Khang Kiều

Chương 5: Chương 5




Ngày 14 tháng 02 năm 2014, lễ tình nhân truyền thống của người phương Tây, cũng là tết Nguyên tiêu của người Trung Quốc.

Hôm ấy, Giản Liêu vừa được nhận kỳ nghỉ đầu tiên sau Tết. Đầu tháng trước, kế hoạch mở hộp đêm thứ bảy của Hoắc Liên Ngao đã chính thức khởi động, địa điểm đặt tại Boston, liên tục hai tháng trời, họ cứ đi đi về về giữa Boston và New York.

Tiếp sau đó, Giản Liêu có hai ngày nghỉ phép. Còn về Hoắc Liên Ngao, Giản Liêu đoán tới tám, chín phần sẽ ở bên Đường Vũ Huyên. Valentine năm nào cũng vậy, tối qua Đường Vũ Huyên còn tự lái xe tới sân bay đón anh.

Đúng chính ngọ, trên phố người Hoa tại New York, Đường Vũ Huyên ăn vận nghiêm chỉnh, diện một bộ váy cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ phương Đông, đội một chiếc mũ xinh xinh, ngoan ngoãn đi bên Hoắc Liên Ngao, khi cần cười sẽ cười, lúc cần yên lặng tuyệt đối không nói.

Sáng nay, cô ta và Hoắc Liên Ngao đã liên tiếp tới thăm ba vị tiền bối có tuổi ngoài bảy mươi. Ba vị này có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới người Hoa, cũng có thể nói là những người đã trông Đường Vũ Huyên trưởng thành. Cả buổi sáng, cô ta đã hoàn thành tốt vai trò luồn kim xe chỉ cho Hoắc Liên Ngao và họ.

Rõ ràng, anh rất hài lòng với sự biểu hiện của cô ta, sau khi tạm biệt người cuối cùng, Hoắc Liên Ngao chủ động hỏi cô ta: Tối nay muốn đi đâu ăn?

Đường Vũ Huyên chỉ chờ có thế.

“Nhà anh.” Cô ta nói bằng một ngữ khí bức người.

Sau vài giây im lặng, anh “ừm” một tiếng ơ hờ.

“Anh phải đích thân xuống bếp đó.” Lần này không còn chèn ép như trước mà thanh mảnh, có chút nũng nịu.

Không trả lời.

Khoác tay vào cánh tay anh, cô ta kéo dài giọng: “Liên Ngao, anh bảo, nếu để ông nội biết em lén đưa anh tới gặp mấy người bạn của ông, liệu ông có đánh em một trận nên thân không?”.

Đám nhà báo phương Tây thích gọi cô ta là “Bánh ngọt Đường gia”, còn ký giả phương Đông lại ưa dùng cụm từ “Đỏ ba đời” để miêu tả.

Trên người Đường Vũ Huyên có thứ quyền lực, tài sản điển hình nhất. Cụ ngoại, ông ngoại đều là loại người chỉ cần qua tết là sẽ nhận được điện thoại chúc thọ của rất nhiều cơ quan chức quyền. Bố làm kinh doanh, mẹ làm chính trị, anh trai được coi là nhà ngoại giao có tiền đồ nhất. Cô ta sắp kế thừa vương quốc kinh doanh của bố mình. Còn các anh chị em họ của cô ta thì đều là người nổi tiếng trong xã hội.

Dĩ nhiên, Đường Vũ Huyên cũng vậy. So với bạn bè và người thân, cô ta không che giấu thân phận của mình. Cô ta thích cảm giác nổi bật mà gia tộc mang lại.

Có điều cô ta không bao giờ dám cậy thế làm kiêu. Cô ta hiểu rõ hơn ai hết, làm chuyện gì cũng phải có chừng mực, cũng biết cách tăng thêm áp lực một cách phù hợp vào thời cơ chín muồi để mọi chuyện thành công nhanh hơn dự kiến.

“Tối nay muốn ăn gì?” Anh nói với vẻ khó xử.

Nhe răng cười, cô ta càng áp sát người anh: “Chỉ cần là Hoắc Liên Ngao nấu, kể cả ăn mỳ nấu với nước không, em cũng thích”.

