Khi Hề Hề rời khỏi Từ Trữ cung, sắc trời đã xế tà, hôm nay tâm
tình thái hậu rất bất an, đánh cờ nửa ngày với Hề Hề, mà thái hậu lại
không chút tập trung, liên tiếp đi nhầm.
Hề Hề biết thái hậu đang lo lắng điều gì, sắp tới là đến ngày đăng cơ của Hàn Lung.
Trong triều có rất nhiều đại thần phản đối Hàn Lung đăng cơ, tuy đã
bị thái hậu áp chế, nhưng thái hậu vẫn rất lo lắng ngày đăng cơ sẽ xảy
ra biến cố.
Vốn bà muốn đuổi Hàn Tuần về Tây cương, nhưng Hàn Tuyên băng hà, hiện tại Hàn Lung lại sắp đăng cơ, hết thảy đều là đại sự, nếu Hàn Tuần đã
về, còn là hậu vệ của hoàng thất, hắn không thể không tham gia, nên bà
không có lý do gì đuổi hắn trở về Tây cương.
Cũng may Hàn Tuần ở trong cung, nhất cử nhất động đều có thám tử giám sát, thấy cũng không có gì khác lạ, chỉ trừ một lần hắn đến phủ thừa
tướng.
Song, nghĩ hắn cũng sẽ không nổi được sóng to gió lớn gì. Nhưng thái hậu vẫn không hiểu vì sao chẳng thể an lòng.
Truyền ngôi cho Hàn Lung, đối với chính bản thân bà thì đây là một
việc làm đúng đắn, nhưng đối với thiên hạ, quyết định này lại là sai.
Bà sau cùng vẫn phải phụ thiên hạ.
Hề Hề nghĩ đến khuôn mặt già nua của thái hậu, lòng khẽ thở dài một tiếng.
Kỳ thật nàng có chút đồng cảm với thái hậu, với tính cách kiên cường
của bà, đáng lẽ phải là sinh ra hai đứa con không thua kém bất cứ ai.
Hàn Tuần nếu là con trai thân sinh của bà, tin chắc bà sẽ không do dự
truyền ngôi cho hắn. Dù sao, lòng của bà vẫn ở thiên hạ, mong thiên hạ
thái bình.
Nhưng là, nếu Hàn Tuần thật sự do bà sinh ra, liệu có thể vượt bậc như vậy không?
Hề Hề vừa nghĩ vừa đi trong hoàng cung, đã mấy ngày liên tiếp nàng
không nhìn thấy Hàn Tuần, thầm nghĩ mỗi khi gặp Hàn Tuần, vẫn không hẹn
mà gặp, hiện giờ muốn gặp hắn, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Không biết hắn trốn đi đâu mất rồi, có lẽ là đang rất bận rộn. Cùng lắm không gặp cũng tốt, như vậy sẽ khiến người khác ít nghi ngờ vô căn cứ, càng
dễ hành động hơn.
Bởi vì tang sự của Hàn Tuyên, trong cung vẫn duy trì một mảnh yên tĩnh, chung quanh không bóng người.
Trời chiều đem bóng dáng của nàng đổ dài trên đất, nàng thậm chí có
thể nghe thấy tiếng bước chân của mình, là nhẹ nhàng, là chậm rãi.
Đã vào cuối xuân, ngay cả tường cung sừng sững cũng không thể ngăn cản hoa rơi tán loạn.
Bên trong biển hoa loạn vũ, bỗng nhiên có một bóng người ngăn trước
mặt Hề Hề, bạch y lay động, đúng là Hàn Tuần mấy ngày không gặp.
Hề Hề còn chưa kịp cất tiếng, bàn tay đã bị Hàn Tuần nắm lấy, kéo vào một căn phòng.
Ngoài trời hoàng hôn mênh mông, nên trong phòng cũng chỉ một cảnh mờ
tối, Hề Hề phải mở to hai mắt, mới biết đây là một cái phòng sách, có
mấy giá sách đứng lặng trong phòng.
Hề Hề bị Hàn Tuần kéo vào giữa một vách tường và một cái giá sách.
