Bố của Marche kinh doanh đồ ăn nước ngọt, khoảng thời gian gần
đây Cục an toàn vệ sinh thực phẩm đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại khiếu nại chất lượng sản phẩm của gia đình cô ta, về sau doanh nghiệp
bị Chính phủ ra lệnh ngừng sản xuất kinh doanh để sửa đổi, tái cơ cấu.
Cô ta cảm thấy mọi chuyện nhất định do cô con riêng của nhà Hoắc Liên
Ngao thao túng.
Marche còn dẫn theo cả đám bạn tới,
một đoàn khoảng bảy, tám người chặn Khang Kiều ở góc tường. Năm phút
sau, Khang Kiều gọi điện thoại cho Hoắc Liên Ngao: “Liên Ngao, có kẻ
định ăn hiếp em”.
Khang Kiều nói câu đó không hề nhỏ. Những người đang đứng gần cô đưa mắt nhìn nhau. Marche đang giật tóc cô cũng buông tay. Khang Kiều vừa ngắt máy thì chuông di động của Marche
vang lên.
Nhận xong điện thoại, Marche tươi tỉnh, đập di động vào đầu Khang Kiều, biểu cảm hoàn toàn không còn vẻ phập phồng
lúc trước. Cô ta cười khanh khách: “Cô có biết Hoắc Liên Ngao nói gì với tôi không? Anh ấy nói: ‘Marche, trò bơi lội vui thế sao không gọi
tôi?’”.
Sau khi đắc ý chán, Marche cảm thấy cần phải
tìm một nơi mát mẻ để chơi trò bơi lộ. Ở gần trường nữ sinh có một quán
bar âm nhạc được trang hoàng đẹp nhất. Nói dễ nghe một chút thì là nơi
cung cấp môi trường giao lưu âm nhạc cho học sinh của trường, nói khó
nghe hơn thì chính là nơi tìm niềm vui của đám con nhà giàu.
Khang Kiều bị họ kéo vào đó.
Trong lúc đợi Hoắc Liên Ngao đến, Marche lần lượt lấy danh nghĩa người nghĩ
ra trò chơi để gọi điện cho bạn bè của cô ta. Khoảng nửa tiếng sau, quán bar từ mười mấy người trở thành có hàng trăm người, trong đố không ít
người thường xuyên ra vào nhà Hoắc Liên Ngao.
Họ còn bảo ban nhạc tiến hành biểu diễn.
Ấn tượng lần đầu tiên gặp Hoắc Liên Ngao của Văn Tú Thanh không tốt lắm.
Không, phải nói là hơi tệ. Con người Hoắc Liên Ngao dường như tập hợp mọi điểm mà Văn Tú Thanh ghét, mặc những bộ quần áo và những đôi giày đắt tiền
chết người, lái một chiếc xe có giá bằng cả căn nhà.
Xe anh dừng lại trước cửa quán bar. Anh bước xuống, rất nhiều cô gái đứng
quây xung quanh hét lên ầm ĩ. Đám con gái nói giọng như sắp khóc: “Hoắc
Liên Ngao đấy, đúng là Hoắc Liên Ngao thật rồi!”. Văn Tú Thanh biết cái
tên này, đây là một nhân vật như sao trên trời. Văn Tú Thanh đã không
chỉ một lần nhìn thấy anh, nhưng chỉ toàn qua ti vi. Ấn tượng về anh là
một nhân vật đẹp như bước ra từ trong phim hoạt hình.
Sở dĩ Văn Tú Thanh xuất hiện ở cửa quán bar vì Khải Kỳ cứ ép cô ta phải
đến xem náo nhiệt. Nghe nói, hôm nay ở quán bar âm nhạc sẽ có người bị
xử lý, vì thế họ đến khá sớm và cũng chiếm được một vị trí không tồi.
Khi chiếc xe sang trọng của Hoắc Liên Ngao xuất hiện, Khải Kỳ làm một động
tác khoa trương như sắp ngất, cất giọng phấn khích: “Hoắc Liên Ngao còn
đẹp hơn trên ti vi nữa”.
