Lớp kính thủy tinh chắn gió của chiếc siêu xe bên đỏ bên trắng
tích một lớp hơi nước mỏng tang, đèn đường vàng vọt như đắm chìm trong
bầu không khí toàn hơi nước, cả thế giới như vừa được vớt từ dưới nước
lên vậy.
Trên chiếc giường màu nâu đậm, hai cơ thể
ướt át chồng lên nhau, ngón tay cô ta vẫn còn găm sâu dưới mái tóc anh,
những lọn tóc mềm mại chẽ ra từ kẽ ngón tay của cô ta.
Cô ta ngẩng đầu để bờ môi anh dễ dàng rơi xuống cổ mình.
Lần đầu tiên của Đường Vũ Huyên và Hoắc Liên Ngao xảy ra hai tháng sau khi
họ quen nhau, khi mà cô ta không làm cách nào để hạ gục được người đàn
ông này, cô ta đã bỏ thuốc vào nước uống của anh.
Trước nay, Đường Vũ Huyên luôn rất tự tin vào vóc dáng của mình. Sự tự tin
này cũng là nhờ những người đàn ông từng quan hệ với cô ta. Nhưng tới
với Hoắc Liên Ngao lại chẳng có chút tác dụng nào. Lúc cô ta đứng trần
như nhộng, thể hiện bản thân trước mặt anh, anh vẫn có thể điềm nhiên
xem thời sự, cứ như những bản tin khô khan kia còn có nội dung hấp dẫn
hơn cả dáng người cô ta.
Cho đến bây giờ, Đường Vũ
Huyên vẫn còn nhớ mãi dáng vẻ của Hoắc Liên Ngao khi tỉnh lại vào buổi
sáng hôm sau. Đó là lần đầu tiên cô ta được diện kiến nhân tố bạo lực ẩn chứa trong con người Hoắc Liên Ngao. Cú đấm đầu tiên làm gãy xương mũi
của cô ta. Cú đấm thứ hai khiến cô ta chỉ muốn tới khoa chỉnh hình làm
phẫu thuật sửa môi ngay lập tức.
Anh đánh cô ta không khác gì một cái đầu heo, tới khi anh mệt rồi, cô ta mới run run, mấp máy môi nói: Anh hận em chứ gì! Thà để anh hận em còn hơn anh lúc nào cũng coi em như không khí!
Giây phút đó, cô ta nhìn rõ được nỗi đau trong đôi mắt anh. Nỗi đau ấy khiến cô ta không khỏi hoài nghi, có phải anh cũng từng dùng cách thức cực
đoan như vậy để thể hiện thứ tình cảm thuộc về anh. Giây phút đó, anh và cô ta dường như trở thành hai kẻ đồng bệnh tương liên.
Sau đó, anh ngồi phịch xuống đất, hút thuốc. Giữa làn khói thuốc vấn vít,
anh cười với cô ta. Nụ cười ấy còn khó coi hơn khóc. Anh giơ tay vuốt
nhẹ mái tóc cô ta, nói: “Giỏi lắm”. Sau một điếu thuốc, anh lại nói:
“Như vậy cũng tốt”.
Giọng anh cũng giống như chất nicotin anh nhả ra vậy, khô rát, khàn đặc.
Đến hôm nay, Đường Vũ Huyên thi thoảng vẫn mơ về những đầu ngón tay Hoắc
Liên Ngao khi vuốt tóc mình ngày ấy, nó lạnh lẽo tới độ khiến lần nào cô ta cũng bừng tỉnh giấc.
Lần đó xảy ra vào mùa đông.
Cô ta bám lấy anh suốt cả một mùa đông. Khi mùa xuân tới, anh đứng dưới
cây đào ở Washington, nhìn lên những bông hoa đào, nhìn đến ngẩn người.
Sau một lúc đờ đẫn rất lâu, anh nói với cô ta, người đã đuổi theo tới
tận Washington: “Có lẽ chúng ta có thể ở bên nhau”.
Có điều, phương thức ở bên nhau của họ vẫn duy trì sự thật anh hoàn toàn
có thể xem ti vi không hề đỏ mặt khi cô ta trần truồng đứng trước.
Đường Vũ Huyên cảm thấy Hoắc Liên Ngao không khác gì một tin đồ Thanh Giáo*,
cho dù là lần đó, thuốc khiến cả người anh nóng lên nhưng người càng
nóng thì mắt anh càng lạnh, động tác cũng không chút kỹ thuật, chỉ đơn
thuần là thô lỗ.
