Kinh đô trạch viện bên cạnh chánh đạo, luôn luôn không có quá nhiều người trú lưu, nhiệm vụ chủ yếu nơi đây là chịu trách nhiệm truyền lệnh của Phạm Nhàn, tiếp thu tin tức phương bắc thượng kinh Vương Khải Niên đưa tới. Đệ đệ của Tư Lý Lý cùng những người khác, đều sống ở trong sương phòng, gian phòng để lại cho Phạm Nhàn làm việc, tự nhiên không có thói quen nổi lửa.
Hôm nay mặc dù biết đề ty đại nhân muốn tới, sớm đã có người đốt lò, nhưng trong phòng chứa nhiều âm hàn, trong lúc nhất thời vẫn không xua tan được. Phạm Nhàn ngồi ở xe lăn, cảm thụ được hàn lãnh trong phòng, không nhịn được xoa xoa tay, cười khổ nói: “Ngay cả cái lò cũng không nỡ đốt... Viện chẳng lẽ nghèo thành như vậy rồi ư?”
Đặng Tử Việt đang hơ nghiên mực trên lò, vừa hô bọn thuộc hạ chuẩn bị chút ít nước nóng tới đem tới để ngâm bút lông đông cứng, nghe đại nhân nói, cười khổ nói: “Đại nhân mấy ngày nay bận rộn, lại bị thương, phía dưới không chuẩn bị để hôm nay ngài tới đây.”
Thật vất vả chịu đựng, Phạm Nhàn chống đỡ cái đầu, nhìn Đặng Tử Việt cầm lấy mực mài trên nghiên mực, dùng nước ấm để ngâm, tựa như mài đao cố hết sức một hồi lâu, rốt cục mài ra chút ít.
Phạm Nhàn hài lòng gật đầu, công phu kiên trì của thuộc hạ xem ra không kém thái y chính chút nào, đem bút lông đưa vào nghiên mực, chấm chút ít mực, ở trên giấy tuyết trắng viết mấy chữ... Mẹ kiếp, mực lại đông cứng lại rồi!
“Cái thời tiết quỷ gì thế này!” Phạm Nhàn giận dữ, đem bút lông ném tới trên bàn, mắng: “Ở nhà làm sao không lạnh thành như vậy?”
Đặng Tử Việt chỉ cảm thấy một cỗ gió rét thổi mạnh quanh phòng, cẩn thận trả lời: “Trong phủ bếp lò tốt hơn rất nhiều, gian viện này ban đầu mua, sẽ không chuẩn bị những thứ này, ngay cả kháng cũng không kịp đốt.”
“Ta cũng không ngủ ở nơi này.” Phạm Nhàn căm tức nói: “Ngươi một cái, lão Vương một cái, đều là keo kiệt làm chủ nhân tức chết... Ban đầu cho Vương Khải Niên một ngàn lượng bạc, hắn dám chỉ tốn một trăm hai mươi lượng, mua cái viện rách này... muốn làm ta chết rét hay sao?”
Đặng Tử Việt có chút đồng tình tiền nhiệm tại Bắc Tề xa xôi, còn bị đề ty đại nhân ngày ngày khiển trách, cẩn thận khuyên giải nói: “Được cái thanh tĩnh.”
“Không chỉ thanh tĩnh.” Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, oán hận nói: “Cái này gọi là thanh bần! Nếu khiến những đại thần trong kinh nhìn thấy, chỉ sợ thật sự cho là Giám Sát Viện chúng ta là một nha môn liêm khiết.”
Hắn hôm nay có mấy bức thư quan trọng cần viết, không để ý nhiều như vậy, vẫn là nỗ lực dùng bút lông, nhưng vẫn còn không cách nào thuận tay. Vài phiên hành hạ, rốt cục buông tha, vỗ bàn đọc sách quát lên: “Đưa cái bút kia cho ta!”
Đặng Tử Việt tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng từ trong quần áo lấy ra một chiếc bút, thời điểm sắp sửa đưa cho Phạm Nhàn, lại mặt lộ vẻ thận trọng, nói: “Cái này rất quý, nghe nói nội khố cũng không có nhiều rồi, đại nhân chút ít một chút.”
