Anh dường như không vội uống cốc nước cô đã rót, ngược lại bàn tay đang nắm tay cô thì không có ý định buông ra.
Hoắc Liên Ngao có một đôi tay trắng và thon, móng tay được cắt gọn gàng. Khi đôi tay ấy cầm bút vẽ lên, cô đã nhìn chăm chú.
Nhưng, đôi tay đó cũng rất xấu…
Khung cảnh thoạt hiện lên trong đầu khiến trái tim Khang Kiều vô thức
run lên. Ánh sáng trong phòng sách quá ám muội, ánh đèn được lặng lẽ
chỉnh sáng lên.
“Không uống nước sao?” Khang Kiều nhắc nhở Hoắc Liên Ngao.
Anh vẫn chưa buông tay, chỉ yên lặng nhìn cô.
Đôi mắt Hoắc Liên Ngao còn đẹp hơn cả tay, có thêm một lớp chín chắn so
với thời niên thiếu, khiến giây phút này cô bỗng kích động muốn nâng
khuôn mặt anh lên, tỉ mỉ nhìn kỹ.
Khang Kiều giật mình vì suy nghĩ trong giây lát ấy.
Thế là, cô gấp gáp nói: “Hoắc Liên Ngao, có phải anh sợ em nhổ nước bọt vào cốc nước không?”.
Câu này Khang Kiều vốn định dùng để xua đi bầu không khí mờ ám đang quẩn quanh căn phòng. Nhưng nói ra rồi cô lại bắt đầu chột dạ, cô quay mặt
đi không dám nhìn Hoắc Liên Ngao.
“Đầu gỗ, lời nói và biểu cảm của em vừa rồi rất đáng nghi. Không lẽ
trước đây em từng làm chuyện ấy rồi? Anh còn nhớ, ngày trước anh uống
không ít nước do em rót, em nhất định đã nhổ…” Nói tới đây, ngữ khí của
Hoắc Liên Ngao bỗng trở nên phẫn nộ: “Nói coi, em làm bao nhiêu lần
rồi?”.
“Chưa… Hoắc Liên Ngao… anh…” Khang Kiều lắp bắp: “Anh đừng có… ăn nói linh tinh”.
“Lắp bắp rồi, lắp bắp rồi. Câu ăn nói linh tinh cũng bật ra rồi. Nói đi, năm lần? Hay mười lần?”
“Đừng có…” Đang định phản bác, bất thình lình, khuôn mặt Hoắc Liên Ngao
sát lại. Vì từ nhỏ đã có tâm lý sợ anh nên giây phút đó, một câu nói cứ
thế bật ra: “Chỉ… Chỉ đúng một lần, hơn nữa, lần đó, người xui xẻo không chỉ có anh”.
Hơi thở của anh càng lúc càng ép sát cô: “Thế nào gọi là người xui xẻo không chỉ có anh? Hử?”.
Đầu óc cô tiếp tục thiếu khí: “Em… Em cũng uống”.
…
Căn phòng chỉ còn lại đúng một ngọn đèn tường: “Đầu gỗ, đây là loại rượu nho Henry thời thế chiến thứ hai, có muốn nếm thử không?” Anh lấy nước
cô rót đổ vào ly rượu vang, lắc lư theo đúng phong cách một người thưởng rượu.
Lúc đó, nhà họ Hoắc tổ chức tiệc rượu trong vườn hoa. Họ lén lút chuồn
về phòng. Anh âm thầm đi theo cô vào phòng vệ sinh rồi khóa trái cửa
lại. Anh lùa tay vào trong cô, chọc cho cô rơi cả ví xuống đất, sau đó
cô mơ màng theo anh về phòng. Trở về phòng, cô lại vờ vịt nói: “Liên
Ngao, em rót nước cho anh”. Nhân lúc say, cô đã nhổ một ngụm nước bọt
vào đó.
