Khánh Dư Niên

Chương 319: Chương 319: Diêu a diêu




Vì sao Phạm đại nhân cười?

Câu hỏi này của Hải Đường đã nằm trong dự liệu, Phạm Nhàn ho khan hai tiếng, hai mắt đầy tiếu ý giải thích:

-Ta rất thích dáng đi của cô nương.

Hải Đường nao nao, con mắt có vẻ tức giận.

Phạm Nhàn vội nói tiếp:

-Nếu ta nói dối, trời tru đất diệt.

Phát ra lời thề độc này không phải là Hải Đường không tin, nhưng nàng vẫn không hiểu, dáng đi của mình bị đám người trong cung pha trò trêu chọc nhiều như thế, vì sao tên này lại thích? Vừa nghĩ tới thủ đoạn vô sỉ của Phạm Nhàn ở Bắc Hải, Hải Đường cô nương cũng trở nên hồ đồ.

Hai người chìm trong yên lặng, theo mãn sơn cây xanh mái hiên màu đen đi ra ngoài Hoàng cung. Địa vị của Hải Đường ở Bắc Tề quả nhiên được tôn sùng thập phần, dọc đường đi, cung nữ thái giám vừa nghe tiếng giày vải kéo lê trên mặt đất đặc biệt kia đã vội vàng chạy tới dưới tàng cây, cung kính hành lễ vị cô nương lười nhác này, không dám nhìn thẳng.

-Bệ hạ ân sủng ngoại thần, ngoại thần thực có chút sợ hãi.

Cuối cùng Phạm Nhàn cũng thử thăm dò một câu nho nhỏ.

-Phạm công tử hà tất phải ngại.

Hải Đường vẫn một thái độ nhàn nhạt:

-Bệ hạ thích nhất thi từ, Bán Nhàn trai thi tập vưa ra, thiên hạ sĩ tử mỗi người có một quyển, tất nhiên ngài cũng không ngoại lệ. Sau khi Trang Mặc Hàn đại gia về kinh, đã nói chuyện rất lâu với Bệ hạ, từ ngày ấy, trong miệng bệ hạ ít khi thiếu vắng đại danh của Phạm công tử, thường xuyên nói rằng nếu Bắc Tề có thể có được tài thơ của công tử thực tuyệt vời kỳ diệu, cảm giác nuối tiếc tài năng của công tử. Bây giờ công tử áp giải Tiếu Ân về kinh, trong tình cảnh hai nước đang giằng co, tất nhiên ngài sẽ lo lắng cho an nguy của Phạm công tử.

Phạm Nhàn trầm ngâm không nói, mới biết được thì ra vị hoàng đế trẻ tuổi chưa từng gặp mặt đã có một chút cố sự với mình. Chỉ là trong đôi mắt vị thiên tử kia ẩn chứa sự ưu sần, có lẽ vẫn còn một số chuyện muốn nói với mình, nhưng tai mắt trong cung khắp nơi, thiên tử không muốn nói trước mặt Hải Đường, không biết là chuyện gì.

-Vậy à? Thực không tưởng được.

Phạm Nhàn khẽ nhíu mày,tựa hồ không tin lắm những lời Hải Đường vừa nói.

-Hôm nay Phạm đại nhân nhìn thấy cung điện núi non, liền thốt ra bốn tiếng thiên nhân hợp nhất, Hải Đường bội phục. Sau này quốc sự thảnh thơi, Phạm đại nhân nếu có nhàn hạ xin vui lòng chỉ giáo. Gia sư đọc Bán Nhàn trai thi tập lại càng trầm mặc, khen ngợi công tử, ta vốn ngạc nhiên, hôm nay trò chuyện với nhau mới biết danh tiếng không phải là giả.

-Không dám không dám.

Những lời này có vài phần chân thành, nên Phạm Nhàn lại càng thêm thành tâm thành ý.

-Chuyện của Ngôn Băng Vân, xin cô nương giúp đỡ.

-Từ trước tới giờ ta không quan tâm chính sự.

Hải Đường nhẹ giọng nói.

Phạm Nhàn nhíu mày:

-Vậy tại sao cô nương phải tự mình tới Bắc Hải giết chết Tiếu Ân? Chẳng lẽ không biết nếu Tiếu Ân thực sự chết sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới hiệp nghị lần này sao?

Hải Đường mỉm cười:

-Trước khi ta xuất thủ Phạm công tử dường như cũng muốn giết chết Tiếu Ân,vì sao sau đó lại đổi ý?

-Vì ta cũng cảm thấy rất có hứng thú với bí mật của Tiếu Ân.

