Khang
Kiều đứng trước mặt Hoắc Liên Ngao, trước những khuôn mặt có thể là tò
mò, có thể là sốt ruột, lấy tay từ sau lưng ra, đổ thẳng dịch cá mực
xuống đầu anh không tốn chút sức lực. Chất lỏng rơi xuống, men theo mái
tóc của anh, lan ra khắp gương mặt đẹp, có vài giọt rơi xuống chiếc áo
phông trắng, đen trắng rõ ràng.
Lon Coca bị ném xuống thảm. Cô khoanh tay, đứng hưởng thự bầu không khí
im phăng phắc lúc này. Một điều khá đáng tiếc là phần dịch phân bố trên
mặt Hoắc Liên Ngao đã che kín những biểu cảm của anh, khiến Khang Kiều
không thể thưởng thức được tâm trạng của cậu chủ Liên Ngao.
Cô đứng trên thảm, anh ngồi dưới thảm.
Cô nhìn xuống và nói: “Hoắc Liên Ngao, năm năm sau, khi quay đầu nhìn
lại anh sẽ cảm thấy những hành động của mình ngày hôm nay ấu trĩ và nực
cười đến mức nào. Tôi vô cùng chờ đợi cái ngày anh không có chỗ giấu
mặt”.
Nói xong, cô ưỡn ngực, thẳng lưng đi về phía Hoắc Tiểu Phàn. Cậu nhóc rõ ràng đã hết hồn vì hành động của cô. Cũng đúng, chính cô còn phải thảng thốt.
Nhưng, thế giới này không bán thuốc hối hận.
Đi được vài bước, Khang Kiều nghe thấy một thanh âm: “Đứng lại!”.
Không tồi, tông giọng vẫn ổn định, hoàn toàn không điên rồ như một đứa trẻ được chiều hư gặp phải giây phút thê thảm.
Thôi được, cậu chủ Liên Ngao bảo đứng thì đứng, cũng phải cho anh chút thể diện chứ, bạn bè của anh còn đang nhìn mà.
Cô đứng lại, quay đầu, bạn bè của Hoắc Liên Ngao đều cúi gằm, không dám
nhìn một Hoắc Liên Ngao lúc này không khác gì Hắc Bạch Vô Thường.
Còn Hoắc Liên Ngao thì sao? Anh đã từ ngồi chuyển sang đứng. Anh quay
mặt về phía cô. Khang Kiều hơi ủ dột, cô không nhìn thấy vẻ giận dữ quá
độ như cô mong đợi.
Giỏi đóng kịch thật!
Hay là, chọc anh chút?
Giống như bỗng dưng nghĩ ra chuyện gì đó, cô không cho Hoắc Liên Ngao
bất kỳ cơ hội nào lên tiếng: “Tôi nghe nói cậu chủ Liên Ngao là đội
trưởng đội bơi của trường với rất nhiều fan. Đội trưởng à, nghe cũng có
vẻ lợi hại đấy, nhưng họ nhất định không biết vị đội trưởng này thật
ra…”.
Kéo dài giọng, cô quay lại nhìn Hoắc Liên Ngao: “Thật ra vị đội trưởng
này sợ ma. Tối hôm đó tôi âm thầm kể cho anh ta nghe về người bà quá cố
của tôi, anh ta lập tức sợ đến nỗi tè ra quần”.
“Hoắc Liên Ngao sợ ma? Mấy người không cảm thấy khó tin ư? Nền giáo dục
Hoa Kỳ chẳng phải nên hướng đến OFU, phi thuyền, tinh cầu gì đó? Tôi tin rằng OFU còn tân tiến hơn ma quỷ nhiều.” Cô mỉm cười nhớ lại, “Nhưng,
tôi phải thừa nhận vị đội trưởng này lúc bị kinh hãi cực kỳ đáng yêu,
giống hệt như con chuột nhắt chạy lung tung vậy”.
Hoắc Liên Ngao vẫn đứng im, ngược lại cậu bạn nhỏ tuổi nhất thì không
nhịn được, cười trộm, nhưng rồi thằng bé cũng im bặt lại rất nhanh. Tiểu Phàn của cô cũng cười rồi.
Cười một cách thẳng thắn, bộc trực.
Mặc kệ Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều kéo tay Hoắc Tiểu Phàn.
Xung quanh rất im ắng, tới nỗi Khang Kiều bước đi mà hơi chột dạ. Cô kéo Hoắc Tiểu Phàn đi ra ngoài bình phong, bên tai còn nghe thấy nó khẽ hỏi cô: “Anh Liên Ngao thật sự bị sợ hãi giống như con chuột chạy loăng
quăng hả chị?”.
