Mười giờ sáng ngày 08/01, có rất nhiều nhà báo, truyền hình,
các trang mạng xã hội, tạp chí dừng xe trước cửa tòa nhà màu trắng hồng.
Trong vườn hoa của nữ chủ nhân đã quá cố, Hoắc Liên Ngao mặc chiếc áo sơ mi
màu trắng xuất hiện trước hàn chục phóng viên, đối diện với ống kính,
cúi đầu thật sâu.
Sau đó, anh giới thiệu ngắn ngọn về địa điểm hiện tại họ đang đứng là vườn hoa người mẹ ruột đã mất tặng
cho anh. Sở dĩ anh lựa chọn nơi đây làm địa điểm xin lỗi là vì muốn mọi
người nhìn thấy thành ý của mình. Sau khi Hoắc Liên Ngao giới thiệu
xong, một phóng viên lén lút dựng lại chậu hoa bị máy ảnh làm đổ
nghiêng, vài phóng viên khác cũng bỏ giày ra khỏi thảm cỏ.
Giới thiệu xong địa điểm, Hoắc Liên Ngao thể hiện lập trường của mình. Anh
nói hiện tại anh lấy tư cách anh trưởng của Hoắc Tiểu Phàn để xuất hiện
trước mặt mọi người.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Liên Ngao thừa nhận có một nhân vật như thế trước công chúng.
“Nó mới tám tuổi. Tháng sau tôi đã đón sinh nhật thứ mười bảy của mình, đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất tôi đứng tại đây.” Anh cười hơi bẽn lẽn:
“Nếu các vị có một người em trai nhỏ hơn các vị nhiều tuổi như vậy, các
vị sẽ hiểu cho cảm nhận của tôi. Tôi nghĩ các vị có lẽ cũng sẽ đưa ra sự lựa chọn tương tự”.
Nói tới đây, anh dừng lại, trong biểu cảm ngượng ngùng còn có chút khó xử: “Tôi tin rằng các vị cũng đã
biết quan hệ giữa hai chúng tôi. Nhưng tôi không thể nào giận nó được.
Nó chỉ cao có từng ấy, bốn tháng trước còn vừa mất đi mẹ ruột”.
“Sở dĩ tôi đứng đây là muốn cầu mong mọi người cho thằng bé một chút thời gian. Nó sẽ xin lỗi, nhưng không phải là bây giờ.”
Sau đó, Hoắc Liên Ngao trình bày với mọi người hai bản thanh minh. Một bản
là thư lượng thứ của mẹ nạn nhân. Đọc xong, Hoắc Liên Ngao trình bày
rằng anh đã mời một bác sỹ khoa thần kinh xuất sắc từ Mỹ tới. Bác sỹ này dẫn theo đoàn đội của mình hiện đang trên đường bay từ New York đến
Begawan.
Sau đó nữa, Hoắc Liên Ngao đưa ra một bản
thanh minh khiến các ký giả có mặt đều im lặng. Đó là giám định tinh
thần của Hoắc Tiểu Phàn trong giai đoạn này. Trong bản giám định đó có
chữ ký của mười vị bác sỹ tâm lý có mức độ đáng tin cậy cao trong xã
hội. Mười vị bác sỹ này đều đồng loạt chứng minh tâm lý của Hoắc Tiểu
Phàn hiện tại cực kỳ không ổn định. Họ lần lượt liệt kệ những hậu quả
của tình trạng này.
Khi đọc bản giám định đó, giọng
Hoắc Liên Ngao trong sáng như chính chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, ánh mắt ngây thơ của chàng trai luôn khiến người ta tin tưởng hơn những doanh nhân đã lão luyện chốn thương trường.
Sau bản
giám định ấy, câu hỏi của cánh nhà báo đã ít đi nhiều. Cho dù vẫn còn
người gây khó dễ thì Hoắc Liên Ngao cũng rất nhẫn nại giải đáp lần lượt.
Buổi xin lỗi đi tới những giây phút cuối cùng. Hoắc Liên Ngao còn công khai
cả đoạn băng ngắn ghi lại cảnh Hoắc Tiểu Phàn bị nhốt trong nhà kho.
Trong đoạn băng, chốc chốc lại nhìn thấy cơ thể thằng bé co rút.
Sau khi đoạn băng ấy được phát ra, không ai còn câu hỏi gì nữa.
Buổi xin lỗi kéo dài 30 phút kết thúc.
Từ lúc bấy giờ, Khang Kiều biết việc tiếp theo chỉ còn là chờ đợi, chờ đợi phản hồi của họ.
Hình ảnh buổi xin lỗi dài 30 phút được cắt gọn thành bản tin 3 phút. Cùng
với những hình ảnh ấy được phát sóng và những bài báo của hàng chục
phóng viên có mặt tại hiện trường, chập tối, một bộ phận người đã ném
những tờ rơi, biểu ngữ tẩy chay thương hiệu bán lẻ của nhà họ Hoắc vào
sọt rác.
