Khánh Dư Niên

Chương 309: Chương 309: Tâm chiến tiền truyền




Hải Đường nhìn như vô cùng thống khổ, lần thứ hai chui xuống làn nước lạnh lẽo, muốn khu trừ hỏa diễm đang muốn thiêu đốt cơ thể mình đi. Thân thể của nàng cuộn tròn, nằm sấp xuống, di chuyển nhẹ nhàng, nhìn qua giống như một con cá màu trắng đang dùng tư thế duyên dáng di chuyển liên tục trên mặt nước hồ vậy. Những con cá xa xa cũng theo nhiều hơn, cẩn thận di chuyển tại bên cạnh thân thể xích lõa của nàng.

Sau hồi lâu, trên hồ bọt nước trắng xóa, Hải Đường phá mặt nước chui lên bên hồ, một cơn gió mát thổi tới, nàng mặc lại bộ xiêm y bằng vải thô của mình.

Nữ nhân này ngày thường cũng không quá mỹ lệ, nhưng trên khuôn mặt nàng luôn có một loại hương vị gì đó của thôn quê dân dã, vô cùng dễ thân, đôi mắt nàng trong trẻo dị thường, làm cho những cánh chim trắng đang bắt cá trong hồ phải giật mình bay lên nhưng không có lấy một chút hờn giận.

“Phạm Nhàn, ta muốn giết ngươi!”

Rõ ràng, lần này cũng không thành công bức độc ra ngoài.



Phạm Nhàn từ trong minh tưởng tỉnh lại, lững thững đi trong doanh địa. Phục binh bên phía Bắc Tề đã bị hắc kỵ tàn sát hầu như không còn một người. Những thi thể trên sa trường là minh chứng tốt nhất, lúc này đã có sứ thần đi qua sông Vụ Độ, hướng tới bên Bắc Tề biểu thị kháng nghị mãnh liệt.

-Có chút tiếc nuối.

Vương Khải Niên đi theo sau hắn, thở dài nói rằng:

-Thật vất vả mới đoán được địa điểm nơi đối phương xuất thủ, có thể làm cho cái chết của Tiếu Ân đổ lên đầu đám người định cướp tù, các chứng cứ khác cũng đã được an bài cực kỳ thỏa đáng. Tiếu Ân chết căn bản đã trong kế hoạch của đại nhân rồi, không ngờ lại bị nữ nhân kia phá hủy việc lớn này.

Phạm Nhàn lắc đầu, đi tới dưới một tàng cây, nhìn ra sơn cốc ở xa xa đang chậm rãi có sương mù bay tới, nhẹ giọng nói rằng:

-Có thể, ta cũng phá hủy việc lớn của nàng. Tiếu Ân tuy rằng không có ở địa điểm chính xác, nhưng quả thật thời gian chết đã qua đi, nhưng mà cũng tốt, chí ít ta cũng có thể biết được trong lòng hắn đang giấu cái gì.

-Dùng hình không?

Vương Khải Niên đưa ra chủ ý.

Phạm Nhàn liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng nói:

-Trần Bình Bình dùng hình hai mươi năm, cũng không có moi ra được. Ngươi cho rằng ngắn ngủi hai ngày, chúng ta có tiến triển gì sao?

-Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ thế mà giao Tiếu Ân cho phương bắc sao?

Tuy rằng tới cùng hắn cũng không biết Tiếu Ân có bí mật gì, nhưng Vương Khải Niên có lập trường xuất phát từ một quan viên của Giám Sát viện. Thật sự rất không muốn dâng hai tay tặng cái bí mật này cho người phương bắc.

-Trước tiên giao cho Bắc Tề đi, nghĩ lại bên kia người muốn giết hắn cũng rất lợi hại, mà người bảo vệ hắn cũng lợi hại không kém.