Lúc này, Hoắc Liên Ngao vừa
hay đi vào khu vực của họ. Anh chỉ cách họ khoảng vài bước. Theo đầu
ngón tay run rẩy của Khải Kỳ, Văn Tú Thanh nhìn thấy Hoắc Liên Ngao.
Giống như Khải Kỳ nói, Hoắc Liên Ngao thật sự đẹp hơn cả trên ti vi, hơn nữa
chân còn rất dài, chỉ đi vài bước đã tiến vào trong quán. Lát sau, các
nhân viên từ trong quán bar đi ra tiến hành dọn dẹp.
Văn Tú Thanh đạp xe về nhà, trước mặt là hoàng hôn ngợp trời. Cô ta ra sức
đạp, trong lòng mơ hồ nghĩ: Không biết người xui xẻo bị dằn mặt trong
quán bar hôm nay là ai?
Lúc này Văn Tú Thanh không thể ngờ có một ngày cô ta và Hoắc Liên Ngao lại oan gia ngõ hẹp.
Cả quán bar im phăng phắc, khi tất cả mọi người đang mắt chữ A mồm chữ O,
Hoắc Liên Ngao đã hoàn thành xong một loạt động tác: Giật lấy dùi trống
từ tay trống, đâm mạnh vào, phá giá trống. Chiếc giá đổ xuống đầu Marche đứng bên cạnh anh. Anh giơ tay thực hiện một động tác đánh trả rất đẹp
trên không, chiếc dùi đánh thẳng vào phần dưới của giá trống.
Tất cả mọi người ngậm miệng vào ngay sau thanh âm dữ dội ấy, cụp mắt xuống cũng nhanh như khép miệng.
Dáng vẻ khôi hài của Marche khiến vài người bụm miệng, cũng có người ra mặt làm người tốt, nói: “Liên Ngao, đừng làm vậy”.
“Nếu mấy người không muốn gặp chuyện tương tự như Marche thì yên lặng chút đi!”
Thế là tất cả lại im ắng không tưởng, âm thanh duy nhất phát ra chỉ còn lại Marche đang bị giá trống đội lên đầu. Cô ta ra sức giật nó xuống.
“Marche! Nếu cô không muốn nhà hàng của gia đình cô bị cấm vĩnh viễn thì tốt nhất cô nên thông minh một chút đi.”
Marche cũng im lặng theo, không còn bứt rứt chuyện ngoại hình của mình lúc này khó coi cỡ nào.
Hai cô nhóc ban nãy còn đang ấn Khang Kiều xuống ghế, lúc này cũng ngoan ngoãn buông tay.
Khang Kiều đứng lên, ngoan ngoãn đi về phía anh, đứng sát vào anh.
Hoắc Liên Ngao cầm dùi trống chĩa vào mặt từng người một, tốc độ rất chậm:
“Sau này mấy người muốn chơi trò gì là việc của mấy người”.
Anh ném dùi trống xuống đất, nắm lấy tay cô.
“Nhưng có một chuyện mấy người bắt buộc phải ghi nhớ. tôi không muốn nhìn thấy những chuyện kiểu này xảy ra thêm lần nữa. Người này, mấy người không
được phép đụng vào dù chỉ một sợi tóc, thậm chí nghĩ thôi cũng không
được.”
Nói xong, Hoắc Liên Ngao kéo Khang Kiều đi ra
phía cửa. Khang Kiều ngoan ngoãn đi theo, gần tới cửa, Khang Kiều cảm
thấy mình cần phải nói gì đó, bèn bảo Hoắc Liên Ngao đợi một chút.
Không đợi anh cho phép, cô hất tay anh ra, quay đầu lại, cười với những kẻ mười phút trước còn đang đợi xem trò cười của cô.
“Mấy người không xem ti vi hay đọc báo à? Nếu bình thường mấy người chú ý
tới tin tức thời sự một chút thì sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn này
đâu nhỉ? Thân phận của tôi giờ ghê gớm lắm, quan hệ của tôi và Liên Ngao bây giờ chắc không cần tôi nói với mấy người nữa phải không?”