Hôm sau, số lượng người kéo băng rôn đi biểu tình đã giảm đi 2/3. Các nhân viên chủ quản của Hoắc Thị thắt cà vạt,
tiếp tục cung cấp đồ ăn và nước uống miễn phí cho những người còn biểu
tình dưới cái nóng oi ả.
Ngày 10/01, nhân viên vệ
sinh bắt đầu dọn dẹp chỗ quảng trường bị người biểu tình chiếm cứ. Lúc
này Khang Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi được
chữa trị thuốc men, Hoắc Tiểu Phàn ngủ đã yên ổn hơn. Sáng sớm nay,
Khang Kiều nhìn thấy hốc mắt nó không còn thâm quầng như trước nữa. Nó
thậm chí còn chủ động đề nghị mấy ngày nữa sẽ tới bệnh viện thăm thiếu
niên bị nó dùng đạn giả bắn bị thương.
Nhà nghỉ của
nhà họ Hoắc nằm ở một khu vực khá yên tĩnh, cứ tới hoàng hôn, nơi đây
lại trở nên im lìm. Có tiếng xe từ xa tới gần, Hoắc Tiểu Phàn đang chơi
cờ vua với Khang Kiều dỏng tai lên nghe. Câu “Nhất định là anh Liên
Ngao” của nó khiến quân cờ trong tay Khang Kiều rơi xuống đất.
Mặc kệ ván cờ đang dang dở, Hoắc Tiểu Phàn đi ra phía cửa. Ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều cũng đứng dậy đi theo.
Lần này Hoắc Liên Ngao không lái xe đến mà ngồi taxi. Anh từ taxi bước
xuống, đeo một chiếc ba lô đơn giản, Hoắc Tiểu Phàn nhào tới ôm chặt
anh.
Bước vào nhà, Hoắc Liên Ngao bảo Hoắc Tiểu Phàn pha cho anh cốc cà phê.
“Để tôi.” Khang Kiều nói. Cô vừa quay người đi thì cổ tay bị giữ chặt lại.
Lúc này đây, sắc trời bên ngoài đã tối đen, Hoắc Tiểu Phàn đã đi pha cà
phê, trên thảm trải sàn lộn xộn bát nháo. Khang Kiều lần lượt thu dọn
những chiếc gối dựa, sau đó cô lại cảm thấy mặt bàn bừa bộn. Khang Kiều
đang nghĩ có nên tiếp tục dọn mặt bàn cho gọn gàng không thì Hoắc Liên
Ngao nói: “Không cần phải lo lắng chuyện của Tiểu Phàn nữa”.
Cô đang định cất hộp cờ vua đi thì tay khựng lại.
“Tôi đã mua vé máy bay về New York đêm nay.”
Cô ngoan ngoãn quay người lại, đối diện với anh.
Chiếc đồng hồ trên tường biểu thị bây giờ cũng mới bảy rưỡi, còn mấy tiếng
nữa mới tới nửa đêm. Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Tiểu Phàn đã pha
xong cà phê.
Tám giờ, Khang Kiều vừa rót nước cho thằng bé uống thuốc, vừa nói với Hoắc Liên Ngao đan nhìn cô: “Anh ở đây đợi em một lát”.
Nói xong, Khang Kiều dẫn Hoắc Tiểu Phàn về phòng.
Thuốc của Hoắc Tiểu Phàn có thành phần an thần nhất định, uống xong nó sẽ thiếp đi rất nhanh.
Khi cô rời khỏi phòng của Hoắc Tiểu Phàn đã là gần tám rưỡi. Khi đi ngang
qua phòng mình, Khang Kiều thấy trong phòng có ánh đèn hắt ra. Cô dừng
lại một chút trước cửa phòng rồi đẩy cửa đi vào.
Hoắc Liên Ngao đang đứng trước cửa sổ. Đóng cửa lại, Khang Kiều từ từ đi về
phía đó, dừng lại sau lưng anh, chờ đợi. Anh quay đầu lại, ngữ điệu thẹn quá hóa giận: “Sao em cứ thích xuất hiện sau lưng tôi như ma vậy?”.
Khang Kiều mím môi.
Anh nhíu mày, dãn khuôn mặt ra, giọng nói khô khốc: “Em đi đường không khi nào phát ra tiếng động, sợ chết đi được”.
Khang Kiều vẫn im lặng.
Hoắc Liên Ngao chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Tôi vừa kiểm tra cửa sổ cho em, dự
báo thời tiết nói sáng sớm mai sẽ có một trận mưa bão ngắn”.
Khang Kiều gọi anh một tiếng. Giọng cô rất khẽ, tới mức bản thân cô cũng phải dỏng tai mới nghe thấy.
