Kháng Thể Mất Hiệu Lực

Chương 7: Chương 7




Căn tin ở trường Ngoại ngữ có hai loại cơm trưa, một loại là thức ăn nhanh bình thường nhất, nhưng đa dạng nhiều món; còn lại là phòng riêng trên lầu ba, có cơm tây và cơm tàu, phòng riêng phần lớn chỉ dùng để liên hoan, nhưng lại có những học sinh trường kỳ bao nguyên phòng riêng.

Tỷ như đám người Quan Minh Huân bọn họ.

Sau khi Kỷ Thanh Thiền lên cấp ba vẫn đi theo Kỷ Thư Tình ăn cơm, nên cũng ở chung với bọn Quan Minh Huân, mà Lục Thâm từ khi đến rất thân với Quan Minh Huân, tự nhiên cũng đi ăn cùng nhau.

Lục Thâm vừa ăn vừa nhìn nét cười đơn thuần trên mặt Kỷ Thanh Thiền lúc cùng người khác giao lưu nói chuyện, ngẫu nhiên còn làm nũng với Kỷ Thư Tình hoặc là Quan Minh Huân, anh cảm thấy đặc biệt thú vị, mà lại hơi đắng chát.

“Lục Thâm, sao cậu luôn nhìn bé đáng yêu của chúng tôi vậy?”

Nữ sinh ngồi bên cạnh Lục Thâm nói, đó là người cả ngày gọi Kỷ Thanh Thiền là bé đáng yêu, làm cả phòng chú ý.

Kỷ Thanh Thiền ngẩng đầu nhìn Lục Thâm, cong cong mắt hướng anh cười, Lục Thâm cũng cười lại, rồi nhìn về phía mọi người:

“Bởi vì em ấy đáng yêu đó.”

Kỷ Thanh Thiền khóe miệng giật giật không rõ, biểu tình Quan Minh Huân cổ quái nhìn về phía Lục Thâm, Lục Thâm tự nhiên nâng đũa gắp một cọng rau, phảng phất như vừa nãy anh chưa nói gì.

edit @YinKeAi. beta @bihyuner

Cả phòng trong nháy mắt che mặt:

“Các cậu xem! Không chỉ tôi thấy em trai Thanh Thiền đáng yêu nha!”

Ăn cơm trưa xong Kỷ Thanh Thiền tự nhiên đi cùng Lục Thâm, hai người không hẹn mà cùng mọi người bảo trì một khoảng cách, Lục Thâm nghiêng đầu nhìn cậu:

“Cậu biết không? Cười nhiều sẽ có nếp nhăn.”

Kỷ Thanh Thiền liếc một cái, đây là lần thứ hai Lục Thâm thấy vẻ trợn

mắt của cậu.

“Vậy anh cũng đừng nhìn chằm chằm tôi.”

Kỷ Thanh Thiền không nói nữa, sau đó đi ra chỗ khác, đi một mình tới phòng học, bóng lưng gầy gò, xương cổ tay tinh tế, bộ dáng đơn bạc mỏng manh.

Kỳ nghỉ hè vừa rồi Lục Thâm chưa biết rõ Kỷ Thanh Thiền, anh thấy cậu thanh lãnh tiêu sái, rất muốn làm bạn với cậu; nhưng bây giờ Kỷ Thanh Thiền đã sớm không phải là người như trong tưởng tượng, Lục Thâm cảm thấy kinh sợ, bởi vì mình vẫn muốn tiến tới, đi cùng với cậu.

Mấy ngày nay Kỷ Thanh Thiền nhìn thấy Lục Thâm rất thân cận với một nữ sinh.

Nữ sinh kia tên Hàn Mạt Tử, là người đẹp nổi tiếng trong trường, hồi Quan Minh Huân vừa lên cấp ba còn từng theo đuổi cô. Mấy ngày nay Kỷ Thanh Thiền thấy không dưới năm bài post trên diễn đàn trường nói Hàn Mạt Tử đang theo đuổi Lục Thâm.

Lúc ăn trưa Hàn Mạt Tử cũng xuất hiện giữa đám người bọn họ, ngồi gần Lục Thâm. Có lúc Kỷ Thanh Thiền dậy trễ, trên đường cùng Lục Thâm lên giảng đường, thậm chí đều có thể gặp được Hàn Mạt Tử làm bộ ngẫu nhiên tình cờ.

Tướng mạo Hàn Mạt Tử là kiểu rất nhiều nam sinh yêu thích, mặt trái xoan, da trắng, mắt to miệng nhỏ, so ra còn xinh đẹp hơn Kỷ Thư Tình.

