Khánh Dư Niên

Chương 254: Chương 254: Trường đình cổ đạo đâu thủ quyên (1)




Phạm Nhàn nắm chặt tập thơ trong tay, nhất thời không biết nên nói sao. Đêm trước hắn còn gặp Trang Mặc Hàn, không ngờ đã là lần gặp mặt cuối cùng. Đêm đó tuy đã nhận ra tinh thần Trang Mặc Hàn không bằng năm ngoái, nhưng thế nào cũng không ngờ vị thủ lĩnh đứng đầu văn đàn này, vậy mà lại cáo từ thế giới này đột ngột như vậy.

Di ngôn của Trang Mặc Hàn là phải đưa giao thành quả cuối cùng của cuộc đời này của ông cho Phạm Nhàn, ý tứ ẩn chứa trong đó không đơn giản.

Lúc này, những người đi lên Kinh đô tiễn chân cũng dần dần biết được tin này, một sự bi thương bắt đầu tràn ngập bốn phía, càng nhiều quan viên Bắc Tề nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt mang theo sự cảnh giác, sự phẫn hận, mang theo cả một chút nghi ngờ.

Hắn hiểu trong lòng những người Bắc Tề này nghĩ gì. Vết ô duy nhất trong cả đời Trang Mặc Hàn là do mình vấy lên, nhưng lúc này người đã qua đời, trong lòng hắn cũng hơi buồn bã, vô thức bỏ qua tất cả những ánh mắt, thần sắc phức tạp này.

Đang suy nghĩ, chiếc xe ngựa cuối cùng cũng rất cực khổ tới được cổng thành, dưới sự chăm chú đi tới đằng sau đoàn xe. Chiếc xe này hơi lạ, có tiếng động hơi khó nghe, có thể đoán, trong xe nhất định chở vật nặng. Gia đinh đi trước báo tin dẫn Phạm Nhàn tới trước xe, run giọng nói:

-Phạm đại nhân, lão gia di mệnh, nhờ tiên sinh đưa xe ngựa về phương Nam, bảo quản cẩn thận.

Mọi người còn vẫn còn chưa thể tin Trang Mặc Hàn đã chết đã tỉnh táo lại, nhìn một màn này, lại càng bi thương hơn, cũng không khỏi có chút hiếu kỳ, thứ Trang Mặc Hàn lúc sắp chết vẫn nhớ mãi không quên muốn giao cho Phạm Nhàn đến tột cùng là cái gì?

Khi Thái dương đã lên đến đỉnh, Phạm Nhàn nheo mắt, xốc lên tấm màn thùng xe dày, trong mắt không ngừng kinh hoàng.

Trong sách có mỹ nhân ngọc ngà, trong sách có lâu đài hoàng kim, trong sách có hàng ngàn bồ lúa.

Tuy trong xe ngựa không có mỹ nhân châu báu, nhưng vẫn khiến cho Phạm Nhàn kinh ngạc và cảm động. Đây là đầy một xe ngựa sách. Có lẽ đây là kho tàng cả đời Trang Mặc Hàn lưu giữ, với thân phận vị lão nhân gia, không phải trở mình cũng có thể đoán được là những sách quý báu khó kiến giải.

Vị gia đinh kia kính cẩn đưa lên một quyển tập:

-Phạm đại nhân, đây là thư mục lão gia tự mình biên. Ở dưới còn có các chú ý để giữ gìn sách.

Phạm Nhàn thở dài, thả mành xuống, cầm quyển sách chăm chú lật xem. Thời đại này, tuy kỹ thuật in ấn đã có tiến bộ nhảy vọt, nhưng sách in vẫn cứ là thứ rất quý, đừng nói đến là cả một thùng sách như thế. Nghĩ đến hành động của lão nhân gia, lòng hắn cũng cảm động, lại nghe tiếng gia đinh kia bi thương:

- Sách lão gia tặng đại nhân. Mong đại nhân giữ gìn cẩn thận.

Phạm Nhàn biết những lời này là gã tự nói vì lão gia, cũng chắp tay thi lễ rất chân thành, trịnh trọng nói:

-Xin vị huynh đài yên tâm, mặc dù Phạm Nhàn ta đã chết, nhưng những quyển sách này sẽ vẫn được lưu truyền.

