Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 33: Chương 33: Ngươi đã tới chậm




editor: Lưu Nguyệt

Tống Tuyết Y đến Thanh Vân học viện học đồng thời được Triệu Bích Chi thu làm nhập môn đệ tử, Khanh Linh Thước bởi vì một câu nói của hắn bị đuổi ra khỏi Thanh Vân học viện, việc này không có khả năng giấu diếm, rất nhanh lan truyền khắp Ngự Hải trấn. Trong thời gian ngắn, Tống Tuyết Y trở thành đề tài bàn tán của tất cả mọi người.

Tuy nhiên, mặc kệ người khác nói như thế nào cuộc sống của Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Bởi vì những gì nghe được ở chỗ Tôn Cốc Lan cùng với việc chính miệng hứa hẹn, Linh Cưu gần đây sửa đi tính lười nhác, thời gian rảnh rỗi đều tu luyện cùng nghiên cứu Thần Côn công pháp có được ở kiếp trước.

Sau sinh linh cảnh chính là tụ linh cảnh cùng Dưỡng Linh cảnh.

Linh Cưu gọi công pháp này là Thần côn công pháp cũng không phải không có đạo lý, không chỉ vì bên trong giảng giải cách vẽ bùa xem tướng mà vì phương pháp tu luyện Tụ tiên cảnh cùng Sinh linh cảnh phi thường kỳ quái, đó là cần nguyện lực.

Nguyện lực là cái gì? Đó chính là một loại tín ngưỡng tinh thần của mọi người, cùng với công đức.

" Đây không phải Thần côn thì là cái gì?”

Linh Cưu sau khi biết được loại thăng cấp kỳ dị này, yên lặng cảm thán.

Chính là cảm thán thì cảm thán, Linh Cưu đối với quyết tâm tang trưởng thực lực không giảm tý nào, hơn nữa còn tràn ngập ý chí chiến đấu.

Tầng thứ nhất, sinh linh cảnh bởi vì hoàn cảnh đặc thù khiến nàng chỉ mất ba tháng đã đạt đến trình độ kiếp trước, sau đó thì không còn dễ dàng như vậy.

Điều đáng nói là khối thân thể quả thật là không có chút thiên phú nào, tu luyện thế nào cũng không ra loại năng lượng như nội lực, thảo nào bị Khanh Hàn Lâm mắng là phế vật văn võ không thành.

Đối với cái này, Linh Cưu không có chút tiếc nuối nào, bởi vì kiếp trước tu luyện Thần côn công pháp nàng cũng không luyện được nội lực, thân thể còn càng ngày càng yếu — bởi vậy mới có thể vì thức đêm xem tiểu thuyết mà thiếu máu váng đầu, đập đầu vào máy tính chết á!

Công pháp có nói, đó là vì thay người nói ra thiên cơ chính là trái lại ý trời, nàng chưa tu luyện đên stuj tiên cảnh, không có nguyện lực chống đỡ, vì vậy sẽ tiêu hao sinh mệnh lực của nàng. Chỉ cần tu luyện đến tầng sau, được đến càng nhiều nguyện lực, nàng đương nhiên có thể chống lại việc suy nhược cơ thể, kéo dài tuổi thọ, thậm chí trường sinh bất tử.

Kiếp trước nàng đối với tính mạng không quá để ý, hơn nữa ở hiện đại linh khí rất ít, cho nên đối với việc tu luyện không quá thích thú, khi phát hiện tình trạng cơ thể mình cũng không quá sợ hãi.

Lúc này hoàn toàn không giống như vậy, tuy nàng không để ý bản thân, nhưng phải vì Tống Tuyết Y mà suy nghĩ nữa.

Bởi vậy, nàng quyết tâm bằng mọi giá chữa khỏi bệnh của hắn, làm vú em chăm hắn trưởng thành (Má Thủy: ngươi đủ chưa vậy?<-không phải Nguyệt nói đâu nhá, lời tác giả đó ^______^). Linh Cưu nàng nhất định phải đi càng xa trên con đường Thần côn này, còn cuối cùng đi đến đâu, hiện tại không nói đến.

