Trong thư phòng, Khang Hi đen mặt phê duyệt tấu chương. Đám nô tài hầu hạ bên cạnh đều cẩn thận từng li từng tí, rất sợ một chút không cẩn thận làm long nhan giận dữ liền bay đầu.
Lương Cửu công công thì lo lắng nhìn ra ngoài cửa, ngóng trông tiểu tổ tông gây tai họa kia mau trở về, dẹp lửa giận của Khang Hi. Trong Càn Thanh cung tràn ngập khí áp suất thấp, ép tới người bên trong đều sắp không thở nổi.Tiểu thái tử trên mặt viết đầy mấy chữ “Chả sao cả” cuối cùng cũng trở về, nhưng lông mày nhíu chặt kia cho thấy nó giờ phút này đang rất khó chịu.
“Ô, tiểu tổ tông của tôi, ngài cuối cùng cũng về rồi. Thái tử gia, hoàng thượng đang nổi nóng, lúc đi vào, ngài kiềm chế một chút.” Lương Cửu công công vừa vặn đi ra bưng trà, giống như thấy cứu tinh khích lệ tiểu thái tử.
Tiểu thái tử nhỏ giọng lầm bầm, “Ta kiềm chế thì hắn sẽ không tức giận sao? Hừ.” Trong mắt mang theo tức giận cùng bất mãn.
“Lăn tới đây cho trẫm!” Tiểu thái tử còn đang bất bình phàn nàn, bên trong đã truyền ra thanh âm tức giận của Khang Hi, rõ ràng thể hiện hắn đang hỏa khí rừng rực.
Lương Cửu công công nhìn thân ảnh tiểu thái tử, bất đắc dĩ lắc đầu. Đều là người quật cường.
“Nhi thần lăn tới rồi đây.” Tiểu thái tử đi vào, nhìn Khang Hi cả buổi không phản ứng lại mình, không vui gào lên một câu.
“A, thế nào? Thái tử của trẫm đến thỉnh an cũng không biết sao?” Khang Hi thấy trong mắt tiểu thái tử không mang theo lấy nửa điểm tôn kính cũng bốc hỏa.
Tiểu thái tử trong lòng cũng nghẹn một cỗ hỏa to không kém, kéo vạt áo, quỳ xuống, “NHI THẦN THỈNH AN HOÀNG A MÃ!” Cắn răng gào to như thể sợ Khang Hi bị điếc không nghe thấy.
Một câu kia hung hăng chọc thẳng vào tâm Khang Hi, lửa giận bốc lên trong mắt, lại rõ ràng mang theo đau lòng. Cưỡng chế cảm giác khó chịu, trừng mắt nhìn tiểu thái tử, “Ngươi có thể ít gây chuyện cho trẫm được không?”
“Không thể.” Tiểu thái tử nửa điểm do dự cũng không có. Quay mặt sang một bên, hiển nhiên là cũng đang giận.
Hỏa khí vừa cố đè xuống lại bị chọc cho bốc lên, “Hỗn trướng! Trong mắt ngươi còn có…trẫm hay không?” Chỉ vào tiểu thái tử quát to.
Khang Hi là tức tên nhóc con này chỉ giỏi gây sự. Đang êm đang đẹp lại đi trêu chọc Nghi phi làm cái gì? Lòng người hiểm ác, nhất là nữ nhân hậu cung một người so với một người đều khó lường hơn. Cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không cẩn thận một chút là tiêu rồi. Chuyện tiểu thái tử nhục nhã Nghi phi sớm đã truyền xôn xao ra ngoài, chính Khang Hi cũng rơi vào thế khó xử. Thật vất vả dỗ nó đi bồi cho người ta cái lễ, lại thiếu chút nữa làm Dận Đường bị thương. Bảo hắn làm sao không tức giận.
