Một rưỡi chiều, còn 1 tiếng 20 phút nữa là tới giờ cất cánh chuyến bay
New York - Thượng Hải. Khang Kiều ngồi ở vị trí quy định, ngẩn người
nhìn những con số không ngừng thay đổi trên đồng hồ điện tử.
1 giờ 35 phút, người cảnh sát New York được cử tới xác nhận thông tin hỏi cô có muốn uống café không?
“Cảm ơn anh.” Bây giờ co thực sự cần một cốc café để nâng cao tinh thần.
Tất cả, có lẽ đều do cô suy nghĩ nhiều, do cô nhiều tâm tư, do cô chột dạ trong lòng.
Hoắc Liên Ngao không xuất hiện không thể hiện điều gì cả, có lẽ anh cảm thấy như vậy cũng tốt. Anh ở New York, cô ở Thượng Hải, anh và cô vẫn duy
trì cuộc sống trước đây.
Tám năm nay, họ vẫn sống như vậy.
Giai đoạn này, mọi việc làm của Hoắc Liên Ngao có lẽ chỉ đơn thuần là trêu
chọc, giống như trong nhà trọ tồi tàn mùa hè năm đó, tất cả chỉ là một
trò vui nhất thời của anh mà thôi.
Và bây giờ, anh đã hết hứng thú.
Vị cảnh sát đó đưa cho Khang Kiều cốc café nóng hổi. Khi Khang Kiều đón
lấy thì đúng lúc di động của nhân viên Cục di dân vang lên.
Anh
ta vừa nghe điện thoại vừa liếc sang phía cô. Khi chạm phải ánh mắt của
người đó, cốc café trong tay Khang Kiều chợt run lên, người nhân viên từ từ đưa điện thoại ra phía cô.
Khang Kiều không nhận mà nhìn anh ta.
“Có một người phụ nữ tên Chu Tùng Ngọc muốn nói chuyện với cô.”
Cơn run lan từ tay xuống chân, đôi chân dưới lớp quần dài run lên bần bật.
Café sóng sánh bắn cả ra ngoài. Người nhân viên kia cầm cốc café của cô, còn cô nhận lấy di động.
Giữ chặt máy, cô cất giọng run rẩy: “A lô?”.
Đáp lại cô là một sự im lặng, trong thời gian ấy, trái tim Khang Kiều không ngừng rớt xuống.
Rất lâu sau…
“Khang Kiều, Thành Quân bị đưa đi rồi.”
Sợi dây rất mảnh và căng trong trái tim, hơi thở dè dặt như sắp tàn, rồi bỗng có một đứa trẻ nghịch ngợm giơ tay ra.
Bàn tay ấy còn chưa chạm vào sợi dây.
Nó đã đứt phựt.
Cuối cùng, ngày này cũng tới, cô từ từ buông thõng tay xuống, di động cũng rơi theo.
Thật trùng hợp, năm phút sau khi di động của người nhân viên di cư reo vang
thì điện thoại của cảnh sát cũng kêu. Anh ta cũng nhìn cô y như vậy.
Lúc này Khang Kiều đã không còn hoang mang như năm phút trước nữa.
Nhận điện thoại xong, người cảnh sát ấy nói với Khang Kiều, cô phải quay lại Cục cảnh sát lần nữa. Bà lão lúc trước nói không truy cứu hành vi của
cô giờ đã nuốt lời.
Bây giờ bà ấy đang ở trong Cục.
Khang Kiều gật đầu, tỏ ý mình tình nguyện phối hợp.
Cô nhìn Chu Tùng An trong phòng đợi bay, còn 1 tiếng nữa là đến giờ bay.
Khang Kiều nói với hai người họ: “Cho tôi thêm 10 phút”.
Cô phải đích thân nói chuyện này với Chu Tùng An mới được. Nếu để anh ấy nghe qua một người khác, cô sẽ mắc tội tày trời.
Khang Kiều đi từng bước, từng bước về phía Chu Tùng An.
Chu Tùng An đang cúi đầu xem tạp chí, Khang Kiều dừng lại trước mặt anh ấy, khẽ gọi: “Tùng An”.
Anh ấy ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô thì mỉm cười, nước mắt cô lại bỗng chốc rơi xuống.
Nụ cười đang nở rộ chợt khựng lại. Anh ấy đứng dậy, nắm lấy bả vai cô, hỏi liên tục: “Sao vậy, Khang Kiều, sao lại khóc?”.