Cô cười càng thoải mái khi nhìn thấy những nét mặt ngượng ngập đó.
“Nghe đây, sau này gặp tôi thì phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng ‘chị gái’ như Hoắc Liên Ngao, nghe hiểu…”
Tiếng “chưa” của cô vì động tác của Hoắc Liên Ngao ra đến cửa quán bar mới bật ra.
“Tiểu Hắc” của Hoắc Liên Ngao đỗ trước cửa, con Ferrari màu đen gạch ngói.
Cậu chủ Liên Ngao rất chung tình với Ferrari, các chiếc xe trong garage
của anh nhất loạt đều là của hãng này. Anh mở cửa xe, Khang Kiều bị anh
nhét vào trong.
Cô còn chưa ngồi vững, chiếc xe đã
lao đi như một mũi tên. Sau khi đập đầu cái “rầm” vào cửa, cô ngoan
ngoãn cài dây an toàn và im lặng.
Chiếc xe dừng lại
bên bờ biển, không ai nói câu nào. Khang Kiều uể oải nhìn xung quanh. Cả mặt biển nối liền bờ biển đã bị bóng tối nhấn chìm, y hệt như ngày ấy.
Cô quay mặt sang, nói với anh: “Lên cơn nghiện rồi hả? Lại muốn thêm một lần?”.
Hoắc Liên Ngao không phản ứng gì, chỉ ho khan mấy tiếng. Khang Kiều ngồi nghiêm chỉnh lại, tiếp tục lải nhải: “Hoắc
Liên Ngao, bây giờ ai ai cũng cho rằng anh là em trai ruột, em trai ruột ấy”.
Cuối cùng, cậu chủ Liên Ngao im lìm nãy giờ cũng chịu lên tiếng: “Thế nên?”.
Tháo dây an toàn ra, cô nghiêng người, nhìn ra mặt biển đen ngòm ngoài kia:
“Hoắc Liên Ngao, anh bảo sau này nếu chúng ta thân mật mà bị phát hiện,
mấy người đó liệu có sửng sốt không?”.
Anh từ sau
lưng dán chặt lấy cô, dựa đầu vào vai cô, khiến đầu cô và anh dựa sát
vào nhau. Còn một tay kia thì thẳng thừng vén váy cô lên, động tác thô
lỗ. Khang Kiều không để tâm, chỉ nói: “Tới lúc đó, anh đoán sau lưng họ
sẽ nói gì chúng ta?”.
“Em nói xem, hm?” Anh ngậm lấy
vành tai cô, lẩm bẩm: “Đầu gỗ, em không biết phải không? Có những người
bẩm sinh đã thích kích thích, giống như giây phút này, em không nhắc tôi vẫn chưa có ý định, nhưng em vừa nói, tôi lại muốn làm chuyện khác rồi. Đặc biệt là sau khi em nói với họ những lời đó. Tôi không sợ chuyện ấy
đâu, ngược lại, sau khi nghe giả thiết đó, tôi lại cảm thấy rất kích
thích. Sau này đừng giở mấy trò đó, dù em làm gì thì cũng vô ích thôi,
hiểu không?”. Cô cắn chặt môi, không để bản thân phát ra âm thanh nào.
Anh thì thầm bên tai cô: “Em phải ngoan, nếu không lần sau sẽ là thứ
khác tiến vào đấy. Dù em muốn hay không muốn, tới lúc đó người mất mặt
vẫn là em”.
Hôm sau, khi tan học, Khang Kiều nhìn
thấy Chu Tùng An đợi trước cổng trường. Khi mẹ cô mất cũng là lúc ông
nội của Chu Tùng An qua đời.
Anh ấy đứng đó vẫy tay với cô.
Ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều bảo tài xế về nhà trước.
Giống như rất nhiều lần trước, Khang Kiều và Chu Tùng An đi sóng vai nhau,
men theo con đường thẳng tắp không có điểm tận cùng. Cho dù không nói gì họ vẫn không cảm thấy nhàm chán, cho dù im lặng quá lâu cũng không cảm
thấy gượng gạo.
