Trước cửa phòng
đạo cụ, Khang Kiều đứng chếch về phía bên phải, Hoắc Liên Ngao đứng phía bên trái, Văn Tú Thanh đứng ở giữa, cảnh tượng đó mang theo cảm giác
oan gia ngõ hẹp không thể nói rõ.
Bốn mắt nhìn nhau, sau đó.
“Sao em lại ở đây?” Người lên tiếng đầu tiên là Hoắc Liên Ngao.
Người lên tiếng thứ hai là Văn Tú Thanh, cô ta nghiêng đầu hỏi Hoắc Liên Ngao: “Hai người quen biết à?”.
Cho dù đã loáng thoáng đoán được nguyên nhân Hoắc Liên Ngao xuất hiện ở
đây, nhưng Khang Kiều vẫn hỏi: “Hoắc Liên Ngao, anh ở đây làm gì?”.
Văn Tú Thanh và Hoắc Liên Ngao là người của hai thế giới, đó là những
con người có quy đạo sống rất khó có điểm giao nhau, cảnh tượng hiện tại khiến Khang Kiều cảm thấy khó tin và hoang đường.
Sự im lặng của Hoắc Liên Ngao khiến trái tim Khang Kiều từ từ rơi xuống.
Ngược lại, Văn Tú Thanh trả lời thay Hoắc Liên Ngao: “Anh ấy tới giúp em, bác sỹ nói…”.
Tiếng “Văn Tú Thanh” khẽ khàng, dịu dàng, “Cô đi đổ rác trước đi”.
Lúc này, Văn Tú Thanh dường như mới nhớ ra mình vẫn đang cầm túi rác trong tay. Cô ta “ồ” một tiếng rồi cầm túi rác đi khỏi.
Khang Kiều nhìn đồng hồ, sắp tới giờ chụp ảnh rồi. Cô nhìn Hoắc Liên
Ngao: “Vậy anh cứ làm việc của mình đi, bạn em còn đang đợi em đi chụp
ảnh”.
Vừa bước được nửa bước thì cô bị kéo lại, Hoắc Liên Ngao giữ cổ tay Khang Kiều, Khang Kiều không kháng cự.
Lát sau, anh khẽ nói: “Hôm đó, người anh đâm phải chính là cô ấy”.
Cô ấy? Văn Tú Thanh? Khang Kiều phát hiện cô rất không thích cách nói
hiện giờ của Hoắc Liên Ngao. Cô cảm thấy nếu anh nói: “Người anh đâm
phải chính là Văn Tú Thanh”, có lẽ cô sẽ thấy dễ chịu hơn chút.
“Bác sỹ nói dây chằng của cô ấy có hiện tượng rạn nứt, không thích hợp vận chuyển đồ nặng.”
Khang Kiều ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Liên Ngao: “Thế ư?”.
Nói thẳng, Khang Kiều rất không thích thanh âm của mình lúc đó. Nghe có
chút thần kinh. Giọng cô cũng khiến cậu chủ Liên Ngao hơi nhíu mày. Anh
nhìn xuống.
“Hôm nay em có tiết mục biểu diễn?”
Anh vừa dứt lời, đằng sau có tiếng bước chân. Hoắc Liên Ngao buông tay
cô ra. Văn Tú Thanh đã đổ rác xong, cô ta vẫn đứng vào chỗ lúc trước,
dường như đang đợi Hoắc Liên Ngao cùng mình quay về phòng đạo cụ.
Khang Kiều cảm thấy cứ tiếp tục như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Cô một lần
nữa muốn nói tạm biệt, nhưng Văn Tú Thanh tiếp tục hỏi lại.
“Hai người quen nhau à?”
Xem ra Hoắc Liên Ngao không muốn trả lời câu hỏi này lắm, đành để cô giải quyết tho. Cô cười: “Chúng tôi sống chung”.
Khi nói câu này, Khang Kiều nhìn thẳng vào Hoắc Liên Ngao, cô thấy vẻ
giận dữ trong mắt anh. Anh nhất định lại nghĩ cô đang giở trò, giống như mẹ cô vậy.
Cô quay sang nhìn Văn Tú Thanh, cô gái lùn hơn cô một chút sững người vì câu trả lời ấy, khuôn mặt còn hơi nhợt nhạt.
Việc không thích Hoắc Liên Ngao khó hơn rất nhiều so với thích anh phải
không, xem ra thủy thủ mặt trăng động lòng rồi, Khang Kiều cười khổ
trong lòng.