Nước mắt đến nhanh, đi cũng nhanh, mới đó đã không còn. Cô nhìn xung quanh,
người qua người lại, đây quả thực không phải là nơi thích hợp để nói
chuyện.
Nhưng cô chỉ có mười phút.
Phải bắt đầu từ đâu
nhỉ? Từ cái đêm cô xuất hiện trước nhà Chu Tùng An ư? Cô nói với anh ấy: “Tùng An, bây giờ em không biết phải làm thế nào?”.
Lần đầu tiên gặp chuyện đó, lòng cô rất hoang mang. Từ đêm đó, mọi chuyện đã đi đến cơ sự hôm nay.
Không, không, thế thì quá xa xôi, một số chi tiết cô cũng không nhớ rõ nữa,
điều duy nhất cô nhớ có lẽ là sự vô liêm sỉ của cô. Biết rõ Chu Tùng An
muốn biết bố của đứa trẻ là ai, nhưng cô lại dùng thái độ lập lờ để thể
hiện rằng: “Em không muốn nhắc tới người đàn ông đó”.
Bây giờ…
Hít sâu một hơi, cô nhìn Chu Tùng An, nói rành mạch: “Tùng An, em biết anh
luôn muốn biết bố của Thành Quân là ai, bây giờ em sẽ nói với anh”.
Mọi tạp âm trong sân bay như biến mất sau câu nói của cô. Mỗi một lỗ chân
lông của Chu Tùng An đều dựng đứng lên. Anh ấy chờ đợi, nhìn khẩu hình
miệng của cô.
Đáp án ấy hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ trong lòng anh ấy.
Đúng là người đó!
Một ngày Tết nào đó từ New York quay về, Chu Tùng Ngọc bất ngờ nói: “Tùng
An, đôi mắt Thành Quân nhà chúng ta hơi giống cậu học sinh đẹp trai của
em đấy”.
Theo lời Chu Tùng Ngọc thì cậu học sinh đẹp trai đó có cái tên cũng đẹp.
Hoắc Liên Ngao.
Lúc đó, anh ấy chỉ đáp lại chị mình là: “Khang Kiều có một cậu em trai tên
Hoắc Tiểu Phàn, Hoắc Tiểu Phàn và Hoắc Liên Ngao có quan hệ huyết thống. Có người nói con của chị sẽ có chút gen di truyền của cậu mình. Hoắc
Tiểu Phàn là cậu của Thành Quân mà Hoắc Liên Ngao lại là anh trai của
Hoắc Tiểu Phàn, giống không lạ”.
Bấy giờ Chu Tùng Ngọc mới hiểu ra.
Thật ra Chu Tùng An phát hiện ra điều đó còn sớm hơn Chu Tùng Ngọc. Hai
người đều có đôi mắt đẹp, trong sáng, thuần khiết, giống như một bờ biển được phủ lên một tầng sương của tình yêu.
Cũng không hiểu vì sao, khi đó, một suy nghĩ táo bạo cứ thế nảy sinh, nhưng nhanh chóng bị Chu Tùng An tự phủ định.
Sao có thể? Mỗi lần nhắc tới Hoắc Liên Ngao, biểu cảm của Khang Kiều đều
như gặp ma vậy. Sau đó Chu Tùng An đã tự lý giải ra công thức đó, cháu
ngoại đa phần giống ông cậu nhà mẹ.
Rồi cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Chu Tùng An nghe được từ quản gia Diêu rằng thời
gian đó Hoắc Liên Ngao luôn ở Miami.
Thấy chưa, cả thời điểm cũng không ăn khớp.
Nhưng! Lúc này đây, chính miệng cô đã thừa nhận, tất cả đã trở thành anh ấy
nhờ chị gái của mình nuôi giúp con của cô gái anh ấy yêu nhất và cậu học trò.
Nghe mới nực cười làm sao.
Vừa nực cười vừa hoang đường.
Tạp âm xung quanh theo cái tên ấy bỗng trở nên huyên náo hẳn.Cô nói: “Thật ra lúc đó không phải em tới đảo Bali nghỉ mát, em nới trốn tránh anh ấy. Vậy mà vẫn bị anh ấy đuổi tới tận nơi”.
“Nếu anh ấy biết em có đứa con của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giành giật,
em để nó ở bên cạnh luôn sợ có một ngày bị anh ấy cướp mất.”