Lúc này quan viên Bắc Tề đã vây quanh, thấy rõ trên xe ngựa chất đống thư sách. Những quan viên này đều là nhân vật từ quan trường mà ra, thế nào lại không biết đây toàn là những thư sách trân quý. Chúng quan viên thật không ngờ, Trang đại gia khi sắp chết lại đem những trân bảo cả đời nâng niu giao cho quan viên Nam triều, không khỏi giật mình, còn có chút đố kị.

Thái Phó cũng hiếu ý tứ hành động của ân sư, khẽ thở dài.

Tặng sách chỉ là biểu lộ ra ngoài, Trang Mặc Hàn thể hiện thái độ với chuyện tình kỳ thi xuân. Đây không chỉ là tặng cho, hơn cả một ý nghĩa truyền thừa, bất luận văn thần Bắc Tề kiêu ngạo thế nào, từ này về sau cũng không thể khinh thường sự tồn tại của Phạm Nhàn, mà địa vị của Phạm Nhàn trong lòng sĩ tử khắp thiên hạ cuối cùng cũng có được sự thừa nhận chính thức.





Nhìn Thái Phó, Phạm Nhàn rất thành khẩn:

-Về cả tình lẫn lý, lúc này ta cũng cần quay lại tế bái một lần mới an tâm.

Trong đôi mắt Thái Phó không giấu nổi bi thương, lòng ông ta chỉ còn một suy nghĩ là quay về khấu đầu trước linh vị, không kịp suy nghĩ nhiều, hơn nữa Phạm Nhàn cũng đã chủ động muốn quay lại tế bái, ông ta cũng thấy dễ hơn, nên xin mời. Không ngờ lúc này Hồng Tư lự thiếu khanh Vệ Hoa lại tiến đến bên cạnh hai người, sau khi thi lễ thật sâu bèn trầm giọng:

-Tiên sinh rời thế, thiên hạ đều buồn, có điều Thái Phó đại nhân, Phạm đại nhân, nhật trình của sử đoàn đã định, nghi thức cũng đã xong, kiên quyết không thể quay về thành.

Thoáng trầm ngâm, Phạm Nhàn đưa mắt nhìn lên Kinh thành bên trong tường thành xám xịt, tựa như thấy trên bầu trời phiêu phiêu mấy đám mây tím. Chỉnh lại quần áo, quay về phía trong thành, hắn khom lưng thật sâu thi lễ chào một lần cuối, một lễ của đệ tử ngoại môn.

Thái Phó kinh ngạc, biết Phạm Nhàn vừa hành lễ đệ tử, đủ để tan hết sóng gió mùa xuân năm ngoài, với sự tôn sùng với Trang đại gia, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, ở bên cạnh đáp lễ lại.

Tiếng pháo mừng không ngờ lại thành tiếng kèn chiêu hồn, giấy vàng bay khắp trời, khói vàng hương cay mũi thoáng bay đi, cuộc sống này luô thay đổi.

Đoàn xe sử đoàn chậm rãi chuyển động, dọc theo quan đạo đi về hướng Tây, sau lưng chúng thần Bắc Tề nhìn đoàn xe Nam triều rời đi, nhìn theo chiếc xe ngựa nặng đầy những sách cũng rời đi, không khỏi cùng thở dài, cùng chỉnh lại quần áo, vẻ mặt lại đầy bi thương vội chạy về Trang đại quý phủ. Nghĩ đến lúc này chắc Thái hậu và Bệ hạ cũng đã tới rồi, ai cũng không dám chậm trễ. Mà Thái Phó đại nhân và mấy đại học sĩ Trang Mặc Hàn khéo dạy nên đã khóc đến suýt nữa quyết chết.





Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, bức tường Kinh đô hoành tráng đã dần biến mất, chỉ còn núi xanh rừng rậm. Đi tới dịch trạm đầu tiên ngoài Kinh, y theo quy củ, sử đoàn về nước và lễ đoàn đưa hôn một đám lớn sẽ ở lại đây một đêm, ngày mai lại đi tiếp. Phạm Nhàn thong thả xuống xe đi lên phía trước, đi ngang qua cả xe thư sách không nhịn được nghiêng đầu liếc mắt nhìn, nhưng vẫn cố nhịn.

