Sau này, khi nhớ lại, Khang Kiều mới hiểu, thật ra Nghê Hải
Đường là người cực kỳ thông minh. Bà thông minh ở chỗ, rất giỏi diễn vai một phụ nữ thô tục chỉ muốn leo cao, khiến hình tượng người phụ nữ vác
bụng bầu tới nhà họ Hoắc trong mắt đứa trẻ ấy trở thành kiểu người: “Bà
cũng chỉ có vậy mà thôi, loại như bà còn chưa đủ tư cách xách giày cho
mẹ tôi”.
Cô nhẹ nhàng, len lén, vụng trộm thở dài tới lần thứ N. Sau vô số lần được Nghê Hải Đường nhắc nhở, cô dường như trở nên căng thẳng, buông tay đứng bên cạnh bà. Nghê Hải Đường đang kiểm
tra trang phục của Hoắc Tiểu Phàn xem có vấn đề gì không. Thằng nhóc hôm nay mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay thắt nơ và một chiếc quần yếm, giống
hệt một tiểu hoàng tử.
Nhìn lại Nghê Hải Đường…
Mẹ cô ấy à, hôm nay đeo loại trang sức đắt tiền nhất, từ trên xuống dưới
giắt đầy vàng bạc đá quý, hơn nữa còn tô môi đỏ chót. Khang Kiều đoán sở dĩ Nghê Hải Đường làm vậy vì muốn biểu đạt với Hoắc Liên Ngao rằng: Cậu xem, những thứ này đều dùng tiền của nhà cậu để mua. Ông ấy chịu chi
tiền cho tôi, đủ để thấy trong lòng ông ấy, tôi vẫn có chút trọng lượng.
Lúc này, vị trí Khang Kiều đứng là cửa chính dẫn thẳng vào biệt thự chính
của nhà họ Hoắc, trên khoảnh sân nhỏ hình tròn có những chiếc ghế dài
màu trắng sữa và những chiếc ô che. Ba người họ đứng dưới ô, trước mặt
là con đường buộc phải qua khi đi cửa chính, cũng tức là không lâu nữa,
Hoắc Liên Ngao cũng sẽ ngang qua đây. Họ đã đứng đây một lúc rồi.
Ánh mắt trời tháng Sáu chói mắt dần nhạt hơn, chuyển thành màu vàng ruộm
rồi theo sự nồng đậm của sắc trời lại chuyển thành màu vàng trứng gà.
Ánh nắng màu vàng trứng gà nhuộm chiếc ô trắng sữa thành màu be, cánh cửa
sơn nhũ vàng từ từ mở ra, cả chiếc Rolls-Royce màu trắng cũng trở thành
màu be.
Một lúc sau, ô tô tắt máy, tiếng đóng cửa,
tiếng quản gia Diêu kích động và những tiếng bước chân dần trở nên rõ
nét khiến Khang Kiều chợt ngừng thở.
Bước chân sát
lại gần, tựa như chỉ gần trong gang tấc. Cũng không biết bị thứ gì kích
động, ánh mắt Khang Kiều len lén tìm kiếm những bước chân ấy. Cô chỉ
muốn nhìn một chút. Trong tưởng tượng của cô, một đứa trẻ có thể viết
được chữ “Tạm biệt Khang Kiều” đẹp đến vậy nhất định rất dịu dàng và
lịch thiệp.
Những năm nhà Đường hưng thịnh, sứ giả
Brunei tới thăm Trung Thổ đã mang đỗ quyên Khang Định về, vùng đất nở
đầy hoa Đỗ Quyên khiến đảo quốc nằm ở xích đạo này còn được gọi tên là
Tiểu Nam Quốc.
Giây phút đó, Khang Kiều như được xem
lại chuyện xưa qua một bộ phim. Những ngày hoàng hôn khi trước là thời
đại thuộc về bà ngoại, xưa cũ. Khang Kiều nhìn đến thất thần, quên cả
lời dặn của mẹ: “Phải cúi đầu, đừng có ngó Đông ngó Tây”.
