Phòng bệnh được trang trí rất tao nhã, chân phải của cô đang
được bó bột, từ chiếc đồng hồ điện tử có thể phán đoán, Khang Kiều đã
ngủ bốn mươi mấy tiếng rồi.
Khang Kiều dựa lưng vào
giường, Hoắc Liên Ngao khoanh tay đứng trước giường, điệu bộ không muốn ở đây thêm một phút nào nữa. Anh nói thẳng vào chủ đề chính:
“Không có chuyện hoạn nạn gặp chân tình. Tôi vẫn là tôi, còn cô vẫn đứa con
gái của người đàn bà mà tôi căm ghét.” Ngừng một lát, anh nhấn mạnh
thêm: “Nhưng chuyện gì ra chuyện ấy, tôi thừa nhận lần này việc làm của
tôi hơi quá đáng. Nhưng cô phải hiểu cho tôi, hành động của mẹ cô tối
hôm đó quả thực đã khiến tôi bùng nổ, tôi cũng sẽ không xin lỗi vì vết
thương ở chân cô”.
Khang Kiều yên lặng chờ đợi.
Hoắc Liên Ngao đánh mắt nhìn chỗ bó bột trên chân trái cô, rồi nhanh chóng
quay lại nhìn cô, hờ hững nói: “Nhưng có những chuyện tôi nghĩ tôi có
thể đính chính. Ví dụ như tôi có thể gọi điện cho Kevin, bảo cậu ta quên chuyện bức ảnh đi”.
Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao ngừng lại, dường như đang chờ đợi phản ứng của cô, nhưng Khang Kiều chỉ tiếp tục mím môi.
Anh hơi nhíu mày, thái độ như muốn cho cô thấy cô rất không biết điều:
“Đừng lo lắng rằng những bức ảnh đó sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng
Kevin rồi ảnh hưởng tới tương lai của hai người. Tôi sẽ đắp nặn cô thành hình tượng một thủy thủ mặt trăng trong nghịch cảnh vẫn cắn răng lạc
quan đối mặt với cuộc sống, lương thiện tốt bụng”.
Anh rướn môi, nụ cười như có như không mang theo chút khích bác nhạt nhòa: “Nghe nói, đám con trai đều thích hình tượng đó”.
Ngữ khí của Hoắc Liên Ngao lúc này tỏ ra không đồng ý bao nhiêu thì chuyện xảy ra sau đó lại nực cười và trào phúng bấy nhiêu.
Một ngày nào đó về sau, khi thật sự có một nữ chiến binh lương thiện, luôn
cắn răng lạc quan đối mặt với cuộc sống dù ở trong nghịch cảnh xuất hiện bên cạnh Hoắc Liên Ngao, anh lại ngày nhớ đêm mong người ta.
Một Hoắc Liên Ngao như vậy khiến Khang Kiều rất muốn cầm loa bắc lên tai
anh mà hét: Hoắc Liên Ngao, anh cũng chỉ là một người bình thường mà
thôi, hơn nữa còn tầm thường hơn ai hết.
Khang Kiều mặc kệ những lời anh nói.
“Cần tôi gọi điện thoại cho Kevin không? Tôi bảo đảm sau này Kevin sẽ chỉ
càng thích cô thêm, hơn nữa nếu biết được câu chuyện phía sau, Kevin sẽ
còn dương dương tự đắc về mắt nhìn của mình, khẩu vị của mình. Gã đó
trong mắt tôi đích thị là một tên biến thái.”
Sau này giả sử có một ngày, lại xuất hiện những bức ảnh như thế, cái thằng lúc
nào cũng mắc chứng bệnh sạch sẽ về mặt tinh thần nghiêm trọng còn tiếp
tục lựa chọn rời xa cô không?
“Cô một lần không làm
đầu gỗ là sẽ khó chịu à?” Hoắc Liên Ngao nghiêng người đổ về phía Khang
Kiều như đang quan sát cô: “Hay là, thật ra bây giờ cô đang mừng rơn
trong lòng nhưng vì sự ngượng ngập thiếu nữ mà không dám thừa nhận? Ok,
tôi sẽ coi sự im lặng của cô là ngầm chấp nhận”.
Nói
xong, Hoắc Liên Ngao quay người đi. Từ động tác của anh có thể đoán anh
đang rút di động gọi điện thoại. Miệng anh vẫn chưa chịu nghỉ: “Tôi đã
xem bức ảnh cô gửi cho Kevin, mặt trát toàn phấn là phấn, trông ngốc
kinh lên được. Thế nên đừng có nói với tôi cô không có ý gì với thằng
đó”.
