Giấc ngủ đó của
cô thật say, nói theo lời Hoắc Tiểu Phàn thì chị nó ngủ say như một con
heo. Dưới lời cằn nhằn của thằng bé, Khang Kiều miễn cưỡng mở mắt ra,
dùng ánh mắt cánh cáo rằng nó nói quá nhiều.
“Chị, chị lại đi trồng cây sao?” Hoắc Liên Ngao xoa mặt cô: “Em vốn định bảo chị cùng em đi ngắm bình minh. Nhưng anh Liên Ngao bảo em đừng gọi
chị, anh ấy nói chị phải nghỉ ngơi, thế là anh Liên Ngao đã đi ngắm bình minh với em rồi”.
Quay người đi, Khang Kiều không muốn Hoắc Tiểu Phàn nhìn thấy khuôn mặt nóng bừng của mình.
Đa số những người tham gia buổi tiệc tối qua đều đã rời đi, một bộ phận
nhỏ vẫn còn đang ở lại trên du thuyền. Người lên kế hoạch cho bữa tiệc
đã đặc biệt mời đầu bếp chay tới, những người chưa đi đa phần là các cô
gái ở lại nghe giảng.
Khi Khang Kiều xuất hiện, bài giảng đã gần kết thúc. Chỗ ngồi của cô
được xếp ở bên cạnh Go Ara. Cô ta vẫn thân mật chào hỏi cô như mọi lần.
Khang Kiều đáp lại bằng nụ cười thân thiện.
Trong mắt các cô gái không hiểu chuyện, cách thức giao tiếp giữa cô và
Go Ara nghiễm nhiên biến thành một ý tứ khác: Bạn gái tin đồn của Hoắc
Liên Ngao và người nhà của anh ấy rất thân thiện với nhau.
Thân thiện? Vị này cách đây không lâu còn thị uy với cô nữa.
Nhìn một Go Ara đầy tự tin, trái tim Khang Kiều chợt xao động. Dưới yêu
cầu của cô, Go Ara đặt một ly nước hoa quả vào tay Khang Kiều.
Chuyện tiếp theo xảy ra như sau: Khi Hoắc Liên Ngao xuất hiện, ly nước hoa quả trong tay cô ta đã bị hắt lên người Khang Kiều.
Hai người họ đứng đó, đều hướng ánh mắt về phía Hoắc Liên Ngao. Hoắc
Liên Ngao nhìn từ phía cô bị hắt nước hoa quả tới Go Ara. Không cho cô
ta một cơ hội giải thích nào, Hoắc Liên Ngao lần lượt đổ hai ly nước hoa quả lên đầu cô ta.
Kết quả của chuyện này mãi một khoảng thời gian dài sau vẫn là một đề
tài được đám con gái thích thú buôn dưa lê. Go Ara chỉ yêu đơn phương
Hoắc Liên Ngao, còn anh chẳng coi cô ta ra gì.
Trên đường trở về, Hoắc Liên Ngao lái xe, Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn
ngồi ở ghế sau. Có mấy lần anh nhìn cô qua gương chiếu hậu nhưng cô đều
chọn cách né tránh.
Gần về tới nhà, Hoắc Liên Ngao đi chậm lại, khẽ nói một câu: “Không sao, chỉ cần em không ưa cô ta, anh sẽ giúp em dạy cô ta một bài học”.
Thật ra sau khi gài bẫy Go Ara, Khang Kiều đã hối hận, nhà họ Hoắc và nhà họ Go có làm ăn qua lại.
“Đừng lo, sẽ không xảy ra chuyện mà em nghĩ đâu.” Giống như nghe thấy
tâm sự của cô, Hoắc Liên Ngao nói: “Ara rất thông minh, anh bảo đảm vài
ngày nữa cô ta sẽ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra”.
Ara, gọi thân mật thật. Nhân lúc Tiểu Phàn không chú ý, Khang Kiều tìm đúng vị trí gương xe để nhe răng hăm dọa Hoắc Liên Ngao.
Lúc này, Hoắc Liên Ngao bỗng nhớ ra chuyện gì đó: “Khang Kiều, sao anh
không biết chuyện em và Hàn Tông quen nhau? Hai người bắt đầu quen từ
khi nào vậy? Cụ thể là quen thế nào?”.
Khang Kiều chưa kịp trả lời, di động của Hoắc Liên Ngao đã vang lên. Anh bắt máy, qua gương chiếu hậu, Khang Kiều nhìn thấy anh nhíu mày.
“Chạy khỏi bệnh viện?” Anh hơi cao giọng.