Hôm nay Kỷ Thanh Thiền ra khỏi phòng trước Lục Thâm, thấy Hàn Mạt Tử cầm hai ly cà phê trên tay đứng dưới ký túc xá bọn họ cùng một nữ sinh tán gẫu, Kỷ Thanh Thiền nghĩ thầm, thật đúng là hao tâm tổn trí truy crush.

Cậu vừa định đi qua Hàn Mạt Tử, người ta đã gọi cậu lại:

“Kỷ Thanh Thiền!”

Kỷ Thanh Thiền dừng lại, nhìn Hàn Mạt Tử, Hàn Mạt Tử ngại ngùng nở nụ cười:

“Lục Thâm xuống chưa?”

Kỷ Thanh Thiền trừng mắt nhìn:

“Sắp rồi.”

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.

Hàn Mạt Tử gật đầu, sóng mắt lưu chuyển, tựa hồ đang mong đợi điều gì, điệu đà cảm ơn một tiếng.

“Đúng rồi, chờ chút!”

Hàn Mạt Tử lại gọi, Kỷ Thanh Thiền nhíu nhíu mày lại:

“Còn có chuyện gì sao?”

Hàn Mạt Tử đi đến, cầm một ly cà phê trên tay đưa cho Kỷ Thanh Thiền:

“Cái này cho em uống.”

Kỷ Thanh Thiền cúi đầu nhìn cà phê trước mặt, bốc hơi nóng tỏa ra mùi thơm của hạt cà phê, cậu hé miệng lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Hàn Mạt Tử:

“Em không uống cà phê, có gì cần giúp chị nói đi.”

Hàn Mạt Tử ngẩn ra, nữ sinh bên cạnh cũng ngẩn người, Kỷ Thanh Thiền không kiên nhẫn:

“Còn không nói anh ấy sắp xuống đến nơi rồi đấy.”

Đối mặt với Kỷ Thanh Thiền, Hàn Mạt Tử thoáng chốc không còn dáng vẻ đàn chị, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc và nể phục vì sự nhạy bén của Kỷ Thanh Thiền.

“Ừm thì, chị muốn hỏi chút, em biết lúc thường Lục Thâm ở ký túc xá có nhắc qua người nào không?”

Kỷ Thanh Thiền nhếch môi nở nụ cười, nghĩ thầm, không hề nhắc đến chị đâu, anh ta thường nói nhất là câu: Tôi bỏ tiền thuê phòng cho bạn của cậu nhé, cậu ta mỗi ngày trèo tường vào thật khổ sở.

Kỷ Thanh Thiền gật gật đầu: “Ừm, có nhắc tới chị.”

Đôi mắt Hàn Mạt Tử vui vẻ tỏa sáng, tay chân không biết làm sao, hai má ửng hồng:

“Cậu, cậu ấy nói cái gì?”

“Khen chị xinh đẹp.”

Trong con ngươi Kỷ Thanh Thiền ẩn ý cười, nhìn Hàn Mạt Tử từ trong ra ngoài tràn ngập mừng rỡ lại ngượng ngùng, cậu không nói gì nữa, nhấc chân rời đi.

Lục Thâm gần đây bị Hàn Mạt Tử đeo bám đến phiền phức, mới đầu anh không để ý tới cô, ăn cơm cùng, anh mặc kệ, đến phòng học, anh cũng mặc kệ, nhưng bây giờ phát triển thành hết giờ học Hàn Mạt Tử chạy tới cửa phòng học tìm anh, cả lớp đồng loạt ồn ào.

Cuối tuần đội bóng rổ huấn luyện, không biết là ai nói cho cô biết, Lục Thâm vừa tới nhà thi đấu thì thấy trong tay Hàn Mạt Tử nhấc theo một túi lớn đầy chai nước suối, tay kia còn cầm khăn mặt sạch.

Quan Minh Huân lấy cùi chỏ chọc chọc cánh tay Lục Thâm, âm thanh đè nén, nhiều chuyện:

“Ài, cậu còn chưa qua lại với Hàn Mạt Tử à?”

Lục Thâm nhìn Hàn Mạt Tử đi tới phía này, anh làm như không quen biết lại nhìn sang phía bên kia, chăm chú quan sát một người ôm bóng rổ đi tới.

Lạnh lùng buông một tiếng “chưa”, Lục Thâm thấy Hàn Mạt Tử đã đi đến trước mặt mình quan tâm hỏi han về buổi tập; phía bên này Kỷ Thanh Thiền cũng đã đứng trước mặt Quan Minh Huân, hỏi mấy giờ có thể cùng nhau tập bóng.

Quan Minh Huân chỉ vào Kỷ Thanh Thiền cười ha ha:

“Sao chơi bóng rổ mà em mặc áo đá banh A ha ha ha ha ha.”

