Kháng Thể Mất Hiệu Lực

Chương 24: Chương 24




Đoạn đường này rất nhiều phong cảnh đẹp, xen kẽ giữa mấy tòa biệt thự tư nhân là những bụi cây xanh tươi hai bên đường, ngẫu nhiên có mấy cây tùng bách sừng sững che trời. Đường nhựa không rộng lắm, chỉ đủ hai chiếc xe hơi chạy song song, xe trên đường cũng thưa thớt, Kỷ Thanh Thiền có thể nghe tiếng chim hót trên cây ven đường, xa xa mơ hồ vang tiếng nước róc rách, và tiếng kèn kẹt không biết là của dây xích hay là ghế dựa của con xe đạp chiến.

“Bên kia, là nơi lần đầu tôi gặp em.”

Lục Thâm một tay cầm lái, một tay khác chỉ đằng trước. Kỷ Thanh Thiền thuận theo tay anh nhìn sang, là một lối rẽ, hai bên đường là vài cửa hàng nhỏ.

“Cuối đường này là quán trà Đường Tây đó.”

Lục Thâm nói thêm.

Kỷ Thanh Thiền mím môi, ánh mắt bình thản nhìn qua nơi đó.

“Nếu lần ấy tôi không tìm đến quán trà mà quay về, có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp được em.”

Lục Thâm cảm khái nói, Kỷ Thanh Thiền nghe tiếng thở dốc vì đạp xe trong giọng nói anh, và ý cười nhàn nhạt. Cậu dời ánh mắt đi, dưới đáy mắt hiện chút cảm xúc khác thường.

“Nhưng tôi sẽ luôn tìm, cho đến khi tìm được thì thôi, tìm không được, đến trường học, tôi cũng sẽ quen biết em.”

Lục Thâm nhàn nhạt nói:

“Nên mặc kệ thế nào, chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhau. Vẫn sẽ phát hiện việc em lừa dối mọi người, biết được con người thật của em; vẫn sẽ coi em như đàn em khờ dại nhu thuận.”

Kỷ Thanh Thiền nắm chặt yên xe, đầu ngón tay dính gỉ sắt trên chỗ ngồi, cậu chớp mắt: “Vậy thì tôi sẽ không để ý đến anh đâu.”

Giọng nói Lục Thâm ôn nhuận và hiếu kỳ:

“Tại sao?”

Kỷ Thanh Thiền nhìn tấm lưng của Lục Thâm trước mặt, mắt xẹt qua một mảnh màu xanh biếc, bên tai là tiếng gió vội vã xẹt qua:

“Khi đó mục tiêu của tôi là Quan Minh Huân, những người khác tôi không thấy hứng thú.”

Lục Thâm nở nụ cười đắng chát, ậm ừ cho qua. Kỷ Thanh Thiền nhíu mày lại, cậu giương mắt muốn từ bóng lưng nhìn ra cảm xúc của Lục Thâm, tức khắc một cơn gió thổi qua, nhấc lên góc áo sơ mi Lục Thâm, Kỷ Thanh Thiền nghe anh ẩn ý cười nói:

“Mặc kệ thế nào tôi đều sẽ thích em, đàn em ngoan cũng được, đàn em xấu cũng không sao.”

Kỷ Thanh Thiền mi mắt run lên, giả điếc liếc mắt qua chỗ khác, nhìn mặt trời dần bị áng mây che phủ. Lục Thâm lặng đi chốc lát, mắt nhìn đằng trước, ánh mắt dần dần tối lại xen lẫn sự thất lạc mơ hồ.

Anh nghĩ, hiện giờ được chở cậu trên xe đạp đã là tốt lắm rồi, những thứ khác anh không muốn cưỡng cầu Kỷ Thanh Thiền, cũng không muốn làm cậu mất hứng.

Lục Thâm lảm nhảm nửa ngày, điều tiết không khí thoải mái hơn, đạp chưa tới hai mươi phút đã đến tiệm thuốc Đông y.

Đầu tiên phải bốc thuốc dựa theo đơn đã được kê, tiệm Đông y này còn giúp bệnh nhân điều chế luôn, thường thường sau một ngày người bệnh sẽ quay lại lấy thành phẩm, nhưng hôm sau lại là chủ nhật, tiệm thuốc đóng cửa không phục vụ, nên hai người quyết định ở lại chỗ này chờ nấu thuốc xong sẽ lấy luôn.

edit @YinKeAi. beta @bihyuner

Kỷ Thanh Thiền hiếu kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm thầy thuốc đeo kính lão tìm phương thuốc trên kệ, phối theo tỉ lệ, ánh mắt hiện vẻ muốn nói lại thôi, cậu giật giật khóe miệng, nhỏ giọng cúi đầu nhìn thầy thuốc đang ghi chép trọng lượng:

“Có tác dụng thật không?”