Đi tới bên cạnh chiếc xe ngựa sơn vàng, lụa đỏ hoa lệ, khom mình hành lễ, rất kính cẩn hỏi thăm:

-Đã tới trạm dịch, mời công chúa điện hạ nghỉ tạm.

Không biết nói xong được bao lâu, từ trong xe mới có tiếng nói yếu ớt vọng ra:

-Mời đại nhân cứ tự nhiên, bản cung muốn ngồi một mình một chút.

Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn nghe thấy giọng nói của vị đại công chúa này, tiếng nói có vẻ hơi khàn khàn, không khỏi thấy hơi kỳ quái. Sau đó thấy màn xe nhấc lên, một cung nữ đỏ hồng con mắt đi xuống, bước tới cạnh hắn nhẹ giọng nói:

-Điện hạ hơi khó chịu, Phạm đại nhân xin chờ một chút.

Phạm Nhàn thân thiện hỏi:

-Điện hạ thân thiên kim, bỗng nhiên phải lặn lội đường xa, hẳn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

Vị cung nữ nhìn vị Nam triều đại nhân tuấn tú này, không hiểu sao trong mắt có một cảm giác tín nhiệm:

-Công chúa đã từng học theo Trang đại gia,hôm nay nghe được tin này nên có chút thương tâm.

Giờ Phạm Nhàn mới hiểu, ánh mắt nhìn xe ngựa ấy không khỏi có thêm một chút đồng cảm. Vị công chúa này xem ra cũng không phải nhân vật kiêu căng, có thể cảm động và thương nhớ ân sư khóc không ngừng, chỉ là thi hài Trang Mặc Hàn đang ở trong thành, công chúa đang ở trong xe, không thể tế bái một lần. Sinh ra trong nhà Đế vương, quả nhiên là một chuyện vô cùng đau xót.

Hắn thở dài, không biết có phải nghĩ tới thân thế mình không, dặn người cung nữ kia vài câu, lại gọi thành viên nòng cốt của sử đoàn và hổ vệ, an bài xong xuôi chuyện nghỉ ngơi, mới một mình đi vào trong trạm dịch.

Trạm dịch biết thân phận đội ngũ và sử đoàn sẽ phải nghỉ ngơi ở đây, đã sớm thanh tịnh vô cùng, các thứ dụng cụ đều là dựa theo quy củ trong cung. Khi Phạm Nhàn thoáng kiểm tra, di qua gian chính, lặng yên không một tiếng động đi ra cửa sau, thân hình biến mất sau một tảng đá lớn cao hơn đầu người đằng sau trạm dịch.

Chỉ chốc lát, đại bộ phận mọi người đã vào trong trạm dịch, các quan viên lễ bộ phái tới bận đến tối mắt, tất nhiên không ai chú ý đến phía Phạm Nhàn biến mất.

Bên ngoài trạm dịch đã có hai xe ngựa không có người, một chiếc là xe của đại công chúa, tất cả mọi người đều biết tâm tư của điện hạ, tất nhiên không dám quấy rối. Mà đối với quan viên Bắc Tề mà nói, trong một chiếc xe ngựa khác là ác ma đẹp trai kia, càng thêm không để ý tới. Chỉ có Phạm Nhàn lưu lại hổ vệ và quan viên Giám Sát Viện thập phần cảnh giác canh giữ tứ phía hai chiếc xe ngựa này.

Màn xe một chiếc xe ngựa phía sau bị xốc lên một góc, một bàn tay trắng nón băng lãnh không gì sánh được chìa ra vẫy vẫy, quan viên Giám Sát Viện xe bên cạnh lập tức đi tới, bám vào góc đó, thấp giọng hỏi:

-Ngôn đại nhân, ngài có gì phân phó.

Trong một góc bàn xe là khuôn mặt anh tuẫn lạnh lẽo của Ngôn Băng Vân, hắn nhẹ giọng hỏi:

-Đại nhân đi đâu?

Có thể khiến hắn gọi một tiếng đại nhân, trong sử đoàn chỉ có một người. Viên quan Giám Sát Viện kia nhìn hắn, thấp giọng đáp:

-Thuộc hạ không biết.

Ngôn Băng Vân nhíu nhíu mày, tựa hồ có chuyện gì đó không tiện mở miệng, sau một lúc do dự, cuối cùng mới nhỏ giọng:

-Vậy dọc đường đi, có thấy một nữ nhân nào mặc váy trắng nhạt đi theo đoàn xe không? Nàng thích cưỡi một con ngựa mao hồng.

