Khánh Dư Niên

Chương 111: Chương 111: Điểm mão Thái Thường tự




Trong đường yên tĩnh hồi lâu, cả hai đều không nói gì. Diệp đại chương quỹ sợ hãi không thể nói. Nội khố? Nơi này, năm đó, ông ta đã để ý… Tất cả tất cả đều là của tiểu thư lưu lại, đã mất đi biết bao nhiêu năm? Thế nhưng, triều đình làm sao lại cho phép mình tiếp cận sản nghiệp này lại một lần nữa?

Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu hắn, Phạm Nhàn mỉm cười:

-Triệu các người nhập kinh là ý của ta, chỉ có điều các ngươi không được nhập vào thương giới, nhưng cũng chưa ai nói không cho phép các người lại một lần nữa tái tiếp nhận Diệp gia.

Lời này thực sự quá sức mê hoặc… Đối với các chưởng quỹ Khánh Dư đường mà nói, thay mặt quan phủ quản lý các sản nghiệp của họ, quản lý các đồng khoáng diêm trường(buôn đồng bán muối) thực không đủ chỗ cho họ phát huy thực lực. Hơn nữa, nội khố… trong lòng các chưởng quỹ Khánh Dư đường đều băn khoăn, đó la sản nghiệp Diệp gia! Trưởng công chúa cướp từ tay tiểu thư, lăn qua lăn lại giờ đã thành cái dạng gì! Mỗi khi nghĩ đến điều này, những “quản lý chuyên nghiệp” ấy lại tức đến ngứa răng.

Phạm công tử đưa ra lời mời này, chính là đại diện cho Phạm phủ, mà Phạm phủ cùng với Bệ hạ có chỗ thân tình đặc biệt. Chẳng lẽ… Bệ hạ đã nghĩ thông suốt rồi ư?

Phạm Nhàn đứng dậy mỉm cười:

-Đây chỉ là một ý kiến, thời gian còn rất dài, đại chưởng quỹ nên từ từ suy nghĩ.

Nói rồi lại thản nhiên vô sự chờ Nhược Nhược đi dạo về, đoàn người Phạm phủ lại dắt nhau cáo từ. Diệp đại chưởng quỹ cung kính tiễn họ ra tận cửa, nhìn bọn họ lên xe xong xuôi mới vén ống tay áo lau mồ hôi lạnh.

Phạm Nhàn bỗng từ trong xe thò đầu ra, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ ánh mặt trời, cao giọng hét:

-Đại chưởng quỹ, nếu người thực sự nghĩ thông suốt, phiền cho người đến Phạm phủ nói với ta một tiếng, ta sẽ mang theo Nhị đệ đem thịt khô tới gặp người.

Diệp đại chưởng quỹ nghe hắn hét, cho rằng Phạm đại công tử muốn trước mặt mọi người nói về cái sản nghiệp kia, suýt nữa sốc nặng, nghe hắn nói hết câu mới thở phào an tâm. Biết hắn muốn nói với mình, nếu đồng ý tiếp nhận điều kiện của hắn thì phải nhận Phạm nhị công tử làm đồ đệ. Có điều, ông ta không rõ vì sao bái sư lại có thịt khô??? Ông ta chau mày, hình như rất nhiều năm trước, Diệp Cửu và Diệp Nhị Thập Tam cũng đã từng nói đến thịt khô… Lúc đó, Cửu đệ, Nhị Thập Tam đệ làm gì với thịt khô nhỉ? Vỗ vỗ cái trán, ông quay về Khánh Dư đường, hơi chán nản với trí nhớ của mình.

Xe ngựa của Phạm Nhàn về phủ cũng khá mệt. Hắn vốn không phải một người đa tâm, nhưng vì Phạm gia, vì rất nhiều nhiều người, hắn buộc phải làm một số chuyện. Trong kế hoạch của hắn, vốn sản nghiệp Diệp gia tương lai thế nào cũng phải dần dần để cho nhị đệ tiếp quản, dù sao, kinh thương cũng là thiên phú của nó, hắn xem chừng còn không bằng tiểu tử ấy, còn những cái khác… từ từ rồi xem.

