Khang Hi Trọng Sinh Dưỡng Thái Tử

Chương 48: Chương 48




“Nhị ca.” Trên gương mặt băng sơn của Dận Chân khó có được tươi cười.

“Sao ngươi lại tới đây?” Thái tử gia có chút mất hứng quay đi, đem thư cất lại vào ngực áo, y không muốn người khác thấy mặt mình những lúc như thế này.

Dận Chân bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong áo lấy ra khăn tay, đưa cho thái tử, “Thái tử gia cũng không muốn bị người chế giễu đâu nhỉ?” Trong mắt là quan tâm.Chỉ trong tích tắc đó, Dận Nhưng tưởng đâu là Khang Hi đang ở trước mặt mình, dù sao ngoại trừ Khang Hi ra, không có ai quan tâm y như vậy, dùng loại ánh mắt này nhìn y như vậy.

Thái tử gia ngơ ngác nhìn Dận Chân rất lâu, thẳng đến khi mặt Dận Chân cũng đỏ lên. Dận Chân chịu không nổi ho khan vài tiếng, hắn trước kia thế nào lại không phát hiện ra nhị ca nhà mình ngốc như vậy. Thực ra thì…ngốc cũng có một phong vị khác.

Lấy lại tinh thần, thái tử gia một hồi xấu hổ, nhưng cũng lần đầu tiên không có từ chối Dận Chân, nhận khăn tay của hắn, “Sao ngươi lại tới đây?” Một lần nữa khôi phục bình tĩnh cùng thong dong, người này thủy chung cũng không phải là Khang Hi.

Dận Chân quơ quơ cây dù trong tay, vừa chỉ chỉ lên trời, ý nói trời sắp mưa, tiện tay đem dù đưa cho thái tử.

Không ai nói chuyện, hai người xấu hổ đứng trên tường thành, chỉ một lát, trời bắt đầu đổ mưa phùn lất phất.

“Dận Chân, ngươi nói, hoàng a mã sẽ bình an trở về sao?” Thái tử gia có chút không xác định nhìn phương xa nói. Y cần một người cho mình niềm tin.

Mà Dận Chân tại góc độ Dận Nhưng không nhìn thấy, nở nụ cười đắng chát, đứng sau lưng ngươi không phải chỉ có mình hắn, còn có cả ta, vì sao ngươi luôn không để mắt đến sự hiện hữu của ta, kiếp trước kiếp này đều như vậy.

Lại vì để trấn an thái tử, thản nhiên nói, “Sẽ về.” Chỉ hai chữ nhưng lại có thể bình ổn tâm tư bất an của y.

Thái tử gia quay đầu nhìn vào mắt Dận Chân, cười cười, “Cảm ơn.”

“Thái tử khách khí.” Dận Chân vẫn lễ phép trả lời.

Thái tử buồn cười sờ sờ đầu Dận Chân sắp cao bằng mình, “Ngươi đó, ông cụ non quá cũng không tốt, cười tươi nhiều một chút mới có nữ nhân thích ngươi.”

Dận Chân xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu. Thái tử gia ngược lại cảm thấy tâm tình phiền muộn bị quét sạch, nâng cằm Dận Chân, “Không thể tưởng được ngươi cũng biết xấu hổ a, ta còn cho rằng từ nhỏ đến lớn ngươi chỉ có một biểu lộ thôi.”

Dận Chân có chút bất đắc dĩ, được người kia che chở, Dận Nhưng bất cứ lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Đôi con ngươi trong suốt như nước có thể bao dung mọi thứ, cũng làm người khác trầm luân.

“Còn chờ cái gì nữa? Mưa càng ngày càng lớn, ta tiễn ngươi về.” Thái tử gia buồn cười nhéo nhéo mũi Dận Chân.

Thái tử gia ỷ mình cao hơn Dận Chân, tự mình cầm dù, kết quả làm cả hai đều ướt không ít. Dận Chân có chút bất đắc dĩ nhìn thái tử gia vẫn bảo trì mỉm cười nhàn nhạt, dừng lại, cầm lấy cán dù, không biết cố ý hay vô tình lại chạm phải bàn tay lạnh như băng của thái tử, khí tức giữa hai người có chút mập mờ.

