Vương Khải Niên lĩnh mệnh, đang chuẩn bị đi ra ngoài an bài, cũng muốn bàn bạc với hai người Lâm Tĩnh Lâm Văn. Dù sao lần nay sử đoàn quay về cũng còn mang theo công chúa thân phận tôn quý không gì sánh được, lại nghe Phạm Nhàn nói:
-Ngựa dọc đường đã chuẩn bị, Vương Khải Niên ngươi phải lo cho gọn gàng, không nên gây phiền phức cho các nông phu.
Ngôn Băng Vân không tham gia vào kế hoạch này từ đầu nên nghe không hiểu lắm.
Vương Khải Niên liếc nhìn Phạm Nhàn, Phạm Nhàn khoát khoát tay, hắn liền đẩy cửa rời đi. Ngôn Băng Vân sờ sờ lông mày.
Ba người, ba động tác, trong đó đều có hàm ý, Phạm Nhàn cười cười:
-Trước mặt ta, ngươi cần gì vất vả như vậy?
Ngôn Băng Vân không cười, chỉ thong thả nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trả lời rất cung kính như một thuộc hạ:
-Đề ti đại nhân nếu không muốn ta biết, mặc dù ta rất hiếu cùng, cũng không nên hỏi.
Phạm Nhàn không để ý, nói thẳng:
-Đây chỉ là kế hoạch ban đầu, nếu đã không dùng, đương nhiên muốn lau mông cho khô.
Sau đó hắn giải thích đơn giản cho Ngôn Băng Vân. Khi đầu xuân Phạm Nhàn có tìm thấy một người có dung mạo hao hao giống vị quan viên trẻ tuổi của Giám Sát Viện ở Kinh đô, từ đó vẫn giữ trong “Khuê phòng”
Kế hoạch ban đầu là người ngụy trang này dùng khi sử đoàn về nước, cho hắn giả mạo làm Phạm Nhàn Nam hạ, còn Phạm Nhàn thực sự còn đang ở trong Kinh đô xử lý nốt vài chuyện quan trọng.
-Ban đầu ngươi đã chuẩn bị ở lại Kinh đô một mình?
Ngôn Băng Vân nhíu mày.
-Ngươi muốn xử lý chuyện gì?
Phạm Nhàn liếc hắn một cái:
-Trần Bình Bình muốn Tiếu Ân chết, nên ta chuẩn bị ở lại Kinh đô giết lão. Sau đó chạy tới biên giới hai nước hội họp với sử đoàn. Miễn cho người Bắc Tề sau khi biết bị chơi một vố đau sẽ làm thịt sử đoàn ta.
-Ngươi vừa nói đến ngựa dọc đường với Vương Khải Niên?
Phạm Nhàn cười cười:
-Trong khi sử đoàn xuất phát từ Kinh đô, ta đã cầu mấy người trong viện và nội khố hỗ trợ nhiều ngựa tốt trên dọc đường nam hạ. Đương nhiên ngựa này đều là được lén lút nuôi trong trại ngưa. Chắc sẽ không kinh động đến quan phủ bắc Tề.
-Ngươi chuẩn bị sau khi giết Tiếu Ân, sẽ một đường thay ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra biên giới? – Khóe môi Ngôn Băng Vân nhếch lên một tia trào phúng.
-Ngàn dặm cưỡi ngựa, lẽ nào còn vấn đề gì?
Ngôn Băng Vân thở dài một hơi:
-Đây là thế giới hiện thực, không phải tiểu thuyết. Nếu theo kế hoạch ban đầu của ngươi, ngươi giết Tiếu Ân, người Bắc Tề nhất định sẽ đóng cửa Kinh đô, quân đội trú tại các châu sẽ phong bế đường Nam hạ. Ngươi đơn thân độc mã làm sao có thể quay về phương Nam?
Phạm Nhàn cười cười:
-Trần Bình Bình năm đó dẫn theo nhiều người như vậy còn có thể quay về được. Một mình ta có gì không được?
-Dũng cảm là tốt, nhưng kế sách này thực ngu xuẩn.
Ngôn Băng Vân lắc đầu:
-Đại nhân là Đề ti trong viện, phải đích thân làm việc, hơn nữa trong kế hoạch, là người Bắc Tề vì sử đoàn đã rời đi mà buông lỏng cảnh giác, ngươi cũng không có khả năng ở giữa Kinh đô tàng long ngọa hổ mà ám sát được Tiếu Ân.
Phạm Nhàn tất nhiên sẽ không nói cho nam tử lãnh khốc này chuyện quan trọng, dù sao, lúc này Ngũ Trúc thúc cũng thất tung, cái rương cũng thất tung, trưởng công chúa và Thượng Sam Hổ cấu kết, tiểu Nhàn ngư ông đắc lợi. Chuyện tình thay đổi, kế hoạch đã thay đổi thành như thế này.
Ngày mai là ngày mai, từ nay về sau, đương nhiên đây cũng là lời vô ích.