“Đúng đấy.” Khang Kiều dịu dàng trả lời.
Người cô sắp vượt qua tấm bình phong đó thì giọng Hoắc Liên Ngao vang
lên sau lưng. Chất giọng ấy như xen lẫn cả bão táp cuồng phong, lạnh và
sắc.
“Khang Kiều, cô nghe cho rõ đây. Năm năm sau tôi liệu có hối hận về việc làm ngày hôm nay không thì chưa biết. Nhưng tôi bảo đảm chỉ năm phút
sau cô sẽ hối hận về việc mình làm. Tôi thề, không lâu nữa thôi, cô sẽ
lăn tới trước mặt tôi, quỳ xuống liếm đầu ngón chân tôi một ngàn lần,
xin lỗi tôi một vạn lần về sai lầm ngớ ngẩn của cô.”
Lần này Khang Kiều không quay đầu lại nữa. Cô đi về phía cửa, mở nó ra.
Từ lúc cô đẩy cửa đi vào tới lúc đẩy cửa đi ra chỉ cách nhau mười phút.
Lúc vào cô là một quả bóng da căng phồng sức mạnh, lúc ra, quả bóng đó
đã xẹp lép.
Cô nắm tay Tiểu Phàn bước đi trên hành lang dài ngút tầm mắt. Thằng bé
ngược lại rất vui, dọc đường cứ ríu rít nói không ngừng nghỉ. Cụ thể nó
nói gì, Khang Kiều không còn tâm trí để tâm nữa.
Giống như Hoắc Liên Ngao nói, cô cảm thấy sợ hãi rồi, nhưng nỗi sợ hãi
đó không phải sự hối hận. Chí ít, tâm trạng của cô không còn khó chịu
như lúc trước.
Cuối cùng cô đã làm được cho Tiểu Phàn một việc, chỉ là cô không biết hậu quả của chuyện này rồi sẽ đi tới đâu mà thôi.
Màn đêm buông xuống giữa những dằn vặt, yên tĩnh như bao đêm khác. Đúng giờ, A Xảo gõ cửa phòng Khang Kiều, đã tới giờ ăn tối.
Cô lấy lại tinh thần, đến phòng ăn, ngồi xuống vị trí của mình. Nghê Hải Đường ngồi chính giữa, Khang Kiều ngồi bên tay trái bà, Hoắc Tiểu Phàn
ngồi bên tay phải bà.
Người làm đứng bên cạnh bàn ăn. Mọi thứ đều y hệt như trước đây.
Tối nay có món thịt hầm cà rốt, đó là món Tiểu Phàn thích ăn nhất. Đối
mặt với món ăn yêu thích của mình, nó tươi cười rạng rỡ. Bữa tối hôm nay đặc biệt yên tĩnh. Nghê Hải Đường không hỏi cô chuyện bài vở như mọi
ngày, cũng không so sánh những đứa con của bạn bè mình ngoan ngoãn và
thông minh cỡ nào.
Gần tới khi bữa tối kết thúc, Khang Kiều và Nghê Hải Đường không cẩn thận làm vỡ đĩa vào cùng một thời điểm.
Khang Kiều biết mẹ mình có chút bất thường, nhưng bây giờ rõ ràng cô
không còn tâm trí để tâm tới mẹ. Khoảng thời gian lặng lẽ trôi qua ấy
đối với Khang Kiều là sự giày vò.
Hoắc Liên Ngao đã từng nói với cô: Hãy ngoan ngoãn ở yên một chỗ, đừng có gây chuyện.
Nhưng thực tế chứng minh, cô đã gây chuyện rồi.
Trở về phòng tắm rửa xong xuôi, Khang Kiều được biết hôm nay Hoắc Liên
Ngao cùng bạn bè mình ra biển qua lời kể của đám người làm, không ai
nhắc tới chuyện đã xảy ra trong phòng game.
Sau nhiều bài học, Khang Kiều dĩ nhiên không tin Hoắc Liên Ngao lại để
chuyện này trôi qua dễ dàng như thế, nhưng đã không còn quan trọng nữa,
cô đã chuẩn bị đầy đủ hành lý rồi, trước khi đi cô sẽ gọi điện nói rõ
với Hoắc Chính Khải.
Hôm nay Khang Kiều rời khỏi trường học đúng giờ, về nhà đúng giờ. Lại
một đêm nữa tới, nửa đêm tỉnh giấc, cô nhìn thấy ánh đèn trong phòng
Nghê Hải Đường vẫn còn sáng tỏ.
