Đứng dưới tán ô, những lời quản gia Diêu dạy cô lại biến mất sạch theo từng bước chân Hoắc Liên Ngao tiến lại gần.
Buổi sáng tháng năm còn trôi nổi tia nắng ban mai. Nhờ lớp nước bể bơi, ánh
sáng càng thêm sáng rực, những quầng sáng đó như chạy cả vào đáy mắt
Hoắc Liên Ngao.
Sáng hôm nay, Khang Kiều phát hiện
con ngươi của Hoắc Liên Ngao không mang màu đen tuyền điển hình của
người châu Á mà mang một kiểu đen khác, rất trong, rất sáng, còn ánh lên sắc xanh nhàn nhạt, phải ở một điều kiện nhất định và nhìn thật kỹ mới
nhận ra.
Giống như lần đầu gặp mặt, qua giá sách, nó thuần khiết như đá mắt mèo.
Về sau, Khang Kiều mới biết họ ngoại của Hoắc Liên Ngao tới từ Bolivia.
Người Bolivia có đôi mắt mang màu đẹp nhất thế giới, lời khen ngợi thành thủy tinh cũng một phần nhờ màu mắt của người dân ở đây.
Xung quanh cực kỳ yên ắng, Khang Kiều như rơi vào ma trận.
Câu hỏi: “Sao cô lại ở đây” đã giải thoát cô. Khuôn mặt Hoắc Liên Ngao gần
trong gang tấc, khuôn mặt đó viết đầy những bất mãn khi bị quấy rầy.
Theo lời dạy của quản gia Diêu, cô phải đưa nước cam để trên bàn cho Hoắc
Liên Ngao. Nhưng trong một khoảnh khắc cô ngẩn người, anh đã vượt qua
cô, ngồi lên ghế, tiện tay cầm cốc nước bên cạnh lên.
Cơ hội cống hiến cứ thế vuột mất.
Chiếc cốc trống không được để lại lên bàn. Hoắc Liên Ngao quay mặt về phía
Khang Kiều, ngẩng đầu lên: “Vì sao lần nào nói chuyện với cô tôi cũng
phải nói tới lần thứ hai?”.
Lòng bàn tay Khang Kiều đổ đầy mồ hôi.
“Tại sao cô lại ở đây? Ai cho phép cô tới đây?” Hoắc Liên Ngao vừa nói vừa chỉnh lại tai nghe.
Thêm một lần Khang Kiều cảm thấy câu Nghê Hải Đường hình dung về mình là cực chuẩn: “Khang Kiều, con lúc nào cũng ngốc hết thuốc chữa!”. Cô gần như
đã quên sạch những cách lấy lòng mà quản gia Diêu dạy bảo.
Cúi đầu xuống, cô lẩm bẩm: “Chuyện của mẹ tôi, cảm ơn anh”.
Sợ anh không tin, Khang Kiều nói lại lần nữa: “Hoắc Liên Ngao, tôi vô cùng cảm kích về chuyện của mẹ tôi, thật đấy”.
Giống như quản gia Diêu hình dung, lúc này tâm trạng của Hoắc Liên Ngao rõ
ràng không tệ. Anh khẽ “ừm” một tiếng rồi nhét tai nghe vào trong lỗ
tai, gác chân lên ghế, thoải mái nằm dài ra.
Lúc này, Khang Kiều lại phát hiện đôi chân của Hoắc Liên Ngao rất dài, vừa dài vừa đều tăm tắp.
Khoảng mười phút trôi qua, Khang Kiều còn đang đứng dưới tán ô. Cô định đi
nhưng sợ Hoắc Liên Ngao cảm thấy mình không lịch sự, không có thành ý.
Cô nghĩ cô nên quy củ nói với anh một câu tạm biệt.
Mặt khác, trong lòng Khang Kiều cũng tồn tại một chút tâm tư, cô muốn quan
sát Hoắc Liên Ngao xem có thật là anh không giữ chuyện của Nghê Hải
Đường trong lòng hay không.