“Vương gia, ngài muốn làm gì?” Hề Hề phát hiện tư thế của mình và Hàn Tuần có chút mờ ám, nên hơi buồn bực hỏi.
“Suỵt!” Hàn Tuần đưa một ngón tay lên môi, vẻ mặt nghiêm trọng bảo,
“Đừng lên tiếng, bên ngoài đang có thị vệ tuần tra, nếu để bọn họ phát
hiện ta ở cùng ngươi, đại sự sẽ chẳng lành.”
Hề Hề nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài quả nhiên có tiếng bước chân
của thị vệ truyền đến, mới vừa rồi Hề Hề nhất thời kích động, nên đúng
là không nghe thấy.
Hề Hề không dám động đậy nữa, nhưng bàn tay của Hàn Tuần đang nắm tay nàng cũng không có buông ra, khoảng cách gần như vậy, hai người đối
diện nhau, đôi mắt Hàn Tuần trong veo, tựa như hai mặt gương, phản chiếu bóng dáng Hề Hề trong ấy. Hề Hề thậm chí còn có thể nghe thấy hơi thở
nhàn nhạt của Hàn Tuần, thế nhưng không chút xa lạ, Hề Hề không ngờ sau
mười năm, mũi nàng vẫn có thể nhận ra khí tức của hắn.
Còn hắn thì sao, thật sự không một chút nhận ra nàng? Trong giây lát
ủy khuất, hồi ức như thủy triều cuộn trào trong tâm trí nàng.
Tiếng đàn, tiếng sáo, tiếng hát, tiếng cười, tiếng ngân nga thi thơ,
đọc sách, đấu võ mồm, còn có cả tiếng côn trùng kêu vào ngày hè oi bức,
cả tiếng hân hoan vui sướng khi nhìn thấy hoa nở, buồn tiếc khi hoa tàn, âm âm u u, thanh thanh róc rách, muôn hình vạn trạng, tất cả cùng trộn
lẫn vào một chỗ, không ngừng cuồn cuộn dâng lên, không thể kháng cự được sự rối rắm, sau cùng biến thành nhịp tim trầm ồn trong lòng ngực Hàn
Tuần.
Một hồi quá khứ khi hắn là Tần mọt sách, nàng là điên nha đầu.
Cũng chính trong chốc lát thất thần ấy, thị vệ tuần tra ngoài cửa cũng đã dần dần đi xa.
Hàn Tuần cúi đầu nương theo chút ánh sáng còn xót lại của chiều tà, quán sát Hề Hề trong lòng ngực.
Hàng mi cong dài duyên dáng, đôi mắt sáng đương ở trầm tư mang theo
một làn hơi nước kiều diễm, càng thêm vài phần mông lung mê người. Hai
gò má ửng hồng, môi anh đào hé mở, chiếc cổ tinh tế. Xuống dưới một chút là cơ thể vận một thân váy áo trắng yểu điệu thuần khiết, còn có bàn
tay trắng mịn như nước mà hắn đang siết chặt lấy.
Đôi mắt Hàn Tuần dần trở nên mù mịt đi, hắn khẽ vươn tay, nâng lên
chiếc cằm tinh xảo, đem môi mình ấn nhẹ lên đôi môi anh đào của Hề Hề.
Khẽ khàng mà ôn nhu, tựa như hơi thở dịu mát của gió xuân, khiến người khác say mê.
Cảm xúc mềm mại này khiến Hề Hề bừng tỉnh, nàng có chút thất thần
nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt, nhìn thấy cả bóng
dáng mình phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo kia.
“Nhắm mắt lại đi!” Hàn Tuần dịu dàng nói, âm thanh trầm thấp khe khẽ, mang theo hương thơm thoang thoảng vô cùng mê hoặc lòng người, rồi cả
sự ôn nhu lưu luyến khó có thể diễn tả thành lời.
Nhưng dường như chỉ đụng chạm mềm mại bên ngoài là chưa đủ, Hàn Tuần
khéo léo cạy mở tách môi nàng ra, tiếp tục xâm nhập vào bên trong.