Khi Hoắc Liên Ngao ngắt máy, chiếc xe đã đi tới cửa nhà họ Hoắc. Dừng xe lại, Hoắc Liên Ngao nói với Khang Kiều anh phải tới bệnh viện một
chuyến.
Dắt Hoắc Tiểu Phàn xuống xe, cửa xe vừa đóng lại anh đã nhanh chóng quay đầu.
Đứng tại đó, Khang Kiều nhìn bóng chiếc xe khuất dần, thầm nghĩ: Ai chạy khỏi bệnh viện nhỉ? Hoắc Liên Ngao tỏ ra rất gấp gáp, anh thậm chí còn
không trả lời cô ban nãy ai chạy khỏi bệnh viện.
Nhìn chiếc giường bệnh trống không, Hoắc Liên Ngao hơi đau đầu. Ban nãy
anh nhận được điện thoại của bệnh viện, cô gái hôm qua đâm phải trưa nay bỗng nhiên biến mất.
Sáng nay, bác sỹ chính của cô gái ấy cầm theo báo cáo xét nghiệm mở cửa
phòng bệnh ra, bỗng phát hiện căn phòng trống trơn, thế là vị bác sỹ đã
gọi vào di động của Hoắc Liên Ngao.
Bác sỹ nói rằng đã có kết quả xét nghiệm, dây chằng của cô gái bị thương ở mức trung bình, trong một thời gian ngắn tới đây không thích hợp làm
những việc như bê vác, chạy nhảy…
Nhưng, cũng may trước khi đi cô gái đó đã để lại địa chỉ nhà.
Văn Tú Thanh, cô gái đó tên là Văn Tú Thanh.
Hơn một tiếng sau, Hoắc Liên Ngao đứng dưới khu nhà của Văn Tú Thanh.
Khu nhà cũ kỹ khiến anh có cảm giác nó chao đảo, lúc nào cũng có thể sập xuống vậy.
Đường dây điện chằng chịt, dây quần áo, những khung cửa sổ chống trộm rỉ sét, mùi hôi thối thi thoảng phát ra khiến Hoắc Liên Ngao muốn đi ngay
lập tức.
Anh quay người lại, trong đầu lại ẩn hiện bóng dáng bé nhỏ. Anh thầm chửi thề rồi đi sâu vào con ngõ nhỏ.
Ở đây thậm chí còn không có thang máy. Cầu thang được làm bằng xi măng
vừa hẹp vừa không dễ đi. Nếu không vì sự cố ngày hôm qua, Hoắc Liên Ngao sẽ không thể ngờ Brunei vẫn còn những nơi thế này.
Theo số nhà Văn Tú Thanh cung cấp, Hoắc Liên Ngao dừng lại trước cửa căn phòng cuối cùng trên tầng ba. Anh đưa tay bấm chuông.
Khi chuông cửa vang lên, Tôn Lệ Quân đang sắc thuốc. Bà dỏng tai lắng
nghe, tiết tấu tiếng chuông cửa khiến bà an tâm, không giống những kẻ
đòi nợ. Khi chúng bấm chuông sẽ vừa nhanh vừa gấp, thành một chuỗi dài.
Bà nghe thêm lần nữa, cũng không giống đám trẻ con đùa nghịch, bọn chúng thường bấm loạn xì ngậu.
Dĩ nhiên cũng không phải là Tú Thanh. Tú Thanh rất ngona, lần nào nó cũng mang theo chìa khóa.
Tiếng chuông cửa cứ cách vài giây lại vang lên một lần, không sốt sắng, có quy luật, nghe là biết người ấy có giáo dục.
Hồi còn trẻ, Tôn Lệ Quân từng giúp việc trong nhà giàu. Bà quen với phẩm hạnh của họ. Họ được giáo dục nghiêm chỉnh bằng những phương pháp cao
cấp, mọi tiểu tiết trong cuộc sống đều thể hiện rõ sự văn hóa ấy.
Qua mắt mèo, Tôn Lệ Quân nhìn thấy người bấm chuông. Bà lập tức nhìn
thấy chiếc giày sang trọng dưới chân người ấy, kiểu giày của nam giới.
Nhìn lên, Tôn Lệ Quân thấy khuôn mặt đẹp của chủ nhân chiếc giày. Đó là một cậu thanh niên, không những đẹp mà còn trẻ trung.
Nhìn thêm vài cái, Tôn Lệ Quân cảm thấy cậu ấy hơi quen mắt. Bà nhìn thật tỉ mỉ…
Sững người, trái tim Tôn Lệ Quân đập thình thịch dữ dội. Nhưng bà không
chắc chắn lắm, bà cảm thấy hơi khó tin một người như thế có ngày lại
xuất hiện trước cửa nhà mình.