Trong cuốn phim cũ ấy có chàng thiếu niên xa lạ, khuôn mặt đẹp như tranh,
chiếc áo xanh như bầu trời, chiếc quần kaki đi về phía cô.
Đó quả thật là một người đẹp, cụ thể đẹp thế nào Khang Kiều không hình
dung nổi, chỉ cảm thấy tràn đấy quyến rũ và ma mị như loại nước Coca
Cola đặt trong tiệm tạp hóa hồi nhỏ, khiến cô luôn thòm thèm, chỉ muốn
lén nhìn thêm cái nữa, rồi thêm cái thứ ba.
Mu bàn
tay đau nhói, bên tai nghe thấy tiếng mẹ vang lên: “Mất hết thể diện vì
mày rồi”, từ đó đoạn phim cũng bay đi, Khang Kiều cúi đầu, đặt tay cẩn
thận.
Nghê Hải Đường cầm tay Hoắc Tiểu Phàn dịch
chuyển vài bước sang bên trái. Ngẫm nghĩ rồi Khang Kiều cũng dịch theo,
sau đó cô nghe thấy mẹ nói bằng chất giọng của một người phụ nữ gia
đình: “Về rồi à, ngồi máy bay lâu như vậy nhất định là mệt rồi, về phòng tắm rửa nước nóng đi”.
Nói xong những lời đó, mẹ lại gọi một tiếng thân thiết: “Liên Ngao”.
Không có tiếng đáp lại.
Mẹ cũng không quan tâm, kéo Hoắc Tiểu Phàn lại gần chút nữa: “Liên Ngao, đây là em trai con, Tiểu Phàn, mau gọi anh đi”.
Trong vài phút ngắn ngủi ấy, chỉ có Nghê Hải Đường diễn màn kịch độc thoại.
Bầu không khí khô lạnh và ngượng ngập. Người chủ gia đình, người bố của
Hoắc Tiểu Phàn từ đầu tới cuối không nói một câu, mà chắc là đám người
làm cũng đã ôm miệng cười trộm rồi.
Giữa bầu không khí ấy, đứa bé vô tội nhất dưới sự thúc giục của mẹ, khẽ gọi một tiếng “Anh trai”.
Không ai đáp lại nó.
Khang Kiều âm thầm giơ tay đặt lên vai Hoắc Tiểu Phàn.
Quản gia Diêu nói một câu “Tiểu Phàn ngoan quá” để làm dịu bầu không khí,
đám người lại dịch chuyển bước chân, một chất giọng non nớt vang lên:
“Bố!”.
Đối với Hoắc Chính Khải, Hoắc Tiểu Phàn hoàn
toàn xa lạ. Xa lạ đến mức nào? Tới mức cần đến Khang Kiều cầm bức ảnh
của ông ta, an ủi thằng bé hết lần này tới lần khác: “Tiểu Phàn, em có
bố mà, ông ấy chính là bố em, chỉ có điều bố rất bận, bận kiếm tiền mua
đồ chơi cho Tiểu Phàn”.
Phải chăng vào khoảnh khắc
đó, người đàn ông đi ngang qua trước mặt và người trong ảnh chợt chồng
khớp lên nhau, sau đó tiếng “bố” tự nhiên bật ra khỏi đầu thằng bé.
Tiếng bố của Hoắc Tiểu Phàn khiến những bước chân đó một lần nữa dừng lại.
Khang Kiều ngẩng đầu lên, đập vào mắt trước nhất là khuôn mặt lạnh nhạt của
Hoắc Chính Khải, xuống dưới là khuôn mặt của Hoắc Liên Ngao, cũng hờ
hững. Anh đang nhìn Hoắc Tiểu Phàn.
