Hoắc Chính Khải
tổ chức cho Nghê Hải Đường một tang lễ long trọng. Bài vị của bà được
đưa vào trong tổ miếu của nhà họ Hoắc, ở ngay bên cạnh Lâm Chi Hoa. Mặc
dù không có giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, nhưng sau khi qua đời, cuối cùng Nghê Hải Đường cũng được đội lên trước tên mình họ Hoắc mà bà mơ
ước bấy lâu, trở thành Hoắc Nghê Ngọc Khiết.
Ngày tổ chức tang lễ, sếp cấp cao nhất thành phố đã công bố sự thật về
vụ án ở tổ miếu nhà họ Hoắc xảy ra bốn ngày trước: Kẻ rút dao giết người là con trưởng của một thương nhân bán lẻ tại Malaisia. Một năm trước,
thương nhân này vì không chịu nổi sự thật công ty phá sản đã chọn cách
tự tử. Cậu con trai trưởng quy kết nguyên nhân cái chết của bố mình cho
Hoắc Chính Khải, người đã lũng đoạn, chèn ép ngành bán lẻ một thời gian
dài. Sau khi lên một kế hoạch tỉ mỉ, cuối cùng vào ngày 13 tháng 8 ấy,
hắn đã ra tay hành hung. Khi đó, hiện trường hỗn loạn, cuối cùng con dao đã đâm trúng Nghê Hải Đường đứng bên cạnh Hoắc Chính Khải.
Hôm nay, những nhân vật có tên tuổi ở Bandar Seri Bagawan đều có mặt
đông đủ, ngoài ra còn một số người cũng cất công vượt đường sá xa xôi
tới dự tang lễ, các tổ chức công ích, Bộ Ngoại giao, đại sứ quán tại
Brunei cũng cử đại diện tới, rất nhiều phóng viên báo đài lần lượt mang
máy móc tới đưa tin.
Vòng hoa men theo linh cữu kéo thành một hàng dài ngút tầm mắt.
Họ gọi dịp ấy như một đại tang long trọng.
Hoắc Chính Khải một tay dắt Khang Kiều, một tay dắt Hoắc Tiểu Phàn đứng ở vị trí người thân, tạ lễ từng người tới phúng viếng.
Năm 2004, Khang Kiều mười chín tuổi. Năm ấy, cô tham dự lễ tang thứ hai
trong cuộc đời, trong lễ tang ấy, cô tiễn biệt mẹ của mình.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Khang Kiều như một bệnh nhân hay
quên. Ngủ dậy, cô lại đi tới trước cửa phòng Nghê Hải Đường, gõ cửa nói: “Mẹ, con đi học đây”. Tan học về cô lại gõ cửa báo: “Mẹ, con về rồi”.
Lúc ăn sáng, cô cúi đầu uống sữa sau đó nói: “Mẹ, mẹ có phát hiện ra…”.
Nói tới đây cô khựng lại, hướng mặt ra ngoài. Đối diện là Hoắc Tiểu
Phàn, nụ cười đã bớt đi. Còn rất nhiều, rất nhiều những giây phút như
thế.
Ba ngày sau khi cử hành tang lễ, Hoắc Chính Khải tuyên bố công khai: Ông ta sẽ chuyển nhượng vĩnh viễn 5% cổ phần của mình sang tên Hoắc Tiểu
Phàn. Đồng thời lúc này, một số bất động sản và quỹ tài chính của ông ta cũng được chuyển sang tên Khang Kiều.
Mọi người bên ngoài quy hành động này của Hoắc Chính Khải thành lý do
ông ta đã nhận hai đứa con riêng. Đứng trước những tin đồn đó, Hoắc
Chính Khải không có bất kỳ phản hồi nào. Đa phần ông ta luôn công khai
biểu đạt rằng sau này ai gây khó dễ cho họ là coi như gây khó dễ cho ông ta.
Mọi người thì coi sự im lặng của ông ta là một cách ngầm thừa nhận, như
vậy càng khiến cho rất nhiều danh gia vọng tộc đưa ra những luận điệu
bất thành văn: Cho dù không có bất kỳ giấy tờ về mặt pháp lý nào nhưng
mọi người ai cũng hiểu rõ.
Ngày 21 tháng 8, ngay sau ngày Hoắc Chính Khải phát biểu, quản gia Diêu sai người dọn đồ đạc của Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn.
Nhìn mấy vali hành lý đã được thu dọn xong xuôi, Khang Kiều nắm tay Hoắc Tiểu Phàn, lần đầu tiên lạnh lùng với quản gia Diêu: “Quản gia Diêu,
chú đang làm gì đây?”.
Quản gia Diêu giải thích: “Đây là ý của ông Hoắc. Khang Kiều, sau này
cháu và Tiểu Phàn sẽ cùng ông Hoắc và cậu chủ Liên Ngao sống trong nhà
lớn”.