“Chúng tôi có chung một cậu em trai tên là Hoắc Tiểu Phàn.” Khang Kiều nói với Văn Tú Thanh.
Văn Tú Thanh lắp bắp: “Gì cơ… Thế là ý gì?”.
Ý gì ư? Ngu ngốc thật! Nhưng Khang Kiều lúc này không rảnh giải thích
quá nhiều với cô gái ngu ngốc này, sắp tới giờ chụp ảnh rồi.
Khang Kiều bảo Văn Tú Thanh: “Cô về giở báo ra đọc là biết”.
Văn Tú Thanh lại “ồ” một tiếng, sắc mặt cô ta không còn tái nhợt như lúc trước nữa.
Sau khi nói một câu “Tôi đi chụp ảnh đây”, Khang Kiều làm như không nhìn thấy họ, tiến về phía trước, đi mãi, đi mãi, rẽ qua rất nhiều con đường nhỏ hẹp lộn xộn. Khi nhìn thấy bạn bè trong dàn hợp xướng vẫy tay với
mình, cô rảo bước tiến đến.
Sau đó, có người chỉ ra một cô gái mắt to trong album ảnh của trường. Họ nói khi chụp ảnh cô ấy đã khóc. Đó là ảnh của dàn hợp xướng, cô gái
đứng góc trái bên dưới mắt rất to, tròng mắt long lanh phản chiếu ánh
sáng, giống như nước mắt vậy.
Cùng với tiếng “tách, tách” vang lên, Khang Kiều thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Hoắc Liên Ngao tới lúc nào Khang Kiều không hề biết. Khi thay xong quần
áo đi ra, cô đã nhìn thấy anh đứng một bên, vẫn là bộ sơ mi, mũ công
nhân, khẩu trang và găng tay đã được cởi ra.
Trên hành lang phòng thay đồ có không ít người. Khang Kiều đi ra cửa
lớn, Hoắc Liên Ngao bám sát theo sau. Tới một góc sân trường, Hoắc Liên
Ngao gọi giật cô lại.
Khang Kiều không dừng bước.
“Anh không biết hôm nay em có tiết mục.”
Cô tiếp tục đi.
“Khang Kiều, em đứng lại cho anh.”
Ánh nắng hắt xuống con đường nhỏ qua những khe hẹp của hàng cây thẳng
tắp, trông giống như những phím đàn đen trắng. Bóng râm là phím đen,
bóng nắng là phim trắng. Chân cô giẫm lên những phím đàn đó, từng nhịp,
từng nhịp, nhanh như ai đang đàn một khúc điên dại.
Giọng nói sau lưng có chút phẫn nộ.
“Anh có thể lý giải hành động bây giờ của em là giận dữ không?”
Ha!
“Chỉ vì lúc em biểu diễn anh không ngốc nghếch đứn đó tặng hoa làm thỏa
mãn tính hư vinh của em như những người đàn ông khác à? Nhưng chị gái à, đến cả thời gian biểu diễn em cũng không nói với anh, em đâu có cho anh cơ hội làm chuyện ngốc nghếch đó?”
Cô ngẩng mặt lên, nếu không nước mắt sẽ dễ dàng chảy xuống. Có trời biết cô ghét Hoắc Liên Ngao đeo găng tay ấy nhường nào? Có trời biết một
Hoắc Liên Ngao như thế khiến cô hoang mang nhường nào.
“Hay là em không hài lòng khi anh giúp Văn Tú Thanh?”
Nghe tới đây Khang Kiều dừng bước, quay đầu, hỏi rành mạch.
“Hoắc Liên Ngao, hôm qua anh ở chung với Văn Tú Thanh?”
“Ừm.”
“Vị khách mới mà Go Ara nói là Văn Tú Thanh?”
“Ừm.”
“Để chào mừng khách mới, anh đã biểu diễn mô tô lướt sóng cho cô ta xe?”
Khuôn mặt gần trong gang tấc hơi nhíu lại.
Lúc đó cô cảm thấy mình giống như một chú mèo hay chú chó được chủ cưng
chiều, muốn thể hiện chút bất mãn trong lòng nên đã vô lý với cả thế
giới.
Cô nhìn chằm chằm Hoắc Liên Ngao, lấy di động trong ba lô ra. Cô gọi cho Chu Tùng An, nói ngay trước mặt anh: “Tùng An, em tới tìm anh, tối nay
chúng ta cùng đi ăn cơm rồi xem phim”.
