Giản Liêu làm việc cho Hoắc Liên Ngao ít nhiều cũng mang theo
chút tâm lý trả ơn. Năm thứ hai tới New York, Giản Liêu liền gặp phải
vấn đề mà rất nhiều du học sinh thường phải đối mặt: Cuộc sống quẫn
bách, sinh hoạt khó khăn.
Trong lúc cùng đường, Giản
Liêu nộp đơn xin trợ giúp học tập của quỹ DRL nhờ sự gợi ý của một du
học sinh Trung Quốc khác. Quỹ này nhà nghệ thuật người Trung Quốc định
cư tại Mỹ, Đới Nhược Lâm, một tay gây dựng, mỗi năm đều bỏ ra một phần
vốn để trợ giúp cho cuộc sống khó khăn của du học sinh Trung Quốc tại
đây.
Đơn xin của Giản Liêu nhanh chóng nhận được phê chuẩn của quỹ.
Ba năm sau, Giản Liêu gặp được người phụ trách quỹ DRL, Giản Liêu khi đó
đã là một sinh viên có tiền đồ rộng mở trong mắt các giảng viên hướng
dẫn.
Điều bất ngờ là người phụ trách quỹ DRL hoàn
toàn không phải là một học giả đã sống quá nửa đời người, học thuật uyên thâm, mang theo một chiếc kính dày cộp. Chàng trái đứng trước mặt anh
ấy mặc một chiếc áo len đan tay màu be, đẹp như một bức tượng người bằng ngọc trắng, dịu dàng như một nhân vật bước ra từ một gốc đào, vừa lãng
mạn vừa trong sáng.
Chàng trai đó chính là Hoắc Liên
Ngao, cháu ngoại của Đới Nhược Lâm, người chịu trách nhiệm cho quỹ do
chính Đới Nhược Lâm chỉ định.
Sau giây phút gặp mặt ngắn ngủi, Giản Liêu xin phép ra về.
Về sau, dựa vào bảng thành tích xuất sắc, Giản Liêu đã tìm được một công
việc không tệ tại New York. Vài tháng sau, anh ấy nhận được một cuộc
điện thoại từ Hoắc Liên Ngao.
Sau khi hỏi han vài câu qua loa, Hoắc Liên Ngao hỏi anh ấy một câu: “Có muốn làm việc cho tôi không?”.
Nói thật lòng, lúc đó nghe thấy câu này, Giản Liêu rất tức giận. Anh ấy gần như có thể khẳng định Hoắc Liên Ngao nhỏ tuổi hơn mình, bị một thằng
nhóc nhỏ tuổi hơn hỏi một câu như vậy chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Khéo
léo cảm ơn xong, Giản Liêu đưa ra câu trả lời của mình là: “Để tôi suy
nghĩ mấy ngày”.
Sau khi ngắt máy, Giản Liêu đã hoàn
toàn ném đề nghị của Hoắc Liên Ngao ra sau đầu. Nhưng duyên phận của con người luôn rất thần kỳ, vài ngày sau khi chịu những lời chỉ trích của
cấp trên, Giản Liêu chợt nhớ tới Hoắc Liên Ngao.
Sau khi biết Hoắc Liên Ngao kinh doanh hộp đêm, Giản Liêu đã ôm theo chút tâm ý trả ơn để đón nhận đề nghị của anh.
Hoắc Liên Ngao năm đó hai mươi tuổi, dùng tám mươi triệu ba ngoài để lại để
mở một hộp đêm sử dụng thẻ hội viên và tổ chức những buổi party riêng
tư.
Kết thúc mùa đầu tiên, hộp đêm chỉ có 220 hội
viên, không những chưa kiếm được tiền mà còn lỗ mất mấy triệu. Đến tận
bây giờ, Giản Liêu vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng khi ấy, xem xong bảng
báo cáo tài chính của kế toán, Hoắc Liên Ngao tỏ ra rất thờ ơ, chỉ đáp,
“Ừm, tôi biết rồi”.
Nửa tiếng sau, Hoắc Liên Ngao đã bán đứt xe và nhà của mình.
Nếu lúc đó Giản Liêu vẫn còn mông lung rằng sự bình thản có được từ một
chàng trai mới hai mươi tuổi ấy từ đâu mà có? Thì vài năm sau, khi đã
được biết thân thế của Hoắc Liên Ngao, anh ấy cũng đã hiểu ra, khí chất
ấy có lẽ tới từ gia tộc hiển hách đằng sau.
Bố của
Hoắc Liên Ngao tên là Hoắc Chính Khải, ông trùm ngành bán lẻ, một trong
năm trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới. Công ty của nhà họ Hách còn xếp
khá cao, hơn nữa còn là một nhân vật khá mạnh.