Khóe miệng Hoắc
Liên Ngao hơi nhếch lên. Anh đi vài bước tới trước mặt thằng bé, hơi cúi người, giọng nói trong vắt: “Muốn biết anh chuẩn bị quà gì cho em
không?”.
“Muốn.” Hoắc Tiểu Phàn thật thà.
Bấy giờ Khang Kiều mới phát hiện ra đám người làm đứng sau quản gia đều
xách va li, phải tới hơn chục chiếc. Hoắc Liên Ngao lấy vài chiếc hộp
được bọc đẹp đẽ ra khỏi va li.
Những chiếc hộp đó lần lượt được đưa cho Hoắc Tiểu Phàn, Nghê Hải Đường, cuối cùng là Khang
Kiều. Anh đứng trước mặt cô, thậm chí còn cao hơn cô nửa cái đầu. Quản
gia Diêu nói với Khang kiều rằng Hoắc Liên Ngao là tuyển thủ bơi lội của trường, có lẽ vì vậy mà một cậu bé mười hai tuổi trông chẳng khác gì
mười lăm tuổi.
“Tôi đoán, cô chính là Khang Kiều.” Hoắc Liên Ngao nhìn cô, miệng hơi cười.
Khang Kiều gật đầu, rồi khẽ đáp: “Đúng vậy”.
Hoắc Liên Ngao đặt chiếc hộp màu đỏ vào tay Khang Kiều, nói một cách người
lớn: “Bộ sưu tập thiếu nữ cuối năm ngoái của LV, tôi nghĩ có lẽ nó rất
hợp với cô, có điều tôi không biết đã chọn đúng màu hay chưa”.
Lúc đó, Khang Kiều không hiểu, vì sao một người bài xích họ như vậy lại đặc biệt chọn quà cho họ. Về sau cô mới biết đó là chiêu ngoài mặt mà Hoắc
Liên Ngao quen dùng. Sở dĩ Hoắc Liên Ngao được người làm ủng hộ và yêu
mến phần nhiều vì anh biết mua chuộc lòng dân. Lần nào trở về anh cũng
tặng quà từ trên xuống dưới, từ quản gia cho tới bảo vệ, một chiếc khăn
hàng hiệu, một lọ nước hoa, khi anh đưa họ đều nói giống như anh tặng
vậy, thật ra những món quà đó đều do người quản lý hằng ngày của Hoắc
Liên Ngao lựa chọn.
Chiếc hộp đẹp đẽ đặt trên tay
Khang Kiều hơi nóng. Giây phút đó Khang Kiều cảm thấy áy náy vô cùng.
Trước kia cô không chỉ một lần tưởng tượng Hoắc Liên Ngao là đứa trẻ ác
độc hay cậy thế ức hiếp người, cô thậm chí còn định hại chết cá của anh.
Đi theo sau Nghê Hải Đường, Khang Kiều trở về nơi họ sống. Rõ ràng tâm
trạng Nghê Hải Đường cực tệ, dọc đường về đã đá bay đôi giày cao gót,
ném những thứ Hoắc Liên Ngao tặng vào thùng rác. Hoắc Liên Ngao tặng cho bà một cuốn sách tiếng Anh phiên bản giới hạn.
Chẳng trách bà lại bực bội. Mặc dù Nghê Hải Đường biết nói tiếng Anh cơ bản
nhưng cũng chỉ hạn chế được ở một số phương diện. Nghê Hải Đường không
đọc được chữ tiếng Anh, hơn nữa, tác giả của cuốn sách đó là Audrey
Hepburn, một người phụ nữ được cả thế giới công nhận là có tâm hồn đẹp.
Hoắc Tiểu Phàn đang chơi siêu nhân mà Hoắc Liên Ngao tặng nó. Khang Kiều
đứng ngây người bên cạnh. Nghê Hải Đường đi chân trần, đi qua đi lại
trên tấm thảm chẳng biết đã bao nhiêu lần. Cuối cùng bà dừng lại trước
thùng rác, nhặt cuốn sách kia lên.