Hôm nay sau khi tan học trở lại Tống gia, lúc Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y dùng cơm, Hà Nghiên chợt truyền đến tin tức .

"Giang thiếu gia có việc tới chơi."

Thiếu giá của Giang gia không phải chỉ có một vị, nhưng ở Ngự Hải trấn nhắc tới khởi Giang thiếu gia, cái thứ nhất mọi người nghĩ đến là Giang Vô Mị.

Lần này người đến cũng quả thật là Giang Vô Mị.

Hắn chờ ở phòng khách trong Tuyết viện một lúc thì thấy Hà Nghiên quay lại. Sau đó theo nàng đến chỗ Tống Tuyết Y và Linh Cưu dùng cơm.

Lúc này hai người đã ăn xong bữa tối nhưng vẫn còn ngồi tại chỗ. Linh Cưu đang hưởng thụ Tống Tuyết Y đút ăn điểm tâm tráng miệng.

Giang Vô Mị không chờ tiếp đãi đã tự động ngồi xuống ghế đối diện, động tác thong dong mang chút tự tại khiến người khác khổng thể cảm thấy bất mãn.

Hắn đi thẳng vào vấn đề nói:

"Ta đến là vì Mặc Vân kiếm."

Mặc Vân Kiếm là chuôi bảo kiếm bị Khanh Linh Thước cược thua Linh Cưu.

Linh Cưu nghe vậy lộ ra biểu tình kinh ngạc. Tống Tuyết Y thức thời đem điểm tâm mềm ngọt đút vào chiếc miệng có chút mở ra của nàng.

Để cho mỹ thực không bị rơi ra ngoài, Linh Cưu tự nhiên khép miệng lại, híp mắt thưởng tức, miam ăn ngon ~ăn ngon a ~.

Tống Tuyết Y thấy bộ dáng hưởng thụ của nhóc con, bật cười.

Khóe mắt Giang Vô Mị giật giật, hắn lần đầu tiên cảm thấy chính mình thật dư thừa. Có điều bảo hắn cứ như vậy vô công mà về cũng không phải phong cách của hắn.

"Ta nhớ rõ Tiểu Cưu đồng ý bán Mặc Vân Kiếm cho ta lấy năm trăm lượng hoàng kim, nhưng ta chờ mấy ngày cũng không thấy Tiểu Cưu đến.”

Linh Cưu vẻ mặt nghi hoặc, nuốt xong bánh ngọt mới nói:

“Ngươi mới là người mua, nên hẳn là ngươi tới chỗ ta mua mới đúng nha. Ta còn tưởng rằng Giang thiếu gia không đủ tiền, hoặc là không muốn nữa cho nên mới không tới tìm ta."

Lời này nghe như thế nào cũng thấy không sai, tâm tình Giang Vô Mị có điểm bị đè nén, từ trong ngực áo lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng hoàng kim đặt ở trên bàn:

" Vậy bây giờ ta đã đến đấy , Tiểu Cưu có thể đem Mặc Vân kiếm giao cho ta..."

Linh Cưu nháy nháy mắt sau đó cúi đầu:

“ Ta đã nghĩ ngươi không muốn mua nữa…”

Giang Vô Mị có chút dự cảm không tốt lắm:

“Cho nên…?”

“Ta nghe nói bảo bối đặt ở trường bán đấu giá, luôn bán được giá nhất, cho nên ta đem nó đến Thiên Bảo Hiên rồi."

Giang Vô Mị không nói gì, nhưng ánh mắt chợt lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.

Linh Cưu giống như bị dọa đến, toàn bộ thân mình đều rụt lui vào trong lòng Tống Tuyết Y. Bánh ngọt nghẹn ở cổ họng, bắt đầu nấc liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên hồng hồng, mắt mèo đọng nước, bộ dáng vô cùng vô tội yêu sớt.