“Hoắc Liên Ngao, đừng gọi!”
Câu nói của Khang Kiều khiến Hoắc Liên Ngao quay đầu lại, biểu cảm viết đầy hai chữ nghi hoặc. Lát sau, anh nhướng mày: “Đừng ngại, tôi bảo đảm sau này không bao giờ mang chuyện này ra trêu chọc cô”.
Nói xong, Hoắc Liên Ngao lại cúi đầu xuống, tiếp tục việc vừa nãy.
Khang Kiều cao giọng: “Hoắc Liên Ngao, đừng gọi!”.
Hoắc Liên Ngao dừng tay lại: “Vì sao chứ?”.
“Chẳng vì sao cả.”
Thật ra khi nghe tin Kevin hủy chuyến đi, Khang Kiều đã thở phào nhẹ nhõm,
cảm giác như tìm lại được hơi thở của mình. Chính vì vậy cô không quá
giận dữ vì việc làm của Hoắc Liên Ngao.
“Cô chắc chắn chứ?” Hoắc Liên Ngao vẫn không tin tưởng lắm.
Khang Kiều gật đầu.
Nhún vai, Hoắc Liên Ngao cất điện thoại vào túi, bước từng bước về phía cô rồi dừng lại, chống hai tay lên giường.
Cậu thiếu niên mười lăm tuổi sáng nào cũng chăm chỉ bơi sáng đứng trước mặt không khác gì một người đàn ông trưởng thành, một con báo châu Mỹ đang
chậm rãi dạo chơi.
“Khang Kiều!” Anh nhìn thẳng vào
mắt cô: “Đừng tưởng đây là bước chuẩn bị để bắt tay làm hòa. Mẹ cô vác
cái bụng bầu bước vào nhà tôi, hủy hoại lời hứa của bố mẹ tôi, đây là sự thật không bao giờ có thể thay đổi. Tôi và các người không bao giờ có
thể làm hòa với nhau”.
Quay mặt đi, Khang Kiều né tránh ánh mắt anh: “Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy”.
“Tốt nhất là như vậy.” Thu tay về, Hoắc Liên Ngao đứng dậy: “Tôi vĩnh viễn
là tôi, các người vĩnh viễn là các người. Tôi không phải loại người
không nói lý lẽ. Tôi cũng hiểu những chuyện này không phải lỗi của cô,
thế nên cô không cần lo lắng. Chỉ cần cô biết điều không chủ động chọc
vào tôi, tôi sẽ không đổ tội lỗi của mẹ cô lên đầu cô”.
Nói xong, Hoắc Liên Ngao nhìn đồng hồ: “Đầu gỗ, những lời vừa rồi tôi sẽ không nói lại lần hai, tốt nhất cô hãy ghi nhớ cho kỹ”.
Khi rời đi, Hoắc Liên Ngao còn gõ gõ lên chiếc chân bị bó bột của cô, ngữ
khí sung sướng: “Trông nó như củ cả rốt khổng lồ í, lại còn bị thối nữa
chứ”.
Khang Kiều nhìn xuống chân mình. Hoắc Liên Ngao nói đúng quá, nó đúng là giống một củ cà rốt to đùng.
Vài phút sau, cửa phòng lại được mở ra, lần này là Nghê Hải Đường và Hoắc
Tiểu Phàn. Nhìn thấy cô, thằng bé tươi tỉnh, chạy nhanh tới trước mặt
cô.
“Hoắc Tiểu Phàn, chị có gì hay mà nhìn chứ?”
Hoắc Tiểu Phàn sát lại gần cô, nắm lấy tay cô, vùi mặt vào lòng bàn tay cô.
Lát sau, nó nói những lời ngây thơ: “Em đã đến thăm chị mười bảy lần
rồi, lần nào em đến chị cũng ngủ. Chị à, bây giờ em rất ghét chị lúc nào cũng ngủ”.
Cố gắng bình ổn lại những cảm xúc bất ngờ xuất hiện, cô “ồ” một tiếng: “Thì ra Hoắc Tiểu Phàn ghét chị lúc nào
cũng ngủ à. Vậy được, sau này chị sẽ không như vậy nữa”.
Hoắc Tiểu Phàn gật đầu trong lòng bàn tay cô, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên
cạnh cô, vụng về giúp cô chải lại tóc. Lúc này, Nghê Hải Đường yên lặng
đứng một bên.