Nếu
không vì chữ “Hoắc” kia, Giản Liêu quả thật không dám liên hệ Hoắc Liên
Ngao và Hoắc Chính Khải với nhau, ấn tượng hai cha con họ mang tới cho
mọi người giống như hai kẻ thù không đội trời chung thì đúng hơn.
Giống như việc Hoắc Chính Khải né tránh cái tên Hoắc Liên Ngao tại những nơi
công cộng vậy, thi thoảng khi đối mặt với bạn bè hay báo chí cũng tự
động không nhắc tới ông. Giản Liêu nhớ có một lần Hoắc Liên Ngao bị hỏi
tới mức cảm thấy bực bội, anh đã giật lấy bút ghi âm của vị phóng viên
đó: “Lời này tôi chỉ cảnh cáo một lần, phiền anh sau này đừng bao giờ
nhắc tới tên người này trước mặt tôi”.
Đó cũng là lần duy nhất Giản Liêu nhìn thấy Hoắc Liên Ngao nổi nóng.
Có thể thấy, trong tâm lý của mình, Hoắc Liên Ngao nhất định không hợp với bố. Còn vì sao Hoắc Liên Ngao lại tỏ ra phản cảm Hoắc Chính Khải thì
vẫn còn là một câu đố với mọi người.
Những chuyện bí
ẩn như thế trên người Hoắc Liên Ngao còn rất nhiều, ví dụ như tại sao
anh lại chọn cách tự khởi nghiệp khi mới hai mươi tuổi, hai mươi tuổi
chẳng phải nên học đại học ư? Một ngày, nhân lúc tâm trạng Hoắc Liên
Ngao khá tốt, Giản Liêu đã hỏi anh câu này.
“Tôi không có hứng thú với việc học Đại học.” Khi ấy, Hoắc Liên Ngao đã trả lời như vậy.
Chớp mắt, sáu năm đã trôi qua, Hoắc Liên Ngao bây giờ hai mươi sáu tuổi,
tháng trước Forbes vừa thống kế tài sản cá nhân của anh, con số đã lên
tới ba tỷ đô, trở thành người tỷ phú trẻ nhảy vọt nhanh nhất trong năm
2013.
Ba tỷ, có lẽ trong bảng xếp hạng các tỷ phú,
con số này chẳng đáng nhắc đến, nhưng khi liên hệ ba tỷ này với một
thanh niên chỉ vừa hai mươi sáu tuổi thì uy lực của nó đã hiện ra.
Sau khi Forbes hoàn thành thống kê của năm, số lượng thành viên mới đăng ký vào hộp đêm do Hoắc Liên Ngao mở tăng chóng mặt, anh cũng nhận được
thiếp mời của chính phủ New York, trở thành một trong những khách mời
khách biệt bật đèn đón năm mới tại quảng trường Thời Đại.
Tiễn những vị khách kia đi rồi, trông Hoắc Liên Ngao rõ ràng có vẻ mỏi mệt.
Anh ngồi trên sô pha, Miêu Tiểu Cơ day bóp huyệt thái dương cho anh.
“Ngài Hoắc.” Bước lên, Giản Liêu hạ thấp giọng: “Ngài có nửa tiếng nghỉ ngơi”.
Có lẽ vì Miêu Tiểu Cơ mát xa có nghề, Hoắc Liên Ngao cũng không buồn mở mắt ra, đôi mày dài cong vút dưới bóng đèn.
Đóng cửa lại, vang vọng trong đầu Giản Liêu vẫn là tiếng gọi cung kính khép
nép của mình: Ngài Hoắc. Nếu vài năm trước phải gọi như vậy, anh ấy nhất định cảm thấy không tình nguyện chút nào, nhưng cho đến hôm nay, anh đã hoàn toàn cam tâm tình nguyện, trong đây có một nửa là khuất phục, cũng có một nửa do lợi ích chi phối. Chàng trai nhỏ hơn anh ấy hai tuổi,
được anh ấy tôn trọng gọi là ngài Hoắc mang tới cho anh ấy một cuộc sống vật chất thực sự đủ đầy, khiến anh ấy bây giờ đã trở thành đối tượng
ngưỡng mộ của bạn bè.
Nhận được điện thoại của Đường
Vũ Huyên vào lúc 9 giờ 10 phút, còn năm phút nữa là hết nửa tiếng nghỉ
ngơi của Hoắc Liên Ngao. Đường Vũ Huyên thường gọi vào di động của Giản
Liêu vì di động của Hoắc Liên Ngao tắt máy. Trong điện thoại, Đường Vũ
Huyên hỏi một câu bâng quơ: “Anh trợ lý, anh cảm thấy cô ta có đẹp hơn
tôi không?”.