Phạm Nhàn đưa tay đoạt tới đây, vô cùng khinh bỉ nhìn hắn một cái, nghĩ thầm không phải là cây bút máy ư, quý giá như vậy làm cái gì? Chờ đi Giang Nam sẽ tìm mấy chỗ mỏ mực, buôn bán bút máy của nội khố tự nhiên có thể phát triển. Đến lúc đó, ta bảo nội khố làm làm cho ngươi hai giỏ để đeo, một giỏ để cho ngươi viết đến chết, một giỏ để cho ngươi dọc đường ném chơi!
...
Bút máy di động trên giấy tuyết trắng, giống như mũi chân mỹ nhân nhảy múa ở trên mặt băng trơn nhẵn, thỉnh thoảng nổi lên vài tia vụn băng tuyết.
Đặng Tử Việt biết đề ty đại nhân đang viết mật thư, sớm hiểu chuyện lui đi ra ngoài. Trong thư phòng lạnh như băng cũng chỉ có Phạm Nhàn một người cầm bút viết, trong miệng phun ra sương mù, trên giấy vừa hiện rồi biến mất, nhìn rất có chút ít quỷ mị.
Nội dung thư thật ra cũng rất quỷ mị, mặc dù là mật thư của Giám Sát Viện, nhưng chuyện trên thư liên quan quá lớn, hơn nữa bút tích bút máy có thể lau đi, cho nên Phạm Nhàn cũng không quá yên tâm, dùng ngôn ngữ tương đối mịt mờ, mà chuyện trọng yếu, cũng là dùng là ám ngữ.
Thư là gửi cho Vương Khải Niên, phía trên viết chính là chuyện Thôi gia. Thôi gia bởi vì ở kinh đô bị hãm hại, vì trợ giúp Nhị hoàng tử cùng Tín Dương, vạn bất đắc dĩ điều động buôn lậu hàng hóa, đến Bắc Tề, nhưng con đường bên kia chưa thông nên xuất hiện dấu hiệu tích hàng.
Trước mắt trên đường buôn bán, Thôi gia từ Tín Dương điều tra, tích lên hàng hóa, ước chừng có thể chiếm được nội khố niên sản một phần sáu sổ ngạch!
Từ tỷ lệ này cũng có thể thấy được, thời gian trưởng công chúa cầm giữ nội khố, lá gan đã lớn đến cỡ nào, giành tư lợi không chút nương tay.
Cục diện trước mắt là Phạm Nhàn cùng Ngôn Băng Vân dùng mấy tháng, đả kích Nhị hoàng tử, nghiền ép Thôi thị mới tạo nên, hắn chờ đúng là lúc này, muốn mở miệng đem đối phương ăn sạch sẽ, ngay cả xương cũng không nhả một cây.
Cho nên câu cuối trong thư của Vương Khải Niên viết một câu: ăn cơm.
...
Phạm Nhàn ngồi xe lăn, khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt vết thương trên ngực, nơi đó vẫn dùng vải quấn, có chút ngứa ngáy. Viết một phong thơ, tay đã đông lạnh có chút cứng, đột nhiên bắt đầu hoài niệm thời điểm ở Đạm Châu, Tư Tư mỗi ngày đều giúp mình chép sách, mà khi mình chép sách, nha đầu này sẽ đem tay của mình đặt ở trong ngực của nàng để sưởi ấm, xúc tua đẫy đà, xúc cảm thực không sai.
Trong lòng khẽ lay động, đề bút viết tiếp, phong thư thứ hai này là viết cho Hải Đường Đóa Đóa, chẳng qua là thời điểm hắn viết thơ, trong lòng có chút phóng đãng, ngôn ngữ trên thư cũng làm càn chút ít, chợt có lay động.
Sau khi từ Bắc Tề trở về, hắn cùng với Hải Đường thư từ thật ra chưa từng đoạn tuyệt, cũng sớm quen phương bắc có một cái bạn qua thư như vậy, dù sao song phương là hai nhân vật thực lực nhất trong thế hệ trẻ hai nước, giữ vững con đường liên lạc, là phi thường cần thiết, hơn nữa đối với tương lai vô cùng có lợi.