*Một giáo phái ở nước Anh thế kỷ XVI – XVII.
Khi tới những địa điểm “thanh sắc” cũng vậy, miệng thì nói những lời tán tỉnh con gái nhưng ánh mắt lại không chút tình cảm.
Thậm chí, Đường Vũ Huyên trước nãy còn nghĩ Hoắc Liên Ngao là một người mắc
bệnh lãnh cảm trong sinh hoạt tình dục, cho tới tối nay…
Mười mấy phút trước, anh đã chủ động hôn cô ta trong phòng tắm, vừa hôn tay
còn vừa sốt sắng luồn qua lớp quần áo của cô ta, rút bỏ áo ngực, nhẹ
nhàng đùa nghịch. Động tác tuy vẫn chẳng chút kỹ thuật nhưng đã có thể
cảm nhận được sự trêu chọc đầy ắp từ những đầu ngón tay anh, còn là cả
khát khao bộc phát từ mỗi hơi thở.
Cứ như vậy, họ quấn lấy nhau lên tới tận giường. Cô ta ngửa đầu để anh hôn lên hổ, rồi từ cổ vòng sang tai mình.
Răng anh khẽ quét qua bộ phần mềm nhất trên vành tai cô ta, giống như một
con mèo đang đùa nghịch với khúc cá mà mình yêu thích vậy. Đường Vũ
Huyên rụt cổ lại, cả người bị trêu đùa tới co rụt, trong lúc ý loạn tình mê, cô ta nghe thấy anh lẩm bẩm bên tai, nghe xong, cô ta mỉm cười nũng nịu: “Em đâu phải khúc gỗ”.
Đúng vậy mà, Đường Vũ
Huyên không hề thừa nhận đánh giá của anh ban nãy về mình. Cái gì mà
“đầu gỗ”? Cô ta giống đầu gỗ chỗ nào chứ? Để thể hiện mình không giống
“đầu gỗ” dù chỉ một chút, cô ta vừa nói vừa dùng chân trêu chọc anh, bắt đầu từ cẳng chân tiến lên trên.
Sau đó, một bàn tay
bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay cô ta, sức lực quá dọa người, gần như muốn
bẻ gãy xương khớp của cô ta vậy. Cả cơ thể đang nằm đè trên người cô ta
cũng cứng đờ lại, giống như một bức tượng bằng băng, vừa lạnh vừa rắn,
ban nãy rõ ràng còn nóng bỏng.
“Đau…” Cơn đau kịch liệt từ cổ tay truyền tới khiến cô ta đẩy anh ra theo bản năng.
Ngón tay vừa chạm tới thì anh đã nhanh chóng né ra.
Anh đứng dậy, vớ lấy bộ quần áo ngủ bên cạnh, khoác lên cơ thể thẳng tắp
rồi đi về phía phòng tắm, mở cửa ra. Một loạt động tác được diễn ra liền mạnh, nhanh tới nỗi Đường Vũ Huyên quên cả chớp mắt.
Tiếng nước chảy rào rào vang lên, Đường Vũ Huyên nhắm mắt lại, bên tai vẫn còn vang câu gọi ban nãy: Đầu gỗ.
Chính vì ống tiêm rơi xuống mặt đất đó ư? Đó là một loại dung dịch giúp giảm
cơn đau bắp chân, về sau vì loại thuốc này bị kiểm tra ra có một lượng
nhỏ Cocain nên đã bị cấm. Cho dù như vậy thì nó vẫn luôn nhảy nhót trong tầm mắt của mọi người, có quan hệ với những loại thuốc và các ngôi sao
thể thao bị cấm dùng.
Từ tình trạng của Hoắc Liên Ngao, đây không phải lần đầu anh tiêm lại thuốc này.
Tìm thuốc lá trong túi xách, châm lên, giữa tiếng nước róc rách trong phòng tắm và khói thuốc mơ hồ, trong đầu Đường Vũ Huyên chợt xuất hiện căn
nhà có tấm biển 1314. Căn nhà rộng khoảng trăm mét vuông, cao hai tầng
rưỡi, tường sơn màu xám, nóc nhà màu nâu. Những căn nhà như thế có thể
bắt gặp mỗi nơi tại New York, địa điểm của nó cũng không phải quá nổi
trội. Điểm khác thường duy nhất là chủ nhân của nó tên Hoắc Liên Ngao.
