Khánh Dư Niên

Chương 10: Chương 10: Trơ trẽn mà hỏi




Trong một năm này, Phạm Nhàn còn nhỏ nhưng đã theo Phí lão sư từ kinh đô tới học tập tất cả các tri thức về độc dược, thi thoảng còn bớt chút thời giờ đi ra khỏi thành, trèo đèo lội suối đi tìm hạt mã tiền tử, ba ba đa tư quả hạch và các loại thực vật có độc tính khác, còn thường xuyên nếm các loại nấm, bụng đau không biết bao nhiêu lần, nếu không có vị tông sư dụng độc bên cạnh, chỉ sợ đã sớm hồn du địa phủ rồi.

Đương nhiên, để học tập càng thêm thâm sâu, dưới chỉ đạo của Phí Giới lão sư, vị con tư sinh của Ti Nam bá tước đã phạm vào nhiều ‘vụ huyết án’. Vô số thỏ trắng, con cóc bị chôn vùi dưới đôi tay hết sức nhỏ nhắn kia.

Qua một năm, Phạm Nhàn đã năm tuổi.

Kỳ quái là, từ khi Phí Giới đi tới cảng Đạm Châu, Ngũ Trúc ở tiệm tạp hóa kia dường như cũng không tận lực lảng tránh Phạm Nhàn nữa, chí ít mỗi khi Phạm Nhàn lặng lẽ đi tới tiệm tạp hóa uống thứ rượu mà đám trẻ nhỏ nhất định không uống thì Ngũ Trúc luôn luôn làm giúp hắn mấy món ăn nhỏ.

Phạm Nhàn có đôi khi cảm thấy rất kỳ lạ, Ngũ Trúc là người hầu của mẫu thân, vì sao ngay cả việc uống rượu của mình cũng không quản?

Phạm Nhàn biết mẫu thân của mình không phải là người bình thường, cho nên Ngũ Trúc mới trung thành như vậy, một cường giả thực lực mười phần kinh khủng lại đi làm người hầu, thế nhưng, Phạm Nhàn cũng không xác định vị cao thủ mù này có thể luôn luôn ở bên cạnh mình, trông chừng mình không.

Chẳng biết vì sao, bất tri bất giác, Phạm Nhàn đã dần dần có thói quen thấy Ngũ Trúc ở không xa bảo vệ mình, thói quen thường thấy Ngũ Trúc đeo miếng vải đen trên mặt thường thường xuất hiện ở một góc, tỷ như dưới cây trúc, tỷ như quán đậu hũ bên đường, mọi việc cứ như thế.

Trong một năm này, chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn cũng dị thường ổn định và duy trì tiến triển, mơ hồ sắp tiếp cận tới điểm mấu chốt, nhưng loại chân khí bá đạo tích lũy trong giấc ngủ, trở nên có chút không hề ổn định, làm cho tâm tình hắn mơ hồ có phần khó chịu.

Hắn biết tại đây thế giới này vẫn xa lạ như cũ, có rất nhiều nguy hiểm không biết tên, chí ít là trong phủ của Ti Nam bá tước ở kinh đô nhất định có rất nhiều vấn đề không phải có thể lý giải được.

Mà lúc hắn vừa thức tỉnh liền đã định ra mục tiêu cho mình: “Sống thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước!”

Bởi vì mục tiêu “vĩ đại” như vậy, để bảo vệ sinh mệnh của mình, để ngày sau tiến hành ba đại nhiệm vụ khác còn “vĩ đại” hơn, hắn vẫn cố gắng tu luyện.

Hơn nữa bởi vì trước đây mắc chứng vô lực không thể nào hoạt động, cho nên có thể hành động một cách tự nhiên, làm cho Phạm Nhàn càng thêm quý trọng năng lực này, mỗi ngày lúc sáng sớm đều thức dậy rèn luyện thân thể, bò cao bò thấp, chăm chỉ tới mức ngay cả Phí Giới cũng cảm thấy khủng bố.

Chỉ đáng tiếc hiện giờ không tìm được phương pháp tu luyện pháp thuật. Nếu như với cần cù chăm chỉ mà luận, hắn tuyệt đối cần cù hơn rất nhiều tiểu hài tử khác, bất quá hắn thường thường tự an ủi chính mình, thân là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đương nhiên phải so với một số ít những con sên chăm chỉ mới được chứ.

Kỳ thực không ai biết hắn không phải là có thể chịu khổ, chỉ là chứng vận động nhiều mà thôi, nằm vài chục năm, cho dù là người khác cũng sẽ không còn muốn nằm nữa.

….

Vào đêm, Phí Giới tiên sinh sống một mình trong căn nhà, ánh sáng ngọn đèn còn chưa có tắt, hắn tựa ở bên cạnh bàn, mái tóc hoa râm dường như so với lúc vừa tới cảng Đạm Châu trái lại càng có màu đen hơn nhiều. Lúc này hắn cầm bút lông ngỗng, đang viết viết cái gì đó lên trên trang giấy trắng.

Ngoài cửa truyền tới tiếp đập cửa, Phí Giới cũng không quay đầu lại, nhẹ giọng nói:

- Vào đi.

Phạm Nhàn đẩy cửa ra, nhịp nhịp nhảy qua ngưỡng cửa cao cao, sờ sờ đầu, cười hắc hắc đi qua nói:

- Lão sư đang viết cái gì vậy?

Phí Giới không để ý tới hắn, tùy ý đặt trang giấy sang một bên, xoay người lại ôn tồn hỏi:

- Có chuyện gì?