Trong thư hàn huyên chút ít Khánh quốc kinh đô gần nhất phát sinh bát quái, dĩ nhiên sự kiện Huyền Không miếu cũng ở trong đó. Tuy nói Khánh quốc Hoàng Đế bị ám sát khiếp sợ toàn thiên hạ, Bắc Tề thượng kinh sớm có tường báo, nhưng hắn thân là người trong cuộc, nói về chuyện này, nhất định so với tiên sinh kể chuyện dễ nghe hơn rất nhiều.
Phía sau còn nói chút ít khác, trong câu chữ âm thầm nhắc nhở, chính mình chuẩn bị động thủ đối với Thôi gia, làm cho nàng cùng vị tiểu Hoàng Đế không biết nam nữ kia cùng mình phối hợp tốt. Ở cuối thư hắn chép một bài thơ, để chứng minh chính mình vẫn như ngày thường tài văn chương tung hoành.
“ Ngã lai đài dục báo ân phân, khế khoát phi tẫn lợi dữ vinh. Cổ nhân hữu vi tri kỷ tử, chích khủng đống cốt mai biên đình. Trung triêu cố nhân khởi niệm ngã. Trọng cừu hậu lý phiêu hoa anh. Phó văn thử bắc canh hàn cực, bất tri bỉ dân hà dĩ sinh. “
Đây là mấy câu cuối cùng trong Khổ Hàn Hành của Tư Mã Quang. Phạm Nhàn có chút đắc ý nhìn một lần, xoa xoa hai tay có chút cứng, cảm thấy chính mình sao chép bài thơ này thật sự là quá mức hợp với tình hình, hơn nữa giữa những hàng chữ ẩn chứa ý tận thế, chỉ sợ sẽ làm cho Hải Đường cô nương hồi tưởng hồi lâu —— lừa gạt chết tiểu cô nương mà không đền mạng, đây chính là chuyện hắn thích làm.
Xác nhận không có gì bỏ sót, hắn dán phong thư, áp xi. Đột nhiên, hắn trong lòng vừa động, cảm thấy tựa như dục vọng của mình còn không có hoàn toàn thỏa mãn, hướng về phía cô nương như thôn cô nhận thư ở đầu kia, hắn cảm giác ở đối mặt với một vị lão bằng hữu, trong lúc nhất thời lại lâm vào trong trầm mặc.
Sau đó, hắn trải rộng một tờ giấy trắng, một chút nghĩ kĩ, đề bút viết:
“Đóa Đóa, ngươi khỏe chứ, lá thư phía trước coi như chuyện công, lá thư này tùy tiện hàn huyên mấy câu. Hôm nay kinh đô có trận tuyết đầu mùa năm thứ năm Khánh Lịch, so với dĩ vãng tới sớm hơn một chút. Nghĩ đến tuyết ở thượng kinh còn lớn hơn nữa, trời lạnh hơn, hôm đó ở vườn rau của ngươi thấy mấy cành đào, không biết mấy cành đào này đã nở rộ chưa, xóa bớt vẻ đơn điệu của tuyết trắng.”
“Phải, con vịt ngươi nuôi thế nào rồi? Cẩn thận một chút, đừng để chết rét... Chỗ ta rất bình thường, Tiểu Hoàng Tiểu Hắc Tiểu Bạch đều nuôi ở điền trang, nghe nói nơi đó đám hạ nhân cung phụng ba con mèo béo này như tổ tông, làm sao có thể có chuyện gì.”
“Ta hết thảy rất tốt, ăn ngủ, ngủ ăn, trong nhà rất an tĩnh. Mấy hôm nay muội muội một mực bận rộn ở Thái Y Viện, nghe nói đã thành phong cảnh hiếm thấy ở kinh đô, Uyển nhi hôm nay về Lâm phủ rồi, vị đại cữu ca khả ái của ta ước chừng là gần đây vắng vẻ quá, tính tình có chút không tốt, không biết ngươi lúc này đang làm gì đấy?”