“Em
hy vọng con của em được trưởng thành vô lo vô nghĩ, đơn thuần trong
sáng, mà mối quan hệ giữa em và anh ấy lại quá phức tạp, có một Hoắc
Tiểu Phàn là quá đủ rồi.”
Mười phút trôi qua, cuối cùng Khang
Kiều cũng nói xong, cô những tưởng những lời đó cô cần nói rất lâu,
nhưng cũng chỉ vài câu là đã giải thích xong chuyện tám năm.
Nói
xong, Khang Kiều nhìn Chu Tùng An chăm chú. Cô phải ghi nhớ thật rõ biểu cảm của Chu Tùng An. Nếu gương mặt anh ấy có mười phần đau khổ thì
trong lòng cô sẽ có tới hai mươi phần.
Nhưng sắc mặt anh ấy lại rất bình thản, giọng nói cũng bình thản.
Anh ấy hỏi cô nói xong chưa?
Khang Kiều gật đầu.
Anh ấy nhìn đồng hồ và nói: “Sắp tới giờ bay của anh rồi”.
Nếu lúc này cô nói với anh: Tùng An, em xin lỗi, thì cô càng vô liêm sỉ hơn.
Cô vẫy tay nói tạm biệt: “Chu Tùng An, tạm biệt”.
Anh ấy không nói gì cả, chỉ nhìn sâu vào mắt cô rồi quay người đi.
Khang Kiều đứng nguyên tại chỗ, cho tới khi cái bóng cao lớn trở nên mơ hồ
không rõ, cho tới khi anh ấy bị dòng người nhấn chìm. Lúc ấy, cô rất
muốn tìm một nơi để ngồi xuống. Cô cảm thấy mình đang có hiện tượng hụt
hơi.
Không, không được!
Anh đã đưa ruột gan bảo bối của cô đi, cô phải đưa nó quay về.
2 giờ 10 phút, Khang Kiều rời khỏi sân bay, cô được đưa trở lại Cục cảnh sát.
Cảnh sát New York một lần nữa thể hiện hiệu suất làm việc kinh người. Chỉ
trong vòng một tiếng ngắn ngủi, cùng với lời tuyên bố của bà lão: Tối
qua vì bị kinh hãi, bà ta mất ngủ nên cảm thấy cần phải đòi Khang Kiều
phí bồi thường tinh thần, Khang Kiều liền trở thành một thành viên trong “kho phạm nhân” của họ.
Kho phạm nhân nghe có hơi ghê người,
thực chất, trong đó chỉ ghi chép một số người có án tích, uống rượu say
phá hoại trật tự công cộng hoặc tới nhà hàng tiện thể cầm một chai rượu
về mà thôi…
Nhưng như vậy, tài liệu về Khang Kiều sẽ bị liệt vào
danh sách đen của Cục di dân Mỹ, sau này cô không thể lấy được visa của
Mỹ nữa.
Ở một bên bờ đại dương, hai văn phòng luật sư được Hoắc
Liên Ngao thuê đang triển khai giành quyền nuôi Ngô Thành Quân, từ giám
định ADN tới ngày tháng năm Ngô Thành Quân rời khỏi bệnh viện, tất cả
các tài liệu đều được chuẩn bị chu đáo.
Tệ hơn nữa là cùng với
khẩu cung của người nhà họ Hàn, Khang Kiều nghiễm nhiên trở thành người
phụ nữ vô trách nhiệm bỏ rơi con mình.
Đứa trẻ và bố của đứa trẻ đều là những nạn nhân không hay biết gì.
Tất cả phát triển tới ngày hôm qua, cùng với thông tin đoàn luật sư đưa ra
là năm ngoái Ngô Thành Quân ngã từ trên ban công xuống, bức ảnh với rất
nhiều vết thương trên người, Chu Tùng Ngọc trở thành người mẹ nuôi vô
trách nhiệm, họ dẫn Ngô Thành Quân đi.
Vài tiếng trước, Khang Kiều nghe được tin thì mọi việc đã ở bên bờ vực.
Thời gian về nước của Khang Kiều cũng bị lùi lại mười lăm tiếng đồng hồ, tức là 6 giờ 30 phút tối mai.
Cô chỉ còn mười lăm tiếng.
Về sau, Khang Kiều một lần nữa bị nhân viên Cục di dân đưa về văn phòng,
sự khác biệt là lần này phòng cô ở có điện thoại. Khang Kiều biết nó có
tác dụng.