Kỷ Thanh Thiền cúi đầu nhìn áo đá banh rộng thùng thình của mình, mặt ngẩng lên hơi ửng đỏ, trong hai mắt lộ ra ngượng ngùng ngây thơ:

“Em mua nhầm rồi.”

Lục Thâm thấy bộ dạng Kỷ Thanh Thiền, trong lòng sinh một tia không thích, anh cau mày, đưa mắt chuyển hướng Hàn Mạt Tử, nói:

“Tập luyện cả buổi chiều, cậu đi về trước đi.”

Ngữ khí Lục Thâm cứng ngắc, Hàn Mạt Tử sững sờ, nét mặt cẩn thận từng li từng tí thăm dò:

“Buổi chiều tôi không có việc gì, có thể đưa nước giúp cậu.”

Lục Thâm nhíu mày nhìn cô, nghe Quan Minh Huân bên cạnh nói:

“Hơn nữa đồ em mua là của đội tuyển Barcelona, em không biết đội bóng rổ chúng anh đều là fan Real Madrid sao? Cẩn thận bị mọi người đánh hội đồng đó.”

Kỷ Thanh Thiền le lưỡi, biểu tình co rúm sợ sệt, mang theo luống cuống, thậm chí bởi vì bị Quan Minh Huân uy hiếp đùa giỡn mà đáy mắt tràn ra chút nước:

“Có thật không? Vậy làm sao bây giờ?”

Quan Minh Huân vừa thấy cậu bị mình dọa, nhanh tới trước vỗ vỗ lưng Kỷ Thanh Thiền:

“Anh đùa em thôi, chớ coi là thật nha.”

Ngữ khí cũng ôn nhu hơn nãy rất nhiều, lúc này Kỷ Thanh Thiền mới

hướng Quan Minh Huân ngây thơ nở nụ cười.

Phiền não trong lòng Lục Thâm càng sâu, ánh mắt tràn ra lệ khí:

“Tôi không cần đưa nước.”

Sau khi nói xong nhanh nhẹn đi về trước, không để ý Hàn Mạt Tử bên cạnh sững sờ, mặt mày oan ức lúng túng. Bởi vì câu này anh nói không nhỏ, cho nên Quan Minh Huân và Kỷ Thanh Thiền bên cạnh đều nghe được, hai người dồn dập đảo mắt nhìn sang, thấy nét mặt Lục Thâm mù mịt, đi tới dưới giá bóng rổ ngồi xuống nghỉ ngơi, như là ai thiếu nợ anh vậy.

Quan Minh Huân đồng tình nhìn nữ thần ngày xưa của mình:

“À thì, hai ngày nay Lục Thâm bị giáo viên phê bình, cậu đừng để trong lòng.”

Kỷ Thanh Thiền nhìn Hàn Mạt Tử chầm chậm gật gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn qua Lục Thâm rồi mới rời khỏi, khóe miệng bĩu bĩu, không phát biểu ý kiến gì.

Hàn Mạt Tử đi không tới hai phút, đội trưởng tập hợp mọi người lại, liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Thiền bên cạnh lùn hơn đội viên đội bóng rổ một khúc, còn mặc áo của đội tuyển Barcelona, hắn nói đùa:

“Bạn học này học lớp 11 sao? Em không biết đội chúng ta đều là fan Real Madrid?”

Kỷ Thanh Thiền luống cuống nhìn qua Quan Minh Huân, Quan Minh Huân ôm lấy vai cậu, vừa định kêu mọi người đừng trêu chọc Kỷ Thanh Thiền, đã nghe được Lục Thâm đứng đằng sau nặng nề mở miệng:

“Ai bảo? Tôi là fan Barcelona.”

Quan Minh Huân kinh ngạc nhìn về sau, thấy Lục Thâm một mặt đứng đắn nhìn đội trưởng đội bóng rổ, đội trưởng hơi khó xử:

“Làm gì mà như fan hai bên sắp đánh nhau vậy....”

Quan Minh Huân cũng buồn bực, hôm nay Lục Thâm quá bất thường thường, hắn tùy tiện nói hai câu phá tan bầu không khí căng thẳng.

Chờ thời điểm tuyên bố giải tán để mọi người tự luyện tập, Kỷ Thanh Thiền đi phía trước Lục Thâm, lơ đãng quay đầu, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Lục Thâm, trong mắt tràn ngập nhắc nhở cảnh cáo, Lục Thâm làm như không nhìn thấy, trực tiếp đi tới phía trước Kỷ Thanh Thiền đoạt lấy bóng.

Đa số thời gian là tự tập, Quan Minh Huân vì đáp ứng Kỷ Thanh Thiền muốn dạy cậu cho nên hai người đang tập với nhau. Lục Thâm tập được một lúc liền ngồi nghỉ bên cạnh uống nước, ánh mắt không thể rời khỏi hai người dưới giá bóng rổ.