Khang Kiều khẽ gọi một tiếng: “Mẹ”.
Tiếng mẹ ấy lại khiến mắt Nghê Hải Đường ửng đỏ. Bà đi tới bên cạnh Khang
Kiều, nghiêng người, kéo cô vào lòng. Khang Kiều nằm im.
Xung quanh cực kỳ yên ắng.
Rất lâu sau, Khang Kiều nghe thấy Nghê Hải Đường nói giọng rầu rĩ: “Khang
Kiều, tại mẹ không tốt, lúc đó mẹ nhất định đã đánh con rất đau”.
Bò lên vai bà, Khang Kiều không nói gì.
“Khang Kiều, tính mẹ là vậy, rõ ràng biết mình sai nhưng không kiềm chế được
bản thân. Khang Kiều, tính mẹ không sửa được nữa. Sau này… sau này nếu
như mẹ lại nhất thời thiếu kiểm soát, làm ra những chuyện tổn thương
con. Con phải nhớ, mẹ không cố ý đâu, dù thế nào cũng đừng để bụng nhé.”
Khang Kiều đáp: “Vâng”.
Nghê Hải Đường ùa lên khóc rất to, vừa khóc vừa đánh vào lưng cô, gào lên:
“Sao lại vâng được? Cái đồ ngốc này. Thằng nhóc Hoắc Liên Ngao nói đúng, con đúng là đầu gõ mà, còn là một khúc gỗ ương ngạnh không chịu thay
đổi nữa. Sao lại vâng chứ? Con phải nói là không. Con đúng là ngốc
nghếch mà, không biết giận sao hả? Bị người ta ức hiếp thì phải nhổ nước bọt vào họ, chửi lại họ gấp trăm gấp ngàn lần ấy. Sao mẹ lại sinh ra…”.
Giữa tiếng gào khóc của Nghê Hải Đường, Hoắc Tiểu Phàn cũng không chịu yếu
thế. Thằng bé nghĩ cách dùng sức ngăn cản bà đấm Khang Kiều. Bây giờ sức còn yếu thế là nó dứt khoát dùng chiêu.
Hoắc Tiểu
Phàn túm tóc Nghê Hải Đường, vừa túm vừa gào: “Không được đánh chị con,
nghe thấy chưa. Mẹ còn đánh chị con nữa, con sẽ ghét mẹ, không chỉ ghét
mẹ, con còn giật tróc đầu mẹ, bỏ tay ra, người phụ nữ xấu xa”.
Âm cuối cùng Hoắc Tiểu Phàn gọi rất vang, cũng khiến Nghê Hải Đường ngừng
lại. Bà đẩy Khang Kiều ra, nhìn Hoắc Tiểu Phàn, sau đó nổi ba máu sáu
cơn, véo tai nó: “Mày nói ai xấu xa hả? Thằng oắt con, mày có mày biết
đang mắng ai không? Mày đang mắng mẹ mày đấy. Tao cho mày biết, mày
chính là thằng oắt con chui ra từ bụng một người phụ nữ xấu xa đấy”.
Lúc đó Nghê Hải Đường bị Hoắc Tiểu Phàn túm loạn, rơi mất một bên khuyên
tai. Nước mắt làm lớp phấn trên mặt bà trôi đi, cùng với tiếng nấc như
tiếng súng cơ đã khiến Hoắc Tiểu Phàn sợ hãi, nó không dám động đậy nữa.
Cảnh ấy đối với Khang Kiều mà nói quả thật là hài kịch nhân giản, đã khiến miệng cô nở hoa còn mắt thì rơi lệ.
Vết thương của Khang Kiều không nhẹ, bác sỹ nói nếu đưa tới bệnh viện chậm
một chút thì cô sẽ trở thành người chân thọt. Khang Kiều giờ nghĩ lại
vẫn còn thấy sợ.
Một tuần sau, Khang Kiều gặp Chu Tùng An. Bình hoa trong phòng đã cắm đầy hoa, anh ấy đành đặt bó hoa vào tay cô.
“Hoa của anh khác họ đấy, hoa của anh vừa được cắt từ vườn xuống, còn nguyên sương sớm, có thích không?”
Khang Kiều gật đầu.
Ánh mắt rời khỏi những bông hoa còn đang e ấp, Khang Kiều vô tình bắt gặp
cái nhìn chăm chú của Chu Tùng An. Ánh mắt đó như muốn khóa chặt khuôn
mặt cô lại.
Nó chưa từng xuất hiện trước đây.