Đó là sự thỏa hiệp, mềm mỏng của Hoắc Liên Ngao.
Anh đang thể hiện thực lực của mình: Chẳng phải tôi đã bảo em ngoan ngoãn
sao? Em xem, từ lúc đi khỏi tôi em đã chịu bao nhiêu bài học, sao em vẫn không chịu thay đổi vậy.
Khi đêm xuống, Khang Kiều bắt đầu gọi
điện thoại cho Hoắc Liên Ngao, một lần không được thì hai lần, hai lần
không được thì ba lần. Ngồi bệt xuống sàn, Khang Kiều cứ lặp đi lặp lại
một động tác.
Cho tới khuya cô vẫn chưa gọi được vào di động của anh.
Đây là sự đe dọa của cậu chủ Liên Ngao: Chỉ cần tôi không để tâm tới em, em sẽ chẳng làm được gì cả.
Sáng sớm tỉnh dậy, điện thoại vẫn bị cô ôm trong lòng. Cô tiếp tục gọi, hy
vọng cậu chủ Liên Ngao buổi sáng tâm tình tốt sẽ nhận điện thoại của cô.
Câu đầu tiên, cô sẽ nói bằng giọng mềm mỏng: “Liên Ngao, tôi muốn gặp anh”.
Lần nào Hoắc Liene Ngao cũng bắt trúng chỗ đau của cô.
Nhưng, dường như tâm trạng của cậu chủ Liên Ngao không tốt gì. Cô hoàn toàn chưa gọi điện được cho anh.
Cô gái trẻ mang cơm tới cho Khang Kiều, ánh mắt cô ta nhìn cô như nhìn một bệnh nhân tâm thần. Khang Kiều biết bây giờ hình tượng của mình rất tệ.
Trước khi đi, cô gái nói với Khang Kiều, hai tiếng nữa sẽ có người đưa cô ra sân bay.
Ăn cơm xong, Khang Kiều tiếp tục gọi điện, âm thanh đều đều ở đầu kia điện thoại khiến dạ dày cô co thắt lại, thời gian chầm chậm trôi.
Gã khốn Hoắc Liên Ngao, mau nghe máy đi chứ!
Khi rời khỏi phòng làm việc, Khang Kiều vẫn chưa gọi được điện thoại cho Hoắc Liên Ngao.
Mặt trời ngả về Tây, sắc trời bị nhuộm dần bởi màu tối. Ngẩn người, Khang
Kiều vừa nhìn những khuôn mặt du khách xa lạ lướt qua, vừa lặp đi lặp
lại động tác như tê dại.
Chiếc di động trong tay cô hiện tại là do nhân viên Cục di dân đưa, sắp phải trả lại rồi.
Chỉ còn một chút thời gian nữa là tới giờ bay, Khang Kiều không thể tính toán gì được, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Khi âm thanh ấy vang lên ở đầu kia, Khang Kiều còn tưởng mình nghe nhầm.
Một giây trước, cô từng tuyệt vọng đến mức muốn ăn trộm khẩu súng của
hai cảnh sát đưa cô ra sân bay để làm chuyện ngốc nghếch.
Sợ mình nghe nhầm, cô dè dặt gọi một tiếng: “Liên Ngao?”.
“Tôi đây.” Người kia khẽ đáp.
Đúng là Hoắc Liên Ngao rồi!
Sau khi xác nhận tin tức, giống như trở về thời xa xưa, trái tim ấm ức tưởng chết, tới mức cô bỗng gào lên khóc.
Vừa khóc, cô vừa gào: Liên Ngao, anh ức hiếp người quá đáng. Hoắc Liên Ngao, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm gì!
Có một giây phút, Hoắc Liên Ngao đã tưởng mình lại nhìn thấy cô gái mặc chiếc sơ mi trắng và chiếc váy xếp ly màu xanh da trời.
Cô vui sẽ hôn anh cuồng nhiệt, sẽ như đứa trẻ làm nũng anh, nói: “Liên Ngao, giờ chân em mỏi muốn chết, anh cõng em đi”.
Không, cô chỉ đang mê hoặc anh thôi, cô lắm thủ đoạn vô cùng.
Đây là cửa ải cuối cùng, anh phải lấy tinh thần, để cô ở yên bên cạnh anh.
Sau đó, vĩnh viễn về sau…
Đầu gỗ, anh sẽ không bao giờ chọc giận em nữa, anh sẽ nghe em tất cả…