Chẳng phải anh nói cái cốc của anh không ai được phép động vào sao, cái cốc của em cũng vậy đấy!
“Khang Kiều!” Hoắc Liên Ngao cao giọng, lời nói ngập tràn cảnh cáo.
Cô nhe răng cười với anh rồi quay người, chạy về phía đầu con đường nhỏ.
Cô luôn rất sợ tiết Thể dục, mỗi lần chạy đều xếp chót, chẳng hiểu sao
lúc ấy cô lại chạy cực nhanh, tới mức chính cô còn cảm thấy khó tin. Cô
chạy như bay ra khỏi cổng trường. Chiếc xe buýt vừa hay đỗ ngay tại đó.
Co vừa bước chân lên xe thì cửa xe đóng lại. Cô quay người dựa đầu lên
cửa kính, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống, ngay cả cô cũng không biết
mình đau lòng vì cái gì.
Bóng Hoắc Liên Ngao bị chiếc xe buýt bỏ xa phía sau.
Khi cơn gió thổi tới, Khang Kiều mới ý thức được ban nãy mình đã làm gì. Cô hoảng loạn cầm điện thoại gọi cho Chu Tùng An.
Điện thoại bắt máy.
Giọng của đại ngốc gần trong gang tấc: “Sốt ruột vậy sao?”
Không, không không, Chu Tùng An, là lỗi của em, tất cả đều do em không
tốt. Thật sự tại em. Em quá ác với anh. Chu Tùng An, em không cố ý đâu,
lúc đó em chỉ…
Chỉ quá buồn thôi.
Mạnh mẽ đè nén giọng nghẹn ngào xuống, cô hít sâu, gọi một tiếng “Chu Tùng An” khẽ khàng.
“Tùng An, ban nãy em đùa đấy, em một mình buồn chán quá nên muốn tìm ai đó trêu chọc.”
Nói xong, Khang Kiều ngắt máy.
Chu Tùng An cầm điện thoại, chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Lát
sau, điện thoại lại reo. Vẫn là cuộc gọi của Khang Kiều. Anh ấy bắt máy: “Lại buồn chán à?”.
“Tùng An!”
“Ừm.”
“Chu Tùng An, em xin lỗi.”
Nói xong, cô lại cuống quýt tắt máy, vốn không để anh ấy có cơ hội nói: “Không sao, ai chẳng có lúc như vậy”.
Những lúc muốn nghịch.
Ngắt điện thoại xong, tiềm thức mơ hồ nói cho anh ấy biết có thứ gì rất quan trọng đang từ từ trôi xa.
Cảm giác này khiến anh ấy ngồi không yên. Vừa định đứng lên thì di động
lại kêu. Lần này không phải Khang Kiều, lần này là Hoắc Liên Ngao.
Người rất hiếm gọi cho anh ấy.
Vừa nhận điện thoại, Chu Tùng An nghe thấy Hoắc Liên Ngao đột ngột hỏi: “Bây giờ thầy Chu đang làm gì?”.
“Ở nhà.” Anh ấy vô thức trả lời.
“Tối nay thầy Chu không ra ngoài ư?”
Chu Tùng An thật thà trả lời không.
Sau đó Chu Tùng An nghe thấy một ngữ điệu có phần quái đản từ phía Hoắc
Liên Ngao, đại ý là buổi tối cuối tuần thế này mà không ra ngoài có hơi
đáng tiếc, lại nói gì mà cậu ta quen không ít cô gái dễ thương.
Nghe thấy Hoắc Liên Ngao muốn giới thiệu bạn gái cho mình, Chu Tùng An khóc dở mếu dở.
Để ngăn cản Hoắc Liên Ngao, Chu Tùng An trả lời thẳng: “Hoắc Liên Ngao, trong lòng tôi đã có một cô gái đáng yêu rồi”.
Đầu kia vọng lại một thanh âm lạnh nhạt: “Tùy thầy, ngốc chết đi được”.
Khang Kiều không về thẳng bệnh viện. Cô khôn muốn để Hoắc Tiểu Phàn nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình. Trông cô giờ rất tệ. Không biết có phải
vì mắt cô khá to không, mỗi lần khóc xong quầng mắt cô lại sưng đỏ, rõ
ràng chỉ rơi vài giọt nước mắt nhưng cứ như khóc rất thảm vậy.