Viên quan Giám Sát Viện lắc đầu, khuôn mặt Ngôn Băng Vân không có biểu tình gì, thả mành xe xuống, xác nhận vị Trầm tiểu thư kia không mạo hiểm tới tiễn mình, tâm tình cũng thả lỏng một chút, nhưng không hiểu sao, vừa dễ chịu đó, lại có nhiều phần ảm đạm.





Bên ngoài quán ăn là một cái đình cô đơn, bên cạnh đình là một con đường cũ kỹ hoang phế, trên đường có một chiếc xe ngựa, trong đình có hai vị cô nương.

Một cơn gió thoảng qua, tranh thủ quán ăn hơi loạn, Phạm Nhàn đi ra, thong thả vào trong đình, hai mắt nhu hòa nhìn vị cô nương gia nở nang kia, nhẹ giọng:

-Thật không ngờ sau khi vào Kinh, khi có thể chân chính trò chuyện cũng là lúc rời đi.

Ti Lý Lý quay lại khẽ thi lễ với hắn, giọng nói hơi run run:

-Ra mắt Phạm đại nhân.

Phạm Nhàn không nói gì nữa, chỉ liếc Hải Đường một cái, nàng cười cười, đút hai tay vào túi, đầu ngón chân điểm trên mặt đất hơi nát vụn, cả người nhẹ nhàng rời xa để lại một đôi nam nữ có quan hệ kỳ lạ.

Hải Đường vừa ra khỏi tiểu đình, ý cười nhu hòa trên mặt Phạm Nhàn lập tức biến mất, hắn nghiêm nghị nhìn Lý Lý:

-Khi vào cung, tất cả đều phải cẩn thận. Thái hậu không phải vai đơn giản. Các ngươi tưởng giấu được bà ta, đều không phải dễ dàng như vậy.

Ti Lý Lý nhìn hắn, đôi mắt dần dần nhiều ơn một ý ôn nhu triền miên, yếu ớt đáp:

-Cũng chỉ là muốn ta cẩn thận, không có lời khác muốn nói sao?

Phạm Nhàn cười cười, nhưng không tiến lên ôm lấy đôi vai gầy yếu đó:

-Nếu ngươi kiên trì ở lại Bắc Tề, hôm nay cần gì phải mềm lòng? Chẳng lẽ nữ tử các ngươi đều lấy việc trêu chọc tâm tư những trọc vật chúng ta làm vui?

Ti Lý Lý khẽ cười nhạt, hoàn toàn không giống bộ dáng nhu nhược trước mặt Hải Đường:

-Đại nhân cũng như vậy? Tiểu nữ tuy kiên trì ở lại Bắc Tề, nhưng ngài đã giành nói trước như vậy, không phải đang sợ ta yêu cầu ngươi dẫn ta quay về Kinh đô sao?

Đôi mắt Phạm Nhàn có chút trêu tức:

-Cô nương tương lai không chừng sẽ là đứng đầu hậu cung Bắc Tề, tội gì phải theo kẻ hỗn xược này.

Nàng cũng cười:

-Có thể có chỗ dung thân ở trong cung đã là tốt rồi, nào dám vọng tưởng xa vời như vậy.

Phạm Nhàn lắc đầu, bỗng mở miệng:

-Lý Lý, hôm nay ngươi đã không giống với các nữ tử khác rồi.

Ti Lý Lý à lên một tiếng, vẫn bình thản đáp:

-Có thể là vì Lý Lý từ nhỏ đã chu du thiên hạ, đi qua rất nhiều nơi, so với các nữ tử suốt ngày chỉ ở trong phòng thêu hoa làm thơ kia thì càn rỡ hơn rất nhiều.

Phạm Nhàn trầm ngâm, biết lời này thực sự có đạo lý. Trên thế giới này, nữ tử chỉ có ở trong nhà, có mấy người có được từng trải như Lý Lý, có được tự do như Hải Đường? Quay đầu nhìn theo hướng Hải Đường biến mất, giọng nói có phần nghiêm túc:

-Ta tin vào năng lực của ngươi. Chỉ là muốn cảnh báo ngươi, không nên đánh giá thấp những nhân vật nhìn như lão hủ ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.