Cho đến tận lúc này hắn mới hiểu được những lời Phí Giới lão sư nói ở Đạm Châu.

“Chuyện gia đình ngươi phức tạp hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Về vấn đề này, không chỉ là sự tồn vong của một người, mà còn có khả năng liên lụy tới rất nhiều mạng người khác, nên ngươi phải rất cẩn thận. Trong thời gian mấy năm này, ngươi phải học cách tự bảo vệ, như vậy mới có thể bảo hộ người khác.”

“Tương lai… phải bảo vệ ai?”

Hắn mơ hồ.

Phí Giới cười chỉ chỉ vào mũi mình: “Ví dụ như giống ta, người đã không thoát khỏi quan hệ với ngươi.”

Nên Phạm Nhàn nhất định phải làm một chút gì đó, ví dụ như Nhược Nhược, Uyển nhi, Phạm gia…. Những người này và mình đã không thể tách rời khỏi mối liên hệ, và cả Khánh Dư đường, những lão thuộc hạ cũ của mụ mụ này cũng cần phải quan tâm. Đương nhiên, lúc này hắn vẫn như trước kia không nghĩ tới hai lão quái vật Phí Giới lão sư và Trần Bình Bình một ngày nào đó lại cần tới sự bảo vệ của mình.

...

Phạm đại công tử tới Khánh Dư đường, đây là một chuyện rất lớn, chí ít là đối với những người họ Diệp ở Khánh Dư đường này. Kinh thương, nói cho cùng đúng là không thể nói hết, tuy rằng những vị chưởng quỹ đã nhận không ít bạc của các quan phủ vương gia, nhưng vẫn không thể ngóc đầu lên được, chỉ có thân phận cực thấp. Họ gặp nhau ở Khánh Dư đường, ở mật thất hậu viện thượng nghị, Diệp đại chưởng quỹ đương nhiệm nói ý đồ của Phạm công tử hôm nay tới, ngồi quanh bàn tròn, một vài người hoảng sợ, có người lại hồi tưởng lại những năm tháng vinh quang, cũng có người tái mặt nghĩ tới sự tàn nhẫn trong cung.

-Không cần suy nghĩ nhiều, Phạm công tử nếu đã đưa ra đề nghị này, hẳn hắn đã nghĩ tới cách thuyết phục hoàng cung.

Diệp đại chưởng quỹ nhìn những người còn lại, nhíu mày:

-Để quyết định, chúng ta có năm người quản sự, như quy củ cũ, mỗi người một phiếu, ta hai phiếu, chỉ có lão lục hôm nay đang lo việc buôn bán ở Phạm phủ, nên cũng cần ý kiến của lão.

Còn lại mấy người chưởng quỹ đều hướng ánh mắt về Thất chưởng quỹ - chưởng quỹ của Đạm Bạc thư cục, ông ta cúi đầu một lát mới nói:

-So với Phạm nhị công tử, chúng ta có thiện cảm với Phạm đại công tử hơn, hơn nữa, vị Phạm đại công tử này nhìn rất đạm bạc, nhưng thực ra lòng dạ rất sâu, ai ai cũng biết hôm nay hắn ở kinh đô danh tiếng lẫy lừng, ta xem với hành động thường ngày, hắn không để gia sản của Ti Nam bá tước vào mắt, hơn nữa, những người hắn gặp mỗi ngày cũng đều là những người lợi hại như Tĩnh vương thế tử.

Diệp đại chưởng quỹ gật đầu:

-Vẫn còn sớm, nhưng chúng ta vẫn nên chuẩn bị.

Lại có người đưa ra ý kiến phản bác:

-Hà tất phải mạo hiểm? Cả gia tộc đã phải thật vất vả mới có thể bảo trụ tính mệnh, được như mấy năm nay cũng coi như hài lòng.