Tiểu thái tử thương tâm nhìn Khang Hi, hốc mắt rưng rưng lệ, cắn môi đứng dậy, hung hăng lau nước mắt, “Ta biết ngay ngươi không thích ta mà, ta cũng không bao giờ…cần ngươi nữa.” Ủy khuất chạy đi.
Khang Hi kinh ngạc nhìn đứa nhỏ kia chạy mất, chờ hắn kịp phản ứng, tiểu thái tử đã sớm không còn bóng dáng. Lưu lại mình hắn vô lực đỡ trán, vừa tức vừa bó tay.
Tiểu thái tử một bên cắn môi, cưỡng chế nước mắt không cho rơi xuống, một bên cắm đầu chạy về Dục Khánh cung. Khang Hi không có đuổi theo nó.
“LĂN, ĐỀU CÚT CHO TA!” Tiểu thái tử đỏ vành mắt, như một con sư tử nhỏ nổi giận, đem tất cả mọi người đuổi đi, bắt đầu đập phá lung tung. Tiếng đồ sứ vỡ choang choang không dứt truyền ra, làm bọn nô tài bên ngoài tâm can đều run lên.
Đập đến mệt, tiểu thái tử mới bi thương ngồi dưới đất, nước mắt như Hoàng Hà vỡ đê không ngừng tuôn ra.
Từ sau sinh nhật 10 tuổi của Dận Nhưng, Khang Hi đối nó càng ngày càng nghiêm khắc, mà những đệ đệ, muội muội liên tục được sinh ra kia…Nhìn hắn cười với bọn chúng, nó luôn có cảm giác a mã của mình bị người đoạt mất.
Càng lớn, Dận Nhưng càng phát ra uy nghiêm của thái tử nhưng trong lòng lại rất tủi thân. Khang Hi gần đây còn độc sủng Nghi phi sinh ra cửu a ca làm cho nó càng thêm thất lạc. A mã nhà mình đã rất lâu không ở cùng mình rồi.
Đứa trẻ cảm giác không có tình thương của cha lại càng chăm chỉ đọc sách. Cũng vào ngày nào đó vô tình đi dạo ngự hoa viên thì từ miệng Lương quý nhân biết được nàng nghe thấy Nghi phi mắng nó sinh ra đã khắc mẹ, còn mắng ngạch nương của nó là tiện nhân.
Dận Nhưng không phải loại người chỉ biết nghe từ một phía, chỉ là nhìn Lương quý nhân, nhìn người kia thấy mình thì biểu lộ kinh ngạc, thể hiện rõ nàng không biết hôm nay mình sẽ tới đây, những lời kia cũng là nàng vô tình nói ra.
Lương quý nhân liên tục cầu nó đừng nói cho Khang Hi, như vậy không những nàng không toàn mạng mà bát a ca cũng bị liên lụy. Tiểu thái tử nhìn nàng khóc lóc, lại nghĩ tới bình thường khi Nghi phi nhìn mình đều mang theo thái độ khinh thường, đối với Nghi phi không phải tức giận bình thường.
Hạt giống khúc mắc một khi đã gieo xuống, dần dần sẽ tích tụ sinh sôi trong nội tâm tiểu thái tử. Nó từng muốn tìm Khang Hi làm chủ cho mình nhưng như vậy sẽ liên lụy Lương quý nhân. Dận Nhưng thủy chung không muốn bởi vì bản thân mình mà làm liên lụy đến người khác. Dù sao đưa mắt nhìn khắp hoàng cung cũng chỉ có Lương quý nhân sẽ không tránh mình, không giống như những phi tử kia, nhìn thấy mình không phải là ghen ghét thì cũng giống như là trốn ôn thần tránh cho xa, kéo theo các đệ đệ lúc cùng mình ở chung đều mang theo khoảng cách, làm cho tiểu thái tử cảm thấy thật cô độc.
Dận Nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, dù sao nó còn nhỏ, ngoại trừ Khang Hi, không còn ai giúp nó.