“Rốt cuộc em đang nói gì?” Giọng nói của Hoắc Liên Ngao mang theo chút bực bội và sốt ruột.
Khang Kiều đành cao giọng lặp lại lời nói vừa nãy: “Hoắc Liên Ngao, nếu anh muốn thì nhanh chút”.
Im lặng – một sự im lặng nghẹt thở.
“Rầm”một tiếng. Chiếc ba lô trên tay anh bị ném mạnh xuống đất. Anh xách áo cô,
từ giọng nói tới biểu cảm và ánh mắt đều thể hiện một điều: Anh muốn bóp chết cô.
“Em lại muốn mang cơ thể ra mua bán với
tôi? Khang Kiều, em hết thuốc chữa rồi! Tôi không quá quắt như em nghĩ
đâu, tôi chỉ muốn tới gặp em trước khi đi, chỉ muốn gặp em mà thôi.
Không, không…” Anh lắc đầu, “Không không, không hoàn toàn như vậy. Trên
đường đến đây tôi nghĩ, bảo bối quan trọng nhất của Khang Kiều là Hoắc
Tiểu Phàn. Nếu tôi giúp Hoắc Tiểu Phàn giải quyết rắc rối lớn, có lẽ
Khang Kiều sẽ cười với tôi, không phải nụ cười trang trí mà là một nụ
cười khác, mà rất nhiều, rất nhiều lần em cười với tên đại ngốc kia.”
“Em chưa bao giờ cười với tôi như thế.”
Anh từng trộm nhìn thấy nụ cười đó.
Tháng bảy, xe của anh dừng bên đường. Cô và Chu Tùng An sóng vai nhau đi tới. Một vài chàng trai vì muốn lấy lòng con gái sẽ học một số động tác lòe
loẹt nhưng trông rất bắt mắt. Trong mắt Hoắc Liên Ngao, đó là những việc ngu xuẩn lại lãng phí thời gian.
Thế mà, thầy giáo tiếng Trung của anh cũng phạm sai lầm ngớ ngẩn ấy, người khiến anh ta phát bệnh chính là cô gái chị con riêng.
Đại ngốc tay dài chân dài làm động tác ném kẹo chocolate vào miệng mình như một con tinh tinh đang làm trò, một chút mỹ quan cũng không có. Nhưng
may là tỷ lệ trúng không tệ. Viên thứ ba, viên thứ tư đều vào miệng.
Viên thứ năm bắn vào răng rồi bay ra ngoài, trùng hợp là rớt ngay xuống
rổ rau của một phụ nữ.
Trong mắt Hoắc Liên Ngao, đó là chuyện nhạt nhẽo và tầm thường, thế mà cô chị gái của anh lại dừng chân.
Sau đó, cô ấy nhe răng cười với đại ngốc.
Đó là biểu cảm Hoắc Liên Ngao chưa từng thấy trên khuôn mặt Khang Kiều.
Nụ cười đó như vạt nắng sau tầng mây đen, khiến anh nhìn đến ngây ngốc.
Giây phút ấy, Hoắc Liên Ngao mới ý thức được cô chưa bao giờ cười như thế
với anh, thật sự chưa từng, cô chỉ cười như vậy khi anh đối tốt với Tiểu Phàn.
“Em chưa bao giờ cười với tôi như vậy.”
Nếu không phải vì những lời ấy bật ra lúc này, Hoắc Liên Ngao cũng không biết hóa ra mình bứt rứt chuyện này đến vậy.
Ý thức này khiến một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng anh. Anh
buông tay, cô ngã ngồi xuống đất. Anh cúi xuống nhặt ba lo lên, đi ra mở cửa như không nhìn thấy người ngồi dưới đất.
Cô không muốn lãng phí tâm tư vì cô một chút nào nữa, không muốn chút nào!
Xoa xoa mặt, Khang Kiều nhìn cánh cửa từ lúc hé mở cho đến khi mở toang, hình như cô đã ngồi dưới đất một lúc rồi.
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc này mới nhớ ra mình đã tắm rửa rồi. Cô lại lần mò chậm rãi đi tới trước cửa sổ.
Khang Kiều nhớ rằng từ ô cửa sổ này có thể nhìn thấy con đường nối liền nhà
nghỉ. Rèm cửa được đóng kín mít. Cô đứng đó một lúc, lấy ngón tay vén
rèm lên. Cửa sổ xuất hiện một khe hẹp, từ khe hẹp đó cô có thể nhìn thấy một đoạn đường quốc lộ. Đường quốc lộ do nhà họ Hoắc sửa chữa. Để hợp
với tòa nhà nghỉ này, con đường cũng được sửa thành màu nâu đỏ, chất
liệu là loại nhựa cao su đắt gần chết. Nhưng từ đây nhìn qua nó thật sự
rất đẹp, còn ở bên một mặt hồ phong cảnh như tiên cảnh nữa.