Cũng tầm này năm ngoái, Đường Vũ Huyên vô tình nhìn thấy Hoắc Liên Ngao bước ra từ siêu thị bình ổn giá, đội mũ bóng chày, mặc áo sơ mi caro, khoác
áo lên bên ngoài, tay cầm túi đồ đứng trước quầy thu ngân, không khác gì một sinh viên vừa tan học.
Nhưng một Hoắc Liên Ngao
ăn mặc như vậy, đứng ở nơi đó, ở trong mắt Đường Vũ Huyên lại cực kỳ
giống cách lừa đám báo chí của một ngôi sao nổi tiếng, thế là cô ta bắt
đầu theo đuôi anh một cách vô duyên vô cớ.
Nhưng kết
quả, Đường Vũ Huyên không bắt gặp Hoắc Liên Ngao hẹn hò với một quý bà
đã có chồng như trong tưởng tượng mà lại thấy anh bước vào căn nhà có
tấm biển “1314”.
Hoắc Liên Ngao ở trong đó suốt mấy
tiếng đồng hồ, Đường Vũ Huyên có thể khẳng định suốt khoảng thời gian
ấy, chỉ có mình anh trong nhà.
Nhân lúc Hoắc Liên
Ngao ra ngoài đổ rác, Đường Vũ Huyên lén lút đột nhập, phát hiện bề
ngoài của căn nhà không khác gì các căn nhà khác, quá đỗi bình thường.
Trong vòng một tháng sau đó, Đường Vũ Huyên thuê người ở một địa điểm cố định gần đó, đưa ra kết luận là cứ nửa tháng, Hoắc Liên Ngao lại tới đó, lần nào cũng đi một mình, còn mục đích thì chỉ đơn thuần là dọn dẹp nó cho
sạch sẽ.
Về sau, Đường Vũ Huyên vô thức nghĩ ra, số “1314” đọc trong tiếng Trung là “một đời một kiếp”.
Khói thuốc vẫn chưa tan đi, Đường Vũ Huyên cố gắng nhớ lại kết cấu căn nhà
mà mình từng lén lút chui vào. Có một số thứ nhảy ra khỏi đầu cô ta, đôi dép lê màu xanh đậm đứng sát bên cạnh đôi dép lê màu xanh nhạt, trên
bàn đặt cốc to, màu của nó cũng gần giống với màu của dép. Căn nhà đó…
Giờ nhớ lại, nó giống như căn nhà của một đôi tình nhân, một cặp vợ chồng bình thường.
Ngón tay bị bỏng chợt run lên, Đường Vũ Huyên mở mắt ra.
Tiếng nước vẫn chưa ngừng, thật nhức tai. Nó kéo dài lâu tới nỗi Đường Vũ
Huyên sắp mất hết kiên nhẫn, định đi mở cửa phòng tắm, hét vào mặt Hoắc
Liên Ngao: Em chịu đựng anh quá đủ rồi.
Không không, đây chỉ là những lời dối lòng.
Cô ta đã bị người đàn ông tên Hoắc Liên Ngao mê hoặc đến hồn điên phách đảo, nắm rất chắc phần thắng về mình.
Cuối cùng, cửa phòng tắm cũng bật mở.
Hoắc Liên Ngao mặc chiếc áo tắm màu trắng, trong sáng như chữ “Liên” trong
tên anh, nhưng những giọt nước đang không ngừng rơi xuống từ lọn tóc lại khiến anh trở nên gợi cảm và đầy mê hoặc.
Đường Vũ
Huyên biết vì cô hút thuốc trong căn phòng này, chủ nhân của nó đã không vui. Từ cái nhíu mày vô thức của anh, còn có thể nhận ra là sự giận dữ. Cho dù vậy, anh vẫn thể hiện một sự giáo dục tốt, lần lượt cầm những
thứ thuộc về mình trên tủ đầu giường lên: Đồng hồ, di động, nói một câu: “Anh ra phòng khách ngủ” rồi đi thẳng ra ngoài.
Đường Vũ Huyên thích khoe khoang vẻ đẹp của bản thân, nhưng kể cả lúc này khi cô ta đang bày ra một tư thế quyến rũ kinh người, Hoắc Liên Ngao vẫn
coi cô ta như không khí.