Khi ấy, người chột dạ bị anh hỏi vậy còn tưởng mình bị nghi ngờ, để tỏ
rõ thái độ, cô trả lời muốn, thế là “ly rượu nho” qua miệng anh rồi vào
miệng cô. Cô nhắm mắt lại, mặc kệ anh, thầm nghĩ bà ngoại nói đúng: “Làm việc xấu ắt gặp quả báo”. Cơn đau do anh bất thình lình xông vào khiến
cô bất giác mở mắt, sau đó cô chạm phải ánh mắt anh. Đôi mắt đã nhuốm
một cảm xúc khác diễm lệ như đóa cúc thược dược vẽ trên tường, cứ như
ban nãy họ uống rượu thật.
Ánh mắt vẫn là ánh mắt đó, giọng nói vẫn là giọng nói đó.
“Bị em nói vậy, dường như anh nghĩ ra một điểm, bức tường nhà tắm vẽ cúc thược dược.”
Lúc đó, bị khóa trong phòng tắm, tay cô bám chặt lên tường, môi anh hôn
lên xương quai xanh của cô. Trên người anh tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của rượu Pháp. Trong vườn hoa hồng rực rỡ, các thương nhân rượu vàng
trò chuyện rôm rả: Loài nho dùng để ngâm rượu được trồng trên đất sét đỏ thẫm. Loại đất sét này lấy từ cao nguyên miền Nam nước Pháp, nơi mà khi mặt trời lên, sương vẫn chưa tan.
Từ từ nhắm mắt lại, lớp đất sét đỏ thẫm và ánh nắng ban mãi bao bọc đất
trời đã thay thế những bông cúc thược dược khắp nơi trên tường.
Lúc này đây, cô như quay trở lại khi ấy, cánh cửa sổ trong lòng được
lặng lẽ mở ra. Cô nhìn cả khoảng trời đất sét vô bờ bến, từng chùm nho
quen thuộc trong vườn, khiến người ta chỉ muốn nuốt nước bọt ừng ực…
Âm thanh bật ra khỏi cổ họng đánh thức cô.
Mơ màng mở mắt ra, môi anh đang sượt qua tóc mai của cô.
Cô tìm lại giọng nói của mình: “Liên Ngao, bây giờ nó không để ý tới em, em khó chịu. Em không biết mình nên làm gì? Anh có cách không?”.
Không còn đất sét đỏ thẫm, mùi rượu nho và cúc thược dược cũng tan biến.
Anh ngồi lại xuống ghế.
Anh khoanh tay, cất giọng nhàn nhạt: “Em đừng quá sốt ruột. Mỗi một đứa
trẻ khi thay đổi hoàn cảnh đều sẽ không quen. Sự không quen ấy thể hiện
trong cuộc sống thường ngày của nó, nó sẽ nổi nóng, sẽ buồn vô cớ, sẽ
thể hiện cảm xúc ra bố mẹ và những người thân xung quanh”.
“Giải thích theo một tầng nghĩa khác thì trong lòng nó, em là người gần
gũi nhất, đặc biệt là khi người gần gũi này lại làm một việc nó cảm thấy không đúng, thế là mọi việc trong khoảng thời gian ấy sẽ bị phóng đại
sự không đúng lên.”
Trái tim Khang Kiều xao động: “Thật sao?”.
“Ừm, thế nên, hãy để nó có thời gian làm quen với môi trường mới.” Nói xong, anh cầm cốc lên.
Nhìn cốc nước anh đã uống sạch bách, Khang Kiều thầm thở dài trong lòng. Đặt chiếc cốc lên khay, Khang Kiều vội vàng rời khỏi phòng làm việc của anh.
Nửa tiếng sau, Khang Kiều một lần nữa gõ cửa căn phòng đó. Lần này cô vì một cuộc điện thoại, mà người gọi là Đường Vũ Huyên.
Khang Kiều còn chưa kịp hiểu vì sao Đường Vũ Huyên biết số di động của
mình thì đầu kia đã lên tiếng: “Đừng ngắt máy, phiền cô đưa di động cho
Hoắc Liên Ngao”.
Ơ…
Trong lúc Khang Kiều chẳng hiểu mô tê gì, một âm thanh trong di động bất ngờ vọng tới khiến Khang Kiều bắt được một thông tin: Đường Vũ Huyên
đang ở trên xe cấp cứu.