Phạm Nhàn tùy ý viết, giống như nói chuyện bình thường, thuần túy là nghĩ đến đâu viết đến đó.
“Đúng rồi, vị học sinh họ Sử kia của ta mở một tòa thanh lâu, làm ăn không tồi, nhất là món ăn hết sức tinh sảo, nếu có ngày nào ngươi tới Khánh quốc, ta cùng ngươi đi ngồi một chút. A, bỗng nhiên nghĩ đến, thượng kinh tửu lâu nào đó ta cũng đã quên, nhưng còn nhớ rõ rượu không sai, cùng ngươi nói không ít mê sảng, cũng không biết ngươi còn nhớ rõ bao nhiêu.”
“Mấy phong thơ trước của ngươi ta cũng đọc mấy lần, cảm thấy chua không đành lòng đọc, ngươi đường đường Thánh Nữ, không cần học đại gia khuê tú, hứng thú ở trong thơ dùng chút thi từ các loại, mặc dù ta giả giả có danh tiếng thi tiên, nhưng không có hăng hái phê bình văn chương.”
“Lần trước ngươi nói Tư Lý Lý hôm nay cuộc sống không sai... phải, loại chuyện như vậy sau này cũng đừng hàn huyên, ta đối với chuyện này luôn luôn có một phân ghi hận, hơn nữa chẳng biết tại sao, hơn nữa từ trong miệng ngươi nghe được tin tức của nàng cảm thấy nhức đầu.”
“Đóa Đóa, tới Khánh quốc chơi sao, thê tử ta cũng rất tò mò đối với ngươi... mặt khác chính là thuận tiện hỏi một câu, các ngươi Thiên Nhất Đạo công pháp có thể truyền ngoại nhân hay không? Ta gần nhất đối với phương pháp luyện công của các ngươi bỗng nhiên có rất nhiều hứng thú.”
Đây tự nhiên đặt câu hỏi, khắc sâu biểu lộ sâu trong nội tâm Phạm Nhàn vô sỉ cùng gian trá.
“Ngoài cửa sổ tuyết dường như lớn, ngoài phòng người tuổi trẻ kia còn đang bổ củi, người trẻ tuổi luôn nhiệt huyết. Chỉ là ta hôm nay mặc dù tuổi tác còn thấp, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng hiện ra chút ít lão thái, nhìn quanh người, luôn là cực kỳ khó dâng lên hang hái, chán ghét mệt mỏi, không thú vị... Phía ngoài gió tuyết gào thét, như thúc dục ta viết, vậy cũng tốt, liền tới đây sao, trong phòng bếp lò quá tồi, nhiệt độ vẫn không thể tăng lên, mặc dù còn muốn cùng ngươi hàn huyên một chút, nhưng cảm thấy không cần thiết cùng ông trời già lãnh khốc tranh đấu làm gì... mặt khác, xin giúp ta chiếu cố tốt cho hắn, cám ơn, cũng chúc vạn an.”
Thư mặc dù tự nhiên, bên trong vẫn ẩn chứa quá nhiều tin tức hữu dụng. Hắn đem thư đọc lại một lần, sau đó ở cuối thư tăng thêm một câu nói: “Vương Khải Niên, nếu ngươi dám nhìn lén, ta sẽ để cho cháu của Mộc Thiết đi xem cháu gái ngươi tắm!”
——————
“Làm sao nhiều hơn một phong so với ngày thường?” Đặng Tử Việt mở to hai mắt, nhìn Phạm Nhàn, đếm thư trong tay: “Gửi cho Hải Đường cô nương những hai phong?”
“Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Phạm Nhàn nói: “Vẫn như cũ, toàn bộ đưa đến thượng kinh.”
Đặng Tử Việt gật đầu, đi tới ngoài phòng, đem mấy phong thơ đưa cho thành viên Khải Niên tiểu tổ đã sớm chờ chực bên ngoài, vị đồng nghiệp kia đếm thư trong tay, cũng phát ra đồng dạng nghi vấn: “Làm sao... Có hai phong?”