“Nhị ca, để ta cầm đi.” Dận Chân hóa giải xấu hổ, thái tử gia lại cảm thấy bị coi thường, “Không cần.” Trực tiếp đoạt lấy cái ô, tiện tay còn nắm lấy tay Dận Chân đứng cách mình có chút xa, Dận Chân hơi kinh ngạc nhìn y.

Thái tử gia bình tĩnh nói, “Cái dù này lớn nhưng ngươi đứng cách xa ta như vậy, sẽ bị mưa bắn vào.”

Dận Chân bất ngờ lộ ra biểu tình như nữ nhi thẹn thùng, nhưng cũng nắm lại tay thái tử gia. Không đến một lát liền về đến cửa cung, Dận Chân vẫn đang đắm chìm trong cái nắm tay của thái tử gia, thẳng đến khi Dận Nhưng ho khan vài tiếng mới xấu hổ buông tay.

“Được rồi, đưa ngươi đến đây thôi, ta còn phải quay về xử lý chính sự. Hồi phủ thì gọi thái y đến nhìn xem, đừng để bị bệnh, còn có nhớ rõ phải cười nhiều một chút, bằng không không có nữ nhân nào thích ngươi đâu.” Thái tử gia dặn dò Dận Chân vẫn còn đang xuất thần, đến phút cuối vẫn không quên trêu ghẹo một câu.

Thẳng đến khi thân ảnh y đã đi xa rất lâu, Dận Chân mới hồi thần, “Nữ nhân…” Cười khổ lắc đầu, lên xe ngựa hồi cung.

Đêm khuya, Dận Chân bị một hồi ác mộng làm bừng tỉnh. Khi tỉnh lại, trên trán đều ướt đẫm mồ hôi. Hắn mơ tới kiếp trước từ lúc ban đầu giám thị đến lúc đoạt đi tất cả của y. Đến lúc đạt được vạn trượng vinh quang lại phát giác bản thân không có khoái hoạt như trong tưởng tượng. Hắn nhiều năm ẩn nhẫn, kết cục lại rơi vào tịch mịch. Hóa ra, chẳng biết từ lúc nào, hắn đã trầm luân vào đôi mắt kia rồi.

Hắn biết quá nhiều, quá nhiều, rồi lại thống khổ rất lâu, rất lâu. Hắn không làm theo ý người nọ, thả y ra tòa thành bên ngoài cung điện. Phủ Lý Thân vương, tòa vương phủ luôn làm cho hắn xoắn xuýt. Hắn hận người nọ vừa tuyệt tình vừa đa tình, hận người nọ cho đến phút cuối cùng vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm nhi tử độc nhất vô nhị là y.

Không biết bắt đầu từ đâu, hắn tựa hồ hiểu được tình cảm của người nọ với y không đơn thuần chỉ là tình cảm phụ tử, mà y lại không hề biết gì, trước sau như một bộc lộ tài năng, kiêu ngạo không chịu cúi đầu. Cũng bắt đầu từ ngày đó, hắn nhận ra tình cảm của mình đối với y cũng không đơn giản chỉ là tình huynh đệ. Bắt đầu từ ngày đó, hắn hiểu được, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn vĩnh viễn cũng không chiếm được thái tử bướng bỉnh hệt như sư tử kia. Mà trong mắt hoàng a mã cao ngạo kia cũng sẽ vĩnh viễn không có hắn. Hắn không cam lòng trong mắt y không có mình, cũng không cam chịu yên lặng đứng sau lưng y cả đời, tâm lạnh xuống, hắn cuối cùng vẫn làm.

Tương ái tương sát, hắn làm được. Hắn chuẩn xác bắt được mạch môn của Khang Hi, hắn đạp lên kiêu ngạo của người kia, phá nó thành mảnh nhỏ, ngồi trên bảo tọa đế vương, hắn cho là mình có thể đoạt được y.