Càng nhìn mặt anh càng đen.

Sau năm phút, Lục Thâm đứng dậy, đi thẳng tới dưới giá bóng rổ, lôi Kỷ Thanh Thiền rời khỏi Quan Minh Huân, khuôn mặt cậu vẫn ngây thơ, ánh mắt lại mất tự nhiên hơi né tránh.

Mãi đến tận khi tới bụi cỏ sau sân vận động, hoảng loạn và bối rối trên mặt Kỷ Thanh Thiền mới biến mất, cậu gạt tay Lục Thâm ra, mặt đỏ lên do vừa vận động, ngữ khí hờn giận:

“Con mẹ nó anh muốn làm gì?”

Lục Thâm nhìn chằm chằm, biểu tình âm trầm khó coi: “Tôi hỏi cậu mẹ nó muốn làm gì?!?”

Kỷ Thanh Thiền nhíu mày:

“Mắc mớ gì tới anh.”

edit @YinKeAi. beta @bihyuner

Nói xong muốn xoay người rời đi, Lục Thâm một phát bắt được cậu, âm thanh trầm thấp, từng chữ từng câu nhắc nhở:

“Hắn là bạn trai của chị cậu.”

Kỷ Thanh Thiền nở nụ cười gằn, cậu nhanh chóng cúi đầu xuống cắn bàn tay Lục Thâm đang cầm tay mình, Lục Thâm không ngờ tới chiêu này của cậu, buông lỏng tay chút, khuỷu tay hiện lên dấu răng không lớn, Kỷ Thanh Thiền cấp tốc chạy trốn ràng buộc của anh, ngữ khí lộ vẻ càn rỡ:

“Vậy thì thế nào?!”

Nói xong, cậu không quay đầu lại chạy về sân bóng.

Đại thần bóng rổ dạy cho tiểu bạch thỏ mới nhập môn, tiếp xúc thân thể là khó tránh khỏi.

Lục Thâm nhìn Kỷ Thanh Thiền vẫn không học được động tác cơ bản mà Quan Minh Huân dạy cho cậu, mỗi lần đều sai kỹ thuật, động tác không đúng vị trí, cho nên Quan Minh Huân thiếu kiên nhẫn không nói miệng nữa, trực tiếp cầm tay chỉ việc.

Cậu ta đỡ eo Kỷ Thanh Thiền, ấn lại vai cậu, thậm chí kéo kéo chân cậu cho đúng khoảng cách, mọi người nhìn cảnh tượng này thấy không có gì lạ.

Chỉ cần Kỷ Thanh Thiền di chuyển mấy tấc, khoảng cách giữa hai người sẽ trở nên chẳng thuần khiết, eo cậu mềm nhũn, khuỷu tay không cẩn thận cọ đến bụng Quan Minh Huân, vừa quay đầu chóp mũi nhẹ nhàng đụng phải cổ Quan Minh Huân.

Lục Thâm mắt thấy Quan Minh Huân lúc mới bắt đầu đại khái dạy học rất nghiêm chỉnh, sau đó biến thành cẩn thận từng li từng tí, hô hấp tăng nhanh vài giây, cường độ đỡ eo Kỷ Thanh Thiền còn dịu dàng hơn nắm tay cô gái nào đó, sau khi bị Kỷ Thanh Thiền không cẩn thận đụng tới da thịt, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng trước mặt, thoạt nhìn hết sức mất tự nhiên.

Nếu như Lục Thâm là người ngoài cuộc, chắc chắn anh sẽ đứng lên vỗ tay cho Kỷ Thanh Thiền, cao minh, thật sự là cao minh.

Nhưng người kia lại là Kỷ Thanh Thiền.

Lục Thâm nhìn chằm chằm củi chỏ bị cắn ra dấu răng, anh không hiểu rõ

mục đích của Kỷ Thanh Thiền, nhưng nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì. Quyến rũ bạn trai chị mình, chuyện như vậy đại khái chỉ phát sinh trong

phim truyền hình lúc 8 giờ tối.

Lục Thâm khó chịu, nhưng xét về mặt đạo đức và tình cảm cá nhân, anh càng không muốn thấy Kỷ Thanh Thiền ở trước mặt Quan Minh Huân biểu hiện đơn thuần ngoan ngoãn như vậy, ở trước mặt mình thì bộ dáng giương nanh múa vuốt tâm cơ thâm trầm.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.

Nụ cười cho cậu ta, làm nũng với cậu ta, mềm giọng nhỏ nhẹ đối đáp với cậu ta, còn đối với mình chỉ có cảnh cáo nhăn nhó và chán ghét.

Dựa vào cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.