“Cũng không tồi, nhưng vẫn không bằng
một phần tư vẻ đẹp của Đường tiểu thư.” Giản Liêu dè dặt đáp. Anh ấy dĩ
nhiên hiểu “cô ta” mà Đường Vũ Huyên nhắc đến là ai, nhưng câu nói của
Giản Liêu không hề xu nịnh chút nào. Miêu Tiểu Cơ đúng là đẹp nhưng
không bằng một phần tư của Đường Vũ Huyên.
Vẻ đẹp của Đường Vũ Huyên cực kỳ hấp dẫn.
Có lúc, nhìn thấy Đường Vũ Huyên và Hoắc Liên Ngao đứng cạnh nhau, Giản
Liêu lại nảy sinh một suy nghĩ: Trên đời cũng chỉ có người con gái như
Đường Vũ Huyên mới xưng với người đàn ông như Hoắc Liên Ngao.
Đó là sự kết hợp giữa băng và lửa.
“Vẫn giỏi ăn nói như vậy.” Đầu kia nhẹ nhàng quở trách một câu, ngừng một lát lại hỏi: “Hoắc Liên Ngao hiện giờ ở đâu?”.
Câu hỏi cuối cùng có lẽ là mục đích duy nhất của cuộc điện thoại này.
“Có cần tôi chuyển điện thoại cho ngài Hoắc không?” Giản Liêu hỏi.
Lời Giản Liêu nói chắc khác gì cho Đường Vũ Huyên ăn một viên định tâm
hoàn: Nơi Hoắc Liên Ngao đang ở là một không gian có thể tùy ý làm phiền bất kỳ lúc nào, ý tứ sâu xa hơn là muốn nói Hoắc Liên Ngao hiện giờ
không thân mật với cô gái nào.
“Không cần đâu.” Đường Vũ Huyên uể oải trả lời: “Anh nói với anh ấy tôi không gọi được vào di
động của anh ấy, bảo anh ấy lát nữa gọi lại cho tôi là được”.
Kết thúc cuộc điện thoại đúng lúc đồng hồ điểm 9 giờ 15, 9 giờ 30 Hoắc Liên Ngao sẽ rời khỏi họp đêm tới quảng trường Thời Đại.
Lúc mở cửa ra, Giản Liêu có chút ngượng ngập. Hoắc Liên Ngao và Miêu Tiểu
Cơ đang hôn nhau, hai người họ ngồi đối diện nhau trên sô pha, còn nụ
hôn thì trông cực kỳ quyến luyến. Trước đó, Giản Liêu có gõ cửa, nhưng
tiếng gõ cửa ấy không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, có thể thấy cả hai
đang đắm chìm vào nhau.
Miêu Tiểu Cơ nhẹ nhàng đẩy
Hoắc Liên Ngao. Giản Liêu quay mặt đi chỗ khác. Tình huống này Giản Liêu thi thoảng cũng bắt gặp, chỉ là đối tượng mà Hoắc Liên Ngao hôn mỗi lần lại khác mà thôi.
Vài phút trôi qua, gương mặt Miêu Tiểu Cơ vẫn phơn phớt hồng, ngược lại một đương sự khác thì vẫn tỏ ra thản nhiên như không.
Giản Liêu báo lại cho Hoắc Liên Ngao lời nhắn của Đường Vũ Huyên. Hoắc Liên
Ngao vừa nghe vừa ngắm Miêu Tiểu Cơ đang vén lọn tóc qua tai. Từ biểu
cảm của anh, Giản Liêu biết anh không hề bỏ những lời mình nói vào lòng. Giản Liêu cũng chỉ dùng câu “Anh của Đường Vũ Huyên có nguyện vọng trở
thành người phát ngôn trẻ nhất trong đại sứ quán Trung Quốc tại Mỹ” để
nhắc nhở Hoắc Liên Ngao dành chút tâm tư cho Đường Vũ Huyên.
Nghe xong câu nói ấy, Hoắc Liên Ngao cũng chỉ cười. Giản Liêu thầm thở dài
trong lòng, Hoắc Liên Ngao vẫn chẳng coi ám hiệu của mình ra gì.
Chín rưỡi, Giản Liêu và Hoắc Liên Ngao, Miêu Tiểu Cơ cùng vài người khác lần lượt ngồi lên hai chiếc xe đi thẳng tới quảng trường Thời Đại, Hoắc
Liên Ngao vẫn không hề gọi điện cho Đường Vũ Huyên.