Khi đi ngang qua cửa hàng nước ngọt, Chu Tùng An hỏi cô có khát không? Khang Kiều gật đầu.
Chu Tùng An đưa Coca cho cô. Cô bật nắp lon, khí ga bắn hết lên mặt và quần áo của Khang Kiều, mấy cô gái đi ngang qua cô ôm miệng cười trộm.
Cô giậm chân: “Chu Tùng An, anh có thể ấu trĩ hơn nữa không?”.
Anh ấy cầm khăn giấy đã được chuẩn bị sẵn chậm rãi lau mặt cô thật sạch sẽ
và nói: “Giờ trông đỡ hơn nhiều rồi, ban nãy cứ xầm xì ấy”.
Lau xong, anh ấy nhìn cô thở dài: “Em gầy rồi”.
Khang Kiều cụp mắt xuống.
Họ đứng song song dựa vào bức tường sơn, nhìn lên bầu trời. Đây là thời
điểm đẹp nhất ở Brunei, ánh chiều tà đỏ rực luôn khiến đảo quốc ở phía
Nam Thái Bình Dương này nhuộm thành một tác phẩm kinh điển, chỉ một nét
bút tùy hứng cũng đủ khiến người ngỡ ngàng.
Bầu trời như sắp bùng cháy.
“Bác cả của anh gửi lời chia buồn với em.”
Bác cả? À…
“Mấy hôm trước anh mới biết thì ra mẹ em là bệnh nhân của bác cả. Ông ấy nói mẹ em là một người rất tốt.”
Nếu trước đây nghe những lời này, chắc Khang Kiều sẽ tức giận. Nhưng giờ
thì không, vì người đã không còn nữa rồi, chẳng giận bà được nữa.
Ngẩn người nhìn trời, bàn tay cô bị âm thầm nắm lấy. Khang Kiều không giãy
giụa mà lựa chọn nắm ngược lại. Lúc này, cô và anh ấy đều vừa mất đi
người thân, họ đang dùng cách của mình để tưởng nhớ những người đã xa.
Tiếng còi xe đinh tai kéo Khang Kiều gọi sự hỗn độn. Cô nhìn thấy Hoắc Liên Ngao, anh cũng đang nhìn cô.
Cô lẳng lặng bỏ tay Chu Tùng An ra, ngồi trên xe Hoắc Liên Ngao còn có Hoắc Tiểu Phàn.
Cô ngồi lên ghế sau, khi đã nhìn nó đến lần thứ N, khuôn mặt Hoắc Tiểu
Phàn vẫn căng thẳng. Cô chạm tay lên mặt nó, bị nó hất ra. Nó nói: “Anh
Liên Ngao bảo chị trọng sắc khinh bạn”.
Phải gần mười giờ, Khang Kiều mới được Hoắc Tiểu Phàn hồi đáp.
Mười rưỡi, đóng cửa phòng nó lại, Khang Kiều lựa chọn tảng lờ Hoắc Liên Ngao đang dựa lưng vào cánh cửa, tự đi về phòng mình. Đằng sau vang lên
giọng nói lạnh lùng của anh.
“Em để mặc hắn nắm tay em. Tôi đã nói rồi, cái cốc của tôi không ai được chạm vào, chạm vào là xui xẻo.”
Câu nói của Hoắc Liên Ngao đúng mười lăm tiếng sau được chứng nhận. Visa
của Chu Tùng An có vấn đề, 72 tiếng đồng hồ sau anh ấy sẽ bị trục xuất
về nước, còn phải trả một khoản tiền lớn.
Mười rưỡi
tối, Khang Kiều mở cửa phòng Hoắc Liên Ngao. Cũng chỉ mới vài tiếng đồng hồ trôi qua: Từ lúc nhận được điện thoại của Chu Tùng An, cô đã phẫn
nộ, chỉ hận không thể tan học ngay về nhà để cởi giầy, ném thẳng lên đầu Hoắc Liên Ngao. Khi đi trên hành lang, cơn giận vẫn chưa thể nguôi, cô
thề sẽ chửi anh bằng những lời cay độc nhất. Khi mở cửa phòng anh, nhìn
thấy anh đang yên lặng ngồi trên thảm trải sàn đọc sách, cô bỗng cảm
thấy mệt mỏi và bất lực.