Nhà lớn mà ông ấy nói chính là biệt thự chính của nhà họ Hoắc, nơi duy
nhất có mái màu vàng. Nếu hình dung như chế độ quản lý hành chính của
một quốc gia thì nơi đó tuyệt đối là trung tâm chính trị.
Từ biểu cảm và ngữ điệu của quản gia Diêu, ông ấy đang hết lòng thể hiện một điều: Ồ, những công chúa và hoàng tử không được yêu thương, hai
cháu gặp may rồi, sau này có thể hưởng thụ rất nhiều vinh hoa phú quý.
Cô nhếch môi cười: “Không, sau này cháu và Tiểu Phàn sẽ luôn sống ở đây, không đi đâu hết”.
Ông ấy tỏ ra sửng sốt, há hốc miệng như định nói gì đó.
Khang Kiều cướp lời nói trước: “Chú chỉ cần chuyển lời của cháu tới chú Hoắc là được”.
Hậu quả của việc này là chập tối, Hoắc Chính Khải xuất hiện. Vẫn ở trong ngôi đình nghỉ mát kiểu Ả Rập ấy, Khang Kiều để Hoắc Tiểu Phàn ở nhà,
mình đi cùng quản gia Diêu.
Khang Kiều nói với Hoắc Chính Khải: “Chú Hoắc, chõ này nóng lắm, có cần vào trong ngồi không, bên trong có điều hòa”.
Hoắc Chính Khải hướng tầm nhìn về phía Đông Nam, đó là căn nhà ba tầng
mà ba người họ nương tựa vào nhau mà sống từ khi Hoắc Tiểu Phàn chào
đời.
Ông ta chỉ nhìn nơi đó giây lát, ngắn ngủi như một sự qua quýt, rồi đáp: “Hôm khác đi, lát nữa chú Hoắc còn có buổi tiếp khách”.
Sau câu nói này Hoắc Chính Khải đi thẳng vào chủ đề chính. Ông ta thuật
lại rằng đã hứa với Nghê Hải Đường sẽ chăm sóc thật tốt cho cô và Hoắc
Tiểu Phàn.
Ông ta nói đối xử tốt không chỉ là cung cấp đầy đủ về tiền bạc và vật
chất. Ông ta hy vọng những ngày tháng sau này có thể cùng chung sống,
hơn nữa ông ta sẽ tôn trọng mỗi một sự lựa chọn của họ.
“Vì sao chú Hoắc bỗng nhiên đối tốt với hai đứa bọn con vậy?” Khang Kiều đột ngột hỏi.
Hoắc Chính Khải sững người.
Cô nhìn ông ta chăm chăm, từ tốn nói: “Con tưởng những lời quản gia Diêu nói lại đủ để chú Hoắc có một câu trả lời với mọi người rồi, con đã cố
gắng rồi”.
“Khang Kiều…” Hoắc Chính Khải xoa xoa chóp mũi, ngữ khí ngượng ngập:
“Những lời chú Hoắc nói với người ngoài không hề qua quýt, Khang Kiều…”.
“Cái chết của mẹ con không liên quan tới chú, chẳng phải đã có kết quả
điều tra rồi sao?” Khang Kiều nói rành mạch: “Người đẩy mẹ con đã chủ
động bước ra thừa nhận rồi, cái chết của mẹ con là một tai nạn ngoài ý
muốn, không liên quan tới chú Hoắc. Chú không cần chịu bất kỳ trách
nhiệm nào, đám người đó chẳng phải đã định nghĩa sự ra đi của mẹ con là
phận bạc rồi ư?”.
Hoắc Chính Khải lại sững người, nhìn về phía Đông Nam rồi nhanh chóng
quay đi, sau đó xoay người lại, quay lưng về phía Khang Kiều.
Khang Kiều không rời mắt khỏi gáy của ông ta.
Một lát sau, Hoắc Chính Khải nói bằng một giọng rất đau lòng: “Khang
Kiều, con đang trách chú không bảo vệ tốt mẹ con sao? Chú đối tốt với
Tiểu Phàn chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa ư?”.
Cô nhất thời á khẩu.
Khang Kiều luôn nhớ tới cuộc điện thoại của Hà Tiểu Vận: Bố của Hoắc
Liên Ngao kéo mẹ cậu một cái, sau đó con dao kia đâm về phía mẹ cậu.
“Khang Kiều, con là chị gái của Tiểu Phàn, chú hy vọng con có thể bình tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ cho Tiểu Phàn.”
Lúc này, một người đàn ông bình thường đến nhìn Tiểu Phàn còn không thèm lại gọi tên nó thật động lòng người, thật giống một người làm cha.
“Khang Kiều, trước khi mẹ con mất, chú đã hứa với bà ấy, sau này sẽ thử gánh vác trách nhiệm của người cha.”
