Khánh Dư Niên

Chương 211: Chương 211: Người giỏi rất nhiều




Trong nhất thời, hoàng đế cùng Hải Đường đều dùng một loại ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn. Hoàng đế vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ Phạm Nhàn lại đáp ra bốn chữ thiên nhân hợp nhất, không khỏi làm hai nhân vật cao nhất Tề quốc này cảm thấy khiếp sợ vô cùng. Phải hiểu là, nhất phái của Khổ Hà quốc sư một trong thiên hạ tứ đại tông sư, chú ý chính là thiên nhân hợp nhất, đạo pháp tự nhiên, chỉ là trước tới nay không truyền cho người ngoài, lúc này Phạm Nhàn tự nhiên thuận miệng nói ra, thật sự là có chút kinh hãi.

Hải Đường ánh mắt yên lặng sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt Phạm Nhàn, dường như muốn nhìn ra thi nhân nổi danh khắp thiên hạ này, tới tột cùng là ngẫu nhiên nói được, hay chân chính nhìn cảnh vật của hoàng cung, mà ngộ ra được đạo lý gì.

Phạm Nhàn nhưng không có cảm giác gì, cái gọi là “thiên nhân hợp nhất” đây là một đề tài mà hắn đã học trong triết học rất xa xôi trong trí nhớ của hắn, thuận miệng nói ra, đương nhiên không ngờ là cho người ngoài kinh hãi như vậy. Lúc này nhìn vẻ mặt của hoàng đế cùng Hải Đường, hắn cũng không khỏi nghi hoặc, hỏi:

-Ngoại thần nói sai gì sao?

Hoàng đế cười ha hả nói:

-Cực kỳ đúng, không hề sai? Phạm Nhàn ngươi quả nhiên không hổ là nhất đại thi tiên, thuận miệng nói một lời, đúng là không bàn mà chí lý hợp lý, hay lắm hay lắm.

Hoàng đế mỉm cười liếc mắt nhìn Hải Đường nói rằng:

-Tiểu sư cô cho rằng lời này của Phạm công tử thế nào?

Hải Đường thi lễ nói rằng:

-Phạm công tử lấy cảnh nói lý, có thể nói là rất thông suốt.

Ba người thuận miệng nói vài câu chuyện phiếm, liền bỏ qua chuyện này. Hoàng đế bỗng nhiên nhíu mày nói rằng:

-Sơn đình này, tháng trước ta cũng từng dừng lại khá lâu, lúc đó cây trên mái đình, trăng trên mái đình, trẫm bên cạnh dòng suối nhỏ, gió mát từ bốn phía thổi lại, cảm giác khoái ý vô cùng, hồn quên đi phiền não của trần thế. Cho nên mấy ngày nay thường xuyên tới đây nghỉ chân, nhưng cũng không tìm lại được cảm giác ngày đó, chẳng hiểu vì sao.

Hải Đường bỗng nhiên mặt lộ vẻ trịnh trọng nói rằng:

-Bệ hạ là người đứng đầu Tề quốc, là con dân thiên hạ đồng tâm hướng tới. Những phiền não thế gian vốn tồn tại, nếu miễn cưỡng quên đi là không được. Huống chi bệ hạ bản thân có quan hệ tới an nguy thiên hạ, tâm tư bệ hạ đặt trên hạnh phúc của vạn dân, có thể nào chỉ vì khoái ý nhất thời mà muốn quên đi phiền não trần thế? Bệ hạ thời khắc nào cũng phải ghi khắc con dân thiên hạ đang trong khốn khó, lấy phiền não của vạn dân làm phiền não của mình, như vậy mới ứng với mệnh của một vị đế vương.

Hoàng đế nghe lời dạy, đứng dậy hành lễ nói:

-Đa tạ tiểu sư cô chỉ điểm.