Lời nói của cô ta có vẻ rất hữu dụng, Hoắc Liên Ngao kéo cô ta vào một cửa hàng trên phố người Hoa.

Trong cửa hàng, có đủ các món đồ đại diện cho ngày tết truyền thống của Trung Quốc mà mức độ yêu thích còn vượt qua những bông hoa hồng tượng trưng cho ngày lễ tình nhân. Cả cửa hàng toát lên một bầu không khí náo nức, vui vẻ.

Valentine không thể thiếu hoa và chocolate, Hoắc Liên Ngao mua cho cô ta, anh còn hứa tối nay sẽ làm món Trung cho cô ta ăn. Mua xong những món đồ cần thiết, chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, Đường Vũ Huyên bỗng bị hấp dẫn bởi một đôi búp bê Trung Quốc dễ thương, bèn kéo Hoắc Liên Ngao tới trước tủ kính ngắm nhìn.

Cầm búp bê lên tay, cô ta sánh vai cùng Hoắc Liên Ngao đi trên hành lang, hướng về phía bãi đỗ xe. Con đường này dài mà thẳng tắp, hai bên còn lần lượt đặt những biển quảng cáo tuyên truyền cho ngày lễ truyền thống Trung Quốc, trên trần nhà treo rất nhiều đèn lồng, có dây tua rua rủ xuống, giống như một cơn mưa sao băng màu đỏ lướt qua, tuyệt đẹp và may mắn, khiến Đường Vũ Huyên muốn giơ tay lên, chạm qua chúng.

Chìm đắm trong màn tiếp xúc thân mật với dây tua rua, Đường Vũ Huyên nghiêng mặt sang định tìm Hoắc Liên Ngao, bỗng thấy bên phải trống vắng, nhất định là vì cô ta đi quá nhanh, bèn quay đầu tìm.

Không phải vì cô ta đi nhanh mà vì anh đã dừng bước. Hoắc Liên Ngao đứng sau lưng cô ta, cách cô ta một khoảng mười mấy bước chân, đứng im bất động.

“Hoắc Liên Ngao!” Đường Vũ Huyên gọi một tiếng.

Anh vẫn đứng im, dừng hẳn lại. Cô ta đành quay ngược trở lại, đi từng bước tới trước mặt Hoắc Liên Ngao.

Anh dường như bị thứ gì thu hút, cứ nhìn chòng chọc về phía trước. Đường Vũ Huyên nhìn theo, phía trước ngoài người ra vẫn chỉ còn người. Hôm nay là tết Nguyên tiêu, người ra vào các trung tâm thương mại đều là người phương Đông, nhìn kỹ thì họ chẳng có gì đặc biệt.

“Hoắc Liên Ngao.” Đường Vũ Huyên giơ tay khuơ khuơ trước mặt anh.

Lúc bấy giờ, anh mới hoàn hồn, đẩy tay cô ta ra.

Họ tiếp tục đi về phía trước, gần đó có một đôi nam nữ khoảng ba mươi tuổi thu hút sự chú ý của Đường Vũ Huyên. Đó là một đôi nam nữ người phương Đông, cười nói vui vẻ, cử chỉ thân mật.

Điều hấp dẫn cô ta không chỉ là họ mà còn là những đứa trẻ họ đang bế trong lòng. Hai đứa trẻ mặc trang phục truyền thống dùng để về đón tết với trưởng bối, trang điểm xinh như con búp bê trong tay cô ta. Cô nhìn chúng chăm chú rồi nói với Hoắc Liên Ngao: “Chúng đáng yêu thật, em đoán chúng nhất định là một cặp song sinh”.

Hoắc Liên Ngao không trả lời. Hai người bế con từng bước lại gần họ. Khi sắp đi lướt qua, người đàn ông bước chậm lại, nhìn Hoắc Liên Ngao. Đường Vũ Huyên quay đầu nhìn Hoắc Liên Ngao, còn anh vẫn tỏ ra vô cảm.

Người đàn ông bước vượt qua cô ta, vài giây sau, Đường Vũ Huyên nghe thấy một giọng nam giới vang lên sau lưng, mang theo chút ngập ngừng: “Hoắc Liên Ngao!”.