Nửa tiếng sau, Khang Kiều và Hoắc Chính Khải đi đến một thống nhất:
Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn trước mắt có thể tạm thời sống ở đây, quản
gia Diêu vẫn sẽ chuẩn bị phòng ốc cho họ ở biệt thự chính theo sở thích
của mỗi người, khi nào họ muốn chuyển vào đều được. Sau này cứ vào những ngày quan trọng thì họ sẽ cùng ăn tối và bắt buộc phải tham gia vào một số buổi họp mặt trọng đại dưới danh nghĩa nhà họ Hoắc.
Hôm sau, lần lượt có những người làm vườn, nhân viên cắt cỏ chuyên
nghiệp, cả một số người Khang Kiều không biết phụ trách việc gì vào ở
trong ngôi nhà ba tầng, có cả quản gia nữa.
Bảo mẫu của Hoắc Tiểu Phàn được tăng lên thành hai người. Họ sửa lại
phòng học của thằng bé. A Chân, người luôn thích nói chuyện thị phi, bị
đuổi việc, đổi thành một người làm khác tên A Mi. Số người chăm lo sinh
hoạt cho họ từ hai tăng lên thành bốn. Garage ô tô trước kia chỉ có
khoảng hai, ba chiếc xe giờ được mở rộng ra, tăng thêm một cấp cảnh giới an ninh.
Trong khoảng thời gian bận rộn ấy, cửa phòng Hoắc Tiểu Phàn đa số đóng
kín. Đứa bé từng mắng mẹ là “người đàn bà xấu xa” vì chị mình cuối cùng
cũng biết cái gì gọi là nhung nhớ. Chúng khiến thằng bé cứ đêm về là hai mắt lại rưng rưng.
Mỗi lần như vậy, Khang Kiều lại kéo thằng bé vào lòng mình, nói đi nói lại: “Đừng sợ, còn có chị đây”.
“Chị có khi nào lại bỗng dưng biến mất như mẹ không?”
“Không, vĩnh viễn không bao giờ.”
Nửa tháng sau khi Nghê Hải Đường ra đi, Khang Kiều bắt gặp Hoắc Liên
Ngao kể từ ngày xảy ra chuyện đã được đưa cấp tốc sang Singapore. Sau
khi hung thủ bị bắt tại chỗ, Hoắc Chính Khải nhanh chóng đưa ra quyết
định này vì khi mọi chuyện chưa rõ ràng, tình huống nào cũng có thể xảy
ra.
Hôm qua, cuối cùng Cục cảnh sát thành phố cũng công khai báo cáo điều
tra. Sự cố ngày 13 tháng 8 mang tính chất trả thù cá nhân, cậu con trai
của thương nhân Malaisia bị tống giam, mọi việc cuối cùng cũng ngã ngũ.
Sự uy hiếp dành cho người thừa kế nhà họ Hoắc được giải thoát.
Khoảng bốn giờ chiều, giao Hoắc Tiểu Phàn cho bảo mẫu, Khang Kiều cầm theo túi và chìa khóa xe.
Ánh nắng Nam Á rất độc, càng là người có tiền thì nhà càng lắm hành
lang, cây xanh được phủ kín hai bên hành lang. Sau cơn mưa lớn, những
cây cối ấy càng xanh ngắt. Hoắc Liên Ngao mặc chiếc sơ mi vừa sáng vừa
trắng xuất hiện ở đầu hành lang. Cây cối xung quanh như hắt ánh xanh lên áo anh, giống như một tinh linh xé tan mang sương bất ngờ xuất hiện
trong rừng rậm.
Sau khi nhìn rõ người đứng ở đầu hành lang, bước chân cô không hề dừng lại, cứ thế tiến thẳng, đi lướt qua anh.
Anh giữ tay cô lại.
“Đầu gỗ!”
Cúi nhìn bàn tay của Hoắc Liên Ngao, cô lạnh lùng nói: “Buông ra”.
Làm như không nghe thấy, anh hỏi: “Em định đi đâu?”.
Không buông phải không? Khang Kiều cạy từng ngón tay của anh ra một. Khi cô bước xuống ba bậc thềm, sắp đi tới garage thì có những tiếng bước
chân liên tiếp đuổi theo.
Hoắc Liên Ngao ở sau lưng cô, vẫn mang theo ngữ điệu của cậu chủ Liên Ngao: “Lúc này tốt nhất đừng chạy lung tung”.
Một bàn tay khác đè lên bàn tay đang đặt ở cửa xe của cô.
Hoắc Liên Ngao nói: “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi”.
Cô quay mặt sang: “Tránh xa tôi một chút”.