Phạm Nhàn ở bên cạnh thản nhiên bàng quan, phát hiện ra vị hoàng đế này thật sự toát ra thần sắc nghe chỉ dạy, không khỏi có chút kinh ngạc. Hải Đường người bị mình lăn qua lăn lại này không ngờ lại có địa vị cao thượng ở Bắc Tề quốc như vậy, nhưng mà đối với thuyết pháp này của Hải Đường hắn vốn không coi là đúng, trên mặt tuy rằng không có toát ra, nhưng trong mắt lại hiện lên nụ cười.

Thế nhưng một chút biến hóa này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của một vị cửu phẩm thượng vị cường giả.

-Phạm đại nhân có cái nhìn khác sao?

Kỳ diệu chính là, trong câu hỏi của Hải Đường cũng không có hương vị thù địch chanh chua. Ngược lại giống như một câu hỏi bình thường, Bắc Tề thật là nơi thật tốt để luận bàn học tập, có thể ung dung thu nạp những khía cạnh khác nhau của một vấn đề, điểm này so với Khánh quốc thì tốt hơn nhiều.

Phạm Nhàn hơi cau mày, chợt vừa cười vừa nói:

-Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. Tự nhiên thân là đế vương, thân là thần tử cần ứng với đạo lý này. Chỉ là nếu theo như lời nói của Hải Đường cô nương, ngày đêm không thể quên những khó khăn của lê dân trăm họ, tuy rằng bệ hạ có thể làm như vậy, không ngừng vì chính sự, vì vạn dân mưu cầu hạnh phúc, thế nhưng lâu dài không khỏi quá sức mệt mỏi đi. Tinh thần không đầy đủ, cho dù tâm nguyện có lớn tới đâu, cũng làm chuyện không được tốt. Cho nên ngoại thần cho rằng, có thể có lúc quên được ưu phiền thì quên đi triệt để, chính là thiên hạ có thể ưu phiền lâu dài, nhưng thiên tử không thường xuyên ưu phiền.

Lời kiến giải của hắn không hề có sức thuyết phục, nhưng ảo diệu nằm ở trong hai câu nói, Hải Đường nghe hai câu này xong con mắt sáng dần, căn bản không có nghe những gì hắn nói sau đó, chỉ chậm rãi nhấm nuốt tư vị trong đó.

Mà hoàng đế bệ hạ càng vỗ bàn trầm trồ khen ngợi:

-Thật là hay cho một câu: lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. Phạm khanh nói lời này, quả nhiên là đạo của trung thần, ứng với giúp đỡ thiên tử, hay, hay hay!

Thái giám chung quanh đều không phải hiểu rõ lời hoàng đế, thế nhưng thấy vị nam triều sứ thần này có thể làm cho bệ hạ vui vẻ như vậy, cũng vui vẻ mỉm cười trên mặt, hướng Phạm Nhàn cúi đầu, ánh mắt cảm tạ.

Phạm Nhàn cười cười, không nói gì thêm, đáy lòng giơ ngón tay cái lên đối với kiếp trước.



Hoàng đế trẻ tuổi đã bắt đầu gọi Phạm Nhàn là Phạm khanh rồi, tự nhiên có thể nhìn ra vị thiên tử này đối với Phạm Nhàn là cực kỳ thưởng thức. Hoàng đế hôm nay đã gọi vị ngoại thần này ở trong cung, vốn là có chuyện quan trọng muốn an bài, về phần thưởng cảnh, bất quá là bởi vì có Hải Đường tiểu sư cô bị Thái Hậu an bài ở sau, làm cho thiên tử không tiện nói gì với Phạm Nhàn, cho nên tận lực tìm chủ đề khác, không ngờ Phạm Nhàn ứng đối ngược lại có chút thú vị.

Hoàng đế mỉm cười nhìn Phạm Nhàn nói rằng:

-Phạm công tử văn võ song toàn, thật sự là nhân tài thế gian hiếm có.

Phạm Nhàn chưa kịp nói gì thì Hải Đường bỗng nhiên mở miệng nói rằng:

-Theo lời Phạm công tử, thiên nhân chi đạo, nên quan sát như thế nào?

