CHƯƠNG 20: XUÂN Ý DẠT DÀO
Ý nghĩ giống như không hề bị bản thân khống chế, không có việc gì tự nhiên sẽ nhớ đến hết thảy liên quan tới Sở Trung Thiên.
Không biết thế nào, đột nhiên lại nghĩ đến bộ dáng Sở Trung Thiên lúc xâm phạm hắn, lông tơ toàn thân Trầm Di liền dựng hết lên.
Ý định tìm một bộ quần áo để mặc, nhưng vì đằng sau vẫn còn đau nên hắn không mặc quần lót mà chỉ khoác tạm áo ngủ.
Lần trước, làm quả thực là quá mức kích thích, khiến cho tới tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy hai chân dường như nhũn ra.
Hiện tại, canon cũng chẳng thể nghe, cho dù có nghe ca khúc yêu thích nhất, tâm tình cũng không thể bình tĩnh được.
Trầm Di chỉ có thể nằm trên giường, mặc cho tâm trí không ngừng nhớ tới bộ dáng Sở Trung Thiên.
Qua một lúc lâu, Sở Trung Thiên trở về, còn cầm theo một gói to.
“Ta có việc muốn nói cùng ngươi.” Bộ dáng nghiêm túc của Sở Trung Thiên làm cho Trầm Di cảm thấy có điểm là lạ.
Chỉ thấy đối phương ngồi vào phía đối diện, chăm chú nhìn hắn.
“Còn nhớ rõ hai chén rượu mà ngươi uống?” Nhìn phản ứng của Trầm Di đêm qua, Sở Trung Thiên biết là trong rượu có bỏ thêm xuân dược.
Vừa rồi hắn đặc biệt quay lại quán bar để hỏi rõ xem đó là loại dược gì. “Trong đó có bỏ thêm xuân dược.”
“…” Nghĩ đến phản ứng kỳ quái của mình, Trầm Di cũng biết là rượu có vấn đề, nhưng cũng không thể đổ toàn bộ lỗi cho xuân dược được, dù sao trong lúc đó, cũng có một chút là do bản thân mình.
“Vấn đề là …tác dụng của thuốc sẽ kéo dài một tuần lễ. Ngươi hiểu ý ta không?” ( chết đại thúc rồi :v) Địa ngục chi hỏa…loại xuân dươc nặng đô được đặc chế dùng để điều giáo nô lệ. Nếu như khi đó hắn không tới kịp thời, chỉ có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì. Có khả năng từ nay về sau, cả đời hắn cùng không thấy được Trầm Di nữa. [ Bị người giam cầm][a a a, đản đản, ngươi vì sao lại phải đuổi tới a.] ( Đờ mờ tác giả – đen)
“Tuần lễ này tốt nhất ngươi không nên đi ra ngoài… ta sẽ cố gắng nghĩ biện pháp.” Tác dụng của xuân dược thì chỉ cần Trầm Di đạt cao trào rồi phóng thích là có thể giảm bớt.
Cho nên Sở Trung Thiên tính cóthể giúp Trầm Di giải phóng, dù sao, cũng chỉ có bảy ngày.
“Ngươi là nói…cái này một tuần lễ…” Buổi tối hôm nào cũng sẽ giống như hôm qua…trời ơi, Trầm Di sau khi nghe xong muốn bật khóc, số hắn là cái số gì vậy.( số tiểu thụ ) Trời ơi, đất ơi, thánh Ala, Phật tổ a!!!! Vì sao cái loại sự tình này lại rơi xuống đầu hắn ( ai bảo uống đồ của người lạ đưa, còn kêu ca cái nỗi gì.)
“Ân, đúng …chính là ý đó.” Sở Trung Thiên nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ đó của Trầm Di không khỏi cười cười. [sướng chết ngươi a]
Xem ra một tuần kế tiếp sẽ rất thú vị.