“Hoắc Liên Ngao!” Đường Vũ Huyên gọi người đàn ông đang chuẩn bị mở cửa đi ra đó: “Em biết căn nhà có biển 1314 đó”.
Quả nhiên, Hoắc Liên Ngao liên dừng bước.
Đường Vũ Huyên biết cô ta nên giả vờ ngây thơ, không hay đến sự tồn tại của
căn nhà. Nhưng giây phút này, cô ta thực sự không thể nhịn nổi nữa. Khi
cô ta luôn là phía bị động trong mối quan hệ này, khi cô ta gọi mười
cuộc điện thoại hẹn anh, anh đều có thể từ chối cả mười, còn anh gọi một cuộc là cô ta phải ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, cô ta cần được xả
mọi tâm trạng bất mãn, đồng thời cũng muốn nói với anh: Cô ta vốn không
phải là một thiên kim tiểu thư được chiều hư, không hiểu chuyện gì.
“Vậy thì sao?” Anh không quay đầu, chỉ khẽ hỏi.
“Liên Ngao, em không những biết chuyện này, còn biết…” Hít sâu một hơi, cô ta đứng dậy khỏi giường, tiếp tục chủ đề ban nãy: “Em còn biết một cô gái
tên Văn Tú Thanh”.
“Để em đoán nhé, căn nhà đó có
liên quan tới Văn Tú Thanh, Hoắc Liên Ngao, anh nói có phải vậy không?
Đây là một câu chuyện giữa một cậu chủ giàu có và một cô gái nghèo rớt
mùng tơi. Cuối cùng, dưới tư tưởng môn đăng hộ đối, hai người bị ép buộc đủ thứ, người đàn ông giữ lại căn nhà đã lưu giữ những kỷ niệm ngọt
ngào cùng người ấy. Sau đó, người đàn ông và bố mình vì cô gái kia mà
trở thành hai người xa lạ, còn cô gái kia cứ cách một khoảng thời gian
lại gửi quà cho anh, ví dụ như một chuồn chuồn được làm thủ công.”
Trước kia, lần đầu tiên đến căn phòng này, Đường Vũ Huyên đã rất muốn lưu lại một món đồ nhỏ thuộc về mình để thể hiện mối quan hệ thân thiết.
Lần thứ ba tới, Đường Vũ Huyên đã để lại một thỏi son, sau đó là khuyên
tai. Nhưng những thứ cô ta cố tình để lại đều rơi hết vào thùng rác,
không thứ gì là ngoại lệ. Vì chuyện này, Hoắc Liên Ngao còn từng cảnh
cáo cô ta: “Anh ghét nhất nhìn thấy những thứ bát nháo trong nhà!”. Chủ
nhà đã mở lời nói vậy, Đường Vũ Huyên chỉ còn cách ngoan ngoãn đè nén
mong muốn nhỏ nhoi đó xuống.
Nhưng có một ngày, Đường Vũ Huyên lại phát hiện ra một món đồ chơi cô ta chưa thấy bao giờ. Đó
là một con chuồn chuồn được đan bằng cỏ, nét đan rất đẹp, nét chữ thanh
tú trên tấm thiệp màu tím hồng được đặt cùng con diều vừa nhìn đã biết
là nét chữ con gái, bên dưới còn đề tên: Văn Tú Thanh.
Về sau, Đường Vũ Huyên moi được tin từ đám người làm của Hoắc Liên Ngao,
cứ nửa năm Hoắc Liên Ngao lại nhận được một món quà nhỏ như thế.
Hoắc Liên Ngao là mẫu người không thích từ chối người khác. Rõ ràng anh
không bài xích những món quà này, từ đó cũng có thể suy đoán ra cô gái
tên Văn Tú Thanh rất đặc biệt với anh.
Dốc hết dũng khí nói xong một tràng, Đường Vũ Huyên cười ngốc nghếch: “Liên Ngao, anh bảo em đoán có đúng không?”.
“Anh khá tò mò ý nghĩa đằng sau những lời em vừa nói.” Hoắc Liên Ngao vẫn giữ nguyên ngữ khí lạnh nhạt.
Đường Vũ Huyên bỗng chốc á khẩu. Cô ta chẳng qua chỉ muốn dùng câu chữ nói
cho thỏa lòng mà thôi, sự ghen tỵ dành cho cô gái tên Văn Tú Thanh khiến cô ta gần như phát điên.