Người đang đứng trước cửa nhà bà là người sống trong căn biệt thự đẹp nhất thành phố.
Nhìn thêm một chút rồi sửa sang lại trang phục, Tôn Lệ Quân mở cửa ra.
Khi cánh cửa bật mở, một mùi thuốc bắc nồng nặc cũng đồng thời xộc vào
mũi. Người mở cửa cho Hoắc Liên Ngao là một phụ nữ trung niên khoảng
trên dưới bốn mươi tuổi.
Anh đứng trước cửa: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Văn Tú Thanh không?”.
Căn nhà trông bé nhỏ đến đáng thương. Giường, bàn ăn, ti vi, sô pha, tất cả đều được nhét vào cùng một không gian. Người phụ nữ hỏi anh: “Cậu là bạn học của Tú Thanh nhà chúng tôi ư?”.
Hoắc Liên Ngao thật không dám tin mình có thể ở trong không gian chật hẹp đầy mùi thuốc đó gần nửa tiếng đồng hồ.
Người phụ nữ ấy hiểu nhầm anh là bạn học của Văn Tú Thanh, sau đó ra sức yêu cầu anh giúp đỡ Tú Thanh của bà. Bà nói con gái mình rất hay bị bắt nạt ở trường, hơn nữa về nhà lại không kể bao giờ. Bà noi, con gái bà
từ nhỏ đã tài đức vẹn toàn, không phải loại gây chuyện.
Như sợ anh không tin lời mình nói, bà còn kéo Hoắc Liên Ngao đi xem
những huy chương, bằng khen Văn Tú Thanh giành được từ nhỏ tới lớn.
Bà còn bắt anh xem ảnh của Văn Tú Thanh. Vài bức ảnh với những độ tuổi
khác nhau, bối cảnh khác nhau, kiểu tóc khác nhau, điều duy nhất không
thay đổi là nụ cười trong sáng, thuần khiết và nhẹ nhàng trên khuôn mặt
Văn Tú Thanh.
Sau đó, Hoắc Liên Ngao nghe thấy giọng u sầu của bà: “Năm con bé bốn tuổi, bố nó đã giết người”.
Rời khỏi nhà của Văn Tú Thanh, Hoắc Liên Ngao có phần bí bách. Những
thùng rác xếp đầy hành lang, bầu trời nhìn qua khu nhà xiêu vẹo, tất cả
đều mang đến một tâm trạng tồi tệ.
Rồi, anh nghĩ tới Văn Tú Thanh trong ảnh, đứng trước trời xanh mây trắng, nụ cười không hề thay đổi.
Về sau, khi nhớ lại giây phút này, Hoắc Liên Ngao nghĩ đến những hình
dung đa sắc màu về danh xưng “người mẹ” trên đời. Nghê Hải Đường là mẹ,
Tôn Lệ Quân cũng là mẹ, người trước khiến người ta phản cảm, người phía
sau lại khiến người ta sởn gai ốc.
Khi đi, Hoắc Liên Ngao không kể lại chuyện của Văn Tú Thanh cho Tôn Lệ
Quân, cũng không thanh minh chuyện bạn học. Ánh mắt buồn rầu của người
phụ nữ trung niên luôn khiến anh dễ dàng liên tưởng bà và những người
dân thấp cổ bé họng mà bà ngoại vẫn giúp đỡ.
Người dẫn đường cho Hoắc Liên Ngao là một cậu bé cắt đầu nấm. Cậu bé là
hàng xóm nhà Văn Tú Thanh. Có vẻ như sợ anh không tìm được Văn Tú Thanh, Tôn Lệ Quân đã cho cậu bé kia vài viên kẹo.
Cậu bé đi trước liên tục nhắc tới chị Tú Thanh. Khi nghe thấy câu, “Lớn
lên em sẽ lấy chị Tú Thanh, khóe môi Hoắc Liên Ngao chợt cong lên.
Quảng trường nhỏ đó cách chùa Thanh Chân không xa. Siêu thị gần đó và
sân nhỏ của chùa khiến bầu không khí trở nên ồn ào, từ xa Hoắc Liên Ngao đã nhìn thấy Văn Tú Thanh.
Từ mẹ của cô ấy, Hoắc Liên Ngao được biết mấy ngày gần đây Tôn Lệ Quân
đang bị ốm, không thể mở sạp hàng, thế là nhiệm vụ này rơi vào người Văn Tú Thanh.