Ai cũng biết Hoắc Liên
Ngao thương mẹ mình thế nào, hơn nữa liên tục vào ngày, tiềm thức của
Khang Kiều luôn cảm giác chuyện này không trôi qua dễ dàng như vậy.
Không dám thở quá to, cô đứng bên cạnh Hoắc Liên Ngao chờ đợi, đồng thời len lút quan sát anh đang nhắm mắt nghe nhạc.
Khang Kiều biết, có rất nhiều nữ sinh trong trường cô, mà thậm chí là có rất
nhiều cô gái ở thành phố này mê mệt Hoắc Liên Ngao. Nhìn kỹ thì Khang
Kiều cũng hơi hiểu được tại sao lại lắm người say đắm anh như vậy.
Khuôn mặt Hoắc Liên Ngao đẹp không tỳ vết, mỗi một bộ phận đều như được gọt giũa qua vậy.
Thêm một lần nữa cô bị câu hỏi “Sao cô vẫn còn đứng đây” kéo trở về hiện
thực. Khuôn mặt kia quả thực dễ khiến người ta thất thần.
“Tôi…” Khang Kiều lẩm bẩm.
“Đi!” Lúc này, biểu cảm của Hoắc Liên Ngao đã khó chịu hơn nửa tiếng trước, “Cô làm ảnh hưởng tới việc nghe nhạc của tôi”.
Nhưng cũng chính vì cảm xúc của anh mà cõi lòng Khang Kiều nhẹ nhõm đi nhiều, Hoắc Liên Ngao vẫn như xưa, không có điểm nào kỳ lạ.
Cô nói: “Tạm biệt, tôi đi ngay đây, tôi bảo đảm sau này sẽ không còn chuyện tương tự xảy ra”, rồi rảo bước rời khỏi hồ bơi.
Cùng với bước chân thoăn thoắt, trái tim Khang Kiều càng lúc càng thoải mái, nhẹ nhàng tới nỗi cô còn ngâm nga một điệu nhạc chúc mừng hòn đá tảng
trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Hoắc Liên Ngao sáng nay đã thật sự cho cô cảm giác anh không còn bận tâm tới chuyện kia nữa.
Có điều, Khang Kiều không hề nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng đang quan sát cô từ phía sau từ khi cô quay lưng đi.
Tháng sáu tới, đã một tuần trôi qua kể từ chuyện Nghê Hải Đường gây họa.
Dường như mọi người đều coi chuyện đó là một lần điên cuồng sau cơn say
của một con ma men. Cùng vòng xoay thời gian dịch chuyển, Nghê Hải Đường cũng lơ là cảnh giác, khôi phục lại những hoạt động xã giao khi trước.
Còn Hoắc Chính Khải, bà không nhắc tới dù chỉ một lần.
Ngày đầu tiên của tháng sáu, lần lượt có những chiếc xe hạng sang lái vào
nhà họ Hoắc. Đó là bạn bè của Hoắc Liên Ngao tới tìm anh đi chơi, nhà họ Hoắc cũng vì sự xuất hiện của họ mà trở nên náo nhiệt.
Khang Kiều bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ của mình.
Sau kỳ thi này…
Kevin sẽ tới thăm cô. Khang Kiều thường cố ý để bản thân quên đi chuyện này,
bởi vì cô cảm thấy mỗi lần nghĩ tới nó lòng sẽ hoang mang vô cùng. Ngược lại, Nghê Hải Đường thì chuẩn bị rất cẩn thận cho chuyến thăm của
Kevin: Hôm đó ra sân bay Khang Kiều sẽ mặc gì, Kevin sẽ ở khách sạn nào, ăn ở nhà hàng nào… Bà thậm chí còn nhờ người mang quà cho mẹ của Kevin
từ cách đó mấy tháng.
Buổi trưa thứ tư, Khang Kiều ăn bữa cơm Nghê Hải Đường chuẩn bị xong vẫn trở về ký túc xá nghỉ ngơi như mọi lần. Cô gái tóc ngắn tới gõ cửa phòng cô trông hơi quen.
