Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 37: Chương 37: Nụ cườu của Cưu Nhi đáng giá ngàn vàng




editor: Lưu Nguyệt

Người cuối cùng chụp được ngũ hoàn đan khiến mọi người rất kinh ngạc.

Không phải người của các gia tộc lớn trong Ngự Hải trấn, cũng không phải người của Phượng Vũ thành hay thế lực lớn nào ở trấn khác mà là một người rất bình thường vốn im lặng ngồi trong góc.

Mọi người chỉ thấy hắn lấy giấy bút, xoát xoát xoát viết xuống một hàng chữ đưa cho chủ quản đấu giá, sau đó dù người khác có đưa giá thế nào đều bị thông báo kém với người thần bí kia.

Sau khi đấu giá chấm dứt, có người gõ cửa phòng ba người Linh Cưu.

"Tống đại thiếu, Bách Lý tiểu thư, ta là một trong những quản sự của hội đấu giá lần này, tên là Kha Mặc Tố.”

Thanh niên tươi cười ôn hòa, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho cô gái đi phía sau bưng hộp gỗ đi đến trước mặt hai người.

Hộp gỗ mở ra, bên trong là Kim Trản Băng Hoa Tống Tuyết Y mua về cùng với số tiền Linh Cưu bán Mặc Vân Kiếm cùng dao Lưu Nguyệt, đương nhiên là đã trừ đi tiền mua đất của Thiên Bảo Hiên.

Cô gái buông hộp gỗ sau cung kính lui ra. Lập tức để lộ đôi nam nữ đi đằng sau, nam xấu hổ quẫn bách (không biết làm sao), nữ thì lo lắng khẩn trương.

Hai ngươi này tuổi tác cũng không nhỏ, ước chừng cũng hơn ba mươi, được Kha Mặc Tố dẫn đến:

“Hai vị này là người bán gỗ đào trăm năm. Bởi vì người cạnh tranh lúc trước đã đổi ý, đào mộc vẫn được giữ lại. Hai vị này nghe nói Tống đại thiếu cùng Bách Lý tiểu thư hứng thú với gỗ đào nên muốn đến làm trao đổi với hai vị.”

Tuy lời Kha Mặc Tố cũng hộ trợ che giấu như vậy, nhưng Linh Cưu vẫn chắc chắn người ra giá cuối cùng là hai người này, nhất là khi nam tử mở miệng thì mọi việc đã quá rõ ràng.

“Tống đại thiếu gia, người thấy thế nào?"

"Năm trăm lượng."

Linh Cưu thản nhiên nói.

Nam tử nhướn mày, lộ ra biểu tình khó xử , nữ tử bên người hắn ngay lập tức kêu lên:

“Làm sao có thể năm trăm lượng chứ? Lúc nãy rõ ràng các ngươi rõ ràng ra giá một ngàn năm trăm lượng! Đây chính là gỗ đào trăm năm có thể tránh hung, trừ tà ….”

"Im miệng!"

Hà Nghiên biết Tống Tuyết Y không thích ồn ào.

Nữ tử bị quát, sợ tới mức mặt trắng bệch, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy không cam lòng.

Linh Cưu mặt mày tươi cười nhưng ánh mắt lạnh bạc không chút độ ấm, dầy châm chọc nói:

“Không bán thì thôi đi.”

Nói xong, quay đầu dựa vào bả vai Tống Tuyết Y. Hắn tức thì vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhìn hai người nhàn nhạt nói:

“Năm trăm lượng đã không phải giá thấp."

Thái độ hắn nhàn nhạt nhu hòa khiến nữ tử cho rằng đang thoái nhượng:

" Sao lại không thấp chứ? Các ngươi rõ ràng ra giá đến một ngàn năm trăm lượng ! Nhìn thân phận các ngươi cũng không phải không có tiền , sao lại nhỏ mọn như vậy?! Ít nhất cũng phải có lòng một tý, một ngàn bốn trăm lượng cũng được. Nếu không chúng ta sẽ đi tìm người khác, ta nhớ rõ còn có người khác cũng thực yêu thích gỗ đào của chúng ta. "

"Tống Tiểu Bạch."