Những lời muốn nói đã nói xong, Sở Trung Thiên đi đến bên giường Trầm Di, kéo chăn của Trầm Di lên.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì…” Không phải hắn nghĩ muốn làm chứ, bộ dáng mình hiện giờ, nếu còn làm tiếp sẽ đau chết mất.
Trầm Di đưa chân đá ngay lập tức đã bị Sở Trung Thiên bắt được, sau đó từ trong túi lấy ra thuốc mỡ.
“Ta thấy ngươi rất đau nên đã đến bênh viện lấy một ít thuốc.” Rõ ràng đang nói với thầy thuốc là mông đau, kết quả thầy thuốc đưa cho thuốc trị bệnh trĩ. Cuối cùng Sở Trung Thiên phải nói thẳng ra là làm tình đau.
“Chờ chút…ta tự mình làm được.” Lần trước tại phòng tắm, suýt chút nữa làm hắn phát điên rồi. Cho nên Trầm Di vội vàng ngăn cản.
“Mở chân ra…” Lại là ánh mắt theo dõi con mồi.
“Ta…ta tự mình làm…” Trầm Di cố gắng phản kháng đến cùng.
“Chúng ta sau này còn ở chung rất nhiều, cho nên ngươi cũng nên hình thành thói quen a.” Nghe được câu này, mặt Trầm Di xoạt cái đỏ ửng.
“Buông tay…” Trầm Di thẹn quá hóa giận, dùng cái chân còn lại đạp Sở Trung Thiên.
Kết quả vẫn là bị tóm chặt, Sở Trung Thiên tách hai chân Trầm Di ra, chỗ tư mật không thể che giấu liền bại lộ trước mắt Sở Trung Thiên.
“Ngô…” Ngón tay ôn nhu mang theo thuốc mỡ lãnh buốt tiến vào, Trầm Di nhắm mắt lại, buông xuôi, mặc kệ đối phương thích làm gì thì làm.
Một lát sau cảm thấy ngón tay trong cơ thể được rút ra.
“Xong rồi?” Trầm Di nghi hoặc hỏi Sở Trung Thiên.
“Vậy ngươi còn muốn tiếp tục?” Biểu tình nghi hoặc trong mắt của Sở Trung Thiên lại giống như là chưa được thỏa mãn.
“Không, không cần…ngươi…ngươi mau đi xuống…” Vừa nghĩ tới Sở Trung Thiên đang nhìn hắn, toàn thân Trầm Di liền nóng lên, mà Trầm Di đem tất cả chuyện này đổ lỗi cho xuân dược. [đáng thương cho xuân dược nha]
“Đã qua hai giờ.” Sở Trung Thiên ngồi xuống, bắt lấy hai tay của Trầm Di.
“Ngươi thiếu nợ ta 4 cái hôn.” Chỉ cần nhìn thấy đôi môi phấn nộn của Trầm Di là hắn liền nghĩ muốn hung hăng chà đạp một phen.
“Cái gì?” Trầm Di không hề phát hiện ra, lúc này hắn đang vô cùng nguy hiểm, chăn đã bị người ta kéo lên, chỉ mặc một cái áo ngủ.
Nhưng qua vài giây hắn cũng đã phát hiện ra tình cảnh của mình, bởi vì đầu gối của Sở Trung Thiên quỳ ngay nửa người dưới của hắn. Da thịt trần trụi ma xát với vải quần. Không được, hắn muốn chạy trốn.
“Chờ…chờ một chút…cho ta thời gian hai ngày, ta cần suy nghĩ…”
“A?” Thuận tiện tìm cơ hội chạy trốn? Sở Trung Thiên cười cười. “Có thể, nhưng mà, từ sau ngày thứ ba trở đi, nếu câu trả lời của ngươi là không, ta sẽ mang toàn bộ lời lãi thu về nha. Hai ngày là 100 cái hôn.” ( Thế này ai dám nói không nữa )
“100 cái?” Môi sẽ bị hôn thành cái xúc xích luôn a. Nhưng mà hắn thật sự cần tỉnh táo suy nghĩ. Sở Trung Thiên quấn quít hắn như vậy, hắn căn bản không thể tỉnh táo nổi. Trầm Di cắn răng một cái.” Được…thành giao.”
Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di, thật là, vì sao luôn dễ bắt nạt vậy. Làm cho người ta nhịn không được muốn chà đạp.
“Nhiệm vụ của chúng ta…” Trầm Di đột nhiên nghĩ đến, bọn họ tới đây đã nhiều ngày, hắn chuyện gì cũng chưa làm a.
“Nhiệm vụ này một mình ta làm cũng được rồi.” Nhiệm vụ đã hoàn thành tới 90%. Chơi golf trong mắt Sở Trung Thiên chính là số học cao cấp. Chỉ cần tính toán tốt hướng gió, địa hình, độ mạnh yếu,ba thước sân hắn có đến 80% khả năng chỉ cần một gậy là vào lỗ.
Sở Trung Thiên từ giường của Trầm Di bước xuống, trở về giường của mình. Sở dĩ hắn không cố gắng tiến thêm một bước nữa là vì muốn chờ đến tối, khi “địa ngục chi hỏa” phát huy dược lực mạnh nhất. [Đê tiện]
Giằng co một ngày, màn đêm rốt cục buông xuống.
Như dự kiến, thân thề liền nóng lên, không lẽ một tuần lễ tiếp theo đều giống như vậy?
Trầm Di gắt gao đem chăn bao quanh mình, nỗ lực phán kháng lại nhiệt độ cơ thể mình.
“Ngô…” Chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, ngàn vạn lần không thể để cho Sở Trung Thiên xem thường. Chính là thân thể lại càng ngày càng nóng, càng ngày càng ngứa. Không ngừng cọ xát vào chăn nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
“Ngô…” Cảm giác lúc này so với lần trước hoàn toàn bất đồng. Lần trước do tác dụng của rượu cho nên cảm giác rất mơ hồ.
Nhưng bây giờ, tất cả cảm xúc đều rõ ràng đến đáng sợ, cảm giác áo ngủ bóng loáng cọ xát vào da thịt, cảm giác chăn đệm có chút thô ráp cọ xát vào da thịt. Tất cả đều có thể dễ dàng cảm nhận được.
“Ngô…” Tất cả cảm giác khô nóng đều chậm rãi tập trung về bụng, tê dại, ngứa ngứa, trong lòng dâng lên cảm giác phiền muộn. Ngay cả đầu ngón tay cũng tràn ngập ham muốn của dục vọng.
“Tại sao…” Dục vọng mạnh mẽ đánh bại cả tự tôn không ngừng lan tỏa khắp toàn thân.
Trầm Di không muốn để cho Sở Trung Thiên nhìn thấy bộ dáng này của mình. Lần trước là do uống nhiều quá nên không có cách nào ngăn cản được.
Hiện tại nếu để cho Sở Trung Thiên qua giúp hắn, tuyệt đối không thể được.
Hai tay run rẩy duỗi đến phân thân cực nóng của mình.
“Ngô..” Gắt gao cắn chặt môi. Dường như không tác dụng. Toàn thân đều nóng muốn chết, cái hắn cần là nhiệt độ cơ thể lạnh buốt.
“Trầm Di…” Nghe được âm thanh quen thuộc, thân thể Trầm Di lập tức run rẩy. “Vì sao không gọi ta.”
“Không lẽ…để cho ta giúp ngươi lại khiến ngươi khó xử đến vậy?” Đột nhiên cảm giác chăn của mình bị người ta kéo lên.
“Ta chỉ là, muốn tự mình giải quyết.” Trong thanh âm của hắn mang theo cảm giác khó hiểu, sau đó liền cảm thấy Sở Trung Thiên đang bò lên giường của hắn.