Cô gái tóc ngắn nói với Khang Kiều cô ấy ở ký túc xá bên cạnh, vì điều hòa ở đó hỏng nên cô ấy muốn tới đây hưởng chút mát mẻ.
Khang Kiều mở cửa cho cô ấy vào.
Cô gái đưa nước cho Khang Kiều uống, Khang Kiều đón lấy.
“Mùi vị của nó rất tuyệt.” Chỉ tay vào lon nước, cô gái nở một nụ cười ngọt ngào.
Dưới sự quan sát chăm chú của cô ấy, Khang Kiều đành bật nắp lon, uống vài ngụm mang tính tượng trưng.
Cô gái tóc ngắn đi trước cô, đi sau vài bước, Khang Kiều cảm thấy bước
chân hụt hẫng, sau vài bước nữa thì đầu óc chao đảo. Khang Kiều vô thức
muốn giữ lấy cô gái trước mặt mình nhưng vồ hụt. Chỉ thấy cô ta quay
người lại, cười một nụ cười không mấy tốt đẹp.
Trước mắt tối sầm lại…
Trước khi mất đi tri giác, Khang Kiều nghe được tiếng rầm của đầu mình đập mạnh vào tường.
Mí mắt như bị dính keo, dù Khang Kiều có cố dùng sức mở ra thì nó vẫn nhắm tịt, ngược lại khứu giác lại cực kỳ nhạy bén. Xung quanh tỏa ra thứ mùi ẩm mốc của một căn phòng đã lâu năm không được tu sửa, trộn lẫn với
những tiếng sột soạt.
Đầu óc càng lúc càng tỉnh táo hơn, cô dùng sức.
Cuối cùng, Khang Kiều cũng mở được mắt ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là bức tường đã ố vàng và nền nhà loang lổ vì cũ
nát. Sau đó, Khang Kiều phát hiện ra một chuyện, tay chân cô đã bị trói
chặt, người cô bị băng dính cố định trên một chiếc ghế.
Âm thanh sột soạt vẫn còn nguyên, tới từ sau lưng Khang Kiều. Cô quay đầu lại…
Có một chiếc đệm cũ nát như căn phòng được đặt sát tường, có một người
đang ngồi trên đệm, sau khi nhìn kỹ vài cái Khang Kiều cảm thấy người đó trông rất giống Hoắc Liên Ngao.
Nhắm mắt lại, Khang
Kiều cố gắng để bản thân tập trung tinh thần một chút. Khi cô mở mắt ra
lần nữa, người kia đã không còn giống Hoắc Liên Ngao mà chính là Hoắc
Liên Ngao.
Tay chân anh cũng bị trói như cô, miệng bị dán băng dính đen. Anh dựa đầu vào tường, nhắm nghiền hai mắt, biểu cảm bình yên, trông giống như đang ngủ.
Một giây sau,
Khang Kiều phát hiện Hoắc Liên Ngao không phải đang ngủ, tiếng sột soạt
cô nghe thấy ban nãy chính là tiếng anh cố gắng thoát khỏi băng keo.
Há hốc miệng, Khang Kiều muốn gọi anh nhưng bỗng phát hiện cổ họng như bị lửa thiêu đốt, một âm cũng không bật ra được.
Sau khi bình tĩnh lại, Khang Kiều đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Thứ nước cô gái tóc ngắn kia đưa cô nhất định có vấn đề, hơn nữa tình
hình hiện tại có lẽ liên quan tới vụ tập kích Hoắc Chính Khải cách đây
không lâu ở Canada, ý đồ đưa Hoắc Liên Ngao tới đây rất dễ đoán, chỉ
không hiểu vì sao còn kéo cả cô vào.
Nơi họ đang ở có lẽ là một nhà khách bị bỏ hoang, một chiếc giường, một chiếc ghế, một
chiếc ti vi cũ, một cánh cửa đóng kín mít, và một ô cửa sổ trông hơi kỳ
dị, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Cảm giác thiêu đốt nơi cổ họng dần dần dịu đi, cuối cùng Khang Kiều cũng bật lên được tiếng “Hoắc Liên Ngao”.