Ở cùng một năm với con tư sinh của Ti Nam bá tước, chẳng hiểu vì sao, cái vị chuyên gia độc vật của Giám Sát viện vốn làm cho vô số quan viên đạo tặc sợ hết hồn hết vía này trong lòng lại hiện lên một chút ôn nhu. Nhìn tiểu hài tử này thấy vui mừng, tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà đã có thể chịu khổ, chẳng những nghiên cứu chăm chỉ đối với độc vật, cũng không có cảm giác chán ghét như những người khác, chỉ điểm ấy cũng đã làm Phí Giới rất thoải mái rồi.

Hơn nữa then chốt nhất chính là, Phạm Nhàn rất thông minh, hiểu chuyện, thậm chí có đôi khi còn không giống một đứa trẻ mới có năm tuổi.

Phạm Nhàn lắc lắc cái mông, có một chút khó khăn ngồi lên trên ghế dài:

- Lão sư! Ta thực sự rất muốn biết phụ mẫu mình là người như thế nào.

Kỳ thực chuyện về Ti Nam bá tước cùng mẫu thân mình, trong một năm nay, đây là lần thứ tư Phạm Nhàn hỏi rồi, nhưng vài lần trước Phí Giới luôn luôn không nói một lời.

Phí Giới chỉ nói như thế này: “Phụ thân ngươi … là một người rất giỏi. Đương nhiên, mẫu thân ngươi lại càng giỏi hơn.”

Nói cũng như không. Giám Sát viện là cơ quan của quốc gia phụ trách điều tra đại án cùng với các vụ án trọng đại của quan viên khắp nơi, mà Phí Giới lúc đầu là nhân viên trong viện, sau lại đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm thứ ba, quyền cao chức trọng. Tại nơi ngọa hổ tàng long như kinh đô, cũng là đối tượng mà người ta sợ hãi.

Thế mà một tông sư dụng độc kinh khủng như vậy, không ngờ lại bị Ti Nam bá tước nói một câu đã bị điều tới tận thành Đạm Châu xa xôi làm thầy dạy cho con tư sinh của mình.

Dùng ngón chân cũng có thể hiểu được Ti Nam bá tước ở trong kinh đô có quyền thế kinh khủng cỡ nào, chỉ là không biết loại quyền thế này là ở bên ngoài hay ẩn giấu ở bên trong mà thôi.

Về phần vị mẫu thân mà mình vừa “sinh ra” đã mất kia, Phạm Nhàn tuy rằng không biết đó là nữ nhân như thế nào, nhưng trực giác cho hắn biết vị mẫu thân của mình nhất định không phải là nhân vật đơn giản. Hơn nữa, không biết bởi vì thân thể có huyết mạch tương liên hay vì nguyên nhân nào khác, trong lòng hắn vẫn loáng thoáng, rất tưởng niệm người nữ nhân chưa từng gặp mặt kia.

Phí Giới dường như không muốn nói vấn đề này, nhàn nhạt hỏi:

- Nếu vợ lẽ đã sinh ra con trai rồi, tương lai tự nhiên ngươi không có khả năng kế thừa tất cả của phủ bá tước, vậy ngươi chuẩn bị làm cái gì?

Phạm Nhàn cười ngọt ngào:

- Lão sư dạy ta dùng độc, cũng dạy ta giải độc, kỳ thực học được rất nhiều tri thức y học, tương lai không xa có thể đi làm một thầy lang rồi.

Phí Giới vuốt chòm râu dưới hàm mình, khoe khoang nói:

- Đó là tất nhiên, cho dù là thái ý trong hoàng cung, luận về y thuật cũng không có mấy người giỏi hơn ta, ngươi thân là đệ tử duy nhất của ta, sau này làm lang trung, tự nhiên có thừa.

Thầy trò hai người nói như vậy, nhưng kỳ thực ở sâu trong nội tâm đều phi thường hiểu rõ, đó chỉ là một loại hy vọng xa vời mà thôi.

Phạm Nhàn bỗng nhiên mở miệng hỏi nói:

- Lão sư ta tu luyện cái loại pháp môn chân khí này, dường như có chút vấn đề, kỳ thực hôm nay tới đây phần lớn là muốn thỉnh giáo lão sư chỉ điểm thêm.

Phí Giới tự nhận là tai dụng độc thiên hạ này không người hơn được, nhưng vẫn không chịu dạy bản lĩnh khác cho Phạm Nhàn là bởi vì hắn có nói với Phạm Nhàn một câu:

“Sinh mệnh con người là có hạn, mà phương pháp giết người là vô hạn, cho nên chúng ta đem sinh mệnh hữu hạn chỉ có thể theo đuổi truy cầu phương pháp giết người lợi hại nhất trong vô hạn mà thôi.”

Mà trong mắt Phí Giới lão sư, phương pháp giết người lợi hại nhất, tự nhiên là hạ độc.

Hôm nay Phạm Nhàn đi tới hỏi lão sư dùng độc tốt nhất của mình, tu luyện chân khí như thế nào? Về phần pháp thuật Phạm Nhàn nhớ mãi không quên, Phí Giới cũng giống như người dân Khánh Quốc, cho rằng đó chỉ là một loại học thuật vô bổ phụ trợ cho chiến đấu mà thôi.

Bất quá ngày hôm nay Phạm Nhàn chủ động đưa ra vấn đề, cũng là lần đầu sau một năm, Phí Giới không khỏi có chút hiếu kỳ, vươn hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên mạch môn, sắc mặt không khỏi rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.