Nhưng ngày đó, Dận Nhưng vừa vặn bắt gặp Nghi phi dẫn theo Dận Đường vừa mới đến tuổi đi học trên đường, một bộ vui vẻ hòa thuận. Không khéo chính là Lương quý nhân cũng đúng lúc mang theo Dận Tự xuất hiện ở chỗ đó. Dận Tự cùng Dận Đường ôm nhau lăn lộn. Tiểu thái tử vốn mang theo tâm tư xem náo nhiệt, núp xa xa. Dù sao những nữ nhân kia nó nhìn ai cũng không cao hứng nổi. Nào biết, hai cái bánh bao kia lăn lộn một hồi liền lăn đến chân nó, nó muốn đi cũng không được.
Dận Tự cùng Dận Đường đều vô tội nhìn Dận Nhưng, tiểu thái tử cũng một hồi xấu hổ. Mặc kệ rời đi? Người khác biết sẽ nói nó không có tình nghĩa huynh đệ. Quản sao? Muốn nó quản như thế nào? Tiểu thái tử cũng là người lòng dạ hẹp hòi, vừa nghĩ tới Nghi phi đối đãi mình như thế nào, sắc mặt nhìn Dận Đường cũng không tốt nổi.
Đành phải cố sức tách hai đứa ra, sau đó trấn an Dận Tự. Nhìn Dận Tự đối mình cười vui vẻ, tiểu thái tử cũng rất đắc ý. Hai người trêu đùa nhau, không thèm nhìn đến Dận Đường, Dận Đường quả nhiên cũng mất hứng khóc lên.
Nghi phi bên kia đang khinh thường cùng Lương quý nhân trò chuyện, vừa nghe thấy Dận Đường khóc liền cuống quýt chạy tới.
Vừa nhìn thấy tiểu thái tử ôm Dận Tự, còn con mình thì khóc lợi hại, vô thức liền cho rằng tiểu thái tử khi dễ Dận Đường. Dù sao ở chỗ này cũng chỉ có tiểu thái tử thân phận cao hơn Dận Đường.
Vốn được người trong nhà sủng ái mà lớn lên, sau khi tiến cung càng thuận buồm xuôi gió. Từ sau khi có Dận Đường nàng càng thêm có chút đắc ý quá mức. Phải biết Khang Hi chậm chạp không lập hậu, Đông quý phi từ Khang Hi năm thứ 17 đã thất sủng, Huệ phi cũng như thế. Công việc trong hậu cung đều do mấy quý phi còn lại chia nhau cai quản. Khang Hi đối nàng cũng không tệ. Nữ nhân làm mẫu thân, tâm tư tự nhiên cũng lớn hơn.
Tuy Nghi phi không phải lần đầu tiên làm mẹ, nhưng thời điểm Dận Kì sinh ra, vị trí trong cung của nàng còn chưa có cao như bây giờ, cho nên Dận Kì không phải do nàng nuôi lớn. Cho nên bây giờ nàng mới có hơi lâng lâng, không chút nào nhớ kết cục của Đông quý phi năm đó.
Trực tiếp châm chọc khiêu khích tiểu thái tử, “Không có mẫu thân đúng là có khác. Dận Đường nghe lời, đừng khóc, đừng khóc. Ngạch nương mang con đi tìm hoàng a mã, chúng ta để hoàng a mã làm chủ.”
Tiểu thái tử là loại người nào? Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Không có mẹ là tiếc nuối cả đời của nó. Trực tiếp vươn tay lạnh lùng ngăn cản Nghi phi muốn rời đi, quanh thân tản ra khí lạnh giống hệt Khang Hi, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào nàng, “Cho dù hoàng ngạch nương của ta đã mất thì người vẫn là Hoàng hậu của vương triều Đại Thanh, được đường đường chính chính từ cửa lớn bước vào, điểm này ngay cả Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu so ra vẫn kém hơn. Chẳng lẽ mẫu phi tự nhận mình có thể hơn Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu? A, mẫu phi cũng biết cái gì gọi là phạm thượng chứ? Gọi ngươi một tiếng mẫu phi là do nể mặt hoàng a mã, mong ngươi nhớ kĩ thân phận của mình, đừng có quên, hôm nay Thái tử của Đại Thanh triều vẫn là Giác La Bảo Thành. Là ta, Dận Nhưng, không phải con của ngươi.”
(Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu = Đổng Ngạc thị, ái phi của Thuận Trị, phi tần đầu tiên được truy phong hoàng hậu sau khi mất dù hoàng hậu đương nhiệm vẫn còn sống)
Tiểu thái tử không quay đầu lại rời đi, lưu lại Nghi phi tức đến mặt đỏ rần. Túm khăn tay, hung hăng trợn mắt nhìn tiểu thái tử đi xa, nắm Dận Đường kéo đi.
Những lời của tiểu thái tử, đám nô tài ở đó đều có thể nghe được. Tội danh bất kính mẫu phi cứ thế rơi xuống. Những phi tử có a ca đều đa tâm nghĩ nhiều. Mà nơi đó đều là người của Nghi phi, Dận Nhưng chỉ muốn đi ra ngoài giải sầu nên không mang ai theo mới bị nàng công kích. Lương quý nhân nhìn thân ảnh hai người rời đi, cười cười, nàng càng không có khả năng giúp tiểu thái tử. Vì vậy, tin tức rơi vào tai Khang Hi liền biến thành Nghi phi bị tiểu thái tử nhục nhã.
Khang Hi tất nhiên không tin bảo bối nhà hắn sẽ lỗ mãng như vậy, hắn chỉ tức nhi tử không tin mình, có chuyện gì không thể thương lượng với hắn mà phải đi hủy danh dự của bản thân như thế. Cuối cùng phải giải quyết sự tình, thế lực của Nghi phi trong cung cũng không thể xem thường, hắn tất nhiên không hi vọng tiểu thái tử nằm trong tầm ngắm của địch nhân.
Hắn không trách cứ Dận Nhưng, ngược lại còn thưởng cho tiểu thái tử một đống đồ, coi như muốn giết chết danh tiếng gần đây của Nghi phi. Nhưng vẫn dụ dỗ Dận Nhưng đi bồi cho nàng cái lễ. Tâm địa từ phụ của Khang Hi, tiểu thái tử không phải không hiểu, cho nên nó vẫn thỏa hiệp, cố tình Nghi phi lại đối nó một phen cười nhạo, làm cho nó tức không có chỗ xả, hung hăng vất lễ vật lại muốn rời đi. Không biết Dận Đường lại từ chỗ nào lao ra, Dận Nhưng không để ý liền va phải nó. Sự tình liền càng lúc càng to, miệng người thật đáng sợ.
Khang Hi lần này cũng giận, tức tiểu hỗn đản này không biết tốt xấu.
Tiểu thái tử càng nghĩ càng ủy khuất thương tâm. Khang Hi nói trong mắt nó không có hắn, vậy thì nó sẽ biến thành cái gì? Nếu không phải vì Khang Hi, tiểu thái tử còn lâu mới nuốt cục tức trong bụng mà đi nhận lỗi với Nghi phi, dù gì cũng đâu phải lỗi của nó.
Ôm hai đầu gối, yên lặng chảy nước mắt, sư phó ở thư phòng nói, ngài là thái tử, phải gánh vác tương lai của Đại Thanh, cho nên phải chăm chỉ đọc sách, thời khắc bảo trì khí độ uy nghiêm của bản thân. Nhìn đám đệ đệ kia, Dận Nhưng sẽ thất lạc, nó thủy chung không phải duy nhất, a mã của nó có nhiều nhi tử như vậy, nó sợ. Khang Hi có thể không có đứa con trai này nhưng Dận Nhưng chỉ có một phụ thân là hắn mà thôi.
