Tuy biết rõ là một âm mưu, nhưng Hoàn Nhan Liệt
Phong cuối cùng cũng tiến công Túc Châu. Dù vậy, chuyện Thư Mã Thánh Nữ
mất tích, cũng không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa, Thánh Nữ còn là nàng.
Chỉ cần nghĩ đến đây, liền có một cảm giác lo lắng, hoảng sợ thấu tận xương tủy dâng lên trong lòng Hoàn Nhan Liệt Phong.
Hắn sợ rằng nàng sẽ chết, nàng nhất định phải sống, ân oán của bọn họ
vẫn chưa giải quyết xong, quyết đấu vẫn chưa phân thắng bại.
Thế nhưng nàng rốt cuộc đang ở nơi nào? Người đứng sau bức màn của những chuyện này là ai?
Hắn nhất định phải cứu nàng về, đồng thời cũng sẽ tìm ra bằng được kẻ kia, Hoàn Nhan Liệt Phong hạ quyết tâm.
Túc Châu dễ thủ khó phòng, chiến sự kéo dài hết một ngày một đêm, vẫn ở thế giằng co, hai bên đều tổn thương không ít lực lượng.
Tuy rằng bên ngoài chiến sự diễn ra vô cùng kịch
liệt, nhưng ở một tòa trang viên thuộc chân núi ở ngoại ô Túc Châu,
khung cảnh vẫn vô cùng yên tĩnh.
Vân Hề Hề sau khi tỉnh lại, một lần nữa nằm trong căn phòng đó, hầu hạ nàng vẫn là Tuyết Yên.
Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, nhưng Hề Hề biết, tất cả đã không còn giống như trước nữa.
Nơi này gió vẫn miên man thổi qua, bóng trúc vẫn đổ dài trên sân, đu đưa theo gió, khung cảnh bình yên tĩnh lặng, nhưng
liệu bên ngoài thành Túc Châu, có vẫn bình yên giống ở đây không? Vân Hề Hề thật không dám nghĩ đến nữa.
Có ai ngờ được, phó tướng Lưu Thuyền của Tiêu Thiết Uất lại là người của Lãnh Nguyệt, trong khoảnh khắc, cửa thành đã ở
ngay trước mắt, các binh sĩ đều đồng loạt ngã xuống, mà nàng, lại vẫn
rơi vào tay Lãnh Nguyệt.
Chỉ sợ, hiện tại ở Túc Châu kèn khói báo động đang bay cuồn cuộn đầy trời.
Tuyết Yên một thân áo lam, lẳng lặng cầm theo một
chiếc gương chạm chỗ hoa văn đến bên cạnh Hề Hề. Nhưng hiện tại, Hề Hề
làm gì còn tâm trạng để điểm trang.
“Tuyết Yên, ngươi nói cho ta biết, hiện tại có phải Hoàn Nhan Liệt Phong đã tấn công vào Túc Châu rồi đúng không?” Hề Hề
lạnh giọng hỏi.
Tuyết Yên có chút thương xót, nhìn nàng gật đầu.
Tuy rằng sớm dự đoán được kết quả này, nhưng Hề vẫn nhịn không được run rẩy, nàng khổ sở nhắm lại hai mắt, gương mặt thanh
lệ tuyệt mỹ, phút chốc trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Nàng không phải Quan Thế Âm phổ độ chúng sinh, nhưng nàng là Tuyết Sơn Thánh Nữ.
Lời thề ngày nào vẫn quanh quẩn bên tai, nàng
nguyện cả đời hy sinh, vì con dân thảo nguyên mưu cầu bình yên ấm no.
Nhưng nàng lại không làm được, hiện tại nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn
chiến tranh xảy ra, đã vậy ngọn nguồn của chiến tranh còn là xuất phát
từ nàng.
Thánh Sư, người chọn Hề Hề làm Thánh Nữ có lẽ là một sai lầm.
Thánh Sư, Hề Hề thật sự không có tư cách để làm Thánh Nữ.
“Thư Mã Thánh Nữ, mời điểm trang!” Tuyết Yên chăm chú nhìn nàng nói.
Thư Mã Thánh Nữ? Thánh Nữ!
Xưng hô hiện tại của Tuyết Yên đối với nàng, lúc này nghe thấy thật mỉa mai làm sao.
Hề Hề chậm chạp mở ra đôi mắt, trong gương đang
phản chiếu gương mặt tái nhợt của nàng, tái nhợt đến gần như trong suốt. Đôi mắt lại đen láy, đen như vậy càng ánh ra rõ hơn sự kiên định quật
cường.
“Ta còn cần điểm trang sao?” Hề Hề nâng mi, đối mặt với Tuyết Yên.
Tuyết Yên hơi kinh hãi, không dám nhìn thẳng vào
đôi mắt trong veo thuần khiết này, bởi vì trông nàng cứ như vậy mà quật
cường, như vậy sắc bén lạnh lùng, như vậy rung động lòng người.
Đây rốt cuộc đây là một nữ tử như thế nào? Lại có thể vừa lạnh lùng mà vẫn xinh đẹp lóa mắt đến vậy.
Còn chưa suy nghĩ xong, liền có một luồng khí lạnh
kéo đến, thân thủ vô cùng lợi hại, đã nhanh chóng dùng một mũi tên khống chế Tuyết Yên. Khoảng cách quá gần, cho dù đối phương không có nội lực, muốn giết chết nàng thì nàng cũng không có cách nào tránh được. Hơn
nữa, nàng căn bản không thể ra tay, bởi vì nàng không nhận được mệnh
lệnh nào từ công tử cả.