Phạm Nhàn mặt hơi nhăn lại, nghĩ thầm chẳng lẽ phải vận dụng cái rương rồi? Thế nhưng cái rương cũng không ở bên cạnh người mình. Ngũ Trúc thúc thì lại không biết đang ở nơi nào.

-Không nghĩ tới chuyện này nữa…

Phạm Nhàn lắc đầu nói:

-Ngày mai chuẩn bị qua sông vụ độ, cẩn thận nữ nhân tên Hải Đường kia một chút. Nếu nhưng trong lãnh thổ nước mình mà Tiếu Ân bị giết, trách nhiệm toàn bộ là của chúng ta.

-Có cần phái hắc kỵ tới tiêu trừ mục tiêu không?

-Ngươi hôm nay đều đưa ra những chủ ý ngu ngốc vậy.

Phạm Nhàn ho khái hai tiếng, phát hiện ngực và bụng vẫn còn hơi đau, dựa vào thân cây nói rằng:

-Nếu như là đối diện chiến đấu, cho dù là đại tông sư đối đầu với hắc kỵ cũng chỉ có thể bỏ chạy đi xa. Nhưng nếu như vận dụng hắc kỵ tìm người, chỉ sợ sẽ bị đoản kiếm của vị cô nương kia lẳng lặng không tiếng động chém giết hết.



-Ngươi tự giữ lấy mình đi.

Trên con đường sơn đạo phía trước truyền tới một thanh âm giận dữ, một nữ nhân xiêm y vải thô, một thân tóc dài, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn.

Nơi này cách doanh địa khoảng hơn mười trượng. Hổ vệ bởi vì có một đêm mệt nhọc, nên được Phạm Nhàn ra lệnh nghỉ ngơi. Vương Khải Niên liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, trong lòng kinh hãi, biết đây là vị cửu phẩm thượng vị cao thủ đã từng suýt chút nữa thì giết chết Phạm đề ti, Bắc Tề Hải Đường!

Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh, vung tay lên nói rằng:

-Ngươi trở về đi!

Vương Khải Niên rắm cũng không dám đánh, trong lòng buồn bực quay trở lại doanh địa. Trong lòng thầm nghĩ nhanh chóng chạy về kêu mấy vị cao thủ tới, đàn ngựa bên phía hắc kỵ hôm nay động dục tập thể, không biết là trúng cái gì rồi.

Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu, nhìn Hải Đường, nhẹ giọng nói rằng:

-Nàng không sợ hắn đi gọi người tới giúp ta sao?

-Ngươi không sợ ta lập tức ra tay giết chết ngươi sao? Lúc này không phải như trước, ta tin tưởng trong vòng ta chiêu, sẽ chém Phạm công tử dưới kiếm của mình.

-Nàng cứ thử xem…nếu như độc trên người nàng đã được thanh trừ..

Phạm Nhàn ngữ diệu có phần không nghiêm túc.

Hải Đường khẽ cắn môi, hai mắt trong trẻo nhìn Phạm Nhàn, một hồi oán hận, mãi một lúc lâu sau mới thốt ra được hai chữ:

-Vô sỉ!

Phạm Nhàn nhẹ nhàng liếm liếm môi, hai mắt híp lại nhìn Hải Đường, vẻ mặt vô sỉ, nhanh chóng đáp lại:

-Đa tạ!

-Đưa giải dược cho ta.

-Dựa vào cái gì?

-Tính mạng của ngươi.

Hải Đường hung tợn nói rằng, nhưng Phạm Nhàn lại phát hiện trong mắt cô nương này có chút hoảng sợ.

-Giết ta, ngày nào nàng cũng phải ngâm mình trong nước biển rồi.

Phạm Nhàn có chút không kiêng nể.

Đàm phán không thành, không ai chịu thua, ai cũng không thể tiến hành bước trao đổi lợi ích tiếp theo. Một đôi nam nữ trừng mắt nhìn nhau, dường như hai tiểu hài tử đang cáu kỉnh vậy. Dưới hàng cây, trong sơn đạo này, nhìn cảnh có chút hoạt kê.