Cô kéo rèm ra thêm chút nữa, từ đây ra sân bay mất nửa tiếng đi xe. Chắc anh đang gọi taxi nhỉ?
Cô ngẩn người nhìn anh, rồi lẩm bẩm trong lòng: Mau đi đi, mau đi đi, đi càng xa càng tốt.
Cuối cùng, anh gọi điện thoại xong. Không kịp nữa rồi, khi anh quay mặt về
phía cửa sổ, ngón tay cô run lên. Khi hoàn hồn lại, cô mới cuống cuồng
kéo rèm, lúc ấy, rèm cửa lại kín như bưng.
Tay không
biết đặt ở đâu, chân không ngừng đi đi lại lại trước cửa sổ, càng đi
càng chậm, cuối cùng dừng lại ở nơi ban nãy cô đứng, tay thò về phía cửa không theo kiểm soát.
Ngoài cửa sổ, trên con đường
sáng choang ánh đèn đã không thấy bóng anh đâu nữa. Cô kéo rộng cửa sổ
ra một chút, vẫn không tìm thấy anh.
Anh đi rồi sao? Nhưng rõ ràng cô chưa nghe thấy tiếng xe hơi mà? Chán nản buông rèm xuống, cô thất thần đứng đó một lúc, rồi…
Chân đi về phía cửa phòng không theo sai bảo. Thật ra Khang Kiều cũng không
biết mình muốn gì. Cô chỉ biết rảo nhanh bước chân, như bay về phía con
đường đó, xuyên qua những chướng ngại vật, đi tới cửa lớn.
Không, là chạy mới đúng. Cô chạy như bay ra cửa, đâm vào một bức tường ở ngã
rẽ.Cô hét lên theo bản năng, phải biết rằng thật ra cô rất nhát gan.
Sau tiếng hét ấy, cô được bọc trong một vòng tay vững chãi. Cô không lạ lẫm gì vòng tay ấy. Cô không dám nhìn anh, miệng lắp bắp: “Chẳng phải nói
em hết thuốc chữa ư? Sao lại quay về?”.
“Anh quên mất một thứ.” Anh nói, giọng rất nhẹ.
Vậy à. Anh buông tay cô ra. Thì ra là quên đồ, chứ không phải… Khi quay
người đi, hốc mắt cô cay cay. Cô đi vào trong, bước chân anh cũng bám
theo rất sát. Cô càng đi nhanh, anh càng đuổi tợn.
Vì mải nhìn đường, Khang Kiều không để ý lớp kính chắn trước mặt. Gần như
sắp đụng vào bức tường kính ấy, nhưng cô lại không nghe thấy một tiếng
“rầm” giòn tan, một lòng bàn tay đã chắn trước trán cô và bức tường.
Giọng nói đó rất khẽ, rất nhẹ, tới bên tai cô.
“Ban nãy, anh đang nghĩ, nếu em mở rèm ra lần thứ hai, anh sẽ quay lại.”
Cô yên lặng, không dám nhúc nhích.
Anh lại nói: “Từ năm sáu tuổi, anh đã không về Brunei đón Giáng sinh rồi, có muốn viết vì sao lần này anh lại quay về không?”.
Lần này, cô không lựa chọn né tránh mà khẽ đáp: “Muốn”.
Anh nói bằng một giọng thì thầm như muốn chạm vào trái tim cô: “Vì có một
người ở đây. Anh luôn nghĩ, Giáng sinh năm nay của người ấy nhất định
rất buồn”.
“Nhưng anh phát hiện ra người ấy chẳng buồn gì cả, còn chơi rất vui với người đàn ông khác nữa.”
Anh buông tay xuống, từ từ đặt lên eo cô, dùng một chút sức để cả người cô ngã vào lòng mình.
Cô ngước mắt lên, nhìn anh rưng rưng.
Nước mắt cứ thế rơi xuống: “Ai nói em không buồn? Ai nói!”.
Anh cúi đầu, hôn đi tất cả những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, nụ hôn
lại khẽ lướt qua tóc mai cô, từ từ tiến qua tai. Anh cọ qua cọ lại,
những nơi ngón tay anh lướt qua đều khiến cơ thể cô mềm nhũn ra như vũng nước. Cô ngẩng cao đầu để nụ hôn ấy gọn gàng rơi xuống cổ.
Nếu nói một người có hàng trăm, hàng ngàn nỗi day dứt thì lúc này đây, 99
nỗi day dứt của cô đã đầu hàng, nhưng vẫn còn điều thứ 100 kiên trì,
thúc giục cô. Cô thở dốc, lên tiếng: “Liên Ngao, nói cho em biết đi,
thật sự là có một người khác đẩy mẹ em ư?”.