Bên ngoài, gió Tái Bắc gào thét, như tiếng ai đang gào khóc thảm
thiết, mà bên trong lại vô cùng ấm áp, Hoàn Nhan Liệt Phong xem ra rất
là biết hưởng thụ, lò sưởi không biết là dùng loại than củi gì, tản mát
ra từng đợt ấm hương, lượn lờ bên trong không dứt.
Đêm dài phương Bắc, chỉ vừa mới bắt đầu.
Vân Hề Hề tâm tình thả lỏng, ngồi ở ghế dựa, giống như một còn mèo lười mệt mỏi, rốt cục cũng có chút nhàn hạ để nghỉ ngơi.
Thi thoảng gió lạnh lại nhè nhẹ theo khe hở của cửa lớn tiến vào,
khác với sự ấm áp trong phòng, mang theo một cảm giác mát mẻ, vô cùng dễ chịu.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, hoặc cũng có thể là do bên trong quá ấm áp, Vân Hề Hề cứ như vậy mà ngủ.
Trong mộng, Vân Hề Hề tựa hồ như lại được trở về vùng mưa bụi Giang
Nam, nhởn nhơ cùng gió mát dịu êm, mùi hoa tràn ngập trong cánh mũi, gợn sóng màu xanh nhu hòa của xuân thủy như đang ôm lấy nàng.
Vận Hề Hề chợt bừng tỉnh, ánh nến đã muốn tắt, trên giá cắm chỉ còn động lại vài giọt nến.
Theo cửa sổ tràn vào chính là một mảnh ánh sáng trắng đầy mông lung , thản nhiên chiếu vào bên trong phòng, Vân Hề Hề mơ hồ nhìn đến bình
phong xinh đẹp như bức tranh của một nàng mỹ nhân, còn có mấy bộ sách
trên án thượng của Hoàn Nhan Liệt Phong, cả hai liền như một đôi một
cặp.
Ánh sáng? Là ánh sáng của tuyết trắng? Là ánh trăng? Hay là ——
Vân Hề Hề nhảy mạnh khỏi ghế dựa, bước nhanh đến bên cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra, phát hiện trời đã tờ mờ sáng.
Vân Hề Hề không nghĩ tới nàng lại ngủ lâu như vậy, nhớ đến Diệp Từ
Dung, giờ phút này có lẽ nàng đã chạy trốn thành công rồi, trên giường
vang lên tiếng ngáy mờ nhạt của Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn không có tỉnh
lại, với dược tính của mai hương Hoàn Nhan Liệt Phong ít nhất cũng phải
đến tối nay mới có thể tỉnh lại.
Dựa vào ánh sáng trên bầu trời, xác định giờ phút này là lúc thị vệ
thả lỏng cảnh giác. Bây giờ còn không nhanh rời đi, thì còn chờ đến khi
nào? Vân Hề Hề cầm lên mũ tuyết, đội lại trên đầu.
Trong viện bỗng có một trận những bước chân vội vàng vang lên, nghe động tĩnh thì chính là hướng nơi này mà đến.
Vân Hề Hề hàng mi hiện lên vẻ kinh hãi, chỉ mới sáng sớm thôi, là ai
đến đây? Sẽ không là cung nữ trong Dung viện phát hiện Diệp Từ Dung mất
tích, rồi đến bẩm báo chứ. Nếu là như vậy, sự tình không xong rồi.
“Liệt Ảnh công chúa, vẫn còn sớm.” Tiếng của thị vệ trong trẻo lạnh lùng cất lên.
“Các ngươi tránh ra, ta muốn vào xem Vương huynh một chút!” Đó là một thanh âm thanh thúy dễ nghe, nhưng lại mang theo đôi phần ngang ngược.
Liệt Ảnh công chúa? Đã là công chúa, thì chính là muội muội của Hoàn Nhan Liệt Phong, nàng tới đây làm gì?
“Vương gia vẫn đang nghỉ ngơi, công chúa có việc gì gấp sao?”
“Đương nhiên là có việc gấp, hòa thân công chúa đến đây, Vương huynh
lại không nói cho ta biết, ta muốn nhìn qua Nam Triều đệ nhất mỹ nhân
kia thật ra là khuynh quốc khuynh thành đến mức nào!”
“Công chúa, người muốn gặp Dung phi thì nên đến Dung viện, Dung phi đêm qua đã quay về Dung viện rồi.” à phi
Vân Hề Hề trong lòng trầm xuống, Liệt Ảnh công chúa này nếu đến Dung viện không thấy Diệp Từ Dung chẳng phải sẽ hỏng hết sao.
“Các ngươi chớ lừa ta, ta sớm đã đến Dung viện, thị nữ ở Dung viện
nói cho ta biết, Thái Dung công chúa là đến đây thị tẩm đêm qua không có trở về. Hoàng huynh, huynh sao không lên tiếng, mau cho ta vào đi.”
Thanh âm của Liệt Ảnh bỗng nhiên cất cao, hướng về Hoàn Nhan Liệt Phong
bên trong hô to.
Liệt Ảnh công chúa, không hổ là muội tử của Hoàn Nhan Liệt Phong,
thật ngang ngược giống ca ca của nàng, xem ra đã sớm bị chiều hư. Mới
sáng sớm tinh mơ, đã xông vào Lãnh Vận Viện, chỉ là vì muốn xem qua Thái Dung công chúa là người như thế nào. Xem chừng thị vệ ngoài kia không
có khả năng ngăn cản nàng, hoặc có lẽ sau một lúc lâu không nghe thấy
thanh âm đáp lại nào của Hoàn Nhan Liệt Phong, bọn họ có chút hoài nghi, nên cũng không muốn ngăn trở nàng nữa.