“Nhưng cho dù em mang theo
mục đích gì thì đối với anh, cũng không quan trọng. Quan trọng là những
lời em vừa nói khiến anh cảm thấy em rất không đáng yêu, hơn nữa là cực
kỳ không đáng yêu. Vì sự thiếu đáng yêu của em, một tháng tới đừng gọi
cho anh một cuộc nào”.
Đúng là một người đàn ông ngông cuồng.
“Hoắc Liên Ngao!” Đường Vũ Huyên giậm chân.
“Một tháng rưỡi!” Anh đứng bất động quay lưng về phía cô ta, cái bóng đó
truyền đi một thông điệp: Nếu còn nói thêm chữ nào sẽ tăng lên thành hai tháng!
Há hốc miệng nhưng không nói được một câu, cô ta cứ thế giương mắt nhìn anh mở cửa bỏ đi.
Trước đây có mấy lần Đường Vũ Huyên cũng ở lại nhà Hoắc Liên Ngao vì quá
muộn. Mấy lần đó anh đều dùng bữa sáng cùng cô ta. Nhưng lần này, người
làm lại nhắn lại lời anh: “Đầu bếp không được khỏe lắm”.
Khi rời khỏi nhà của Hoắc Liên Ngao, Đường Vũ Huyên thề sẽ điều tra rõ ràng về căn nhà “1314” và cô gái “Văn Tú Thanh” hay gửi quà cho anh Hoắc
Liên Ngao.
Rất nhanh, cô ta đã có kết quả, nhưng kết
quả nhận được lại hoàn toàn khác. Chủ nhân của căn nhà 1314 tên là Lâm
Chi Hoa, mẹ của Hoắc Liên Ngao. Căn nhà đó là nơi Lâm Chi Hoa từng ở khi sang New York học tập. Về sau, nó trở thành món quà đặc biệt bà dành
tặng cho con trai của mình. Theo lời của Hoắc Chính Khải, nó chứa rất
nhiều ký ức đáng quý về vợ.
Cũng tức là mọi suy luận
đều sai bét, Đường Vũ Huyên có chút bực bội. Ngay sau đó, cuộc điện
thoại từ trợ lý của Hoắc Liên Ngao càng khiến cô ta xóa bỏ mọi suy nghĩ
về Văn Tú Thanh.
Giản Liêu truyền đạt ngắn gọn qua
điện thoại: “Đường Vũ Huyên, nếu cô còn không từ bỏ trí tò mò của mình,
thì tiếp theo nếu cô gặp chuyện gì “ngoài ý muốn” đều không liên quan
tới tôi!”.
Đây là lời cảnh cáo biến tướng của anh:
Đường Vũ Huyên, nếu cô còn muốn điều tra chuyện về Văn Tú Thanh, hai
chúng ta sẽ chấm dứt từ đây.
Cho dù trong lòng chất
đầy căm hận, Đường Vũ Huyên cũng chỉ có thể đáp lại Giản Liêu rằng: “Anh nói lại với anh ấy, tôi hiểu rồi”.
Tiếp theo đó,
Đường Vũ Huyên ngoan ngoãn ngồi đếm ngày trôi qua, hy vọng tháng tư mau
tới. Giữa tháng tư là cô ta có thể gọi điện thoại cho Hoắc Liên Ngao.
Giữa tháng ba, Đường Vũ Huyên nhìn thấy bài báo “Bạn gái bên cạnh Hoắc Liên
Ngao lại thay đổi”. Cô ta nhìn thấy cô gái được mệnh danh là người xinh
đẹp nhất trong đội cổ vũ nước Mỹ cùng anh xuất hiện trên khán đài trận
bóng của đội bóng Boston Celtics, hai người có cử chỉ hết sức thân mật.
Xem xong bức hình đó, Đường Vũ Huyên chủ động gọi điện thoại cho ngôi sao
bóng rổ nghe nói vẫn luôn yêu thích mình. Hôm sau, bức ảnh cô ta và
người đó cùng đi xem phim cũng xuất hiện trên các tạp chí lá cải.
Cuối tháng ba, lần đầu tiên Giản Liêu được gặp bố của Hoắc Liên Ngao.
Hoắc Chính Khải mang tới một tin tức: Hàn Tông đã chết.