Editor: Miêu Tử
Beta: Lưu Nguyệt
Hôm nay Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y dậy từ rất sớm, mặc xiêm y màu nhạt lên xe ngựa đi Khanh gia, đồng hành còn có những người khác của Tống gia.
Bước xuống xe ngựa, Linh Cưu nhìn cổng lớn của Khanh gia, còn nhớ rõ ngày đầu tiên nàng đến thế giới này chính là đi ra từ Khanh gia, đến bây giờ cũng đã gần nửa năm, nàng vẫn chưa nhìn rõ nơi này.
Ai sẽ nghĩ tới lần đầu tiên gặp lại , sẽ là cảnh tượng thê lương, khăn trắng treo lên, đền lồng trắng leo lắt trong gió?
Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y được gia nhân của Khanh gia dẫn đến linh đường ở đại viện. Giang Vô Mị vừa thắp hương xong, Giang Ly Dã vẻ mặt tiều tụy nhìn hắn.
"Thước nhi khi còn sống thích nhất là Vô Mị ca ca , ô... Vô Mị, sau này có thể dành một khoảng thời gian đến Khanh gia bồi bác được không?"
Giang Vô Mị vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng vuốt cằm, nghiêng đầu liền thấy hai người Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y đi vào, bước chân đang định trực tiếp rời đi tức thì dừng lại.
Sau khi hạ nhân báo thanh danh xong, Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y cùng tiến lên phía trước thắp nén hương cho Khanh Linh Thước.
Ai cũng không chú ý tới nén hương của hai người lúc sáng lúc tối, tựa như lúc nào cũng có thể tắt, so với nén hương bình thường càng cháy mau hơn.
Ánh mắt Linh Cưu chợt lóe, nhẹ nhàng quét mắt đến quan tài của Khanh Linh Thước, đem ba nén hương cắm vào lư hương. Sau đó xoay người đi tới chỗ Khanh Hàn Lâm, ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt trắng nõn tươi mát.
"Khanh lão gia, người chết không thể sống lại, ngươi không cần quá đau buồn."
Tiếng nói thuần túy mềm mại của nữ nhi làm cho người ta không khỏi mềm lòng, Khanh Hàn Lâm trong chớp mắt cảm thấy nữ nhi dường như nhìn thuận mắt hơn nhiều so với trước kia.
"Ngoan ."
Bàn tay hắn muốn vỗ vỗ lên đầu cô gái.
Linh Cưu nghiêng đầu né tránh, lộ ra nụ cười thuần túy với hắn.
"Nếu vì chút chuyện ấy mà đau lòng khổ sở, về sau gặp chuyện càng bi thảm, nếu không chịu nổi đả kích, đi đời nhà ma thì làm sao bây giờ."
Tươi cười trên mặt Khanh Hàn Lâm phút chốc biến thành dữ tợn.
Mọi người trong Linh đường, có người mê hoặc, có người hiểu ra, cũng có người không hề xúc động.
"Khanh lão gia, ta thấy trong sách có một câu tên là thiện có thiện báo, ác có ác báo. Khanh lão gia có hai nữ nhi, một đứa trùng tên với ta ngoài ý muốn qua đời, không đến nửa năm Khanh Linh Thước lại chết..."
Linh Cưu vẻ mặt khó xử nhìn Khanh Hàn Lâm, im lặng một hồi lâu, mới đồng ngôn vô kỵ (trẻ nhỏ nói năng không cần kiêng kị) cảm thán.
"Ai làm nữ nhi của ngươi thật đáng thương."
"Ngươi cái nữ nhi bất hiếu này!"
Khanh Hàn Lâm giận dữ , giơ tay muốn đánh.
Lúc này Linh Cưu trốn tránh thật sự đúng lúc, linh hoạt trở lại bên cạnh Tống Tuyết Y, quay đầu lưu lại cho Khanh Hàn Lâm một ánh mắt lạnh nhạt quỷ dị.
Khanh Hàn Lâm nhìn thấy,đáy lòng không hiểu sao nổi lên một cảm giác sợ hãi.
"Hà Nghiên."
Tống Tuyết Y khom người kéo bé con đang “sợ hãi” ôm vào trong lòng,
"Đưa lễ vật lên."
Hà Nghiên mặt không chút thay đổi đưa một cái bình sứ đến trước mặt Khanh Hàn Lâm.
"Đây là?"
Khanh Hàn Lâm tức giận chưa tiêu tan, cũng không cự tuyệt Hà Nghiên đưa lễ, trong lòng kỳ quái: đang lúc tế linh hồn người chết lại tặng lễ, đây là cái quy củ gì?
Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu đứng thẳng.
"Đây là ba viên linh an thần."