Phạm Nhàn nao nao, nghĩ thầm đàm đạo là chuyện mình không am hiểu nhất, lúc trước kia tra ra được mấy câu đã rất buồn khổ rồi, thế nào còn muốn tiếp tục. Hoàng đế mỉm cười, phất tay ngừng lại câu hỏi của Phạm Nhàn, ngược lại hỏi rằng:

-Theo Phạm công tử cho rằng, vì sao mấy ngày nay trẫm không thể tìm lại được tinh thần phóng khoáng thanh nhàn của đêm đó nữa?

Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, nhìn một chút chung quanh sơn đình, chỉ vào nén hương nhẹ giọng nói rằng:

-Bệ hạ, lấy hương này, rồi bảo mọi người bên cạnh lui bước, hoặc có thể tìm lại được một hai cảm giác đêm hôm đó…

Hoàng đế làm theo lời bảo thái giám cùng cung nữ thối lui tới nơi xa xa không thể nhìn thấy được, rồi bỏ đi trụ hương an thần. Nhất thời, gió mát thổi tới, thổi tan hương vị, chỉ để lại vẻ thanh khoáng đàm đạm giữu núi rừng.

Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt một chút, một lúc lâu sau mới lộ ra sắc mặt vui mừng mở hai mắt mỉm cười nói rằng:

-Quả nhiên có vài phần cảm giác.

Phạm Nhàn cười giải thích nói:

-Hương dùng trong cung, tự nhiên là cực phẩm, nhưng so với hương vị của núi rừng trong này, không khỏi có vài phần tầm thường.

Hải Đường ở bên cạnh gật đầu, dường như thần khen ngợi kiến giải này của Phạm Nhàn.

Ngồi trong sơn đình ẩm trà, Phạm Nhàn nghi hoặc trong đầu càng lúc càng dày, mới tới thượng kinh ngày thứ hai, vị hoàng đế trẻ tuổi này liền để cho mình ở lại trong hoàng cung, việc này rất không hợp với quy củ. Bất luận là nói như thế nào, chính mình cũng là một vị ngoại thần, hơn nữa hai nước tuy rằng ngoài mặt còn tốt đẹp, nhưng lại âm thầm hạ thủ nhau.

Hoàng đế bỗng nhiên nhẹ giọng than thở:

-Phạm công tử, ngươi biết vì sao trẫm phải lưu ngươi lại không?

Phạm Nhàn hơi rùng mình, không biết đối phương là nhìn ra nghi hoặc trong lòng mình hay đúng dịp, cung kính nói rằng:

-Xin bệ hạ cho biết.

Hoàng đế mỉm cười nói rằng:

-Danh nghĩa là vì trẫm thích Bán nhàn thi tập.

Hắn nhìn Phạm Nhàn:

-Đương nhiên quả thực trẫm rất thích mấy câu thơ đó, chỉ là Đạm Bạc thư cục bán rất đắt, vì vậy năm trước trẫm đã từng rút ngân lượng trong nội khố ra, mua rất nhiều thi tập của Phạm khanh ở trong cảnh giới Đại Tề quốc này, trẫm coi trọng như vậy, chẳng hay Phạm khanh dùng cái gì báo đáp ta?

Người này là vua của một nước, nghĩ tới chính mình vận dụng ngân lượng nội khố, cho thi gia trẻ tuổi như ngươi được dương danh, đối phương chẳng phải lập tức sẽ cảm động tột đỉnh sao?

Đâu ngờ tới Phạm Nhàn lại lộ ra vẻ mặt sầu khổ, bần thần nửa ngày mới đứng dậy thi lễ với hoàng đế, trong lòng bắt đầu mắng chửi ầm lên, thói đời quả nhiên không biết nói tới chuyện sách lậu. Hoàng gia của ngài làm cho Đạm Bạc thư cục tiêu thụ sách ở phương bắc năm nay buôn bán kém đi ba thành, Thất Diệp chưởng quỷ mỗi ngày bứt tóc, không ngờ còn muốn lão tử là ông chủ cảm ơn ngươi.