Tuyết Yên khẽ cười khổ, nàng từng thay y phục cho
Hề Hề vài lần, nhưng nàng lại không có thu lấy cung tiễn của Hề Hề,
không phải nàng sơ suất, mà cũng là do công tử không có phân phó. Dù
vậy, vẫn không dự đoán được, cuối cùng lại xảy ra tình cảnh này.
Hề Hề điểm vào nguyệt đạo của Tuyết Yên, rồi nàng chậm chạp từ trên giường ngồi dậy.
Không điểm trang, tóc dài vẫn rối tung trên bờ vai, Hề Hề chậm rãi đi ra khỏi căn phòng, đi đến nguyệt môn[*] ở trúc viên,
nếu có thể nương theo con đường này đi thẳng ra ngoài thì tốt biết mấy,
chỉ là, Hề Hề hiểu sẽ không thể nào có khả năng đó xảy ra, khống chế
được Tuyết Yên, thì vẫn còn Mai Nhị, còn cả một Lan Tâm, nàng vẫn như
cũ, không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của Lãnh Nguyệt.
Có tiếng huyền cầm truyền đến, qua một khúc quanh,
Hề Hề liền nhìn thấy một khu vườn xanh mướt, bên cạnh hòn non bộ còn có
một rừng mai nhỏ khác.
Hoa mai nở rộ trong tiết trời lạnh lẽo, tạo thành một biển hoa lấp lánh rực rỡ, vô cùng lộng lẫy bắt mắt.
Hề Hề tiến thêm vài bước đi vào trong biển hoa, hoa mai bay lượn, rơi trên vạt áo nàng, một số khác thì khe khẽ lắc lư xoay tròn trong gió rồi rơi xuống mặt đất, để lại hương thơm lành lạnh trong không khí.
Tiếng đàn thanh thanh tĩnh mịch, khẽ lọt vào trong tai, người khác khó lòng diễn tả được vẻ tàn khốc của âm thanh ấy.
Cho đến hiện tại, Hề Hề vẫn luôn nghĩ đàn là để
giải sầu, hoặc là du dương trầm ấm, hoặc là vui vẻ êm dịu, cũng có thể
là mênh mông cuộn trào…
Từ lúc chào đời đến nay, Hề Hề chưa từng nghe qua tiếng đàn nào như thế này cả.
Tiếng đàn hệt như mũi kiếm làm bằng gió, mỗi một âm thanh vang lên, đều tựa như tiếng chém gãy kim loại. Thời điểm tiếng
đàn róc rách đổ xuống, lại giống với âm thanh chém giết thảm thiết trên
chiến trường, có bóng đao kiếm mang theo sát khí bức người. Tiếng đàn
một trầm, một cao, một lắng, một vang, tất cả rất rõ ràng rành mạch,
trong trẻo mà sạch sẽ, sát phạt vô cùng dứt khoát quyết liệt, thật sự là đao ảnh thôi thúc mạng người.
Cành mai trên cây như bị tiếng đàn tác động, khiến cho hoa mai run rẩy rơi đầy trời, bổ nhào vào cơ thể người đánh đàn.
Hề Hề dừng chân sau một gốc mai, xuyên qua một
nhành mai, nhìn đến chỗ tảng đá, trên ấy bày một ngũ huyền cầm vô cùng
tinh xảo, mà kẻ một thân vương đầy hoa đang đánh đàn không ai khác chính là Lãnh Nguyệt.
Kinh ngạc trong lòng Hề Hề nhanh chóng qua đi, nàng khẽ cười lạnh. Ngoài hắn ra, còn có ai có thể đàn ra những âm thanh
mang theo sát khí lạnh thấu xương, như tơ máu lan tràn như thế.
Người này thâm trầm, tâm tư khó đoán, âm mưu của
hắn phá hỏng hòa bình hai nước, nghĩ đến đây đôi mắt Hề Hề liền rét lạnh hẳn ra, hai bàn tay run nhè nhẹ.
Rừng mai sau giờ ngọ, không khí lạnh lẽo đã được ánh nắng gột rửa, ấm áp khiến nàng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Tiếng đàn càng lúc càng cao vút, hàn ý lạnh run
người, giống như tiếng ai đang đau khổ gào thét giãy giụa, khiến cho
người nghe hít thở không thông. Hoa mai nương theo gió rơi rụng, cây mai bên cạnh hắn chốc lát toàn thân liền trơ trội không còn lấy một bông
hoa. Song, tiếng đàn rất nhanh đã chuyển thành trầm lắng bi thương, tựa
hồ như sau khi chém giết xong, xung quanh chỉ còn lại tịch mịch, tiêu
điều xơ xác khôn thống khổ cùng.
Bốn phía chung quanh nam tử bạch y là những cánh hoa thưa thớt, không thể tả xiết xinh đẹp, nhưng cùng thê lương đến kỳ lạ.
Lộ ra bên ngoài mặt nạ là một hàng mi dài cong cong cực kỳ đẹp mắt, ấn đường của hắn hơi hơi nhíu lại, giống như không ai
có thể an ủi đôi mày đang ninh lại kia vào lúc này, mặt khác lại trông
hắn có vẻ rất cao ngạo, lãnh khốc.
Đôi con ngươi kia bởi vì đeo mặt nạ nên không thể
nhìn ra cảm xúc, nhưng lại cảm nhận được một ánh mắt thăm thẳm như vực
sâu vạn trượng, trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, tuy nhiên lại mang
theo khôn kể ưu thương cô quạnh.