Đôi mắt nãy giờ nhắm chặt mở ra, hai người cách nhau khoảng sáu, bảy bước
chân, biểu cảm trên mặt Hoắc Liên Ngao vẫn không có vẻ gì là hoang mang
sợ sệt.
Bây giờ miệng anh bị dính chặt, cô không thể có được thông tin gì từ phía anh.
Từ ánh sáng hắt vào phòng có thể phán đoán tầm này đã xế chiều, xung quanh không có tiếng xe cộ qua lại thì đây rõ ràng là một khu ngoại ô cách xa thành phố.
May mắn là chiếc ghế cố định người Khang
Kiều có thể hoạt động. Dưới sự giúp sức của mũi chân, Khang Kiều dịch
chuyển từng chút một về phía anh.
Nhiệt độ trong căn
phòng không có cửa thông gió rất cao, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu
chảy xuống trán, Khang Kiều khó khăn dịch ghế, mồ hôi thấm ướt quần áo
cô.
Trong lúc cô làm những việc ấy, Hoắc Liên Ngao từ đầu tới cuối không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt hờ hững.
Cuối cùng, Khang Kiều cũng thành công dịch được chiếc ghế tới khoảng cách
rất gần Hoắc Liên Ngao, ánh sáng trong phòng lại tối thêm một chút,
không lâu sau thì màn đêm buông xuống.
Khang Kiều
không dám trể nãi chút nào. Hoắc Liên Ngao ngồi trên giường, cố định
chiếc ghế của cô chặt vào mép giường, cố gắng đổ người về phía trước.
Nhưng cũng chỉ tới một mức nhất định, cô không thể tiến thêm phân nào.
“Hoắc Liên Ngao, anh qua đây.” Khang Kiều hạ giọng nói.
Hoắc Liên Ngao ngồi im.
“Tôi tháo băng keo xuống cho anh, sau đó chúng ta cùng nghĩ cách rời khỏi đây.” Khang Kiều nói thêm.
Vẫn không tỏ thái độ gì. Rõ rầng là cậu chủ Liên Ngao nhà họ Hoắc không thể nào nghe theo sự sắp xếp của đứa con gái người đàn bà anh khinh thường.
“Bị băng keo dính vào miệng không khó chịu sao? Băng keo đó nhất định là
rất bẩn, hơn nữa tôi đoán anh chiếc giường anh ngồi còn đầy vi khuẩn
nữa.” Khang Kiều nhớ lại một chuyện quản gia Diêu từng nói với cô: Hoắc
Liên Ngao ưa sạch sẽ.
Quả nhiên, sau giây phút nhíu mày, Hoắc Liên Ngao dựa người về phía Khang Kiều, càng lúc càng gần hơn.
Những lời tiếp theo, Khang Kiều hơi khó nói ra. Cô cụp mắt xuống, nói bằng
giọng cực trầm: “Hoắc Liên Ngao, tôi phải dùng răng xé băng keo ra”.
Hoắc Liên Ngao không trả lời. Không, cho dù không đồng ý anh cũng không trả lời được vì miệng bị bịt chặt.
“Tôi coi như anh đã đồng ý.” Giọng Khang Kiều càng thấp hơn nữa.
Giường cao hơn ghế một chút, anh cúi đầu, cô chỉ cần ngẩng lên là răng chạm tới chiếc băng keo trên miệng anh.
Một giây, hai giây, ba giây, tập trung tinh thần, cô ngẩng đầu.
Nếu lúc này có ai nhìn từ xa, nhất định sẽ tưởng rằng người con trai ngồi
trên giường và người con gái ngồi trên ghế đang hôn nhau. Hai trái tim
thân mật dựa sát, anh tiến lên còn cô ngửa ra sau, rồi lại tới cô tiến
lên, anh ngửa ra sau.
Càng thêm nhiều mồ hôi trên trán Khang Kiều nhỏ xuống, băng keo dính rất chặt, như vậy càng khiến Khang Kiều không thể không…
Điều chỉnh một vị trí tốt hơn, đầu mũi cọ qua mũi anh. Cô nghiêng mặt, nhe
răng, hàm răng đang tìm kiếm đầu dính của băng keo một cách khó khăn.