Bà cẩn thận đặt
cuốn sách ở nơi dễ nhìn nhất rồi tới trước mặt Khang Kiều, nhìn cô chòng chọc: “Khang Kiều, có phải con có thiện cảm với Hoắc Liên Ngao không?”.
Khang Kiều sững người, lắp bắp trả lời: “Anh ấy từng nói với con… làm phiền
trong điện thoại, hơn nữa… hơn nữa trong phòng anh ấy…”.
Khi thấy đầu mày Nghê Hải Đường nhíu mỗi lúc một chặt, Khang Kiều dường như ý thức được điều gì: “Mẹ… không phải như mẹ nghĩ đâu. Con cảm thấy anh
ấy lịch sự, không phải người xấu, chỉ vậy mà thôi”.
Quả thật chỉ có vậy, Brunei là xứ nhiệt đới, có một đặc điểm là cả nam và
nữ đều trưởng thành khá sớm, mười mấy tuổi đã yêu chẳng phải chuyện gì
mới mẻ, Khang Kiều dĩ nhiên hiểu.
Cũng có những chàng trai thể hiện tình cảm với Khang Kiều nhưng cô thường chẳng mấy hứng
thú với chuyện ấy. Cô luôn cảm thấy vị trí đó trong trái tim quanh năm
đọng tuyết, trời có xanh cỡ nào, hoa có rực rỡ cách mấy cũng không liên
quan tới cô.
“Hơn nữa…” Khang Kiều nói có chút xấu hổ: “Hơn nữa, anh ấy là anh trai của Tiểu Phàn”.
Cho dù Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao không có quan hệ huyết thống, nhưng
giữa họ ngăn cách một Hoắc Tiểu Phàn vừa có huyết thống với cô, vừa có
huyết thống với anh.
Sự tồn tại của nó như một nút thắt tình thân, trói buộc luân thường đạo lý.
Nghê Hải Đường cúi xuống nhìn cô, nhìn kỹ mấy giây rồi gật đầu, nói bằng ngữ điệu rất chậm và nặng nề: “Khang Kiều, mẹ muốn con nhớ những lời mẹ nói bây giờ. Hãy giữ khoảng cách với Hoắc Liên Ngao, cách được bao xa thì
tốt bấy nhiêu, cho dù vô tình đụng mặt cũng nhớ phải đi đường vòng”.
Ơ… Dù không hiểu gì, Khang Kiều vẫn gật đầu, hơn nữa còn ghi nhớ rất kỹ trong lòng: Phải giữ khoảng cách với Hoắc Liên Ngao.
Mùa hè năm nay, căn nhà âm khí nặng nề như một tòa thành bỏ trống vì sự
xuất hiện của Hoắc Liên Ngao mà có thêm vài phần sinh khí.
Ngày nào cũng có chục chiếc xe hạng sang theo cánh cửa sơn nhũ đi vào. Đó là xe đưa đón bạn bè của Hoắc Liên Ngao. Thi thoảng cũng có xe mang biểu
tượng của Hoàng thất tới, đón Hoắc Liên Ngao vào Hoàng cung.
Nghe nói, từ năm Hoắc Liên Ngao bảy tuổi, Sudan của Brunei đã đề nghị liên
hôn với Hoắc Chính Khải. Nhà họ Hoắc không chỉ là gia đình nộp thuế
nhiều nhất cho Brunei, bà ngoại của Hoắc Liên Ngao còn là một nhà nghệ
thuật có quan hệ với rất nhiều người nổi tiếng, còn ông ngoại thì là một chuyên gia nghiên cứu quan hệ quốc tế có tiếng nói rất có sức ảnh
hưởng. Khi đó, Hoắc Chính Khải lấy cớ là Hoắc Liên Ngao còn nhỏ để khéo
léo chối từ, bây giờ, rất nhiều dấu hiệu đã chứng minh, đối phương không hề từ bỏ.