“Hiểu chưa? Có thể đây là cuộc nói chuyện tử tế nhất giữa tôi và Hoắc Liên Ngao đấy.” Đường Vũ Huyên nói với cô như vậy.
Sau khi hoàn hồn trở lại, Khang Kiều một lần nữa mở cửa phòng làm việc
của anh, sau đó đưa di động cho anh. Dưới ánh mắt ra hiệu của anh, cô
rời đi.
Cô cũng chẳng muốn nghe gì, cô chỉ muốn đợi anh nói chuyện xong rồi lấy lại di động mà thôi.
Khoảng gần mười phút sau, Khang Kiều lấy lại được di động, do Hoắc Liên Ngao trả.
Đón lấy máy, Khang Kiều ra hiệu cho anh với ý: Còn chưa đi sao?
Hoắc Liên Ngao tảng lờ ánh mắt cảnh cáo của cô, đón lấy cuốn sách trong
tay cô, liếc nhìn rồi gập lại. Khang Kiều nghe thấy anh nói: “Hình như
anh chưa nói với em chuyện về Đường Vũ Huyên”.
Sao lại chưa? Anh từng nói đó là một người “phụ nữ đẹp thì cũng phong tình đấy”. Nhưng dĩ nhiên, Khang Kiều sẽ không nói ra.
“Thật ra về phương diện phụ nữ, anh không cần giải thích với em.” Khang Kiều nói.
“Anh từng hẹn hò với rất nhiều cô.” Anh nghiêng người, lật cuốn sách lúc trước cô xem: “Nhưng thật sự được tính là bạn gái cũng chỉ có mình
Đường Vũ Huyên, có lúc anh để cô ta ở lại…”.
Thở hắt ra một hơi, Khang Kiều ngắt lời: “Liên Ngao, những chuyện này
anh không cần giải thích với em. Anh quên à, trong giao kèo của chúng ta có một điều đó là không can dự vào cuộc sống riêng tư của nhau. Em cho
rằng quan hệ nam nữ cũng là cuộc sống riêng tư”.
Đặt lại sách vào tay Khang Kiều, Hoắc Liên Ngao nhìn cô một cái rất nhanh rồi đi ra khỏi cơar.
Khang Kiều lại giở sách ra. Lần này cô không đọc thêm được gì nữa, cô để cuốn sách qua một bên.
Sáng hôm sau, vừa mở báo, Khang Kiều đã đọc được dòng tin này: Đường Vũ
Huyên tối qua đã nhập viện, nghe nói là cổ tay bị thương, cổ tay bị
thương mà cũng phải vào viện ư?
Xem ra cuộc điện thoại tối qua của Đường Vũ Huyên không phải để phô trương thanh thế rồi?
Gấp tờ báo lại, Khang Kiều liền nhìn thấy kẻ gây ra vết thương ở cổ tay
cho người ta. Ngoài việc ngủ không đủ giấc ra thì tinh thần anh vẫn khá.
Hôm nay là cuối tuần, Hoắc Liên Ngao không phải đi làm. Anh mặc một
chiếc áo chui đầu màu trắng cổ chữ V. Khang Kiều phát hình hình như mình ghét cổ chữ V.
Thế là cô nói với Hoắc Liên Ngao đang tới bên cạnh như muốn giúp đỡ: “Sau này anh có thể đừng mặc loại áo này không?”.
“Vì sao?” Anh vừa hỏi vừa cầm quả táo đã rửa sạch lên.
Cô lướt mắt qua vị trí vai trái của anh, dù vết sẹo tuy không còn ghê
như trước nhưng mỗi lần nhìn vào Khang Kiều vẫn thấy không thoải mái. Đó chính là nguyên nhân cô ghét anh mặc áo cổ chữ V.
Nhưng cũng không biết có phải anh tính nợ cũ với cô không. Khi ở nhà,
anh toàn mặc như vậy, chốc chốc lại để lộ vết sẹo ra như muốn nhắc nhở
cô: Này, em từng đâm anh một dao đấy.
Khang Kiều im lặng, Hoắc Liên Ngao cũng không truy hỏi thêm. Anh bảo Jenny chuẩn bị cho mình ít đồ ăn.