Không còn cách nào khác, Vân Hề Hề lại trở vào ghế dựa, nhắm mắt lại.
Cửa bị mở ra, một làn gió lãnh liệt theo cái lạnh như băng tuyết liền tiến vào, thổi bay góc áo của Vân Hề Hề, hàn ý cũng theo đó nhè nhẹ
thâm nhập.
Vân Hề Hề làm bộ dạng như vừa bừng tỉnh, mở to hai tròng mắt, nghi hoặc nhìn người trước mắt.
Đây là một giai nhân điển hình của phương Bắc.
Dáng người cao gầy, yểu điệu thướt tha. Nàng trên người một thân y
phục mùa đông màu tím cẩn viền vàng, y phục mặc trên người nàng biểu
hiện rõ sự hoa lệ xinh đẹp. Tóc đen tết thành hai bím đuôi sam, trên tóc còn vương một ít tuyết trắng, đang chậm rãi hòa cùng sự ấm áp trong
phòng.
Gương mặt nàng hé ra như phù dung trăng non, trên mặt khảm một đôi
mắt sáng long lanh, mi nhẹ như khói, môi hồng, răng trắng. Vân Hề Hề
không nghĩ một công chúa bướng bỉnh, ngang ngược như nàng lớn lên lại
xinh đẹp thanh tú như vậy.
Nàng thấy ngồi trên ghế là Vân Hề Hề, kinh dị trợn tròn mắt: “Ngươi
là sai? Vì sao ngủ trong phòng Vương huynh của ta? Chẳng lẽ……..” môi đỏ
mộng biến thành hình chữ O: “Ngươi là nam sủng của Vương huynh?”
Vân Hề Hề nghe thấy nàng nói thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống đất. Nam sủng? Hiểu lầm? Lại là hiểu lầm lớn. Còn không nói là hiểu lầm tới
ngày càng nhiều đi. Nào là tình lang của Diệp Từ Dung, giờ thì đến nam
sủng của Hoàn Nhan Liệt Phong, cũng không biết Vân Hề Hề nàng còn phải
hứng chịu them bao nhiêu thứ nữa đây.
Liệt Ảnh công chúa nhìn thấy bộ dang của nàng có vẻ rất hứng thú, tạm thời quên đi vị Vương huynh đáng thương, cũng đã quên luôn mục đích đến đây.
Nàng cứ như thế tao nhã đứng trước mặt Vân Hề Hề, cười tủm tỉm nhìn
Vân Hề Hề: “Hoàng huynh ta lại đoạn tụ chi phích*, ta thật sự không biết đó, haha, xem ra hôm nay ta thu hoạch không nhỏ, ta đối với ngươi cảm
thấy vô cùng hứng thú, thật ra là loại nam nhân gì mà có thể mê hoặc
Vương huynh của ta chứ, huynh ấy vốn rất là kiêu ngạo, bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp cũng không lọt vào mắt của huynh ấy, nhưng đối với tên tiểu tử nhà ngươi, như thế nào lại có hứng thú. Hừm, ngươi ở trong phòng còn
đội mũ làm gì hả.”
Liệt Ảnh công chúa nói xong, ma trảo liền hướng về phía trên đầu Vân Hề Hề, chộp tới, muốn gỡ xuống mũ tuyết của Vân Hề Hề.
Vân Hề Hề lạnh lùng cười, tay áo nhẹ phẩy, nhanh như cắt nắm lấy cổ tay của Liệt Ảnh công chúa.
“Ngươi —– ngươi dám động thủ với bản công chúa?” Ánh mắt của Liệt Ảnh vụt sáng, mang theo hứng thú nói.
Không hề có tức giận, đơn giản chỉ là bộ dạng vô cùng hứng thú.
Vân Hề Hề nhìn kỹ gương mặt này, đúng là có vài phần rất giống Hoàn
Nhan Liệt Phong, không khỏi có chút đau đầu. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn
thoáng qua thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong ngoài kia, hai người canh gác ở cửa, hai người đứng sau bình phong, đang muốn xông ra.
Nàng cũng không muốn xung đột với vị công chúa này, như thế nào mới
có thể nhanh gọn đánh bại bọn họ rồi rời đi mà không kinh động những thị vệ khác đây?
Vẫn Hề Hề bỗng nhiên vung tay, điểm vào nguyệt đạo của Liệt Ảnh công chúa.
Liệt Ảnh công chúa nhất thời không thể cử động, ngồi ở trên ghế, cũng không thể nói chuyện, hai con mắt thì tràn đầy phẫn hận. Trông như một
con tiểu hồ ly giảo hoạt. Vân Hề Hề trong lòng thầm nghĩ, tiểu muội muội của Thảo Nguyên Chi Ưng cũng không phải là dễ chọc.
Chính là mình vẫn đã chọc vào rồi, thật sự không hay ho gì, chỉ trong hai ngày đã chọc giận tới hai người không nên đụng vào.
“Vương gia, ngài làm sao vậy?”
Là tiếng thị vệ đang kinh hô, Vân Hề Hề tìm kiếm bạch lăng trong tay
áo, ở trong phòng xuất thành bốn đường cong thuần trắng, đồng thời đánh
úp về phía bốn thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong.
*Đoạn tụ chi phích: điển tích này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn
tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu
chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung
để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại
cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng
tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không
chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ,
“tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái
Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc
của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau
gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là
điển cố này.