Từ nơi Khang Kiều ở thường nghe thấy những tiếng ầm ầm phát ra từ đoàn tàu trong công viên mạo hiểm, còn cả tiếng
hét thời kỳ vỡ giọng của cậu thiếu niên, cũng có tiếng hét của con gái
và những tiếng reo hò từ sân tennis vọng ra.
Có lần,
Khang Kiều từ xa nhìn thấy Hoắc Liên Ngao đã chọn cách đi đường vòng.
Khi quả thật không còn đường để đi, Khang Kiều sẽ trốn vào một góc không bị chú ý, đợi Hoắc Liên Ngao và đám bạn bè của anh đi ngang qua.
May mắn là Hoắc Liên Ngao không như những người làm khinh thường họ, không
hay tới chỗ họ kiếm chuyện. Nghê Hải Đường sau gần một tuần quan sát
cuối cùng cũng yên tâm, trở lại cuộc sống bình thường, cuối tuần tham
gia tiệc tùng, từ thứ hai tới thứ sáu đi đánh bài, cuộc sống của họ
không vì sự trở lại của Hoắc Liên Ngao mà thay đổi.
Có một ngày, Khang Kiều đi học bổ túc về nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn đang
dỏng tai nghe trộm. Biểu cảm của nó rất chăm chú, dường như những tiếng
ầm ầm ngang qua trên đỉnh đầu, tiếng những cô bé cậu bé cười nói vui vẻ
kia là điệu nhạc động lòng người nhất.
Hoắc Chính
Khải coi Hoắc Tiểu Phàn là vết nhơ trong cuộc đời ông ta, dĩ nhiên tránh còn chẳng kịp. Nghê Hải Đường dần dần say đắm trong mối quan hệ của
mình. Sự chăm sóc của bảo mẫu với Hoắc Tiểu Phàn cũng chẳng mấy nhiệt
thành, còn Khang Kiều thì không có quá nhiều thời gian bên nó.
Thằng bé mới từng ấy tuổi nhưng nhiều lúc trông rất cô đơn.
Giữa tháng Bảy, người đàn ông răng trắng môi hồng đứng bên tay trái Sudan
trên màn hình ti vi được mọi người chú ý. Men theo ký ức, mọi người mới
sửng sốt. Cậu chủ Liên Ngao của nhà họ Hoắc giờ đã là một chàng trai anh tuấn khôi ngô. Qua màn hình, mọi người quan sát anh làm phiên dịch viên cho Sudan, dùng thứ tiếng Tây Ban Nha thành thạo để phỏng vấn Hoàng
thất Tây Ban Nha, truyền đạt lời thăm hỏi nhiệt thành của người dân
Brunei.
Biểu cảm của Hoắc Liên Ngao khiến Nghê Hải
Đường mặt mày xám xịt. Bà thậm chí không thèm nhìn con mình một cái.
Hoắc Tiểu Phàn học cái gì cũng chậm, học hôm nay mai đã trả thầy.
Tháng Bảy này, Hoắc Liên Ngao trở thành ngôi sao lấp lánh trong mắt mọi
người. Khi họ đang say sưa kể về cậu chủ Liên Ngao nhà họ Hoắc thì Khang Kiều đếm ngày ngày tháng tháng, chỉ mong cuối tháng Tám mau tới, đó là
thời gian Hoắc Liên Ngao về Mỹ học.
Tới lúc đó, tiếng tàu điện sẽ ngừng lặng. Tới lcus đó, Nghê Hải Đường sẽ lại tươi tỉnh,
cũng không ngày ngày chạy ra ngoài. Như thế, Hoắc Tiểu Phàn sẽ không quá lẻ loi.
Tuần cuối cùng của tháng Bảy, Khang Kiều gặp Hoắc Liên Ngao lần thứ hai, cách nhau một giá sách, không còn chỗ trốn…