Mỗi khi có thêm đệ đệ, Khang Hi sẽ luôn nói với Dận Nhưng, ngươi là ca ca, phải huynh đệ hữu ái, huynh hữu đệ cung. Muốn nó huynh hữu đệ cung, lại không cho nó thân phận có thể huynh hữu đệ cung. Bọn họ đều cho rằng Dận Nhưng đã trưởng thành, chính bản thân nó cũng từng nghĩ mình đã trưởng thành, ai cũng quên nó chỉ là một đứa nhỏ mới 10 tuổi. Nó cũng có chỗ mềm yếu. Áp lực vô hình luôn làm cho nó thở không nổi.
Khang Hi bất đắc dĩ nhìn về phương hướng Dục Khánh cung ngẩn người, từ khi trọng sinh đến nay, lần đầu tiên không có đi dỗ nhi tử bảo bối nhà mình.
“Hoàng thượng, nô tài tra được, ngày ấy là Lương quý nhân gặp thái tử, hơn nữa là Nghi phi nói năng lỗ mãng, hạ nhục Nhân Hiếu hoàng hậu, thái tử mới…” Trong đêm tối không ai nhìn thấy rõ mặt người đang nói, gã thuộc đội Ám vệ, trực thuộc thân binh của Khang Hi.
(Nhân Hiếu Hoàng Hậu = Mẹ của Dận Nhưng.)
“Là nàng?” Trong mắt Khang Hi hiện lên một tia nghi hoặc, “Theo dõi nàng cho trẫm, đừng để nàng đến gần thái tử.” Khang Hi lạnh lùng nói.
“Nô tài cáo lui.”
Cuối cùng thở dài, biết rõ không phải lỗi của nó, hắn tự nhiên hiểu rõ thái tử không có sai, chỉ là không biết căn nguyên vấn đề là như vậy.
Thế nhưng hắn vẫn còn phiền muộn chuyện tiểu thái tử không tin mình, gạt mình. Khang Hi hơi có chút vô lực, cái chết của Nhân Hiếu Hoàng hậu thủy chung vẫn là tiếc nuối trong lòng tiểu thái tử.
“Không biết ngày nào đó trẫm đi rồi, ngươi có phải cũng tưởng niệm trẫm như thế không?” Khang Hi lẩm bẩm. Xét về phương diện nào đó, hắn hâm mộ Nhân Hiếu Hoàng hậu, nàng chung quy luôn chiếm một vị trí trong lòng tiểu thái tử.
Vô lực lắc đầu, “Kiếp này, trẫm xem như nằm trong tay ngươi rồi.”
Hôm sau, Khang Hi hạ chỉ, Nghi phi lời lẽ bất kính, phạt cấm túc, lời đồn đãi nhao nhao mới lắng xuống. Khang Hi vốn cũng không vừa ý việc Nghi phi đắc ý quá mức, hắn tốt với nàng chỉ vì chút áy náy kiếp trước và muốn chiếm mỹ danh hiếu thuận cho tiểu thái tử.
Tiểu thái tử cuối cùng vẫn không chịu nói năng gì với hắn, Khang Hi cũng không đi dỗ. Chỉ buồn cười nhìn tiểu thái tử không được tự nhiên mỗi khi gặp mình. Hắn hạ chỉ tháng 9 đi tuần phía nam, lại chậm chạp không công bố danh sách những người được đi theo.
“Lúc này, ngươi hẳn nên đến hò hét với trẫm đi thôi.” Khang Hi cười đắc ý viết thánh chỉ.
Binh đoàn quân số sắp điểm danh đủ rồi, nhắc lại chút cho đỡ nhầm này:
Số 1 – Dận Thì; Số 2 – Dận Nhưng; Số 3 – Dận Chỉ; Số 4 – Dận Chân; Số 5 – Dận Kì; Số 8 – Dận Tự; Số 9 – Dận Đường.