Cô lấy gì để đấu với anh đây? Cô chẳng có gì cả, lại còn cả đống điểm yếu.
Giống như nhiều lần trước, cô cởi giày ra chuẩn bị thay dép lê vào. Chủ nhân
căn phòng này rất ghét người khác giẫm bẩn lên thảm của anh. Cô dừng lại trước mặt, gọi tên anh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
Giọng cô vừa khô vừa khản: “Sau này, không như vậy nữa”.
“Không gì?”
“Tôi sẽ ghi nhớ lời của anh, anh ghét người khác chạm vào cốc của mình.”
Anh gật đầu, vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình. Khang Kiều ngoan ngoãn
ngồi xuống. Anh quay sang ngậm lấy môi cô, sau đó gác đầu lên chân cô.
“Đầu gỗ, tôi ghét khi nói chuyện với người khác, người ta tỏ ra không quan tâm.”
Người khác? Người khác là chỉ cô ư? Chắc vậy, ban nãy cô không tập trung nghe anh nói.
Cô nhìn xuống mặt anh, anh nằm mỉm cười với cô rồi giơ tay véo má cô: “Bây giờ đáng yêu hơn nhiều rồi”.
“Sau này khi Chu Tùng An tới tìm em, không cần biết dùng cách gì cũng phải từ chối, nghe rõ chưa?”
Ngẩn người, cô lại nghe thấy anh nói: “Hoặc nếu em cảm thấy từ chối hắn khó khăn, để tôi giúp em?”.
Cô cuống quýt lắc đầu.
“Em bảo bản thân em có thể từ chối hắn không?”
Cô gật đầu.
“Giận hả?” Anh khẽ vuốt má cô, giọng nói dịu dàng: “Mấy ngày nữa tôi sẽ về
Mỹ, còn nhớ lời tôi nói không? Tôi sẽ không để ai bắt nạt em, kẻ nào bắt nạt em tôi sẽ bắt hắn trả lại gấp trăm lần. Nhưng điều kiện tiên quyết
là em phải ngoan”.
“Cả Chu Tùng An cũng phải biết điều, em hiểu chứ?”
Cô đồng ý.
Dường như rất mãn nguyện, anh nhắm mắt lại, nụ cười nhẹ nhàng vẫn còn đọng trên môi, tựa như chỉ cần chạm khẽ nó sẽ tan ra.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ đánh thức cô dậy. Khang Kiều mơ màng quay đi, đồng hồ trên tường báo hiệu đã sắp nửa đêm.
Cô đẩy Hoắc Liên Ngao.
Anh mở mắt ra.
“Tôi phải về rồi, ngày mai còn phải đi học.”
Hôm sau, Khang Kiều về nhà, đẩy cửa phòng đã nhìn thấy bộ lễ phục được treo ở chỗ bắt mắt. A Xảo đi vào cùng nói cho cô biết lễ phục được quản gia
Diêu sai người mang tới.
Ngày kia là tết Trung thu,
Trung thu hằng năm nhà họ Hoắc đều tổ chức một buổi tiệc cho người làm
trong nhà. Một số người thể hiện tốt trong năm cũ sẽ được nhận thiếp
mời. Trong buổi tiệc, Hoắc Chính Khải sẽ tự tay tặng lì xì cho họ.
Bữa tối, Khang Kiều nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Chính Khải. Trong
điện thoại, Hoắc Chính Khải đã nói, buổi tiệc này như một bữa cơm gia
đình, cô và Tiểu Phàn buộc phải tham gia.
Nói xong, Hoắc Chính Khải bổ sung thêm một câu: “Liên Ngao cũng tới” để thể hiện rằng ba người họ bình đẳng trong quan hệ.
Bình đẳng ư? Thương nhân thật giả tạo.