Cách một lớp băng keo, môi cô và môi anh vô số lần không cần thận đã
đụng chạm, mồ hôi túa ra như tắm trên trán cả hai.
Cuối cùng, cô cũng thành công.
Anh thở dốc, Khang Kiều mệt mỏi dựa đầu lên vai Hoắc Liên Ngao, hổn hển.
Giọng nói lạnh lùng từ bên tai trái vang lên: “Cô còn định duy trì tư thế này bao lâu nữa?”.
Lúc này đây, Khang Kiều mới phát hiện ra trông cô và anh cực kỳ mờ ám. Cô
rời khỏi bả vai Hoắc Liên Ngao, cúi đầu không dám ngẩng lên, muốn nói
vài câu lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sau lưng, bỗng có âm thanh vang lên khiến trái tim Khang Kiều run rẩy, cô quay đầu lại.
Cánh cửa cũ nát bật mở, có một người đàn ông trẻ kiểu mẫu cao gầy của người Nam Á bước từng bước lên sàn, tấm gỗ kêu cót két.
Khang Kiều nhìn về phía Hoắc Liên Ngao, còn anh thì tập trung chú ý tới người vừa đến.
Người đàn ông cao gầy lẳng lặng cầm kéo cắt chiếc băng dính cố định Khang
Kiều và ghế ra. Sau đó theo chỉ thị của hắn, Khang Kiều và Hoắc Liên
Ngao ngồi sóng đôi trên giường.
“Mục đích là gì?”
Hoắc Liên Ngao lên tiếng. Ngữ khí của cậu thiếu niên mười lăm tuổi không hề nghe ra sự hoảng loạn, bình thản giống như tiếng hỏi han của những
người quen.
Câu hỏi của anh không được trả lời, Hoắc Liên Ngao lại lần lượt hỏi thêm bằng tiếng Trung và tiếng Anh.
Ánh mắt người đàn ông thăm dò biểu cảm của Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao rồi hắn cười, để lộ hàm răng trắng ởn: “Đừng gấp, chúng mày sẽ biết ngay
thôi”.
Là tiếng Mã Lai của người Brunei.
Nói xong, hắn thẳng thừng ngồi xuống ghế, nói “Một, hai, ba” với họ bằng khẩu hình miệng.
Sau khi nói tới ba, trong phòng vang lên tiếng người thử micro.
Phía Tây Bắc của phòng có một cửa sổ, cửa sổ đó không có khung, chỉ có một
tấm thủy tinh tối màu hình vuông dài được đóng lên. Nhìn kỹ lên tấm thủy tinh có thể phát hiện ra có không ít lỗ nhỏ, âm thanh từ đó truyền vào.
Tới lúc này Khang Kiều mới biết nhất định có người luôn quan sát căn phòng từ đằng sau tấm thủy tinh kia.
Tiếng thử micro vẫn đang vang vọng, có tiếng kéo dài đinh tai, vòng quanh trên trần nhà.
Khang Kiều rất sợ âm thanh ấy, nó luôn khiến cô nhớ tới tiếng sấm chớp đêm
bão táp trước khi bà ngoại ra đi, kiểu gì cũng mang theo thứ gì đó.
Âm thanh cuối cùng ghê rợn như muốn xé toang mặt đất.
Khang Kiều nghiêng đầu theo bản năng, trốn vào lòng Hoắc Liên Ngao, nhắm nghiền mắt lại.
Rất lâu sau, micro kết thúc tiếng vọng dài dằng dặc. Một giọng nói phát ra, qua máy biến giọng không nghe ra là nam hay nữ, già hay trẻ. Người đó
nói: “Đừng sợ, chúng tao chỉ muốn cống hiến chút tin giải trí của giới
thượng lưu cho đám báo lá cải thôi. Ví dụ như việc con gái riêng tình
nhân của Hoắc Chính Khải và con trai ruột của ông ta có quan hệ bí mật”.