Giây phút đó, cô ta bắt gặp một chút bực bội lướt nhanh trên gương mặt anh. Khi được gọi tới tiếng thứ hai thì anh dừng bước.

Tiếp sau đó là một cảnh tượng thường gặp trong cuộc sống: Đồng hương gặp nhau giữa đất khách quê người.

Người đàn ông quen Hoắc Liên Ngao, ngược lại với sự nhiệt tình của anh ta, Hoắc Liên Ngao lại khá thờ ơ.

“Chu Tùng An.” Anh gọi tên người đó, hờ hững liếc nhìn đứa trẻ trong lòng: “Kết hôn rồi sao? Đứa bé đáng yêu đó”.

Cô gái vừa đi song song với anh ta cũng bước tới, nghe thấy vậy chị ta bật cười vui vẻ. Người đàn ông tên Chu Tùng An nói giọng khó xử: “Đây là chị gái của tôi, đứa bé là con chị ấy”.

Bốn người tránh sang một bên, cuộc gặp gỡ này không tránh khỏi màn hỏi thăm đôi ba câu. Hoắc Liên Ngao có vẻ rất quan tâm tới chuyện cưới hỏi của Chu Tùng An.

“Kết hôn chưa?”

“Chưa.” Anh ta ngượng ngập trả lời.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, có lẽ anh đã ba mươi mấy rồi, con của chị anh cũng lớn từng này rồi.”

Ợ… Đường Vũ Huyên hoàn toàn sửng sốt khi nghe được những lời như thế từ Hoắc Liên Ngao. Người đàn ông này hôm nay có vẻ uống phải giấm, ngược lại, Chu Tùng An khá bình thản: “Câu này Chu Tùng Ngọc thường nói với tôi”.

Chu Tùng Ngọc là chị gái của Chu Tùng An, ý tứ của anh ta rất rõ ràng: Mấy chuyện này không thích hợp với người anh em.

Đường Vũ Huyên cũng cảm thấy Hoắc Liên Ngao nói câu này hơi kỳ lạ. Rõ ràng hai người họ nhìn là biết thuộc hai tuýp người hoàn toàn khác biệt.

Nhưng dường như anh không hề ý thức được điểm này, còn tiếp tục hóng hớt: “Đúng là cố chấp, tôi đoán giờ đến bạn gái anh cũng không có phải không?”.

Trong lúc nói, ánh mắt Hoắc Liên Ngao còn như có như không liếc về phía một bộ phận nào đó của Chu Tùng An, ý đồ khiêu khích rất rõ ràng: Đàn ông ba mấy tuổi mà bạn gái cũng không có, lẽ nào anh không có nhu cầu sinh lý?

Bầu không khí có phần ngượng ngập, chị của Chu Tùng An đứng ra phá tan: “Tùng An, bạn em?”.

“Người quen cũ.”

“Chỉ quen biết thôi.”

Cả hai đồng thanh một cách ăn ý.

Bầu không khí một lần nữa rơi vào ngượng ngập, cũng may lúc này tiếng chuông di động vang lên, là điện thoại của chị gái Chu Tùng An. Đứa bé được đặt xuống, chị gái Chu Tùng An đi qua một bên nhận máy, đứa bé di chuyển qua, nắm lấy tay Chu Tùng An.

“Chúng là sinh đôi à?” Lúc này, Đường Vũ Huyên mới nhớ ra điểm nghi vấn lúc trước. Hai đứa bé trông chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, trắng trẻo, xinh xắn.

“Phải.” Câu trả lời của Chu Tùng An đã chứng thực cho suy đoán của Đường Vũ Huyên.

“Đáng yêu thật.” Đường Vũ Huyên mỉm cười. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một đôi song sinh đáng yêu như thế, bèn chỉ tay vào chúng: “Đây nhất định là chị rồi”.

Rồi cô ta chỉ sang đứa bé đang được bế, nghịch nghịch ngón tay nó: “Thế nên, con nhất định là em gái rồi”.

Vừa nói xong, đứa bé lập tức rút khỏi tay cô ta, khuôn mặt ban nãy còn cười giờ phồng lên.

Chu Tùng An phá lên cười: “Thành Quân nhà chúng tôi là tiểu hoàng tử nhé”.