Dù là lúc này không thích hợp, nhưng khi Khanh Hàn Lâm nghe được tên của đan dược vẫn là nhịn không được kinh hỉ , có chút lộ ra tươi cười, đang muốn nói lời cảm tạ với Tống Tuyết Y, lại nghe Tống Tuyết Y nói:
"Mấy ngày gần đây Khanh lão gia đau lòng tang nữ, khó tránh khỏi tinh thần khác thường, không khỏi bệnh tình nghiêm trọng, mời dùng viên đan dược này."
"..."
Khanh Hàn Lâm hết sức kiềm chế mới không đem bình sứ ném đi.
Tống Tuyết Y không hề dừng lại, xoay người rời đi.
Trên xe ngựa.
Linh Cưu lại bắt đầu điêu khắc khúc gỗ đào, cũng không ngẩng đầu lên nói:
"Chỉ vì khiến hắn tức giận mà đưa đồ tốt như vậy, thật lãng phí.”
Tống Tuyết Y nói:
"Hắn nếu có chút ngạo khí không dùng là tốt nhất, nếu dùng…
Động tác của Linh Cưu dừng lại một chút, dao nhỏ quẹt qua ngón tay, Tống Tuyết Y sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay nàng, không thấy bị thương gì mới thở phào một hơi. Linh Cưu nhìn thấy cảnh này liền cảm động không nói nên lời, hỏi hắn:
"Ngươi giở trò trong thuốc?”
Tống Tuyết Y không nói gì cam chịu.
Linh Cưu nhìn đôi mắt của hắn sau tấm mặt nạ, thất thần nghĩ: sự việc ngày ấy xảy ra ở Sông Lưu Ly, giống như không chỉ làm nàng tỉnh ngộ, ngay cả hắn cũng thay đổi.
"Cưu nhi cảm thấy ta thật tàn nhẫn?"
Linh Cưu không trả lời ngay, hỏi lại hắn.
"Vì sao muốn làm như vậy?"
Tống Tuyết Y nói:
"Khanh gia là tai hoạ ngầm, hủy đi Khanh gia có thể nâng Ôn gia lên, càng thêm nhiều lợi ích cùng trợ lực."
Lý do trọng yếu hơn hắn cũng không nói, đó là hắn phát hiện ra, trong lòng bé con muốn phá hủy Khanh gia, trả thù đám người Khanh Hàn Lâm.
Ngôn ngữ ích lợi lạnh lùng nói ra từ miệng thiếu niên, hiền hòa giống như vừa đi dạo công viên vừa nói chuyện phiếm, làm cho người ta xem nhẹ sự tàn khốc trong đó.
Trong trí nhớ không biết bắt đầu từ khi nào, thiếu niên dịu dàng hiền hòa giống như không nhiễm khói lửa nhân gian đã muốn đi vào thế tục, dùng tâm kế của hắn bố trí hết thảy, dùng y thuật của hắn giết người... Có lẽ chính là một khắc ở trên sông dùng dược giết chết Khanh Linh Thước kia.
Linh Cưu không có một chút cảm xúc chán ghét thất vọng nào, ngược lại vui mừng và thương tiếc, cùng với một phần an tâm khôn kể——vốn dĩ, thiếu niên quá mức sạch sẽ, sẽ làm nàng bất an, không muốn ở trước mặt đối phương lộ ra biểu hiện tàn khốc, sợ mất đi sự dịu dàng của hắn, sợ hắn nhìn nàng bằng ánh mắt bài xích chán ghét.
"Linh Cưu, ngươi thật sự là không có một chút tiến bộ nào!"
Linh Cưu ở trong lòng tự nói với chính mình, bình thường thì cả gan làm loạn, ở phương diện nào đó lại nhát gan đến không thể tin được.
Thật lâu không thấy bé con đáp lại, Tống Tuyết Y cúi đầu vuốt ve mái tóc nàng.
"Cưu nhi không cần nghĩ ngợi nhiều."
Linh Cưu ngẩng đầu, đột nhiên nói:
"Thế giới này vốn không có sự thuần khiết chân chính, cho dù có cũng quá yếu ớt , yếu ớt đến không thể chịu được một chút suy sụp cùng ngoài ý muốn, một người dù được bảo vệ tốt như thế nào cũng có lúc sơ xảy, cho nên bảo bối càng quý giá càng phải biết bảo vệ chính mình, có như vậy mới khiến càng nhiều người thưởng thức và quý trọng.
Tống Tuyết Y lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt nhộn nhạo ý cười.
Hắn ( nàng ) sẽ không vì chính mình có một mặt đen tối mà bài xích chán ghét.
Lúc này tâm tư hai người đều giống nhau, tâm trí thỉnh thoảng bất an giờ đây càng ngày càng ổn định.
Ngày hôm sau, Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y bị mời đi Trữ Xa Cư.
Hai người vừa vào cửa, cửa đã đóng lại, không khí trong đại đường vô cùng nặng nề.
Hai bên chỗ ngồi trái phải lần lượt là Tam gia Tống gia , Tống lão phu nhân, Nhị gia Tống Quy Sinh, Đại gia tiểu bối Tống Thu Sinh.