Đặng Tử Việt nhìn hắn, khóe môi có chút khó coi co quắp hai cái, hít một hơi lãnh khí nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Hai người liếc nhau một cái, gật đầu, im miệng không nói, trong lòng suy nghĩ, đề ty đại nhân dùng Giám Sát Viện cao nhất mật cấp đường bưu điện gửi... Thư tình, thật sự là có chút xa xỉ.
...
Phạm Nhàn ngồi xe lăn ra khỏi tiểu viện, lên xe ngựa đi Lâm phủ, chuẩn bị đi đón Uyển nhi cùng Đại Bảo trở về phủ. Trong xe ngựa, hắn đột nhiên hỏi: “Thái Học ty nghiệp... chức vụ có cái gì kỳ quặc không? Còn có chính là ta đã sớm không ở Thái Thường tự rồi, tại sao lần này thăng ta làm Thái Thường tự thiếu khanh?”
Đặng Tử Việt trước sau giải thích: “Thiếu khanh có hai, Nhâm thiếu khanh làm chủ, đại nhân làm phó... Bất quá đó là chức vụ xuông mà thôi, cũng không cần ngày ngày đi. Thái Học ty nghiệp vốn dẫn thất môn, hai chức vị này cũng là chính Tứ phẩm.” Hắn nhắc nhở: “Đại nhân, mặc dù sau khi ngài tiếp nhận đề ty chi chức, không thể làm triều quan, nhưng chung quy triều đình không có phát chỉ rõ đi ngài hai nơi này chức ty, lần này Bệ Hạ ý chỉ cho ngài hai cái chức này, nói vậy chẳng qua là bày ra thánh quyến, cũng không cần thiết có ý tứ khác.”
Phạm Nhàn lắc đầu, hai chức này là trong thánh chỉ của Hoàng Đế cuối cùng hai mục, chính mình mới đầu không để ý, nhưng sau lại càng nghĩ càng không đúng, Hoàng Đế người này tâm tư khắc sâu, tuyệt sẽ không cầm quan chức ra để đùa chơi.
“Hai chức vị này... Có cái gì... địa phương tương đối đặc biệt không?” Hắn cau mày, tổ chức ngôn ngữ.
Đặng Tử Việt suy nghĩ thật lâu, có chút không xác định trả lời: “Thiếu khanh chi chức thường gặp, cũng không có gì đặc biệt, chỉ bất quá chính là Thái Thường tự trông coi tông miếu chuyện vặt, vào cung tương đối dễ dàng... Thái Học ty nghiệp những năm qua không có xuất hiện, sau mấy lần tân chính, chức quan đều có chút rối loạn...”
Hắn bỗng nhiên vỗ đùi, cao hứng nói: “Nghĩ tới, dĩ vãng Thái Học ty nghiệp muốn vào cung dạy học cho hoàng tử, là trợ thủ cho Thái Phó.”
Phạm Nhàn sửng sốt, há to miệng, nửa ngày nói không ra lời, hắn rốt cục hiểu được Hoàng Đế an bài hai chức vị này cho mình là làm gì, Thái Thường tự thiếu khanh cộng thêm Thái Học ty nghiệp, chính mình chẳng phải là muốn biến thành lão sư của hoàng tử ư?
Nói đúng ra, chẳng phải là muốn chịu trách nhiệm dạy lão Tam ư?
Vừa nghĩ tới đây, hắn quá sợ hãi, mắng: “Lão tử cũng không rảnh rỗi ngày ngày vào cung... Không phải là muốn xuống Giang Nam sao? Làm sao còn an bài loại chuyện đáng sợ này cho ta làm?”
Một tiếng kẽo kẹt, xe ngựa giống như bị hắn mắng ngừng, màn xe khẽ vén, ở tích tích tuyết mịn trong, nhưng nhìn thấy trước xe ngựa phương bị một cái thái giám dẫn mấy tên trong cung thị vệ ngăn cản.
Diêu thái giám nhìn Phạm Nhàn trong xe ngựa, run lên lông mày, thanh âm run run nói: “Đại nhân, cũng may cho nô tài đỡ phải tìm... Mau theo ta đi thôi, Bệ Hạ tuyên ngài vào cung.”