Phạm Nhàn xoa xoa hai tay hơi ướt, quay đầu nhìn lại một chút cảnh trí cung điện mênh mông.

-Ta giết Tiếu Ân vì bí mật của hắn sẽ là phiền phức rất lớn đối với nhiều người.

Hải Đường lẳng lặng nói rằng.

Hai người song song bước đi rất ăn ý, dừng lại dưới một cây đại thụ, trên đầu lá cây xanh mướt như tán ô che bớt ánh nắng mặt trời, xanh mát dễ chịu. Phạm Nhàn nhìn hai vai tĩnh lặng của Hải Đường, bỗng nhiên mói:

-Trên thế giới này, không có bí mật nào là bí mật vĩnh viễn.

-Tiếu Ân sống sẽ khiến cho rất nhiều người khác chết.

Phạm Nhàn nhíu chặt lông mày, biết quyết định vô lý này của nàng trên nhiều khía cạnh có vẻ rất hỗn trướng, nhưng mình cũng không thể chỉ nói vài câu có thể thay đổi.

-Dường như Bệ hạ có việc muốn nhờ Phạm công tử.

Hải Đường đột nhiên nói.

Phạm Nhàn nao nao, biết nàng cũng đã nhìn ra, suy nghĩ một lát, thành thật hỏi:

-Không biết Hải Đường cô nương muốn chỉ giáo điều gì?

Hải Đường nhẹ giọng nói rằng:

-Ta cũng không biết, chỉ là nếu chuyện có liên quan đến Ti Lý Lý, xin Phạm công tử nói cho ta biết một tiếng.

Phạm Nhàn không đáp ứng ngay lập tức, chỉ cảm thấy hơi khổ não, đường đường là một quốc gia thiên tử, đến tột cùng là muốn mình giúp cái gì? Lẽ nào thực sự là Ti Lý Lý? Nhưng mình ở Bắc Tề lại là người muốn người không người, muốn thế không thế, có thể làm được cái gì?

-Lý Lý là một cô nương tốt, rất đáng thương.

Hai tay Hải Đường vẫn đút trong cái túi to

- Phạm công tử nên giúp đỡ một chút.

Đang nghĩ tới đủ thứ xe ngựa, một chút thất thần, hắn không biết trả lời thế nào, vì vậy hai người lại chìm trong tĩnh lặng thong thả bước đi, trên đầu, ánh mặt trời lọt qua kẽ lá rơi trên vai áo trường sam thanh sắc và vải hoa thô.

Bỗng hắn bước nhanh lên vài bước, cùng đi song song với Hải Đường cô nương. Hải Đường nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.

Dần dần hắn cũng thả lỏng tâm tình, học tư thế của thôn cô bên cạnh, hơi đánh cằm, ánh mắt hơi lười nhác nhìn quanh, bộ trường sam xanh trên người không có túi tiền nên không thể đút tay vào đó, đành bắt chước các cụ bắt sau lưng, thả lòng từng cm trên cơ thể, đôi chân tùy ý lười nhác nặng nề kéo như muốn rời khỏi thân thể, trên con đường đá lười biếng mà bước đi.

Lần thứ hai Hải Đường nghiêng đầu nhìn hắn, dường như không hiểu vì sao hắn lại muốn bắt chước cái dáng đi đã thành thói quen của mình, ánh mắt có chút phức tạp.

Trên mặt Phạm Nhàn vẫn tươi cười ôn hòa như không thấy ánh mắt của nàng cứ song song lười biếng đi tới. Hải Đường cũng lười xen vào kẻ vô lại này, hơi giật giật cổ có vẻ rất thoải mái, Phạm Nhàn cũng duỗi lưng một cái lười biếng.

Lúc này đã là giữa ngày, ánh mặt trời rừng rực cháy.

Tiếng hai đôi chân kéo lê trên mặt đất dần dần hòa với nhau làm một, không lý do gây cho người ta thấy buồn ngủ. Hai người cứ kéo bước chân lê trong Hoàng cung, nhìn qua thực giống một đôi vợ chồng nhà quê từ ngoài ruộng vội về cho kịp giấc ngủ trưa.

Một giọt mồ hôi xuất hiện trên chóp mũi Hải Đường, trên dung nhan bình thường kia lại có một mị lực đặc biệt.

-Lần trước ngươi cho giải dược, Trần Bì (vỏ quýt) quá dày, ăn thật khó.

Hải Đường cô nương đang say sưa hưởng thụ ánh mặt trời.

