Đương nhiên, thê
lương chỉ là vẻ bề ngoài, Đạm Đài Hoàng giờ phút này cầm trong tay gậy
gộc, hung hăng hướng trên mặt đất mà chọc, tính tính
thời gian, tên kia đã tắm gội hơn một canh giờ, không chừng da đều xước
mất một lớp rồi, vậy mà vẫn chưa xong!
Nàng bị gió thổi khiến
một tầng hỗn độn lại nổi lên! Ở dưới bầu trời đầy sao nàng suy nghĩ một
chút, cuối cùng Thái Tử gia cũng tắm gội xong!
“Kẽo kẹt!” Một tiếng, cửa mở.
Đạm Đài Hoàng quay đầu lại nhìn , này chính xác hơn là liếc mắt nhìn một cái,lập tức ngây ngẩn cả người!
Đứng ở trước cửa tẩm cung, hắn mặc áo bào tím, mỉm cười. Da trắng mịn như
ngọc (Chi: nguyên văn là “Bạc quan ngọc đái” nên ta tự ý sửa lại), vạt
áo bị gió thổi hơi hơi giơ lên. Ánh trăng chiếu rọi lên trên người hắn,
khiến hắn như một viên dạ minh châu phát sáng trong bầu trời đêm……
Giữa mày còn có một nốt chu sa đỏ chói, khoảnh khắc phong tình, ngầm chiếm vạn dặm núi sông……
Cửa xuân phong, cũng như là đem con người trêu trọc trong tầm tay, gió đem
vài sợi tóc chưa khô của hắn thổi bay, phất qua khuôn mặt tuyệt mĩ, khiến cho
Quân Khinh Lan có vài phần mị hoặc.
Này tình, cảnh này, người
này. Như là một cái chớp mắt, đem toàn bộ tinh hoa đẹp nhất của trời đất gộp hết vào mình vậy, khiến cho người ta có một loại cảm giác hít thở
không thông!
Đạm Đài Hoàng còn đứng đó sững sờ, một giây, hai
giây, ba giây. Nam nhân này thật đẹp a! Tuy đã gặp qua Quân Khinh Lan
không ít lần, nhưng mỗi lần thấy, đều có thể cho nàng tức giận nên không thể quan sát kĩ lưỡng được.
Bỗng nhiên, có tiếng cười vang lên, đánh gãy suy nghĩ của nàng: “Công chúa, xem ngây người?”
“Không……” Đột nhiên một cỗ nhiệt từ cánh mũi trào ra. Đạm Thai Hoàng nhanh ngẩng
đầu lên, nhìn về phía không trung, làm máu mũi nghịch lưu, cũng bay
nhanh phất tay, “Mau cút! Mau cút! Bản công chúa muốn thay quần áo!” Nhỡ đâu thay quần áo sẽ khiến cho vận khí tốt, nói không chừng lúc đi ra
ngoài còn có thể gặp được “Hoàng Phủ Dạ”! Cũng có thể hỏi được một số .
“Thay quần áo? Có cần gia hộ một tay không?” Lại là giọng điệu không đứng
đắn, khuôn mặt Quân Khinh Lan tràn đầy vui vẻ(Chi: anh vô sỉ quá)
Tiếng nói vừa dứt, Đạm Thai Hoàng tức giận, lập tức liền có khối lông xù từ
trong tay nàng bắn ra, hung hăng bay thẳng về phía mặt Quân Khinh Lan:
“Tốc lăn!”
“Ngao ô!” Các ngươi nói chuyện thì nói chuyện chứ, sao đem Tinh gia ném đi làm gì?
Quân Khinh Lan định giơ tay bắt lấy Tinh gia nhưng chỉ cách khoảng tầm một
gang tay thì Quân Khinh Lan liền bỏ tay xuống, đây là chê Tinh gia dơ!
Tinh gia đáng thương lại một lần nữa bị rơi xuống đất.
Quân
Khinh Lan ngửa đầu, ánh trăng chiếu vào người, khuôn mặt hắn tinh xảo
thân thể đẹp đẽ, cái cổ trắng mê người xuyên thấu qua y hướng nội . Bộ
dáng này, làm cho máu mũi Đạm Thai Hoàng vừa ngưng chảy lại trào ra mãnh liệt.
Mà Thái Tử gia vẫn ngửa mặt lên trời nhìn nhìn canh giờ,
dự tính đám long hồn vệ cũng đã sa lưới, nên cũng không nói nhiều với
nàng. Trước khi đi, Quân Khinh Lan không quên nhắc nhở một câu: “Công
chúa lần sau tắm rửa cần phải để ý một chút, không phải trên đời này nam nhân nào cũng quân tử như gia, thấy mỹ nhân tắm mà trong lòng không
loạn!”(Anh quân tử quá ha)
Nói xong còn cười như không cười nhìn
thoáng qua ngực Đạm Đài Hoàng. Khiến cho sắc mặt Đạm Đài Hoàng biến đổi, mở miệng châm chọc: “Không biết là trong lòng Bắc Minh thái tử không
loạn hay căn bẳn thái tử không được? ”
Dựa theo nguyên tắc mà nói , nếu các nam nhân bình thường khác nghe thấy những lời này chắc chắn
sẽ tức giận. Nhưng Quân Khinh Lan hiển nhiên không phải người bình
thường, đôi mắt khẽ híp lại, lại nhìn lướt qua ngực Đạm Đài Hoàng, lười
nhác mở miệng nói: “Nếu ngực công chúa to hơn một chút, thì gia có thể
chứng minh cho công chúa thấy gia có được hay không, thậm chí gia còn
rất cường đại!”(ặc ặc )
Tinh gia thấy tốt nhất nó không nên nghị
luận về vấn đề này nữa. Mà căn bẳn ngực Đạm Thai Hoàng quá nhỏ đi, khó
có thể khiến người nào đó xúc động nói thẳng toẹt ra như vậy. Lời này
vừa nói xong, máu mũi Đạm Thai Hoàng càng thêm mãnh liệt, nhưng lần này
là do lần tức giận nên mới chảy! Còn chưa kịp phát hỏa, vậy mà Quân
Khinh Lan đã rời đi hơn mười mét rồi! Trước mặt Đạm Thai Hoàng chỉ là
chiếc sân không có bóng người, chỉ còn tiếng cười của Quân Khinh Lan
vọng lại……
Sân to như vậy, bóng người cao dài cứ như vậy đạp gió
mà đi, áo tím tung bay, dáng người tuyệt mĩ, thực sự rất giống rồng bay
trên bầu trời đêm, người chỉ có ở thể xa xem, không dám khinh nhờn.
Nhưng Đạm Thai Hoàng nhìn như vậy, trừ bỏ tưởng tượng giết chết hắn thì vẫn
là giết chết hắn! Tức giận, bóp mũi ở phía sau Quân Khinh Lan nghiến
răng, ông trời đối hắn thật không sai, đáng tiếc cho phong thái của hắn
như vậy, động một tí là tên lòng dạ nhỏ nhen đó sẽ báo thù khiến người
không kịp trở tay, haz thật lãng phí! Nếu có ngày tên khốn khiếp này mà
rơi vào tay nàng, thì nàng nhất định phải xé rách miệng hắn!