Trong Kinh đô, rừng cây xanh mướt bên dòng suối mỹ lệ, bất chợt một đàn cò trắng bay lên. Đây là thượng lưu con sông, gần với Hoàng cung, nên canh phòng rất sâm nghiêm. Bách tính Kinh đô căn bản không có cách nào đặt chân lên đá Tử Lộ này. Phạm Nhàn và Hải Đường sóng vai đi bên bờ sông, câu được câu không nói vẩn vơ, cảm giác không còn phiền muộn, ngay cả tâm tình tối tăm mấy ngày nay lúc này có cô thôn nữ này làm bạn cũng tốt hơn nhiều.
Nói đến cũng lạ, vị cô nương Hải Đường này không thể gọi là xinh đẹp, phong tư không thể gọi là yểu điệu, khí chất lại cực kỳ giống một cô nông dân, nhưng lại khiến cho Phạm Nhàn cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi nói được vài câu, trọng tâm câu chuyện lập tức quay về vấn đề chính, Hải Đường cau mày:
-Thái Hậu vẫn không nhả ra, đến tột cùng thì ngươi nghĩ ra biện pháp gì đây?
Phạm Nhàn thở dài:
-Hoàng đế của các ngươi muốn lấy vợ, nhưng lại muốn ta giúp.
Bỗng nhiên hắn nhìn Hải Đường, trong đôi mắt lặng lẽ có một tia không vui
-Nếu ngươi là Ti Lý Lý thì thật tốt, đương nhiên sẽ hiểu. Lẽ nào nàng không cảm thấy nhờ ta giúp sẽ khiến lòng ta không được tự nhiên?
Hải Đường vẫn cắm tay trong cái túi to, đôi chân bước đi kéo lê trên nền đá, hai mắt vẫn nhìn về phía trước:
-Nếu Ti Lý Lý muốn, ngươi có thể đến, nàng ta sẽ không thượng Kinh. Ngươi đã là một người vô tình, làm sao còn ra vẻ khổ sở như thế? Nàng vào cung nghĩ lại cũng là chuyện ngươi muốn thấy, dù sao từ nay về sau, ngươi tuy xa tận trời Nam, nhưng trong Hoàng cung Bắc Tề này cũng vẫn có một người.
Phạm Nhàn vạn liệu cũng không thể ngờ được nàng lại nhìn thấu hết mọi chuyện như thế, không để cho mình một tia cơ hội che giấu, trong lòng hơi run, như thể tấm áo mỏng trên người mình vừa bị lột sạch, lộ ra một tâm tình ích kỷ và vô lại. Trầm mặc một lúc lâu, hắn chỉ có thể cười khổ đáp lời:
-Ta chỉ là một thần tử, cũng không đủ khả năng thay đổi chuyện đã rồi.
-Tức là ngươi đã cam chịu để cho chuyện này xảy ra.
Giọng nói của Hải Đường tuy không hung hăng, nhưng sự quang minh chính đại không cần lý do đã là một cảm giác áp bách.
-Đã như vậy, không cần nhiều lời.
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Vừa vào cửa cung đã buồn đến bạc đầu. Ngươi và Ti Lý Lý là tỷ muội, sao lại nhẫn tâm nhìn nàng vào cung?
Nàng mỉm cười nói:
-Bệ hạ là một người đàn ông tốt. Hơn nữa, Lý Lý dù sao cũng là người Nam Khánh, nếu như cứ sống ở trong Kinh, tựa hồ chỉ có Hoàng cung mới có thể che chắn mưa gió cho nàng.
Đột nhiên, nàng quay đầu lại, Phạm Nhàn có thể thấy đôi mắt ấy lại càng sáng ngời, cả đời này của hắn, chỉ có hai con mắt sáng nhất là của Diệp Linh Nhi và Hải Đường. Nhưng Diệp Linh Nhi là một sự sáng ngời thiên chân vô tà, còn đôi mắt sáng của Hải Đường lại là sự thấu hiểu tình đời và đạm nhiên.
-Phạm đại nhân, cuộc sống của ngươi suốt ngày tính toán âm mưu, chẳng lẽ không mệt chết đi?
…
…
Hắn hơi cúi đầu, một lát sau lại kiên định ngẩng lên, hai tay bắt sau lưng, thân trên bất động, thân dưới bắt chước cách đi của Hải Đường lắc lắc lư lư, hơi bất ngờ nói:
-Không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể tiêu diêu tự tại như nàng, vì mục đích của chúng ta khác nhau. Nàng có thể chỉ là muốn được ăn ngon, lại thêm mấy phần thong dong, nhưng ta phải vì mình, vì những người bên cạnh mình mà lo lắng, lo cho hiện tại và lo cho tương lai.
Nói xong, hắn lấy ra một phong thư, đưa cho Hải Đường:
-Ta không phải một người đại trí tuệ, nhiều lắm chỉ là hơi thông minh. Nàng xem những cách này có thể dùng được không?