Năm 2014 dường như sắp vượt những giây đếm ngược cuối cùng để đặt chân
xuống quảng trường Thời Đại, dây ruy băng giăng khắp trời khi mười hai
tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông nửa đêm vang lên, đôi giày thủy tinh vẫn còn đi trên chân cô, lúc này đây, cảm giác này
trở nên rất mãnh liệt trong lòng Miêu Tiểu Cơ, tới mức trái tim cô bắt
đầu run lên. Cơn run rẩy này chắc chắn một phần vì nơi cô đang đứng.
Bây giờ, Miêu Tiểu Cơ đang ở trong một quán cà phê gần quảng trường Thời
Đại. Chỗ ngồi của cô do Hoắc Liên Ngao đặt từ trước, từ đây có thể thu
trọn mọi rực rỡ ngoài kia vào tầm mắt. Trên màn hình ti vi trong quán cà phê đang chiếu trực tiếp nghi thức bật đèn đón năm mới. Cùng với những
ngọn đèn thủy tinh lần lượt sáng lên, Miêu Tiểu Cả đã không chỉ một lần
nghe thấy đám con gái trong quán thì thà thì thầm: “Anh chàng mặc vest
màu xanh mực tham gia nghi thức thắp đèn là ai thế nhỉ?”.
Người ấy chẳng phải ai khác, chính là Hoắc Liên Ngao.
Những lời bàn luận sôi nổi ấy khiến cảm giác đắc ý nho nhỏ ban đầu của Miêu
Tiểu Cơ giờ trở thành sốt sắng không yên. Tại đây có không ít cô gái gợi cảm hơn cô, xinh đẹp hơn cô, ai cũng biết Hoắc Liên Ngao thích những
người như vậy. Lát nữa, anh tới đây đón cô, anh liệu có nhìn trúng ai đó không?
Có không?
Mười hai rưỡi,
Hoắc Liên Ngao đẩy cửa quán cà phê ra. Miêu Tiểu Cơ nhìn thấy rõ cô gái
ăn mặc nóng bỏng ngồi gần mình nhất chỉ trong vài giây đã hoàn thành một loạt động tác: Sững người rồi vuốt tóc, sau đó đứng lên như vô tình,
rời khỏi chỗ, đi về phía người đàn ông mặc vest màu xanh mực vừa đẩy cửa bước vào.
Bóng lưng cô ta mới yêu kiều, thướt tha làm sao.
Khó khăn quay đi, Miêu Tiểu Cơ cúi đầu xuống, uống một ngụm cà phê nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rời khỏi quán cà phê, tay của Miêu Tiểu Cơ giấu trong khuỷu tay Hoắc Liên
Ngao, nghe anh nói với mình: “Sắc mặt không tốt lắm, có phải không khỏe
không, có cần anh đưa em về nhà không?”.
“Em không sao.” Miêu Tiểu Cơ trả lời, cô cảm thấy thật xấu hổ vì suy nghĩ ban nãy của mình trong quán cà phê.
Trên thực tế, Miêu Tiểu Cơ hiểu rõ, chuyện cô và Hoắc Liên Ngao chia tay chỉ là sớm muộn, nhưng chỉ qua vài tháng, suy nghĩ của cô đã có chút thay
đổi: Có lẽ trong lòng anh ấy, mình có chút khác biệt.
Anh ấy chăm sóc cô chu đáo, mua tác phẩm tốt nghiệp của cô, dịu dàng hôn
cô, dịu dàng tới mức nào nhỉ? Tới mức chỉ cần nhắm mắt lại là tới được
vĩnh hằng.
Len lén nhìn anh, trong lòng mừng thầm: Có lẽ trong lòng anh ấy, mình khác biệt thật.
Sau vài tiếng đồng hồ, Miêu Tiểu Cơ nhìn thấy Đường Vũ Huyên, người con gái từ đầu tới chân,đến cả tên cũng được gắn chặt với Hoắc Liên Ngao.
Về chuyện Hoắc Liên Ngao liên tục hẹn hò với các cô gái, Đường Vũ Huyên
chỉ nhẹ nhàng nói: “Chỉ là anh ấy thích chơi mà thôi, tôi cũng vậy”.
Phải, Đường Vũ Huyên cũng thích chơi, cứ cách một khoảng thời gian Miêu Tiểu
Cơ lại nhìn thấy những bài báo kiểu như “Cô gái ngọt ngào nhà họ Đường
lại vừa đá xxx” trên các tạp chí lá cải.
Đá đàn ông, Đường Vũ Huyên có tư cách, vì cô ta đủ giàu có và xinh đẹp…