Qua cuộc hội thoại của họ, Khang Kiều biết được hôm nay Hoắc Liên Ngao
sẽ tới thăm bọn trẻ ở một viện điều dưỡng của quỹ. Viện điều dưỡng nằm ở ngoại ô, thăm bọn trẻ xong, Hoắc Liên Ngao sẽ đi câu cá, buổi tối anh
sẽ ở lại căn nhà nghỉ mát ở đó.
Nói xong, Hoắc Liên Ngao hỏi Khang Kiều: “Có muốn đi chung không?”.
Cô cảm thấy câu hỏi này của anh hơi thừa.
Nửa tiếng sau, khi Khang Kiều nhìn thấy bạn nhỏ Hoắc Thành Quân mặc bộ
quần áo hải quân, chân đi đôi bốt dài, mặt phúng phính thì xao động,
quay mặt sang nhìn anh.
Hoắc Liên Ngao nói bằng biểu cảm: Phải, nó cũng đi.
Tên khốn này, sao không nói sớm!
“Liên Ngao, em cũng đi.” Khang Kiều gượng gạo lên tiếng.
Hoắc Liên Ngao lắc đầu: “Ban nãy em đã từ chối, em không quen đám trẻ đó, cũng không biết câu cá”.
Không nhịn được, Khang Kiều lại quay sang nhìn cậu nhóc đang cùng bảo
mẫu kiểm tra lại lần nữa xem trong chiếc ba lô nhỏ có sót thứ gì không.
Có chai nước hình gấu, có cuốn truyện hoạt hình nó thích, có con Pikachu tối nào trước khi đi ngủ nó cũng phải thầm thì, và có lọ đựng tiền dùng để tiết kiệm từng xu.
Nó nghiêm túc đếm từng xu một, rất đáng yêu, tới mức trái tim cô như chảy nước.
“Rất đáng yêu đúng không?” Một giọng nói vang lên bên tai.
Cô gật đầu, gật đầu lia lịa.
Quá đáng yêu.
Bấy giờ Khang Kiều mới phát hiện Hoắc Liên Ngao đã dựa sát vào mình từ
khi nào. Cô nhíu mày, kéo dãn khoảng cách, rồi đề nghị: Em cũng muốn đi.
Dường như không nghe thấy cô nói, Hoắc Liên Ngao bắt đầu gọi điện thoại. Có lẽ anh gọi tới thôn nghỉ lát. Trong điện thoại, Khang Kiều nghe thấy mấy từ thú vị như “lò nướng”, “dâu tây”, “vườn rau”…
Cô đứng bên đợi anh gọi xong.
“Hoắc Liên Ngao.” Khang Kiều bấm bụng: “Em… Tối nay em có thể rót nước cho anh, nếu anh để em đi”.
Cô cảm thấy Hoắc Thành Quân rất đáng yêu, nhưng anh còn cảm thấy cô đáng yêu hơn. Thôi được rồi, cả hai đều đáng yêu. Nhưng anh vẫn cho là cô
đáng yêu hơn một chút.
Ví dụ như…
Ánh mắt anh rơi xuống môi cô, anh nhớ đầu lưỡi linh hoạt của cô, khi cuộn lại luôn ngọt ngào như sương buổi sớm.
Như cảm nhận được điều gì, cô giậm chân: Hoắc Liên Ngao!
Cô gái trước mắt, đến giậm chân cũng đáng yêu, vừa có sự bối rối như
bỗng nhặt được vàng rồi lại ngốc nghếch mừng thầm. Đó là chị gái con
riêng của anh, không ai giảo hoạt bằng cô, khi ngốc cũng chẳng ai bằng.
Anh thở dài trong lòng, nói: “Đi thay quần áo đi”.
Gương mặt cô lập tức rạng rỡ.
Anh mải miết nhìn theo cho tới khi cô rời khỏi tầm mắt. Một bàn tay nhỏ bé kéo kéo ngón tay anh. Anh cúi đầu, mỉm cười.