Trong tủ kính hình chữ nhật có xe lăn được bày đủ loại đồ thủ công. Văn
Tú Thanh đeo chiếc ba lô hoa văn hôm qua, tay cầm đồ thủ công, miệng rao bán: “Mười đồng một con chuồn chuồn thủ công, ba con hai mươi đồng”.
“Thì ra cô không bị câm.” Anh khẽ nói.
Ho khan vài tiếng, Văn Tú Thanh chợt nhớ ra trưa hôm nay mình vừa trốn viện. Cô ấy đoán Hoắc Liên Ngao tới đây vì chuyện này.
“Tôi đã để lại địa chỉ rồi, tôi không cố ý.” Cô ấy nói giọng khô khốc:
“Căn phòng đó vừa nhìn đã biết là đắt tiền, tôi không có tiền”.
Ở khoảng cách rất gần, Văn Tú Thanh nhìn thấy Hoắc Liên Ngao nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một người nhíu mày mà vẫn đẹp.
“Tôi không có tiền, chí ít thì hiện giờ chưa có.” Khi nói những lời này, trái tim Văn Tú Thanh ảm đạm: “Tôi nói vậy anh hiểu chứ? Không phải tôi không muốn trả, mà bây giờ tôi chưa đủ khả năng”.
Câu nói của Văn Tú Thanh khiến Hoắc Liên Ngao dở khóc dở cười. Vì thế mà cô ấy trốn viện sao?
Anh day trán: “Không ai bắt cô trả tiền viện phía cả. Hôm qua tôi là người đâm vào cô, chính tôi đã đưa cô tới bệnh viện”.
“Nhưng mà…” Lại là giọng nói khô khốc ấy: “Nhưng y tá nói tôi ngất xỉu vì đói”.
Lần này anh hoàn toàn phì cười. Hoắc Liên Ngao cảm thấy anh không thể
tiếp tục nói chuyện với người trước mắt được nữa. Anh nhìn xuống đầu gối của cô ấy: “Chân cô vẫn ổn chứ?”.
“Gì cơ?”
Anh chỉ tay vào chân cô: Chạy vài bước thử xem.
Văn Tú Thanh chạy một vòng nhỏ theo yêu cầu, ban đầu cô ấy sải rộng bước chân, dần dần thành những bước nhỏ, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.
“Chân đau hả?”
Cô ấy gật đầu.
Hoắc Liên Ngao giơ tay ra, hướng về phía Văn Tú Thanh, sau vài bước Hoắc Liên Ngao mới phát hiện ra mình đang nắm tay Văn Tú Thanh. Anh buông
ra, đối mặt với biểu cảm nghi hoặc của cô ấy.
“Cô phải tới bệnh viện một chuyến.”
Hoắc Liên Ngao thuật lại những lời của bác sỹ, cuối cùng bổ sung một
câu: “Không cần lo lắng chuyện viện phí, là tôi đâm vào cô, viện phí dĩ
nhiên tôi phải bỏ ra”.
Hoắc Liên Ngao cảm thấy anh đã nói đủ rõ ràng rồi, nhưng Văn Tú Thanh vẫn tỏ ra thờ ơ.
Shit!
“Văn Tú Thanh!” Hoắc Liên Ngao đè nặng giọng.
Văn Tú Thanh liếc nhìn tủ hàng của mình, khẽ nói: “Tôi phải bán hết hàng đã, nếu không mai không có tiền nộp tiền điện, cũng không có tiền…”.
Nói tới đây, giọng Văn Tú Thanh mỗi lúc một thấp, đến nỗi Hoắc Liên Ngao cũng không biết cô ấy nói cái gì.
Đây là lần đầu tiên Văn Tú Thanh có cảm giác quẫn bách như vậy trước mặt một người, những từ cuối cùng cô ấy cũng không thốt ra được.
Cô ấy cứ nhìn giầy của anh, một đôi giày rất đẹp, ngay từ cái nhìn đầu
tiên đã khiến người ta liên tưởng đến trần nhà hình tròn với những hoa
văn màu vàng tinh xảo, lấp lánh ánh đèn thủy tinh rực rỡ. Mẹ luôn nói
với cô ấy những điều này, mẹ nói thế giới của người có tiền là như vậy.
Anh đang gọi điện thoại, gọi xong thì yên lặng đứng đó.
Lúc này có du khách hỏi Văn Tú Thanh đồ thủ công bán thế nào. Cuối cùng
cô cũng bán thành công. Bỏ 20 đồng vào ba lô, cô ấy liếc nhìn Hoắc Liên
Ngao đứng bên cạnh, anh tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Lúc này, đêm tối nặng nề đã tới với quảng trường. Đứng đó, trông Hoắc
Liên Ngao khác hẳn mọi người. Không nhìn anh nữa, Văn Tú Thanh tiếp tục
chào bán với những vị du khách, có điều cô ấy phát hiện ra giọng chào
bán của mình không còn ung dung như trước.