Thêm một ngày nữa, Khang Kiều được người làm cho biết hôm nay Hoắc Liên
Ngao không ra biển, nghe nói Hoắc Liên Ngao dị ứng hải sản, hôm nay phải ở nhà nghỉ ngơi.
Chủ Nhật này Khang Kiều không có tiết.
Khoảng hai giờ chiều, khi Khang Kiều nhìn thấy người làm thân thiết nhất với Hoắc Liên Ngao xuất hiện trước mặt mình là cô hiểu, điều gì phải
đến đã đến.
Cô yên lặng đi theo phía sau người đó. Đồng phục của người làm nhà họ
Hoắc giống quần áo nhà Đường dáng dài, cũng giống kiểu áo dài Ả Rập đã
được may theo đúng form người. Khang Kiều nhớ lần đầu tiên tới nhà họ
Hoắc, cô còn phải khen: Đồng phục của họ mặc thật đẹp, không giống trong tưởng tượng của cô chút nào.
Chớp mắt, sáu năm đã trôi qua, cô đã ở trong khu kiến trúc xinh đẹp này tròn sáu năm trời.
Vẫn là phòng game ấy, đúng như một câu tục ngữ đã nói: Ngã ở đâu thì
đứng lên ở đó. Đứng trước cánh cửa lớn, Khang Kiều đoán bên trong bây
giờ nhất định là đầy khách khứa. Hoắc Liên Ngao và đám bạn của anh nhất
định ai nấy đều ngỏng cổ chờ đợi trò vui của cô.
Dưới sự ra hiệu của người làm, Khang Kiều đi vào phòng.
Trước khi rời đi, người làm khép cửa lại.
Cô để nhịp tim và bước chân hòa làm một, yên tĩnh, trầm ổn, từng bước
từng bước hướng về phía bức bình phong. Cô vượt qua nó, điều bất ngờ là
cả một phòng game rộng lớn chỉ có một mình Hoắc Liên Ngao, xung quanh
được kéo rèm kín mít, ánh sáng len qua từng ô vuông trên lớp kính trần
nhà chiếu thẳng xuống.
Hoắc Liên Ngao ngồi ở chỗ mà hôm đó Hoắc Tiểu Phàn đã ngồi. Khang Kiều
từ từ đi về phía anh. Hoắc Liên Ngao liếc nhìn cô rồi tiếp tục thảnh
thơi chơi máy chia bài đặt trước mặt mình, động tác thuần thục.
Dừng lại bên cạnh, cô gọi một tiếng Hoắc Liên Ngao.
Hờ hững đáp lại, Hoắc Liên Ngao vỗ tay xuống chỗ bên cạnh mình. Khang Kiều ngồi xuống, nhẫn nại chờ đợi.
Khoảng vài phút sau, Hoắc Liên Ngao đặt những quân bài được xếp trước
mắt vào trong máy, ngữ khí mang theo chút đùa cợt: “Này, đầu gỗ, mấy hôm nay cô sống trong lo âu thấp thỏm lắm phải không?”.
Khang Kiều im lặng.
“Chắc là cô đã âm thầm nghĩ đến đủ mọi khả năng có thể xảy ra rồi? Ví dụ như tôi sẽ mở một vũ hội lớn. Trong vũ hội, tôi sẽ cắt tóc cô bừa phứa
trước mặt nhiều người, rồi cầm cà chua ném cô, khiến cô giống như một
cái bánh ga tô cà chua vậy, sau đó giữa điệu Valtz tao nhã, tôi sẽ bảo
bạn bè quây xung quanh cô, để cô nhìn rõ từng gương mặt phá lên cười
mình. Thế nào hả, nghe có cảm giác hình ảnh không?” Vừa nói, Hoắc Liên
Ngao vừa bật cười.
Khang Kiều vẫn không nói gì.
Hoắc Liên Ngao thở dài: “Chơi với đồ đầu gỗ như cô thật nhàm chán. Hôm
đó chẳng phải cô rất dữ sao, sao giờ lại xẹp lép rồi? Hành vi của tôi ở
trong mắt cô rất ấu trĩ phải không? Nhưng cô có biết có những lúc cố
tình giở bệnh ấu trĩ ra thực ra cũng cần một khả năng hùng hậu, tôi có
thể ngày ngày chơi mấy trò ấu trĩ, còn cô thì không được”.
Vốn dĩ đã mang theo tâm lý chết sớm siêu sinh sớm, Khang Kiều lên tiếng: “Hoắc Liên Ngao, vào chuyện chính đi”.