Nó phồng má, giọng cố làm ra vẻ nghi ngờ già dặn: “Có gì đẹp đâu, mắt quá to, to như quả hạch đào to bự ấy”.
“Hạch đào trông thế nào?” Anh hỏi.
Thằng bé đang cố gắng hình dung hình dáng của hạch đào, cuối cùng từ bỏ: “Có một lần cậu nói mắt cô ấy giống hạch đào, còn là quả to nhất”.
“Cậu?!”
Lát sai.
“Hoắc Thành Quân, nhớ kỹ, mắt mẹ không giống hạch đào, giống mắt cá chết.”
“Trông thế nào ạ?”
“Cái này con không cần biết, con chỉ cần biết nó đáng yêu hơn hạch đào nhiều.”
“Vậy được, sau này ở trước mặt bố con sẽ nói mắt cô ấy giống mắt cá chết, còn trước mặt cậu sẽ nói giống quả hạch đào to.”
Chủ Nhật này, Đường Vũ Huyên giương mắt nhìn trời sáng, rồi lại chong
chong đợi trời tối. Hôm nay có mười lăm người tới thăm cô ta, trong đó
không có Hoắc Liên Ngao.
Tối qua trên xe cấp cứu, Hoắc Liên Ngao nói: “Nếu cô gặp phải chuyện gì
bất trắc, tôi sẽ tiễn cô đoạn đường cuối cùng. Cô cho gợi ý đi, tới lúc
đó cô hy vọng tôi mặc quần áo gì?”.
Còn tưởng cô ta chỉ đùa giỡn chút thôi phải không. Thế là Đường Vũ Huyên chuyển điện thoại cho bác sỹ bên cạnh, để bác sỹ nói tình hình của cô
ta cho anh.
Sau đó…
“Đường Vũ Huyên, tôi nhớ năm ngoái chúng ta tới La Mã cô đã mặc một bộ
lễ phục Channel màu đen. Lúc đó nhiếp ảnh gia chụp cho cô một bộ ảnh.
Mấy bức đó chụp khá đẹp, cũng rất phù hợp dùng trong một số sự kiện. Tôi đảm bảo cô chọn bừa một tấm là có thể khiến những cậu thanh niên thích
vẻ ngoại phải đực mặt ra nhìn.”
Hoắc Liên Ngao, tên khốnn này
Nhưng gã khốn ấy vẫn tiếp tục nói những lời đốn mạt, từ đùa cợt chuyển sang nghiêm túc, chân thành.
“Đường Vũ Huyên, những lời sau đây, mong cô nghe cho rõ. Sau này đừng có gọi điện vào di động của cô ấy. Để tôi biết được cô tiếp tục gọi cuộc
nào, tôi sẽ không ngại tới gặp ông nội cô. Tôi sẽ nói chuyện điện thoại
với bố mẹ cô. Tôi sẽ đề nghị với họ, ví dụ như thuyết phục họ khóa thẻ
của cô lại, để cô được trải nghiệm cuộc sống.”
“Tới lúc đó, tiểu thư nhà họ Đường trên người không một xu dính túi sẽ
phải làm sao? Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của cô để ra đường mở sạp hàng
à? Hay là vào McDonald tìm việc?”
Tài liệu của tổ chức chứng thực đưa cho cô ta gần như đồng thời với tin
tức Hoắc Liên Ngao kết hôn. Đường Vũ Huyên còn nhớ tối đó vừa tỉnh lại
thì tin tức Hoắc Liên Ngao đã kết hôn và có con đã bay ngập trời.
Tới tận trưa Đường Vũ Huyên mới dám tin: Hoắc Liên Ngao đã kết hôn, đối tượng kết hôn là con gái tình nhân của bố anh.
OMG! Sau khi xác nhận thông tin, cô ta học các nữ minh tinh Hollywodd,
mở khẩu hình miệng ra cực đại, cuối cùng phá hoại tất cả các đồ đạc
trong phòng.
Sau đó, Đường Vũ Huyên tìm ra một thông tin này trong đống tài liệu:
Hoắc Liên Ngao kết hôn với cô gái đó chỉ vì một mục đích, để bố mình mất hết thể diện.