Linh Cưu kề sát tai Tống Tuyết Y nói nhỏ, giọng nói đầy tức giận. Đương nhiên không phải tức giậnTống Tuyết Y , chính là nàng không thích nũ nhân khác ồn ào với Tống Tuyết Y như vậy, hắn chỉ có nàng mới có thể mắng, có thể nói.

Người như nàng ta nàng gặp nhiều rồi, chỉ cần ngươi đứng dậy, nàng ta sẽ ngoan ngoãn bán cho ngươi. Cho dù không bán, nàng cũng chẳng hứng mua.

Tống Tuyết Y khẽ rên một tiếng, lỗ tai nóng lên, hơi nghiêng đầu tránh hơi thở của nàng, sau đó ôm nàng đứng dậy, bàn tay còn vỗ về trên lưng nàng.

"Sẽ không có ai tranh giành một khúc gỗ đào với Tống gia.”

Giọng hắn trong trẻo như nước suốt, mát lạnh dễ nghe nhưng lại làm cho cả hai người biến đổi sắc mặt.

Linh Cưu trừng mắt nhìn, gần đây nàng phát hiện, Tống Tuyết Y cũng không phải không có khí thế đại thiếu gia, nhưng hắn cũng không giống kẻ khác huênh hoang đắc chí mà thái độ luôn ôn hòa nhã nhặn.

"Ngươi đây là uy hiếp... ưm ưm!"

Nữ tử vẻ mặt giận dữ vừa muốn tiếng ồn ào, thì đã bị nam tử bên cạnh bịt miệng. Nam tử dùng bàn tay còn lại đem gỗ đào đưa cho Hà Nghiên, không ngừng nói:

“Tống đại thiếu, ngài đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt với chúng tiểu nhân. Gỗ đào chúng ta bán cho ngài, năm trăm lượng thì năm trăm lượng! A!"

Hóa ra là nữ tử cắn bị thương tay hắn, vừa mở miệng đã mắng:

“Sao có thể năm trăm lượng được, bọn họ rõ ràng ra giá một ngàn năm trăm lượng! Dù thế nào cũng phải một ngàn lượng! Cứ như vậy, một ngàn lượng, các ngươi nếu muốn thì..."

Linh Cưu lạnh lùng nhìn nàng ta:

“Vốn các ngươi nhận được một ngàn năm trăm lượng, muốn trách liền tự trách mình lòng tham không đủ, không nên ở cuối cùng lại ra giá."

Hai người đồng loạt biến sắc, nữ tử còn định nói chối:

“Ngươi đang nói cái gì, ta không..."

"Ngươi câm miệng!"

Nam nhân hổn hển:

" Ta đã nói đủ rồi, ngươi không nên lại ra giá, hiện tại tốt rồi, mất đi cả nghìn lượng, còn muốn náo loạn ở đây?”

Nữ tử hai mắt đỏ bừng:

"Ngươi trách ta? Ta làm vậy là vì ai? Còn không phải là vì ngươi, vì đứa nhỏ! Thêm chút bạc, ngươi có thể làm chút buôn bán. Ngươi còn trách ta, ta có sai sao?”

Sắc mặt nam tử phức tạp, vừa áy náy lại bất đắc dĩ còn có tức giận. Thấy Hà Nghiên cầm năm trăm lượng ngân phiếu đưa cho, hắn lập tức cầm lấy rồi lôi kéo nữ tử đi:

"Đi thôi, ngươi biết hắn là ai không? Còn dám ở trước mặt hắn khóc lóc om sòm!"

Thân ảnh hai người đi đến ngoài cửa, tuy rằng giọng nói của nữ tử rất nhỏ nhưng Linh Cưu vẫn nghe thaaysnangf ta dùng giọng điệu khinh bỉ chán ghét nói:

“Không phải một con ma ốm sắp chết sao?”