Hoắc Liên Ngao gật đầu: “Còn nhớ lời tôi nói với cô hôm đó không?”.
“Nhớ.” Khang Kiều đáp.
Hoắc Liên Ngao nghiêng mặt sang nhìn cô, hỏi: “Đầu gỗ, có muốn làm vậy không?”.
Một ngàn lần liếm đầu ngón chân anh, nói một vạn câu tôi đã sai ngớ ngẩn ư? Không, không không.
Nhìn lại Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều lắc đầu.
Hoắc Liên Ngao cười khẽ: “Có khí chất, sau này Hoắc Tiểu Phàn sẽ cảm thấy hãnh diện vì người chị gái này”.
“Hành động của tôi hôm đó có phần kích động, nhưng người sai trước là
anh. Anh thông cảm được là tốt nhất, nhưng không thông cảm được thì tôi
cũng không miễn cưỡng.” Cô ngừng một lát, “Hoắc Liên Ngao, tôi đã chuẩn
bị xong hành lý rồi, tôi nói vậy anh hiểu ý của tôi chứ?”.
“Hiểu, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị quét ra khỏi nhà.”
Khang Kiều đứng dậy, cô chưa kịp dịch bước chân đã một lần nữa bị ấn xuống ghế.
“Chúng ta còn chưa vào chủ đề chính cơ mà, sao cô đi vội thế.” Hoắc Liên Ngao thu lại nụ cười, đứng dậy, vòng ra sau lưng Khang Kiều.
Anh nói với cô: “Chị gái à, tôi phát hiện ra một vài thứ thú vị”.
Nói rồi, Hoắc Liên Ngao đặt điều khiển vào tay Khang Kiều, chỉ dẫn để cô hướng nó vào màn hình lớn. Cô vừa ấn tay xuống, trên ti vi lập tức xuất hiện hình ảnh một căn phòng khách sạn hào nhoáng, ga giường màu đỏ đậm, có một người đàn ông và một người đàn bà đang trần truồng quấn lấy
nhau.
Cảnh sắc bị quay từ xa nên Khang Kiều không nhìn rõ mặt họ.
Nhưng trái tim cô đã thấp thỏm, sắp không cầm vững chiếc điều khiển tới nơi.
Hình ảnh trên ti vi là hình tĩnh, từng trang từng trang được lật qua.
Khuôn mặt họ dần dần được phóng to, to tới mức muốn không nhìn rõ đó là
ai cũng khó.
Cô cúi đầu xuống, không đành lòng nhìn nữa.
Thì ra giọt nước mẹ đánh rơi hôm đó thật sự là nước mắt, không phải nước mưa từ trên trời rơi xuống.
Phải làm thế nào đây? Sau này phải làm thế nào đây? Bắt mẹ cũng thu dọn
hành lý như cô ư? Không, Nghê Hải Đường có chết cũng muốn bước vào ngôi
nhà tuyệt đẹp kia sống.
“Chỗ ảnh này tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được từ một phục
vụ khách sạn. Thời đại văn mình quả thật rất tốt, khiến một vài thứ bẩn
thỉu và xấu xí không có chỗ để náu mình. Đầu gỗ, tôi nói có đúng không?
Nghe nói, Tiểu Phàn gọi người đàn ông đó là chú Mark.”
Phải, người đàn ông đó chính là chú Mark luôn bỏ kẹo trong túi áo, hơn
nữa ông ta còn có một thân phận khác, bác cả của Chu Tùng An.
Gì chứ? Thế này là sao? Thế giới thật bé nhỏ.
Thật mệt mỏi!
Mẹ mệt, Hoắc Tiểu Phàn cũng mệt, mà người mệt nhất chắc là Hoắc Liên
Ngao. Một con thú nhỏ dưới hình hài xinh đẹp, mang lớp vỏ mỹ miều, dùng
giọng nói êm tai để nói cho cô biết.
“Bạn tôi còn giúp tôi tạo những hình ảnh này thành lá bài, chính là mấy lá tôi vừa chơi. Đầu gỗ, mẹ cô cũng ăn ảnh lắm.”
Cô nhẹ nhàng chạm tay lên cổ tay anh và ngón tay anh, hèn mạt như sợ làm ai kinh động, như sợ chọc cho ai đó không vui, thậm chí cả giọng nói
cũng đớn hèn như thế: “Hoắc Liên Ngao, liếm đầu ngón chân một ngàn lần,
nói một vạn câu xin lỗi.” Cô cất giọng khó khăn: “Tôi chấp nhận”.