-Ngươi giết chết Tiếu Ân chưa?

Hải Đường bỗng nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện nhìn hắn nói rằng:

-Nếu như ngươi đã cố kỵ sự tồn tại của ta, ta có thể coi như không biết chuyện này. Ta lần này tới nam, không phải vì ngăn cản ngươi giết hắn, kỳ thực ta và ngươi có chung một mục đích.

Phạm Nhàn lắc đầu:

-Ta quả thực muốn giết chết Tiếu Ân, thế nhưng nàng đã muốn giết hắn, ta sẽ bảo vệ tính mạng cho hắn.

-Vì sao?

-Không có nguyên nhân.

Phạm Nhàn tự nhiên sẽ không nói cho đối phương biết chính mình cũng rất muốn biết cái bí mật trong lòng Tiếu Ân kia.

Hải Đường giận dữ, rút thanh kiếm sáng loáng ra khỏi bao, kiếm hôm nay đã không còn ý ôn nhu, kiếm khí tận trời, đúng là chuẩn bị chém một kiếm tinh chuẩn vô cùng muốn chặt đứt Phạm Nhàn ra làm đôi.

Phạm Nhàn khóe mắt hơi run lên, trên mặt vẫn bình tĩnh vô cùng, nhưng ở sâu trong lòng hắn cực kỳ hoảng sợ. Thôn cô này nếu như thật muốn giết chết hắn, lúc này không có hắc kỵ bên người, cũng không có hổ vệ, thật không biết phải làm như thế nào nữa.

Đột nhiên mi mắt Hải Đường run lên, đi tới phía sau sơn đạo, quay đầu nhìn Phạm Nhàn nói rằng:

-Ta không thích cùng những người tạp vụ kia giao tiếp, ngươi tới hay không?

-Tới hay không?

Đây là một lời mời sao? Là vực sâu tử vong, mật ngọt chết ruồi sao?

Phạm Nhàn cũng mỉm cười chắp tay theo sau, đi tới. Thân là quan viên của Giám Sát viện, người hồ đồ như hắn, quả thực không có người thứ hai. Nếu nói theo một cách nghiêm trọng hớn, đây là một hành vi không có trách nhiệm, coi sinh mệnh mình là thứ yếu.

Nhìn thân ảnh một nam một nữ biến mất cuối sơn đạo, lả tả mấy tiếng kêu lên, vài bóng người từ trong đám cây cỏ chui ra, đứng ở cùng một chỗ. Cao Đạt cầm trường đao, nhíu mày nhìn đầu sơn đạo bên kia, hỏi Vương Khải Niên:

-Vương đại nhân chúng ta theo sau chứ.

Vương Khải Niên trên mặt hiện lên vẻ hơi lo lắng:

-Đại nhân tuyệt thế anh minh, hay là vô cùng háo sắc đây.



Phạm Nhàn tự nhiên không bởi vì ham mỹ sắc của Hải Đường, mà đi theo sau như người mất hồn. Chỉ là hắn biết, chuyện nữ nhân này định nói tiếp theo không thể rơi vào tai của ngoại nhân. Không phải bởi vì cô nương Hải Đường này thẹn quá mà hóa giận, không hề chịu uy hiếp của mình, chết cũng muốn giết chết mình.

-Độc này ta có thể giải.

Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn nữ nhân đang dựa trên thân cây, nhìn xiêm y bằng vải bông của nàng

-Nhưng ta muốn một lời hứa hẹn của nàng.

-Ta không chịu uy hiếp của ngươi.

-Đây không phải là uy hiếp.

Phạm Nhàn trên mặt hơi hiện ra vẻ ưu thương.

-Ta là quan viên của Giám Sát viện Khánh quốc, cô nương thâm nhập vào lãnh thổ nước ta, mưu giết chết khâm phạm của nước ta, cho nên ta phải dùng hết mọi thủ đoạn để ngăn cô nương lại. Dùng thủ đoạn hạ lưu này, lẽ nào cô nương cho rằng ta cũng không mất mặt sao?