Tay nhỏ bé đang cầm vạt áo Tống Tuyết Y bỗng nắm chặt, trong mắt Linh Cưu lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Bỗng nhiên, chóp mũi ngửi mùi gỗ đào thơm ngát, quay đầu thì thấy gỗ đào đã ngay trước mặt, bên cạnh chính là mặt nạ của Tống Tuyệt Y.

"Nhìn xem, thứ Cưu nhi muốn đã tới tay , làm sao còn không vui?”

Tống Tuyết Y đầy ý cười nói.

Linh Cưu dở khóc dở cười, mặt không chút thay đổi nói:

"Lại dỗ ta."

Giọng nói dụ dỗ tiểu hài tử đáng ghét, khiến nàng cũng ngày càng trở nên ngây thơ rồi.

"Chỉ cần Cưu nhi cười cười, muốn cái gì, ta đều mang đến cho Cưu nhi."

Tống Tuyết Y lắc lắc gỗ đào trong tay, lấy cái này làm chứng minh.

Linh Cưu thật sâu nhìn Tống Tuyết Y, xuyên thấu qua hai cái lỗ thủng của mặt nạ, nhìn vào đôi mắt ôn nhu như nước của hắn.

Hắn dường như không nghe thấy, nếu vậy nàng cũng không cần phải nói.

"Phốc xuy."

Nàng nghe lời hắn, bật cười thật tươi, không nhận lấy gỗ hoa đào mà ôm lấy cổ hắn:

“Ta biết ngươi nhiều tiền, nhưng cũng không cần khoe khoang như vậy.”

Tống Tuyết Y ôm nàng đi ra khỏi hội đấu giá, Hà Nghiên thu thập hàng hóa cùng ngân phiếu theo sau.

Hai người lên xe ngựa ngồi xuống.

Linh Cưu đang nhắm mắt suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng nói dịu dàng bên tai:

“Nếu Cưu nhi bởi vì chuyện của ta mà rầu rĩ không vui, ta sẽ chẳng biết làm sao.”

"Hửm?"

Linh Cưu mở mắt. Khi hai người ở cùng nhau, Tống Tuyết Y thường tháo mặt nạ xuống, lúc này cũng vậy.

Trong xe ngựa ánh sáng mờ nhạt , làm cho gân xanh trên má hắn rất rõ ràng, khuôn mặt ma mị tuyệt mỹ khiến người ta phải sỡ hãi than:

“ Lời của nàng ta, ta ta không thèm để ý, Cưu nhi cũng không cần để ý tránh cho phiền lòng,”

"Ngươi nghe thấy được."

Linh Cưu kinh ngạc, sau đó mím môi.

"Ừ, nếu mỗi lần nghe thấy đều để ý, ta chẳng phải là phiền chết sao?”

Tống Tuyết Y cười nhẹ, vuốt ve gương mặt đứng đắn nghiêm túc khuôn mặt nàng. Giống như nặn bột, muốn đen gương mặt nàng xoa nắn thành khuôn mặt cười.

"Người khác nói như thế nào ta đều không thèm để ý cũng không tức giận, chỉ cần không phải Cưu nhi nói là được. "

Linh Cưu ngơ ngác, sau đó trong lúc thất thần khuôn mặt đã bị hắn chà đạp thảm. Một lúc sau vì gương mặt đỏ lên mới hoàn hồn, con ngươi ngập nước nhìn hắn:

" Ta biết tính tình ngươi rất tốt, ngươi không thèm để ý là tốt nhất, không đáng, ừ... Yên tâm, ngươi tốt lắm."

Nghe nàng nói từng chữ rõ ràng nhưng lời nói lại lộn xộn không rõ đầu đuôi, Tống Tuyết Y lắc đầu bật cười, đôi tay ôm nhóc con càng siết chặt.

Tiểu Cưu Nhi của ta, nàng làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ?

Nàng không hiểu, đây không phải ta tính tình tốt, chính là ta chẳng để họ vào mắt thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.