thể xem lại chap 4, ta vừa copy nguyên si từ đó về) ” Ánh mắt Thiên Hạo tràn đầy yêu thương.
“Câu nói kia đã tiến thật sâu vào lòng ta, có lẽ ta đã yêu ngươi từ khi đó.”
“Nhưng mà ta chỉ có thể lựa chọn chạy trốn, dù sao hoàn cảnh của ta, khiến cho ta không thể nào yêu ngươi, huống chi, ngươi còn là một nam nhân.”
Nếu như là nữ nhân, Thiên Hạo còn cảm thấy có cơ hội để thuyết phục ông nội tình tình không được tốt lắm của hắn.
Nhưng mà Trầm Di lại là nam nhân.
“Về sau, ngươi nói ngươi phải đi công tác, những ngày đó ta ngày nào cũng đều nhớ tới ngươi, mấy ngày đó, ta mới biết được ta đã yêu ngươi sâu đậm như vậy.”
“Kết quả lại không nghĩ rằng, lần gặp mặt sau đó lại là ở dưới tình huống kia.” Lúc nhìn thấy Trầm Di người đầy máu nằm trong bồn tắm, Thiên Hạo có cảm giác như thế giới của mình đã sụp đổ.
Gần như phát điên mà đưa Trầm Di đến bệnh viện.
“Nhìn thấy bộ dáng bị thương của ngươi, tim ta đau giống như bị người ta móc ra vậy, ta muốn bảo vệ ngươi, ta không muốn ngươi bị thương.
“Ta sợ ngươi biết thân phận của ta, bởi vì nếu ngươi biết, ta không xác định được ngươi có thực sự yêu con người của ta không, ngươi hiểu chứ? Ta sợ ngươi cũng sẽ giống như những người khác, thứ mà ngươi yêu mến không phải là ta ( mà là tiền).” Thiên Hạo đã từng nói với đồng nghiệp tốt nhất của hắn, rằng hắn chính là đại thiếu gia của Lục gia, kết quả vốn chỉ có thể coi là bạn bè bình thường, lại ra sức mà bám lấy hắn.
Tất cả tình cảm cùng tình yêu, trước tiền tài, tất cả đều biến chất, trở nên giả dối ( gg+ ccp kết hợp lại là “hóa mủ” )
“Thực xin lỗi, ta sai rồi…tha thứ cho ta đi, Trầm Di.”
Bởi vì là Trầm Di, cho nên mới để ý như vậy.
Bởi vì là Trầm Di, mới không muốn để cho hắn bị thương.
“Thiệt là, ta tức giận khi nào.” Lời nói thì là như vậy, nhưng mà bây giờ trong lòng Trầm Di lại nổi lên cảm giác kỳ quái.
Thiên Hạo yêu hắn, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện Thiên Hạo không tin tưởng mình, trái tim Trầm Di không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn.
Càng làm cho Trầm Di hoảng sợ chính là, từ giờ trở đi, bọn họ nên làm cái gì bây giờ.
Người nhà của Lục Thiên Hạo, chắc là sẽ không đồng ý cho Thiên Hạo ở cùng với hắn.
Thiên Hạo không nói sớm cho Trầm Di biết thân thế của hắn còn một lí do khác.
Trầm Di là người sợ phiền toái, nếu như hắn biết được bối cảnh của Thiên Hạo, Trầm Di rất có thể rời bỏ Thiên Hạo.
Thiên Hạo không muốn như vậy, hắn muốn Trầm Di ở cùng hắn.
Cho nên mới làm cho Trầm Di triệt để yêu hắn, sau đó mới nói cho đối phương biết thân thế của mình.
Làm cho Trầm Di không cách nào né ra.
Cũng không muốn né ra.
Không thể trốn tránh.
Cái lý do tàn khốc này Trầm Di không phải không thể tưởng được, mà là hắn không dám nghĩ.
“Ngươi có thể đảm bảo, hắn đối tốt với ngươi, đều là thật lòng, không mang theo một chút mục đích nào khác? Ngươi có thể đảm bảo, hắn không lừa gạt ngươi chút nào?”
Vì sao, Sở Trung Thiên lại nói như vậy, giống như hắn đã biết rõ ngọn nguồn sự việc.
Hơn nữa sau khi Sở Trung Thiên nói những lời này, Thiên Hạo liền bị người ta sa thải, chẳng lẽ…
Chắc không phải là Sở Trung Thiên.
Trầm Di không biết phải làm thế nào cho tốt, chỉ có thể chờ đến lúc đi làm thì hỏi Sở Trung Thiên cho rõ ràng mọi chuyện
————————–
Sáng Thế: gu gồ phán là Genesis – khởi điểm, bắt đầu, sáng thế. Nguyên tác: 创世