Thẳng đến thời khắc đó, mười năm không gặp, đem y đẩy ra khỏi cửa cung hỗn tạp, đập vào mắt lại là bóng lưng tang thương gầy gò, đôi mắt thanh tịnh kia không có một chút tình cảm, chỉ một câu, “Ngươi đến rồi.” Liền không nguyện ý nhìn hắn.

Ngày xưa tốt đẹp cuối cùng mất đi rồi, thái tử luôn mang theo tươi cười ấm áp cũng không thấy nữa, thái tử khi nổi trận lôi đình sẽ vung roi cũng không thấy nữa, chỉ còn lại một mình hắn đứng dưới trời chiều.

Ngày đó, hắn trốn về Dưỡng Tâm điện, hắn khóc, khóc cho hết áp lực cùng thống khổ bao năm qua. Thời điểm hắn nhìn thấy y, y một mực nhắm mắt, đôi con ngươi như nước không hề mở ra. Y ngủ yên tĩnh như đứa trẻ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng như được giải thoát. Thật chướng mắt. Hắn đột nhiên cảm thấy hết thảy thật buồn cười, chính mình làm nhiều việc như vậy đến cùng là vì cái gì? Hắn thủy chung không có được tán thưởng của người nọ, cũng thủy chung không có được người trong lòng mình khát vọng nhất. Quãng đời còn lại, ở cùng hắn chỉ còn tòa bảo tọa lạnh như băng, rét đến thấu xương.

Người không lo không sợ cái gì luôn là người hạnh phúc nhất. Có lẽ là do hắn chấp niệm, nghiệm chứng cho câu nói kia, tình cảm không biết từ đâu sinh ra lại sâu đến như vậy, làm cho kẻ sống có thể chết, người chết có thể sinh. Hắn cũng trở về, trở về năm hắn 5 tuổi, hắn cho rằng đời này mình có thể bảo hộ y. Nhưng chờ hắn tìm hiểu, đột nhiên phát hiện hết thảy không còn giống kiếp trước, chính mình không còn là con nuôi của Đông phi mà được mẹ ruột nuôi dưỡng. Một khắc đó, hắn hạnh phúc, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy không đúng. Thẳng đến khi hắn nhìn thấy người phụ thân mình đã hướng theo cả đời, hắn sáng tỏ, mình có thể trở về, người nọ cũng thế. Người đó bao giờ cũng mang theo thái tử bên cạnh, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận, lại đối với mình luôn đề phòng.

Hắn mờ mịt sống qua nhiều năm như vậy, đóng giả một hài đồng ngây thơ, từng bước một tránh thoát thăm dò như có như không của Khang Hi. Hết thảy chấp niệm chỉ vì y, hắn nhịn không được trong mắt chỉ có y. Người làm đế vương luôn có dục vọng khống chế rất mạnh, mà ẩn nhẫn cũng là nguyên nhân hắn trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.

Hắn rốt cuộc chờ đến ngày hôm nay, Khang Hi xuất chinh. Hắn không cam lòng đứng sau lưng Dận Nhưng nữa, hắn đi tới trước mặt y, đồng dạng kiêu ngạo mang theo tươi cười, làm cho hắn vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Dận Chân đứng dậy đẩy cửa sổ, im lặng nhìn bàn tay từng được thái tử nắm lấy, xuyên thấu qua ánh trăng sáng tỏ, chỉ có nhàn nhạt mừng rỡ, “Ngươi sẽ là của ta.” Mười năm một giấc chiêm bao, hắn không nhớ rõ mình đã đợi qua bao nhiêu cái mười năm, từ lúc ban đầu y hào hoa phong nhã cho đến về sau y cô độc tuyệt vọng. Hắn thực không muốn chờ đợi thêm nữa rồi.

Dục Khánh cung.

Thái tử gia đang chiến đấu với một đống lớn tấu chương. Thẳng đến đêm dài, y nhớ tới Khang Hi. Nhớ nhung luôn tra tấn con người, thái tử gia đem thư Khang Hi để lại coi như bảo bối để trong ngực áo, vô thức muốn từ trong lòng lấy lá thư ra, lại lấy ra khăn Dận Chân đưa mình.

Bất đắc dĩ cười cười, “Dận Chân…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.