-Cũng không tính là mạo hiểm. Dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, đáng lẽ trong cung phải cảm thấy yên tâm về chúng ta mới đúng, hơn nữa chúng ta cũng đều không rời kinh, tính mệnh thân gia đều nằm trong tay triều đình.

Người còn lại lắc đầu:

-Chúng ta chỉ là thương nhân, không có khả năng tạo phản, nên cần gì phải sợ. Ai, ta thật muốn tiếp nhận chuyện này, nghĩ đến thật hưng phấn, đã quá nhiều năm không thổi thủy tinh. Năm đó, ta cùng các người đều là hạng nhất.

Những lời này dường như đã gợi lên những hồi ức oanh oanh liệt liệt của tất cả mọi người, tất cả đều cười lên ha ha, có người cười mắng:

-Tiểu thư năm đó nói ngươi là một đại xuy xuy (Chuyên gia thổi)

Người nọ mắng lại:

-Ta còn hơn ngươi, năm đó còn thích ngâm mình trong xưởng xà bông mà thổi bong bóng.

Diệp đại chưởng quỹ mỉm cười, giơ tay ngăn những tiếng xôn xao:

-Vậy không ai có ý kiến gì?

Người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối cũng ngừng tiếng cười, lạnh lùng bình tĩnh:

-Đầu tiên cần xác nhận sự cho phép của hoàng cung. Chuyện này chúng ta có thể làm, tuy ai cũng muốn một lần nữa tái lập sản nghiệp Diệp gia, nhưng vẫn phải đặt yếu tố an toàn lên trên hết. Năm đó tiểu thư cũng đã nói chỉ cần người sống thì cái gì cũng có thể làm lại.

Diệp Đại nhíu mày:

-Năm đó Phạm phủ cùng Diệp gia chúng ta có quan hệ rất tốt. Những năm gần đây Giám Sát viên và Ti Nam bá tước luôn quan tâm chiếu cố tới chúng ta, có lẽ bá tước sẽ không lừa gạt chúng ta đâu.

Người quản sự kia đanh giọng:

-Chớ quên, năm đó Lý gia cũng có quan hệ vô cùng tốt với Diệp gia chúng ta, nhưng sau cùng chẳng phải chúng ta đã bị bọn họ lừa gạt đó sao?

Họ Lý chính là quốc họ, Lý gia hay chính là hoàng gia – vừa nghe tới cái tên này, cả mật thất hậu viện Khánh Dư đường nhất thời trầm hẳn xuống, vài người bên bàn tròn đã lộ ra vẻ mặt rất bất an.

...

Triệu tập cố nhân Diệp gia vốn là một chuyện vô cùng mạo hiểm, nên Phạm Nhàn chỉ đưa ra một ý kiến nhỏ mà thôi, hơn nữa ngụy trang là Phạm Tư Triệt muốn bái sư. Có lẽ cũng không mấy ai chú ý tới chuyện này, dù sao khi hắn chân chính tiếp nhận nội khố cũng không biết là tới bao giờ.

Trước khi tiếp nhận, đầu tiên là hắn phải chứng minh được năng lực của mình. Trước khi chứng minh năng lực, tiếp đến là phải phù hợp với ý của bệ hạ nữa.

Suy nghĩ của Bệ hạ về người tiếp quản nội khố rất đơn giản,ai cưới Lâm Uyển Nhi, người đó tiếp quản nội khố, mặc dù không hiểu tại sao cậu Hoàng đế lại yêu quý vị hôn thê của mình đến thế, Phạm Nhàn nếu chọn tiếp nhận hôn sự này cũng coi như đã chọn tiếp nhận thách thức này.

Trước khi đại hôn, đầu tiên là hắn phải đối mặt với một thách thức khác.