Khóe môi hắn hợp thời biểu hiện ra một nụ cười tự giễu.

Hải Đường nao nao, sau một hồi yên tĩnh mới nói rằng:

-Ngươi cần ta hứa gì?

-Nơi này ở mặt bắc sông vụ độ, hẳn là còn có một ngày đường nữa, ta mong muốn cô nương sẽ không xuất thủ trong ngày này.

Hải Đường lẳng lặng nhìn hắn nói rằng:

-Ngươi biết rõ, một khi tiến vào lãnh thổ đại Tề, ta sẽ không thể xuất thủ.

-Vì sao?~ Phạm Nhàn biểu hiện rất kinh ngạc.

-Bởi vì…ta là con dân đại Tề, ta phải lo lắng cho bách tính quốc gia. Ta không thể trong chính quốc gia mình, phá hỏng hiệp nghị giữa hai nước. Một khi làm cho hoàng thất tức giận, hai quốc gia lần thứ hai giao chiến, tử thương vô số, chung quy cũng là những bách tính không tấc sắt trong tay chịu thiệt hại.

Hải Đường trong mắt hiện ra một chút ưu phiền nhàn nhạt.

-Thế nhưng ta cũng không thể để cho Tiếu Ân còn sống trở về Bắc Tề.

Phạm Nhàn vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh trong lòng dần dần cũng cân nhắc lại, xem ra đúng như Ti Lý Lý thường nói. Vị cửu phẩm thượng vị cao thủ này đúng là một cô thôn nữ. Trách trời thương dân sao? Đây là một trong những phẩm đức mà hắn tán thưởng nhất ở địch nhân.

-Vì sao nàng muốn giết chết Tiếu Ân?

Vô cùng kỳ quái, Hải Đường ánh mắt lộ ra một chút thần sắc đáng ghét.

-Lẽ nào ngươi không biết, nếu như Tiếu Ân chết, quan lớn của các ngươi rơi vào trong tay triều đình cũng sẽ chết theo?

Phạm Nhàn lặng lẽ, đương nhiên sẽ không nói chuyện mờ ám trong lòng mình, khẽ cười nói:

-Đều không phải như vậy? Cho dù là Tiếu Ân chết, cũng là trách nhiệm của Bắc Tề các nàng, các nàng xuất binh lẻn vào trong lãnh thổ nước ta, lẽ nào thoát được hiềm nghi sao? Về phần Ngôn công tử, ta tin tưởng có thể đưa hắn trở về Khánh quốc.

Hắn dừng lại một chút, hiếu kỳ hỏi:

-Cô nương vì sao muốn giết chết Tiếu Ân?

Vẻ mặt hắn có chút ngây thơ, thậm chí còn có chút ngu xuẩn.

Hải Đường chán ghét nhìn hắn một cái, nói rằng:

-Ta không cần phải giải thích cho ngươi.

Phạm Nhàn nhún nhún vai, lấy một viên thuốc trong lòng ra, nhẹ giọng nói rằng:

-Cô nương trúng xuân dược, là do chính tại hạ nghiên cứu chế tạo thành, dùng chân khí bức độc là không được.

Nói xong, hắn ném viên thuốc ra xa xa.

Hải Đường sắc mặt hơi giận dữ, chợt có chút xấu hổ, nhiều lần tức giận, sắc mặt biến ảo không ngừng, lấy viên thuốc, nhìn hắn lạnh lùng nói rằng:

-Ta cũng không đáp ứng ngươi, vì sao ngươi đưa thuốc giải cho ta?

Phạm Nhàn thở dài một hơi, quay người lại, khoan thai đưa lưng mình về phía nữ nhân phía sau, nhẹ nhàng đưa tay lên mắt nhìn màu xanh trong sơn cốc, những màu hoa dại trên đỉnh núi phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.