Dưới ánh đèn mơ hồ, trên lớp ga trải giường màu xanh mực. Hai cơ thể nhễ nhại mồ hôi chồng lên nhau, bầu không khí rất tốt, tốt vô cùng. Anh sẽ
nói với cô vài câu. Ví dụ như câu “Tránh xa tôi ra” đúng kiểu Hoắc Liên
Ngao thật ra là một lời cảnh cáo cao cấp: Mau cút ra xa, xa bao nhiêu
hay bấy nhiêu. Bàn tay vuốt ve điểm mềm mại trước ngực cô, bờ môi chốc
chốc lại chạm vào cô: “Đầu gỗ, sau này phải nhớ khi tôi nói em tránh xa
tôi một chút thì tốt nhất em phải trốn thật xa”. Cậy lúc họ đang dính
chặt vào nhau, cậy lúc đó giọng anh dịu dàng, cô thể hiện sự ngang ngạnh của con: “Anh sẽ nói với em mấy lời ấy ư?”, “Đương nhiên.” Cô lấy chân
đá anh, chân bị giữ chặt, lát sau, trong phòng vọng ra tiếng họ triền
miên, hơi thở nặng nề và cuối cùng hóa thành những tiếng gầm và thở dốc.
Sau đó, anh đẩy bờ vai cô: “Mau về đi”. Cô mệt đến không mở mắt nổi nữa, giả vờ như không nghe thấy, cô chỉ muốn nhắm mắt lại một chút thôi. Anh rất lạnh lùng nói với cô: “Muốn nằm ườn trên giường của tôi sao?”. Cơ
thể mệt mỏi khẽ dịch chuyển, lặng lẽ mặc quần áo vào.
Trên hành lang trở về, gió đêm thổi qua, khiến tư duy của cô trở nên rất rõ ràng. Về sau cô đã hiểu, Hoắc Liên Ngao lúc nào cũng có thể nói câu: “Tránh xa tôi ra” với cô.
Khang Kiều gằn từng chữ: “Hoắc Liên Ngao, có cần tôi giải thích cho anh hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói này không?”.
Khuôn mặt gần trong gang tấc vì câu nói của cô mà nhuốm vẻ tội lỗi. Anh bỏ tay ra, khẽ nói một câu: “Lái xe cẩn thận một chút”.
Chiếc xe đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Hoắc, sau một đoạn đường ngắn, Khang Kiều phát hiện đám lính đánh thuê đến ngay sau đó.
Xe dừng lại trước cửa một siêu thị, Khang Kiều đi vào trong. Cô nhanh
chóng rời đi từ cửa sau, rồi bắt một chiếc taxi, bảo lái xe đi vào một
khu người giàu trong thành phố, cuối cùng dừng lại trước cửa một tòa nhà sang trọng.
Đứng trước cửa lớn, Khang Kiều nói rõ với bảo vệ ý muốn của mình. Lát
sau, một phụ nữ trung niên với mái tóc cắt ngắn bước ra. Dưới sự dẫn dắt của người đó, cô gặp được người mình muốn gặp.
Hà Tiểu Vận.
Vài ngày sau đó, Khang Kiều liên tục gọi điện cho Hà Tiểu Vận nhưng di
động của cậu ta luôn không ai bắt máy. Cuối cùng, Khang Kiều nhờ một bạn học khác, có được địa chỉ nhà của Hà Tiểu Vận.
Hai người ngồi dối diện nhau dưới tán ô trong vườn.
Dường như đã sớm đoán ra ý định của Khang Kiều khi tới đây, Hà Tiểu Vận
nói: “Xin lỗi cậu, lúc đó tớ không nên đường đột gọi cho cậu khi chưa
làm rõ mọi chuyện”.
“Khang Kiều, khi đó tớ rất sợ, tất cả mọi người đều tháo chạy, hiện
trường hỗn loạn. Mẹ tớ nói phán đoán sai trong những tình huống như thế
là hết sức bình thường.” Hà Tiểu Vận vặn ngón tay, ngữ khí rất tự trách.
Thật sự là phán đoán sai lầm sao?
“Vậy vì sao gần đây không nhận điện thoại của tôi?” Khang Kiều tiến lại gần Hà Tiểu Vận.
Hà Tiểu Vận không né tránh. Cậu ta nói sau khi gọi cho Khang Kiều, di
động của cậu ta rơi ngay tại chỗ. Về sau mẹ cậu ta nói chiếc di động đó
xui xẻo nên không tìm lại nữa.
Quan sát thật kỹ nét mặt của Hà Tiểu Vận, Khang Kiều muốn tìm ra chút
gượng gạo trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa ấy nhưng không có, từ đầu
tới cuối chỉ viết đầy sự ăn năn.
Màn đêm buông xuống, Khang Kiều lái xe quay về.
Hoắc Liên Ngao đợi trong garage, cô vừa đóng cửa xe thì cửa garage đã bị khóa lại tự động.