Tống Tuyết Y vội vàng đưa tay đặt bên môi nàng, tay khác vỗ nhẹ trên lưng:

“Nhổ ra."

Linh Cưu vừa bất đắc dĩ vừa cảm động liếc nhìn Tống Tuyết Y một cái, lúc theo Tân ma ma học tập, nàng đã biết hắn yêu sạch sẽ bao nhiêu, đến khi ở chung nàng lại càng hiểu được điều này nhưng bây giờ hắn không chút do dự đem bàn tay của mình cho nàng mượn.

"Khụ khụ, thật Tiểu Bạch!” (Nguyệt: tiểu bạch ý chỉ ngây thơ nhé mọi người ^___~)

Dù có phun cũng không thể phun ra tay ngươi nha! Linh Cưu cố gắng nuốt vài cái, sắc mặt dần dần khôi phục.

Tống Tuyết Y giúp nàng lau khóe miệng ướt át, thực không khéo là Linh Cưu vừa vặn vươn đầu lưỡi liếm môi, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt đụng vào đầu ngón tay hắn. Đầu ngón tay Tống Tuyết Y dừng lại một chút, một chút cảm xúc khác thường dâng lên trong đầu, cũng không phải tà niềm mà là: đầu lưỡi Cưu nhi cũng thực mềm . @.@

Linh Cưu một chút tự giác cũng không có, liếm liếm khoé miệng vài cái, Tống Tuyết Y cũng đã khôi phục. Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía đầu sỏ làm cho bảo bối của hắn khó chịu:

“Giang Vô Mị, người ngươi cần oán trách, không phải là Cưu nhi."

Đây là lần đầu tiên Giang Vô Mị cũng Tống Tuyết Y đối mặt nói chuyện, cũng là lần đầu tiên nghe được tên mình từ miệng Tống Tuyết Y.

Một câu của hắn khiến Giang Vô mị á khẩu không nói được lời nào. Bởi vì lời của Tống Tuyết Y hoàn toàn đúng , người hắn cần trách tội xác thực không phải Linh Cưu. Hơn nữa trên người Tống Tuyết Y như có loại khí thế đặc thù khiến hắn không thể phản bác.

Giang Vô Mị chợt cảm thấy Tống Tuyết Y giống như một tầng mây mù, sờ không được nhìn không thấu, liếc mắt một cái tưởng như ôn nhu mềm mại, lại không thể dễ dàng tới gần.

"Hà Nghiên, tiễn khách."

Tống Tuyết Y nói.

Không cần Hà Nghiên mở miệng, Giang Vô Mị đã lạnh mặt đứng lên, trước nhìn thoáng qua Tống Tuyết Y, sau đó đem ánh mắt dừng ở trên người Linh Cưu , thành khẩn nói:

"Vừa mới là ta không đúng, làm cho Tiểu Cưu sợ hãi, khối ngọc bội này coi như vật bồi tội của ta.”

Hắn lấy xuống một khối lam ngọc trên người đưa cho nàng.

Linh Cưu có chút kinh ngạc, nghĩ rằng Giang Vô Mị không hổ là người nổi bật nhất của Giang gia, cầm được thì cũng buông được, còn tuổi nhỏ đã có kiêu ngạo của riêng mình. Có điều hắn có tỏ sắc mặt cũng không có nghĩa là nàng sợ hãi.

"Cảm ơn Giang thiếu gia."

Kỹ thuật khóe mã của Linh Cưu đã lô hỏa thuần thanh (không chút khuyết điểm), chớp chớpmắt , điềm tĩnh nhu thuận mỉm cười, bày ra bộ dáng trẻ nhỏ tinh thuần đáng yêu đến mức cao nhất.

"Ba ngày sau Thiên Bảo hiên sẽ mở hội đấu giá, đến lúc đó Giang thiếu gia có thể đi mua lại Mặc Vân kiếm nha.”

Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ! ( Nguyệt trẻ con khi nói không biết kiêng kị)

Giang Vô Mị cuối cùng hiểu được điều này, hơn nữa còn tự mình cảm nhận được ý nghĩa sâu nhất của thành ngữ này.

Thiên Bảo hiên cũng không phải sản nghiệp của bất cứ gia tộc nào trong Ngự Hải trấn, sau lưng nó có núi dựa khổng lồ, bởi vậy ba đại gia tộc ở Ngự Hải trấn cũng không thể dùng quyền thế áp bách bọn họ.

Hiện tại Mặc Vân kiếm ở Thiên Bảo hiên, hắn cũng chỉ có thể bằng quy củ của hội đấu giá mua về.

Tuy nhiên giá trị của Mặc Vân kiếm, hắn rất rõ ràng, mua về từ hội đấu giá tuyệt đối phải dùng gấp hai hoặc càng nhiều con số năm trăm lượng vàng.

Giang Vô Mị không thể trách cứ lời nhắc nhở “ thiện ý” của Linh Cưu , chỉ có thể lạnh mạnh, nghẹn một bụng tức giận rời đi.

Linh Cưu nhìn bóng dáng hắn, nhỏ giọng thì thầm:ư

“Hỉ giận không hiện ra mặt a."

Vốn nàng cũng không định xấu bụng như vậy, lấy năm trăm lượng hoàng kim bán thanh kiếm cho Giang Vô Mị là xong, ai bảo hắn kiêu ngạo, bày ra dáng vẻ ta đây là lão đại, còn muốn nàng chủ động đến cửa bán cho hắn? Hắn coi mình là miệng bánh ngọt ai đều muốn liếm một miếng sao?

Vừa đúng lúc nàng đau đầu chuyện thiếu bạc, Mặc Vân Kiếm, cùng Dao Lưu Nguyệt của Lưu Giác vừa hay trở thành công cụ vơ vét của nàng.

"A, đúng rồi, còn có cái này."

Linh Cưu nhướn mày, cầm lấy ngọc bội Giang Vô Mị vừa lưu lạ.

“ Cái này hẳn cũng bán được không ít tiền nhỉ?”

Tống Tuyết Y thấy nhóc con không thèm để ý thứ Giang Vô Mị đưa cho, trong lòng nhảy nhót, nhưng cũng có chút nghi hoặc.

“Cưu nhi thiếu tiền sao?"

Linh Cưu đáp: "Thiếu."

Tống Tuyết Y cười nói: "Cưu nhi có thể dùng của ta..."

Linh Cưu nhẹ nhàng ngắt lời hắn:

“ Dùng tiền người ngoài đến mua đồ của mình mới thống khoái nhất.”

Tống Tuyết Y nghe ra nàng không muốn dùng tiền của mình, lại vì lời của nàng mà vui vẻ. Trong lòng nàng, hắn không phải người ngoài, vậy là người một nhà rồi?

"Cưu nhi không cần khách khí với ta."

Dừng một chút, lại nói:

“Ta sẽ kiếm rất nhiều tiền cho Cưu tiêu."

(Lưu Nguyệt: *thình thịch* Nguyệt bị manh sát rồi : "> , làm sao đây????? )

Trên thực tế, hiện tại Tống Tuyết Y cũng chỉ tiêu tiền trên người Linh Cưu, ăn mặc của nàng đều là hắn một tay an bài chọn lựa, mỗi khi nhìn đến thứ tốt , điều đầu tiên nghĩ đến là thứ đó có thích hợp Linh Cưu không.

Trình độ để ý hiện nay khiến kẻ làm mẹ như Tôn Cốc Lan đều phải ghen tỵ.

"Ừ."

Linh Cưu nghĩ nghĩ, cũng đáp ứng hắn.

Nàng vơ vét của cải là vì tăng lên thực lực, nàng muốn tăng lên thực lực cũng là vì sớm ngày chữa khỏi bệnh cho Tống Tuyết Y, cho nên nếu cần thiết, đương nhiên sẽ không từ chối sự giúp đỡ của Tống Tuyết Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.