Hề Hề bấy giờ mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, liền đưa tay đẩy Hàn Tuần ra, không chút suy nghĩ giơ tay lên, bằng tốc độ của sấm sét,
giáng cho Hàn Tuần một cái tát.
Khi một tát này giáng xuống, bên trong phòng sách liền dậy một tiếng vang thanh thúy, Hàn Tuần ngã ngồi trên mặt đất.
Không biết là do Hề Hề ra tay quá nhanh, hay vẫn là Hàn Tuần không nghĩ Hề Hề sẽ tát hắn, nhưng chẳng hề né tránh.
Mấy quyển sách bị động, từ trên giá rơi xuống, đổ lên người Hàn Tuần.
Đôi mắt đen láy của Hàn Tuần u ám nhìn thẳng vào Hề Hề, trong mắt khẽ xẹt qua một tia trống trải.
Hắn giật mình sửng sốt mất mấy giây lát, môi mới cong lên một ý cười
nhợt nhạt, vươn tay chậm chạp xoa khuôn mặt ngọc vừa được Hề Hề tặng cho một cái tát, thấp giọng nói: “Không thể tin được, Lâm tiểu thư lại có
sức lực lớn như vậy, tặng cho khuôn mặt ta cùng lúc năm ngón tay, đây là muốn nói bản vương thuộc sở hữu của ngươi đúng không?”
Hề Hề không nghĩ đến trong tình thế cấp bách lại ra tay nặng như vậy, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Hàn Tuần, lòng không khỏi áy náy, nhưng
chợt nghe thấy giọng điệu trêu đùa của hắn, tựa hồ không có ý trách cứ
nàng, nên khẽ giọng nói: “Vương gia, ngài hiểu lầm to rồi, Hề Hề giúp
ngài, chưa từng vọng tưởng sẽ trở thành hoàng hậu của ngài. Mấy lời nói
của dượng cũng không phải ý của Hề Hề, vương gia đừng nghe rồi xem như
thật mà đồng ý.” Dừng một chút, Hề Hề lại nói tiếp, “Vả lại xin vương
gia tự trọng!”
“Bản vương không kiềm lòng được, mong Lâm tiểu thư bỏ qua.” Dừng một
chút, Hàn Tuần bỗng nheo mắt lại, dịu giọng hỏi, “Chắc ngươi đã có ý
trung nhân rồi đúng không?”
Ánh mắt hắn lóe ra dụng tâm sâu xa hòng phỏng đoán nàng, nhưng bên
môi vẫn như cũ neo giữ một nụ cười nhàn nhạt. Tay cũng đã buông xuống,
dấu vết của cái tát kia hiện trên mặt ngọc của hắn hết sức rõ ràng.
“Ta… ta…” Hề Hề nhất thời nghẹn lời, nàng có ý trung nhân rồi sao?
Trước mắt bỗng hiện lên khuôn mặt tiêu sái tuấn mỹ của Liệt Phong, là hắn sao?
Ngực bị kiềm hãm, không phải!
Hắn chẳng qua chỉ là một tên Đăng Đồ Tử cợt nhả chính mình, cùng giống như Hàn Tuần trước mắt.
Hề Hề nhìn thẳng Hàn Tuần, lạnh giọng nói, “Có thì sao, mà chưa có thì thế nào?”
Nàng có chút đau lòng, chợt cảm thấy Hàn Tuần đã không còn giống Tần
mọt sách ngốc nghếch ngày trước nữa, khi đó hắn cực kỳ ngốc, cả ngày chỉ biết đọc sách. Hắn tuyệt đối không có can đảm đi hôn trộm một cô gái.
“Đương nhiên có liên quan.” Hàn Tuần chậm rãi từ dưới đất đứng lên,
phủi phủi tro bụi bám trên người, nói: “Nếu ngươi đã có ý trung nhân
rồi, thì bản vương chỉ có thể vọng tưởng, nhưng nếu không có, bản vương
lại có thể tranh thủ cơ hội!”
“Ta xin nói cho ngươi biết, ngươi sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đó!” Hề Hề kiên định nói.
Đúng vậy, vĩnh viễn không có!
Không chỉ bởi vì nàng là Tuyết Sơn Thánh Nữ!