Lát sau, có vài người tới quảng trường, đến chỗ của Hoắc Liên Ngao. Họ
cúi đầu nghe Hoắc Liên Ngao nói rồi tới trước quầy hàng của cô ấy, trong đó một người cầm máy tính.
Chuyện xảy ra sau đó khiến Văn Tú Thanh trở tay không kịp. Mấy người đó
lần lượt cho những món đồ vào trong một chiếc túi to, rồi nhét một xập
tiền vào trong tay cô ấy.
Khi những người đó quay người rời đi, Văn Tú Thanh giữ chặt chiếc túi, lúc này Hoắc Liên Ngao tiến đến.
Hoắc Liên Ngao nói: “Họ là nhân viên của trung tâm phúc lợi, những món đồ của cô sẽ được đưa tới tay các trẻ em ở đó”.
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến sự bí bách trong lòng Văn Tú Thanh càng nặng hơn. Cô ấy vẫn giữ chặt cái túi. Như hiểu rõ tâm trạng của cô ấy,
Hoắc Liên Ngao mở miệng túi ra.
“Đẹp lắm, tôi nghĩ đám trẻ sẽ rất thích.”
Nói xong, Hoắc Liên Ngao lấy ra một con chuồn chuồn từ trong túi.
Lúc đó, Văn Tú Thanh bỗng dưng tin rằng, những món đồ này cuối cùng sẽ thật sự được đưa tới tay lũ trẻ và được chúng yêu thích.
Cô ấy buông thõng tay.
Những người kia đi xa dần, Văn Tú Thanh ngây người nhìn quầy hàng trống rỗng.
“Bây giờ có thể đi cùng tôi được rồi chứ?”
Cô ấy hoảng loạn ngẩng đầu, lần đầu tiên bắt gặp sự nghi hoặc trong đáy
mắt anh. Hai ánh mắt vô thức chạm vào nhau rồi cùng quay đi.
Chiếc xe đi tới bệnh viện, con chuồn chuồn xanh được để ở chỗ vô lăng.
Từ khi rời khỏi quảng trường, Hoắc Liên Ngao chưa nói câu nào, Văn Tú Thanh cũng không dám lên tiếng.
Cuối cùng, Văn Tú Thanh lấy hết dũng khí.
“Anh từng học thủ ngữ à?”
“Ừm, từng học qua.”
“Vì người thân ư? Hay là…”
Hoắc Liên Ngao ngắt lời cô: “Không phải, quỹ từ thiện của bà ngoại tôi
có vài nhân viên là người câm điếc, để tiện nói chuyện với họ tôi đã học một chút”.
Không hiểu vì sao nghe được những lời này Văn Tú Thanh thấy rất vui: “Bà ngoại anh nhất định là người rất lương thiện, rất ấm áp”.
Rất lâu sau…
“Bà ngoại tôi mất rồi.”
Bầu không khí trong xe vì câu nói ấy mà trở nên nặng nề, Văn Tú Thanh bối rối lẩm bẩm: “Xin lỗi nhé, tôi… tôi không cố ý”.
Anh cất giọng ảm đạm: “Bà ngoại đã đợi tôi rất lâu, vì đợi tôi bà đã
kiên trì tới hơi thở cuối cùng. Nhưng tôi vẫn không thể gặp bà lần cuối, chỉ chậm vài phút thôi”.
Sáng hôm ấy, Khang Kiều mở cửa phòng của Hoắc Tiểu Phàn như mọi lần, nó
vẫn đang ngủ. Khang Kiều kéo rèm cửa ra để ánh nắng lọt vào phòng.
Đứng trước cửa sổ, cô hít sâu, quay đầu nhìn Hoắc Tiểu Phàn.
Cô bỗng phát hiện trên gối nó đặt một con chuồn chuồn được đan bằng cỏ.
Là loại cỏ nước dài của vùng Đông Nam Á. Người thời xưa hay chọn những
cọng cỏ nước có màu đẹp nhất rồi đan thành đủ các con vật trong lúc rảnh rỗi. Lâu dần, kỹ năng đó trở thành một món nghề có thể kiếm sống qua
ngày.
Bây giờ, mấy món đồ kiểu này đã không còn dễ gặp nữa.
Ánh nắng hắt nghiêng lên con chuồn chuồn xanh. Nó rất sinh động, tựa hồ chỉ một giây nữa thôi nó sẽ vỗ cánh, bay ra khỏi phòng…