Lúc này Đường Vũ Huyên mới hiểu tại sao đứa bé phồng má, tiểu hoàng tử bị hiểu nhầm là tiểu công chúa dĩ nhiên sẽ không vui rồi.

Đứa bé trở mặt trông lại càng đáng yêu, cô ta định giơ tay trêu tiếp, ai ngờ…

“Lẽ nào vẫn chờ đợi?” Giọng Hoắc Liên Ngao vừa lạnh vừa cứng.

“Không được sao?” Chu Tùng An không cười nữa.

“Đợi được không?”

“Đây là chuyện của riêng tôi.”

Đường Vũ Huyên hoàn toàn không hiểu họ nói gì với nhau, bèn kéo tay Hoắc Liên Ngao, thì thầm bên tai anh: “Có chuyện gì vậy? Anh…”.

Lời Đường Vũ Huyên bị một giọng nữ ngắt ngang.

“Chu Tùng An, A Kiều bảo em nghe điện này.” Chị gái Chu Tùng An đưa di động cho em, “Cô ấy nói không gọi được vào máy em nên gọi vào máy chị”.

Lúc đó, Đường Vũ Huyên đang nắm tay Hoắc Liên Ngao, có một khoảnh khắc, cô ta cảm thấy tay anh chợt run lên, đầu ngón tay lạnh ngắt.

Chu Tùng An đón lấy di động. Chu Tùng Ngọc thì đón lấy đứa né. Chu Tùng An đi qua một bên, nhận máy. Đầu kia điện thoại vọng tới giọng nói mà anh luôn si mê, có chút thanh lạnh nhưng không thiếu nhiệt độ, cũng giống như chính con người cô vậy.

Dặn dò xong những điều cần thiết, cô nhắn nhủ thêm một câu: “Ở ngoài cẩn thận một chút”.

“Ừ.”

“Vậy…”

“Khang Kiều.”

Sóng điện thoại không ổn định lắm, cứ rè rè.

Lát sau chất giọng dịu dàng trong trẻo của cô mới vang lên: “Em đang nghe đây, anh muốn nói gì?”.

Muốn nói gì với cô ư? Chu Tùng An cũng không biết, chỉ đơn giản là muốn nghe giọng cô, thêm một câu cũng được.

Anh rời xa Thượng Hải cũng mười mấy ngày rồi, lần này Chu Tùng An thay mặt anh rể đã đi công tác xa dẫn hai đứa trẻ tới New York chúc Tết ông nội.

“Hử?” Đầu kia lại nói.

Thế là, Chu Tùng An nghĩ tới một đề tài.

“Khang Kiều, em đoán anh vừa gặp ai?”

“Anh gặp ai?” Vừa nghe là biết cô chẳng hề hứng thú với việc anh gặp ai, nhưng điểm này cũng hợp với tính cách của cô. Cô gái tên Khang Kiều kia luôn hờ hững với rất nhiều việc.

“Anh vừa gặp Hoắc Liên Ngao.” Anh nói.

Lát sau.

Lại là một tiếng “ừm” như có như không.

Nhưng trong tiếng “ừm” ấy lại mang theo một chút cảm xúc, giống như: Anh gặp công tử nhà họ Hoắc à, không đúng, phải là cậu chủ Liên Ngao nhà họ Hoắc.

Ở vương quốc hai màu xanh trắng ấy, họ đều gọi người đó là cậu chủ Liên Ngao.

Sau đó là một câu hỏi uể oải mang tính hình thức: “Trông anh ta thế nào?”.

Là sống thế nào mới phải mới chứ? Tốt hay tệ? Hoắc Liên Ngao thì chắc là sống rất tốt, rất tốt. Trong khoảng mười mấy ngày tới New York, Chu Tùng An đã nghe rất nhiều người trong thành phố bàn luận về Hoắc Liên Ngao với giọng ngưỡng mộ, cái đầu thông minh, tiền tài như nước, tướng mạo tuấn tú, bạn bè đông đảo, cùng với những cô gái xinh đẹp luôn cam tâm tình nguyện vây quanh.

Một cuộc đời như vậy có thể hình dung bằng từ “hoan lộ thênh thang”.

“Trông cậu ta không tồi, bạn gái cũng rất xinh đẹp.” Chu Tùng An trả lời như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.