Thái Thường Tự Hiệp Luật Lang từ trước tới nay là một thứ hư chức, là một thứ danh xưng, là một chức quan nho nhã để chỉ một người tương lai sẽ làm Phò mã. Chỉ là một tiểu quan bát phẩm, nhưng cũng đủ thanh quý. Lúc đầu quy định ở Khánh quốc là phong làm Đồng Văn Quán lục phẩm từ thần, nhưng sau lại phát hiện rất nhiều Phò mã ngay cả thơ cũng không làm nổi, nên đành thôi, đổi quy định thành phong làm Hiệp Luật Lang. Trước kia Hiệp Luật Lang gọi là Hiệp Luật Giáo Úy, chưởng quản âm nhạc của tông miếu, hoàng gia cho rằng các Phò mã không làm thơ thì quản nhạc, cũng coi như thanh nhã, nên cứ thế mà định ra.

Tuy là hư chức, nhưng cũng vẫn phải đi Thái Thường tự đưa tin. Cho nên sáng sớm hôm nay, Phạm Nhàn mới ôm theo cái mặt nặng trịch ưu sầu đau khổ bó gối ngồi trong xe ngựa rong ruổi tới Thái Thường tự. Trước cửa chùa, là một số Thiếu Khanh tứ phẩm của Thái Thường tự đã ra đứng trước cửa đón. Sự phô trương quá mức này khiến cho hắn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội vàng xuống xe vấn an, cùng các đồng nghiệp ở Thái Thường tự xôn xao một phen, lại vào nha môn ngồi trong một gian phòng nhỏ nghe mấy Thiếu Khanh đại nhân giảng giải phải làm những gì những gì.

Mấy Thiếu Khanh đại nhân này là mấy người khéo tay được tể tướng đại nhân đề bạt lên, cho nên cũng khá nhiệt tình với Phạm Nhàn, giải thích cẩn thận. Chỉ có điều một số Thiếu Khanh đại nhân, cùng với khá nhiều quan viên trong triều, cho đến tận hôm nay vẫn không hiểu, cô con gái tư sinh của Tể tướng đại nhân và cậu con trai tư sinh của Phạm gia làm đám cưới mà lại phải án đủ quy củ trong cung mà làm như thế.

Bệ hạ có lẽ đã quá mức tin cậy một bề Lâm gia và Phạm gia, nhưng căn bản trong mắt một số đông thần tử, bệ hạ thật sự đã quá hồ đồ, còn những người biết thân phận chân chính của Lâm tiểu thư có đánh chết cũng không dám nói năng gì.

Phạm Nhàn vốn nghĩ vốn âm nhạc của mình, nếu bày ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ, nào ai ngờ chỉ là ngồi im một buổi sáng, đón một ly trà, phát hiện các đồng nghiệp phần lớn cũng như vậy, chẳng qua chỉ cầm trong tay một hai tờ báo mà đọc. Bụng trà hơi trướng, hắn học người khác cũng cầm một tờ báo chạy vào nhà vệ sinh.

Báo chí thì vẫn cứ in tin tức, chỉ là Trần Bình Bình đã quay về kinh, đám biên soạn trong cung cũng không dám bịa chuyện về cố sự mối tình đầu của viện trưởng nữa. Ôm quần đi ra khỏi nhà vệ sinh, vô ý nhét luôn tờ báo vào sâu trong nội khố, hắn mới tỉnh ra bật cười, đây là thói quen hình thành từ khi ở Đạm Châu tự mình muốn cất giữ bạc ấy mà, cho nên sử dụng thủ đoạn mà cướp lấy.

Đang quay về uống trà tiếp, chợt nghe bên trong phòng vang lên một tràng hoan hô ầm ỹ:

-Thắng! Thắng! Thiên quốc đại thắng!

Phạm Nhàn thầm rùng mình, biết được triều đình đang đấu sức với Bắc Tề, mặc dù triều đình đã tuyên bố thắng lợi, nhưng đám chư hầu con rỗi lại đang nổ ra chiến tranh. Chỉ e lúc đó phương Bắc sẽ có một ít đất đai được nhập vào phạm vi Khánh quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.