Xen lẫn sự tò mò là một tia lo lắng, thầy thuốc ngẩng đầu híp mắt nhìn

Kỷ Thanh Thiền, khàn giọng nói:

“Tất nhiên! Phương thuốc của Cố Tử Vân chắc chắn có tác dụng, tôi hỏi bà ấy đã mấy chục năm cũng không chịu chia sẻ, nói là chỉ cho cháu trai kế thừa.”

Trong mắt Kỷ Thanh Thiền chợt lóe sáng, cậu mím môi dưới, hơi nhếch môi. Lục Thâm đứng chếch đằng sau nhìn sườn mặt Kỷ Thanh Thiền, trong ánh mắt anh là sự đau lòng cùng kiên định.

Họ không đi đâu cả, đợi điều chế thuốc hơn 4 tiếng, hai người ngồi ngay ngắn ở sảnh trước cửa tiệm Đông y cả trưa, lúc nhận được gói thuốc thành phẩm thì trời đã hơi tối.

Lục Thâm đưa thuốc mỡ cho Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền giương mắt đối diện anh, đôi mắt nhạt màu đẹp tựa hổ phách ngâm trong nước, sâu trong đó là một tia ấm áp khó bắt được.

“Cảm ơn.”

Kỷ Thanh Thiền nhận thuốc mỡ, rũ mắt xuống, nhìn gói thuốc mỡ trên tay, theo Lục Thâm đi ra ngoài.

Mặt trời đã lặn, nhiệt độ chiều tà không thể so với ban ngày, Kỷ Thanh Thiền mặc áo khoác bước ra khỏi tiệm vẫn lạnh run rẩy, Lục Thâm mặc một cái áo sơ mi, anh ngồi xổm trên đất mở dây xích khóa xe, Kỷ Thanh Thiền chớp mắt:

“Tôi bắt xe về nha.”

Lục Thâm cầm khóa xích trong tay ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Thanh Thiền:

“Hả?”

Kỷ Thanh Thiền nhíu mày:

“Tôi bắt xe về.”

Cậu thấy ánh mắt Lục Thâm buồn thiu, giây tiếp theo anh đè lại sự thất vọng, đứng lên:

“Chân em ngồi sau khó chịu hả? Vậy để tôi vẫy xe cho em.”

Kỷ Thanh Thiền cắn răng, Lục Thâm miễn cưỡng tươi cười làm cậu không vui lắm. Cậu cắn răng lê cái chân khập khiễng đi tới sau xe đạp, vòng chân kia qua yên xe, trong con ngươi lộ vẻ không kiên nhẫn:

“Đi thôi.”

Vẻ mặt Lục Thâm nghi hoặc.

Động tác của Kỷ Thanh Thiền thật ra rất mắc cười, ghế lái không ai ngồi, cậu lại vắt vẻo trên yên sau, một chân còn đang chống đất, Lục Thâm theo dõi cậu, muốn phân tích xem cậu đang nghĩ gì.

“Có đi không???”

Kỷ Thanh Thiền lại hỏi, Lục Thâm trì độn gật đầu hai cái, quăng dây xích

vào giỏ xe, nhanh chóng nhảy lên ghế lái, thuận miệng hỏi:

“Muốn vịn eo tôi không?”

Anh hỏi xong thấy hơi ngượng. Nhưng vừa đạp chưa tới nửa phút, Lục Thâm liền cảm giác trên eo có hai bàn tay nhẹ chạm lên, Lục Thâm kinh sợ lập tức không dám động, anh thẳng người ngồi ngay ngắn trên yên xe như hồi còn tiểu học đợi lên lớp, hô hấp cũng không dám mạnh, đạp một chốc đã nín thở mặt đỏ tới mang tai.

Mãi đến tận khi hết nhịn được, anh liền há miệng lớn để thở, trong lòng niệm chú cầu nguyện Kỷ Thanh Thiền không buông tay. Hai bàn tay trên eo tựa hồ thật sự không định thả ra, ngược lại Lục Thâm nghe thấy giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ cùng ghét bỏ:

“Ngu ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.