Hải Đường bỗng nhiên nhẹ giọng nói rằng:

-Bệ hạ, Đạm Bạc thư cục là của gia đình Phạm đại nhân, cách làm của ngài, chỉ sợ Phạm đại nhân không thể cảm kích, trong lòng ngược lại còn có ý khác.

Phạm Nhàn nhanh cười giải thích:

-Tuyệt không phải ý này, tuyệt không có ý này.

Hoàng đế hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Phạm Nhàn nói rằng:

-Phạm khanh là nhất đại thi gia, sao lại còn đi buôn bán?

Phạm Nhàn cười khổ đáp:

-Ngoại thần chỉ kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.

Hải Đường bên cạnh cười nói:

-Thư cục lớn nhất thiên hạ hiện giờ, không ngờ cũng chỉ có thể cấp cho Phạm công tử chút tiền tiêu vặt.

Hoàng đế không biết sự cố của tiểu sư cô Hải Đường với Phạm Nhàn trên trấn sông vụ độ, cho nên mơ hồ phát hiện ra tiểu sư cô dường như cùng Phạm Nhàn có đao kiếm tranh phong, không khỏi cười rộ lên nói rằng:

-Tiểu sư cô, ngài cùng Phạm khanh gia, có thể nói là đương kim thiên hạ một nam một bắc, nhất đại nhân vật trẻ tuổi danh tiếng vang dội. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy, giống như hai tiểu hài tử đấu võ mồm với nhau vậy.

Hải Đường nao nao, cũng phát hiện ra hôm nay mình nói dường như có chút ngoan, cùng với tâm tính không màng danh lợi ngày xưa của mình không giống. Phạm Nhàn cười giải thích nói:

-Có thể Hải Đường cô nương vẫn như cũ cho rằng thương nhân là nghiệp ti tiện.

Thiên hạ hiện nay tuy rằng bắt đầu từ Diệp gia, tầm quan trọng của thương nghiệp đã hoàn toàn thể hiện ra, các hoàng thất quốc gia cũng không có ý không thử, nhưng biểu hiện ra ngoài, đại đa số mọi người vẫn cho rằng thương nghiệp là chức nghiệp thấp nhất.

Không ngờ Hải Đường khẽ lắc đầu nói rằng:

-Công nông thương sĩ, người trong thiên hạ làm chuyện gì, sao có thể phân chia cao thấp được.

Phạm Nhàn rất thích cái kiến giải này.



Dường như bởi vì thái hậu cho Hải Đường theo bên người, hoàng đế trẻ tuổi sâu trong lòng muốn nói chuyện gì đó với Phạm Nhàn nhưng thủy chung không thể nói ra, thiên tử này trên mặt dần hiện lên vẻ phiền muộn.

Phạm Nhàn cùng Hải Đường đồng thời liếc mắt, vốn tưởng rằng nữ nhân thức thời bỏ đi, lưu lại cho mình cùng hoàng đế một chút không gian yên tĩnh, ai ngờ Hải Đường sắc mặt không đổi, toàn bộ không thèm để ý vẻ mặt của hoàng đế.

Hoàng đế bỗng nhiên cười tự giễu, đi tới bên cạnh sơn đình, nhìn xuống nước chảy ồ ồ từ trên núi xuống dưới chân, thở dài nói:

-Phạm Nhàn, trên đường tới Bắc Tề, ngươi xem Đại tề ta diện mạo ra làm sao?

Phạm Nhàn trầm giọng đáp:

-Bắc Tề vật hoa phong bảo, non xanh nước biếc, đất rộng của nhiều, bách tính an cư lạc nghiệp, thực sự làm ngoại thần thán phục.

Hoàng đế bỗng nhiên xoay người, bình tĩnh vô cùng, hoàn toàn không giống ánh mắt của một người mười bảy tuổi nhìn Phạm Nhàn:

-Ngươi cho rằng, trẫm hôm nay, cùng với Nam Khánh của ngươi so sánh thì thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.