Đây là ỷ thế hiếp người?
Linh Cưu mặt ngoài ngây thơ, nội tâm một mảnh rõ ràng.
Tống lão phu nhân mở miệng câu đầu tiên chính là:
"Tuyết Y, đem sản nghiệp trong tay ngươi giao cho Thu Hiên đi."
(Miêu: grừ, cái bà già thiên vị này, bà là cái thá gì mà đòi sai bảo Y ca )
Biểu tình của Tống Tuyết Y đều giấu ở sau mặt nạ, ai cũng không nhìn thấy, bất quá hơi thở của hắn chưa từng có một tia thay đổi, giọng điệu an hòa lạnh nhạt như thường, chỉ hỏi một câu.
"Vì sao?"
Tống lão phu nhân ra vẻ chính nghĩa, hiền từ nói:
" Thân thể của ngươi không tốt, vốn là không nên vì vậy mà hao tâm tốn sức. Ngươi trước kia chưa từng học qua này đó, ngay từ đầu ta không nên đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, nhìn xem mấy tháng qua ngươi đã làm gì? Xóa bỏ hợp tác nhiều năm với Khanh gia, còn cký hiệp nghị với Ôn gia..."
Tống Tuyết Y:
"Bà nội đã nhìn qua sổ sách tiền lời tăng chưa?"
Một câu này làm cho tống lão phu nhân tức thì im miệng.
Tống Quy Sinh mở miệng chắn ngang,
"Tuyết Y, tiền lời nhất thời không thể đại biểu về sau. Loại chuyện phí sức phí công này ngươi vẫn là đừng làm, miễn cho đến lúc tráng niên sớm bị... Nhị thúc cũng là quan tâm ngươi mới nói nói trắng ra như thế."
"Đúng vậy , Tuyết Y."
Tống Thăng Vân tươi cười đầy mặt,
"Trước kia ngươi chưa bao giờ quản việc này, còn không phải thoải mái tự tại? Đời người ngắn như vậy, sao không làm chính mình thoải mái? Tống gia cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vài năm vẫn được."
"Đủ rồi!"
Tôn Cốc Lan vẻ mặt lạnh như băng quyết tuyệt đứng ra, ngửa đầu nhìn Tống lão phu nhân.
"Mẹ, người thật sự phải làm như vậy sao?"
Tống lão phu nhân vẻ mặt âm trầm, lại không để ý tới nàng, nói với Tống Tuyết Y:
"Tuyết Y, buông tha cho sản nghiệp trong tay đi, chuyện ta đáp ứng ngươi sẽ không thay đổi, ngươi cùng đứa nhỏ trong lòng ngươi đều sống rất tốt."
Linh Cưu chú ý tới ánh mắt của nàng như cố ý mà cũng vô tình dừng ở trên người mình. Đây là tính lợi dụng mình làm cho Tống Tiểu Bạch đi vào khuôn khổ sao?
"Ta không tin lời bà nói."
Câu trả lời của Tống Tuyết Y như đánh sâu vào Tống lão phu nhân, nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt cũng không dừng lại trên người của ai.
"Theo như lời bà nội nói là bảo ta buông tha sản nghiệp trong tay, sự thật là làm cho ta buông tha thân phận người thừa kế. Một trưởng tử Tống gia đã bị đãi ngộ gì mà lại bị hủy bỏ thân phận, bà nội có thể nói rõ không?."
Nét mặt già nua của Tống lão phu nhân đỏ lên.
"Tuyết Y, sao ngươi lại nói như vậy? !"
Tống Thăng Vân vỗ án đứng lên.
Tống Tuyết Y vẫn bình tĩnh như trước,
"Sống trong sự khinh thường của mọi người, lúc nào cũng có thể bị Thu Hiên, Lưu Giác bọn họ giẫm lên thật sự rất ủy khuất."
Hắn sao có thể chịu được bảo bối trong lòng hắn sống ở hoàn cảnh như vậy.
Hắn muốn tất cả mọi người đều không dám trêu chọc khi nhục nàng!
"Ha ha ha."
Tống Thu Hiên cười to, đứng lên đi tới chỗ Tống Tuyết Y,
"Tuyết Y, giờ ta mới biết được ngươi thật thú vị, thật sự là thân tuy tàn nhưng chí không tàn! Nguyên lai trong thân thể yếu đuối bệnh tật này còn có thể sinh ra dã tâm lớn như vậy, ta thật không biết là nên bội phục ngươi, hay là nên thương hại ngươi."
Tống Thu Hiên cười ngạo mạn, bỗng nhiên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy châm chọc coi rẻ, một chưởng chụp đến Tống Tuyết Y.
Linh Cưu nâng tay lên, lại bị Tống Tuyết Y nhận thấy được ôm chặt lấy.
"Tống..."
Phanh!
Thân thể của Tống Thu Hiên bị đánh bay ra ngoài.