“Sao vậy?” Cô sờ tay lên mặt mình.
Chu Tùng An vẫn duy trì dáng vẻ ban nãy, đứng im. Thế là Khang Kiều hỏi lại, lần này giọng to hơn một chút.
Như tỉnh khỏi cơn mơ, Chu Tùng An quay đi, nhìn xuống chiếc chân bó bột của cô, nói giống hệt Hoắc Liên Ngao: “Khang Kiều, chân em như củ cà rốt
vậy”.
Mười mấy phút sau, Khang Kiều ngồi trên xe lăn
đi ra khỏi phòng. Xe lăn men theo con đường nhỏ giữa khu rừng của bệnh
viện. Chu Tùng An mang tới cho cô một tin tức: Bây giờ anh ấy có thêm
một thân phận nữa, gia sư của Hoắc Liên Ngao.
Về sau, Khang Kiều mới biết chuyện đáng xấu hổ của Hoắc Liên Ngao. Mấy hôm
trước, Hoắc Chính Khải đưa Hoắc Liên Ngao tới tham gia đại thọ sáu mươi
của Cựu hội trưởng hội doanh nhân người Hoa. Vị ấy gợi ý cho Hoắc Liên
Ngao một món đặc sản quê nhà có tên Cống Hoàn*.
*Những viên tròn nhân thịt được xiên vào que.
Điều khiến người ta phun cơm là sau khi nếm thử món Cống Hoàn, trước mặt rất nhiều người, Hoắc Liên Ngao nói ra một câu khiến ai cũng phải nghẹn
họng: “Cảm ơn món cao viên của ngài, mùi vị cực ngon”.
Tất cả im bặt.
Giữa lúc ấy, Hoắc Liên Ngao lại nói: “Mong ngài lượng thứ, trước mắt tiếng
Trung của cháu chưa được tốt nên nhất thời chưa thể tìm ra một thành ngữ thích hợp miêu tả cái ngon của nó”.
Chuyện này đồn
thổi tới Singapore, ông nội của Hoắc Liên Ngao nổi trận lôi đình, ông
gọi ngay tới Brunei: “Ngay lập tức phải tìm giáo viên tiếng Trung cho
Hoắc Liên Ngao, dám chậm trễ ngày nào giết bất luận tội”.
Thế là, dưới gợi ý của quản gia Diêu, Chu Tùng An trở thành gia sư tiếng Trung cho Hoắc Liên Ngao.
Chuyện anh ấy kể khiến Khang Kiều thấy đau đầu thay cho vị cựu hội trưởng kia.
Bên tai, Chu Tùng An nói: “Thật ra anh thấy Hoắc Liên Ngao cũng dễ thương ra phết”.
Dễ thương? Không không, không dễ thương chút nào. Rõ ràng Chu Tùng An và
Khang Kiều lúc trước đều coi Hoắc Liên Ngao là đứa trẻ, có thể tưởng
tượng ra con đường gia sư sau này của anh ấy vô cùng chông gai.
“Khang Kiều.”
“Vâng.” Cô vô thức đáp, khi quay mặt lại, Khang Kiều không biết Chu Tùng An đã ngồi xuống trước mặt mình từ lúc nào.
Khuôn mặt phóng to ấy khiến Khang Kiều giật bắn người.
Cô gái đang ngồi trên xe lăn có một gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo
và một đôi mắt hơi to quá, giống như chú thỏ trong rừng, còn là một chú
thỏ cực kỳ nhát gan nữa.
Dáng vẻ ấy đáng yêu vô cùng, tới mức những tình cảm cứ như những cánh hoa đang ngâm trong rượu, tự
nhiên trôi tuột ra khỏi miệng Chu Tùng An.
“Khang Kiều, như thế, sau này chúng ta có thể có nhiều thời gian ở bên nhau hơn rồi.”
Cô gái trước mặt không biết, để có thể làm gia sư của Hoắc Liên Ngao, anh
ấy đã gọi điện cho ông nội, ông nội phải tốn rất nhiều nước bọt mới
thuyết phục của quản gia Diêu.
Tất cả chỉ là để được bên cô thêm một chút.
Nếu những lời vừa rồi nói cho một cô gái khác, cô ấy nhất định nghe ra tình cảm bên trong. Nhưng cô thì không, cô vẫn vô tư nhe rằng cười: “Ừ nhỉ”.
Chu Tùng An mím chặt môi, thở dài trong lòng.
Nhưng cũng không sao, ngày còn rộng, tháng còn dài…