Ăn cơm xong, xem phim xong đã gần chín giờ.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Khang Kiều liền nhìn thấy Hoắc Liên Ngao và Hoắc Tiểu Phàn đang chơi quên trời đất.
Lúc này, Hoắc Liên Ngao đã thay ra bộ quần áo buổi chiều. Áo phong trắng và quần bò xanh. Vì có Hoắc Tiểu Phàn ở đó, cô vẫn giả vờ chào hỏi anh
rồi chuồn vào khu vực của người nhà. Khu vực ấy được bố trí như một
phòng khách sạn, thứ gì cũng có đủ.
Tắm rửa xong, cô nhìn đồng hồ, mười giờ mười phút, bên ngoài chốc chốc
lại nghe thấy tiếng cười của Hoắc Tiểu Phàn, Khang Kiều ngồi đó đợi.
Mười rưỡi, Khang Kiều xuất hiện trước giường của thằng bé, nói với Hoắc Liên Ngao rằng bác sỹ dặn nó phải ngủ trước mười rưỡi.
“Tạm biệt.” Khang Kiều chào anh hết sức lịch sự.
Dường như không nhìn ra cô kỳ thực đang đuổi khách, Hoắc Liên Ngao mỉm
cười hỏi Hoắc Tiểu Phàn có muốn để anh Liên Ngao ở đây thêm một lúc
không.
“Muốn ạ.” Thằng bé gật đầu, len lén liếc nhìn Khang Kiều: “Nhưng bác sỹ bảo em phải ngủ trước mười rưỡi”.
“Em ngủ rồi anh vẫn có thể ở cùng em.” Ngữ khí của Hoắc Liên Ngao cứ như đúng rồi. Anh đặt tay mình lên mu bàn tay thằng bé: “Anh bảo đảm, khi
Tiểu Phàn ngủ, anh Liên Ngao sẽ ở đây ngoan ngoãn bảo vệ tiểu thiên sứ”.
Anh thở dài: “Anh Liên Ngao gần đây đang giận dỗi một người, thế nên
không quan tâm tới Tiểu Phàn, bây giờ anh đang hối hận lắm đây”.
Câu nói của anh khiến thằng bé chớp mắt nhìn Khang Kiều.
Không nói thêm nữa, cô quay về phòng. Lần này cô quyết không đợi nữa, mà thẳng thừng lên giường đi ngủ. Lúc Hoắc Liên Ngao đi vào cô cũng biết.
Cô nhắm chặt mắt lại, ép cho nhịp thở của mình đều đều, ánh đèn đầu
giường đã được vặn tối xuống.
Nửa đêm, anh gọi một tiếng “Đầu gỗ” cực thấp, Khang Kiều càng nhắm nghiền mắt lại.
Khi anh trèo lên giường cô vẫn tảng lờ. Tới khi anh luồn tay vào trong
áo cô, cô mới mở mắt, hất tay anh ra. Người ôm chặt lấy cô từ sau lưng
cười khẽ. Nụ cười đó như một liều thuốc mê, dễ khiến người đánh mất ý
chí.
Cuối cùng anh đặt tay lên eo cô.
“Đầu gỗ.” Anh cọ chóp mũi lên tóc cô: “Anh mặc màu trắng với màu xanh em thích này, đầu gỗ, sau này anh không giận dỗi em nữa”.
Khang Kiều nhắm mắt lại, dễ chịu hơn chút. Anh thích nói gì thì nói đi, dù anh nói gì cô cũng không để trong bụng.
“Còn giận anh chuyện lái mô tô hả?”
Cô mím chặt môi, không để mình không buột miệng nói câu: “Em giận vì vị
khách mới của anh, em không thích anh đưa cô ta tới gặp bạn bè mình”.
Anh đâm phải cô gái tên Văn Tú Thanh vào lễ trưởng thành của cô. Từ đó
tới nay mới chỉ nửa tháng. Trong vòng nửa tháng họ đã thân thiết như
vậy, tới mức có thể dẫn đến gặp bạn bè anh.
Phải biết rằng, trong vườn hồng đua nhau nở, duy chỉ có bách hợp mới là
loài hoa nguy hiểm nhất, vì người luôn phát hiện ra nó, nhìn thấy nó
ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Văn Tú Thanh trong mắt Khang Kiều chính là một đóa bách hợp…