Hải Đường mở phong thư ra, nương theo ánh mặt trời mà cẩn thận đọc một lượt, trầm mặc một lúc lâu mới hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, trong ánh mắt lại có nhiều phần khác lạ:
-Thái hậu có thể tin tưởng sao?
-Thái hậu nếu không muốn vì chuyện này mà trở mặt với Hoàng đế, thì bà ta cần phải e dè một chút. Mặc kệ bà ta có tin hay không, hai chuyện này đều có thể đủ sức thuyết phục.
Kế sách của Phạm Nhàn rất đơn giản, trong lịch sử thế giới kiếp trước của hắn, đoạn Hán Vũ Đế tìm thấy vợ, hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.
Lúc đó Võ đế tới Hà Giang, bỗng nhiên có một thuật sĩ nói nơi đây có mây báo điềm lành, thể hiện tất có kỳ nữ khéo léo. Võ đế nghe xong lập tức hạ lệnh tìm ngay tại đó, quả nhiên thấy một mỹ nữ diễm lệ.
Nhưng nàng tuy dung mạo mỹ lệ, nhưng lại có bệnh, hơn nữa hai tay lại nắm chặt thành quyền, ai cũng không thể mở ra. Võ đế bị sắc đẹp của nàng khuynh đảo, tự mình tiến lên thử gỡ tay nàng, kỳ tích xuất hiện, hai tay rất dễ dàng khôi phục, trở lại bình thường, càng kỳ quái hơn là trong nắm tay nhỏ vẫn nắm một cái móc nhỏ bằng ngọc.
Hán Vũ đến vui vẻ vô cùng, lập tức nạp vàng vào cung, phong làm “Quyền phu nhân”, sau là Câu qua phu nhân.
…
…
-Ngươi nói Hoàng đế này là ai?
-Đây là một cố sự ta nói bừa.
Nhíu mày một chút, hắn nói tiếp:
-Chuyện này tất nhiên là giả, vị Hán Vũ Đế kia cũng không phải ngu xuẩn. Không chừng đây chính là do hắn nghĩ ra.
Hải Đường có vẻ hơi trẻ con ngu ngốc trong chuyện nam nữ, do dự hỏi:
-Vậy chúng ta nên làm thế nào?
Phạm Nhàn tức giận lắc đầu, nhắc nhở:
-Nàng là ai?
Hải Đường vô thức chìm vào trong trầm mặc, Phạm Nhàn ngẩn ra, nghĩ thầm nha đầu muốn cứu trời đất này không phải lại bị rơi vào bể triết học thâm sâu rồi chứ? Vội ho khan vài tiếng:
-Nàng là đồ đệ của Khổ Hà, Khổ Hà là quốc sư, nếu Khổ Hà nói phía thành tây có tường vân, vân hạ có kỳ nữ, sức thuyết phục tất nhiên sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Hải Đường cười:
-Sư phụ thế nào lại cùng làm bậy với chúng ta?
Phạm Nhàn thầm hừ một tiếng, nghĩ thầm lão sư ngươi ngay cả thịt người cũng ăn rồi, đồ nghi luôn được ưu ái nhất là ngươi, làm bậy theo một chút cũng đâu có làm sao.
-Nhưng… thân phận Lý Lý, quý tộc cả Kinh đô đều biết, không thể gạt được.
-Trước hết bảo Ti cô nương cứ ở trong miếu mấy tháng tốt nhất là để cho nàng đi tu.
-Đi tu làm gì?
-Nhất tâm cung phụng thần miếu, không màng đến chuyện hôn nhân.
-Sau đó?
-Chờ cho mọi chuyện nguôi ngoai dần, đưa vào trong cung, gạo nấu thành cơm,gỗ đã đóng thành thuyền.
-Vậy là được?
-Trong thư có một chút chi tiết, ngươi để ý một chút. Đương nhiên, nếu ngài có thể thuyết phục quốc sư thu nàng làm đồ đệ lại càng tốt.
-Phạm đại nhân, những đề nghị này nhìn như hoang đường buồn cười, nhưng xem ra cũng tinh tế, xác thực có vài phần hữu dụng.
Hải Đường làm lễ với Phạm Nhàn, nói lời cảm tạ.
Phạm Nhàn hết cách cười, đây là kinh nghiệm thành công của Võ Tắc Thiên, Dương Quý Phi hai vị mỹ nhân mà đúc kết ra, đương nhiên là được. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghi vấn, vì sao Hoàng đế nhất định phải nạp Lý Lý vào cung? Vì sao Thái hậu nhất định không cho nàng vào cung? Nhất định Hải Đường biết bí mật trong đó, nhưng khẳng định sẽ không nói cho quan viên ngoại triều như mình.
Đột nhiên, đầu Phạm Nhàn khẽ động, nghĩ đến mấy lần vào cung thấy thần thái Hoàng đế, không khỏi sinh ra một ý nghĩ cực kỳ lớn mật, lại có một nhận xét cực kỳ lớn mật.