Xác nhận xong, Đường Vũ Huyên càng yêu Hoắc Liên Ngao hơn.
Người đàn ông đẹp trai khi xấu xa lại càng mê người.
Thế là, cô ta nói với những người gọi điện tới an ủi mình rằng: Liên Ngao sẽ ly hôn sớm thôi.
Sớm là bao lâu? Ba ngày? Một tuần? Nhiều nhất là hai tuần thôi nhỉ? Lúc
đó, Đường Vũ Huyên nghĩ, anh chẳng phải người kiên nhẫn gì.
Nhưng, đã một tháng trôi qua rồi!
Những người gọi tới an ủi giờ đã chuyển thành hỏi han: Liên Ngao khi nào mới ly hôn? Khi nào hai người mới về với nhau?
OMG!
Thế mà đã cả tháng trôi qua!
Trong vòng một tháng ấy, Đường Vũ Huyên không đợi được tin ly hôn của
Hoắc Liên Ngao, ngược lại thấy anh tiếp nhận phỏng vấn còn kể về vợ con
mình. Anh thô tục gọi nơi ấy là “nhà”.
Người đàn ông điển trai ăn mặc bảnh bao, ngồi thoải mái bên lò sưởi vách tường, dưới sự dẫn dắt của một MC lão luyện lần đầu tiên kể về gia đình mình.
Cô gái tên “Khang Kiều” khiến anh bẽn lẽn: “Cô ấy rất dễ thương. Sáng
hôm trước, tôi đã vụng trộm ngắm cô ấy thái hành đến nỗi đi làm muộn
mười mấy phút. Cách cô ấy cầm dao không giống ai cả, chỉ biết là rất dễ
thương!”.
Thế rồi, trên chương trình truyền hình lọt top 10 rating toàn nước Mỹ
này, anh đã công khai nói với báo chí: “Mong mọi người đừng quấy rầy cô
ấy, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường trông giống như em gái, chị gái
hay bạn bè của các bạn mà thôi”.
Nói xong, anh chuyển chủ đề: “Tôi đã đăng ký quyền hình ảnh cho cô ấy rồi, và luật sư của tôi luôn rảnh rỗi đấy”.
Ừm, anh còn nói anh sẽ giao quỹ tài chính của bà ngoại cho cô quản lý.
Tào lao xong về vợ lại tào lao tới con.
Khuôn mặt đó kể về con cũng thao thao bất tuyệt: “Nó còn nhỏ, trước mặt
nó phải tập quen với môi trường sống, còn phải học ngoại ngữ. Sau này
tôi sẽ chọn cho nó môn học mà nó hứng thú”.
Đường Vũ Huyên không hề biết hóa ra Hoắc Liên Ngao lại có một mặt chu
đáo như vậy. Xem xong, cô ta đi vào nhà tắm, dùng dao cắt cổ tay mình.
Cắt vào mạch máu, đây là lần đầu tiên.
Nhưng! Lần đầu tiên ấy cũng chẳng có hiệu quả như trước.
Sợ chờ đợi ngốc nghếch của cô ta thật là quá sức ngu muội.
Khi đêm càng khuya, Đường Vũ Huyên chợt nhớ đến một người, người cứ mỗi
năm lại gửi cho Hoắc Liên Ngao một con chuồn chuồn được làm thủ công.
Tên của người này cũng xuất hiện trong đống tài liệu đó. Tài liệu ghi
rõ, Hoắc Liên Ngao luôn gửi chuồn chuồn mà người này tặng tới một nơi.
Đó rốt cuộc là nơi nào, Đường Vũ Huyên cảm thấy mình cần đi tìm hiểu.
Cô gái cắt hành thì có gì mà đáng yêu chứ?!
Cùng lúc đó, Khang Kiều đang e dè đứng một bên nhìn hai người một lớn
một nhỏ ngồi trên thảm chơi trò chơi. Bây giờ cả Hoắc Liên Ngao cũng thờ ơ với cô.
Từ sau khi có người xuất hiện bỗng nhiên gọi cô là “Hàn phu nhân”, Khang Kiều cảm thấy mình đã bị cô lập…