Phạm Nhàn cười, biết nàng đã nhìn ra cái trá của mình khi đó, nhẹ giọng nói:

-Ta là Đề Ti Giám Sát Viện, không phải cao nhân cầu thiên đạo. Dùng chút thủ đoạn là chuyện thường, cô nương không nên để ý, đương nhiên nếu cô nương thực sự để ý, cũng có thể hạ dược ta.

Lời này khá là ngả ngớn, Hải Đường cũng không giống mấy cô gái kia đỏ mặt xấu hổ, chỉ nhàn nhạt nói:

-Nếu có cơ hội tất nhiên sẽ dùng.

Phạm Nhàn toát mồ hôi, sau lại nghe nàng nói:

-Ngươi là Đề Ti Giám Sát Viện, là người sống trong bóng tối, vì sao từ Đạm Châu đi Kinh đô Khánh quốc lại cứ tỏa sáng trắng trợn như thế? Hệt như hôm nay ngươi đang đi dưới ánh mặt trời vậy.

-Đêm tối cho ta con mắt đen, nhưng ta cần nó để tìm ánh sáng.

Phạm Nhàn lại mượn một câu nói đặc sắc để đời của cậu bạn, tuy người bạn này đã bị chết thực uất ức, rất vớ vẩn. Quả nhiên, Hải Đường nao nao nghiêng đầu nhìn hắn một lần nữa, chắc hẳn cái nhìn của nàng đối với Phạm Nhàn có chút biến hóa.

Phạm Nhàn cười, nói tiếp:

-Đương nhiên, đêm tối cho ta con mắt đen, ta càng có nhiều cơ hội, chỉ dùng nó để đối lại cái mắt trời trắng của thế gian.

Sau cùng Hải Đường cô nương nở nụ cười, chính là thản nhiên cười giữa trúc, hải đường khắp núi dù sao cũng có vẻ thô tục, nếu nhìn kỹ trúc nơi tường cung, hà tất phải sợ phàm nhân có ý thô tục?

---

Ra khỏi hoàng cung, nói với Vương Khải Niên đã bày ra bộ mặt lo lắng từ lúc nào mấy câu, dưới sự hộ tống của Ngự Lâm quân Bắc Tề, vị chính sử Nam Khánh Phạm Nhàn ngồi xe ngựa về tới biệt viện. Vừa xuống xe đã thấy một đống hỗn loạn mà giật mình.

Đi thêm hai bước về phía cửa chính biệt viện, thấy rõ ràng chuyện xảy ra, hắn cảm thấy khiếp sợ.

Trước cửa có rất nhiều nha dịch và thị vệ Bắc Tề đang ngồi chồm hỗm ở đó, trên mặt đất đầy những thứ trời đất, mỗi người đều kéo theo một cái bao tải to, thỉnh thoảng lấy ra một thứ ném vào trong, xem bộ dáng kéo kéo của họ, có vẻ như những thứ đó khá nặng. Phạm Nhàn cảm thấy hiếu kỳ, hỏi Vương Khải Niên ở cạnh:

-Chuyện gì thế này?

Vương Khải Niên cũng chịu không giải thích được.

Mọi người đi lên phía trước, mới phát hiện ra, thì ra trên một khoảnh sân trống trước cửa biệt viện lại có một đống tiểu đao đủ loại kiểu dáng, có cả khảm lục bảo, có cả kiểu cổ, có cả tân kỳ, đương nhiên nhiều hơn cả là tiểu loan đao người Bắc Tề hay mang theo người.

Phạm Nhàn hít một hơi:

-Nhanh cướp mấy cái bao tải này. Nếu đã ném tới trước cửa nhà chúng ta thì cho dù là thứ đồng nát cũng phải thu về.

Hôm nay trong cung cùng đi cùng chuyện phiếm, lại học dáng đi của thôn cô, tâm tình của hắn cực kỳ thoải mái, nên lời nói lúc này lên tiếng châm biếm, lạ mang vài phần phong cách của Phạm Tư Triệt.

Vương Khải Niên cười khổ:

-Đại nhân đã nhìn thấy tình cảnh trước mắt còn có thể nói đùa như thế.

Phạm Nhàn bất đắc dĩ cười khổ:

-Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mỗi đao ném tới lại ra đỡ?

Từ khi ở kinh đô suýt nữa bị con gái của kinh đô thủ bị Diệp Linh Nhi một đao chém trúng mũi, Phạm Nhàn đã rõ ràng cái luật quyết đầu võ ở thế giới này – đối phương ném đao dưới chân, nếu ứng chiến sẽ nhặt lấy con dao nhỏ.

-Có điều mới có nửa ngày thế nào lại nháo lên đến thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.