“Nếu vương gia không có chuyện gì khác, Hề Hề phải đi!” Hề Hề liếc
mắt nhìn ra cửa sổ, vầng thái dương đã khuất núi, sắc trời bắt đầu tối
sầm lại.
Hàn Tuần mỉm cười: “Thật sự chẳng có chuyện gì cả, chỉ là bản vương nhớ ngươi, nên mới nghĩ cách đi gặp ngươi thôi.”
Hề Hề nghe vậy, xoay người mở cửa, nàng cũng không buồn ở lại đây
nghe Hàn Tuần trêu đùa thêm. Mọt sách tao nhã ngày nào, hôm nay thật
không tầm thường.
“Cùng lắm,” Hàn Tuần lại nói, “Hiện tại thật sự có chút việc đấy.”
“Chuyện gì?” Giọng nói Hề Hề phảng phất trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hề Hề đứng lặng trước giá sách, quần áo màu trắng thuần khiết, giống
như đóa sen bừng nở trong nước, tỏa hương thanh khiết ngào ngạt.
“Lâm cô nương luyện võ đúng không?” Hàn Tuần hỏi.
Chợt nhớ đến một tát vừa nãy mình giáng cho Hàn Tuần, Hề Hề hơi cười khổ.
Vốn Hề Hề nghĩ sẽ che giấu võ công, hiện tại bị Hàn Tuần nhìn thấu, nên cũng không giấu giếm nữa, nói: “Có biết một ít.”
“Vậy tốt rồi, về sau hành động, mong sẽ được ngươi tương trợ. Bản
vương biết, người bình thường không thể đến Từ Trữ cung, còn cô nương
thì có thể. Hy vọng cô nương trước có thể khống chế thái hậu, sau đó
mang bà đến điện Thái Hòa.” Hàn Tuần bình tĩnh lạnh nhạt nói, đã không
còn dáng vẻ trêu đùa như vừa nãy.
Hề Hề có chút nghi hoặc, vừa rồi hắn cợt nhả nàng có khi không phải
do kiềm lòng không được, mà do muốn thử nàng có võ công hay không.
Nếu vậy có gì khó đâu, chỉ cần trực tiếp hỏi nàng chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?
Từ khi biết Hàn Tuần là Tần Tuần, Hề Hề vẫn luôn toàn tâm toàn ý giúp hắn.
Nhưng hắn, lại tựa như thế nào cũng không tin tưởng nàng.
“Được, ta sẽ làm, nhưng sau khi thành sự, về sau vẫn mong vương gia
có thể giảm bớt thương vong, giữ lại tính mạng cho thái hậu và Hàn
Lung.” Hề Hề nghiêm mặt nói.
Hàn Tuần sửng sốt, có vẻ là không dự đoán được Hề Hề sẽ nói như thế,
dịu giọng nói: “Ngươi thật sự rất lương thiện, ta nhất định sẽ cố gắng.
Hơn nữa, ngươi cũng phải chú ý an toàn đấy!” Giọng nói hắn tràn đầy lo
lắng, “Thị vệ của thái hậu cũng không phải chỉ để trang trí.”
Hề Hề quay đầu đối diện với đôi mắt sáng tỏ của Hàn Tuần, mỉm cười
đáp: “Vương gia không cần lo lắng cho ta. Xin cứ yên tâm, ta có thể đối
phó được.”
Hàn Tuần cười ảm đạm, nụ cười xán lạn bên trong u tối cực kỳ tuấn mỹ.
Hề Hề cáo biệt Hàn Tuần rồi đi ra ngoài, đương lúc loạn lạc, nàng không thể cùng lúc bước ra ngoài với Hàn Tuần.
Màn đêm buông xuống, đèn trong cung đình đã được thắp lên.
Vô số đèn lồng soi tỏa bóng đêm, lộng lẫy bắt mắt khôn cùng.
Chỉ là, ngày kia ở đây sẽ có một hồi chém giết, sẽ có thương vong, sẽ có đổ máu.
Ngày kia, nơi này, liệu còn có thể đẹp đẽ như thế này không? Hề Hề không rõ.