"Mẫu phi đã vì chữ 'Tình' này mà phải lỡ dở cả cuộc đời, cháu tuyệt đối không đi theo vết xe đổ của bà. Cậu, Đại Dạ mắc nợ mẫu phi cháu, cháu nhất định phải thay bà đòi lại - ngôi vị Hoàng đế này, cháu nhất định phải có." Mộ Dung Nham nhẹ nhàng vỗ về hai thanh nẹp dày trên cánh tay trái, thấp giọng oán hận thề.
--- ------ ----
Một năm sau, khi tiết trời vào đầu thu...
Mỗi khi đến mùa thu, mã trường Ngọc Hà sẽ đưa một số lượng lớn những con ngựa tốt nhất khỏe mạnh nhất tới Thượng Kinh.
Những con ngựa được xuất từ mã trường Ngọc Hà tuy tốt nhưng lại vô cùng hung hãn, trong số những con ngựa vừa mới trưởng thành được đưa đến vào mùa thu năm nay, cứ mười con thì có đến năm sáu con có tính tình nóng như lửa. Những con ngựa này thường được cấp cho quân đội Kỷ gia dũng mãnh thiện chiến. Ở Đại Dạ, có được một con ngựa tốt còn khiến cho nhóm quân lính vừa mới lập công hưng phấn hơn là có được một chức quan.
Ngoài quân nhân, thì những nam nhi khỏe mạnh khác ở Thượng Kinh cũng vẫn có cơ hội để sở hữu những con ngựa quý này: Người nào muốn thì phải tự mình đến mã trường của quân doanh, có thể chọn bất cứ con ngựa nào. Nhưng nếu chọn được rồi thì cũng không phải dùng tiền bạc là có thể mua được, mà phải tự mình ra trận, nếu thuần hóa được ngựa quý và nó nhận chủ thì mới có thể cưỡi đi.
Dường như mỗi lần đều có một binh sĩ như vậy xuất hiện, khiến Thượng Kinh đều chấn động một thời gian. Nhưng hai mươi năm qua, người xuất sắc nhất chính là Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi, hắn chỉ dùng một tay đã có thể thuần phục được con ngựa hung hãn kiêu căng, khiến Kỷ tiểu tướng quân đã chứng kiến cách đây nhiều năm trước nhưng vẫn nhớ mãi không quên đến tận bây giờ.
Năm nay, khi ngựa vẫn còn đang trên đường tới thì A Tống đã nóng lòng muốn thử, bèn hẹn Kỷ Nam đến để được chọn ngựa đầu tiên.
Hắn thích thú vô cùng, vừa vào mã trường đã xoa hai tay, lúc thì túm lông bờm của con này, lúc thì ném cà rốt cho con kia ăn. Một con Ô Vân Đạp Tuyết bị hắn chọc trúng hốc mắt, đau đến mức phát cáu, lồng lộn nổi điên khiến chuồng ngựa lung lay sắp đổ, tiểu thái giám đang cầm cà rốt đứng bên cạnh Mộ Dung Tống thấy vậy sợ quá ném túi cà rốt đi rồi ôm đầu bỏ chạy.
Kỷ Nam nhìn thiếu niên nghịch ngợm đang cầm roi đuổi theo tiểu thái giám ở đằng xa, đau đầu thở dài, quay sang hỏi người bên cạnh: " Nghe nói, hôm trước hắn chọc cho Trịnh Đại học sĩ tức giận bỏ đi đúng không?"
"Đâu chỉ có chọc giận - hắn còn ném Trịnh Đại học sĩ vào trong ao, khiến ông suýt nữa thì chết đuối. Hôm qua, Đại học sĩ quỳ cả ngày bên ngoài thư phòng của phụ Hoàng, cầu xin được từ quan về cố hương." Mộ Dung Nham nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu: "Trong triều đã không còn văn thần nào đồng ý dạy hắn học nữa, phụ Hoàng mệnh cho ta tạm thời dạy hắn một thời gian."
"Lại là huynh à?" Kỷ Nam nhíu mày, "Kỵ mã, bắn tên, binh pháp, kiếm pháp... Bây giờ lại còn phải dạy hắn đọc sách viết chữ nữa sao?
Mộ Dung Nham cong khóe môi, quay đầu lại, thấp giọng ôn nhu nói: "Yên tâm, cũng không vất vả lắm đâu."
Kỷ Nam dừng lại, mặt đỏ tai hồng cãi lại một câu: "Ai thèm lo lắng huynh vất vả..."
Hắn không nói lời nào, đôi mắt đào hoa xinh đẹp sáng lấp lánh nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
"Nhìn cái gì vậy!" Kỷ Nam đe dọa không đủ khí thế, luống cuống vung roi ngựa lên, lại lắp bắp thúc giục: "Huynh...mau đi chọn ngựa đi..."
"Ngươi chọn đi." Mộ Dung Nham mỉm cười, lại nói thêm một câu, "Hôm nay ta cũng dùng một tay, thế nào?"
Kỷ Nam từng miêu tả với hắn về hình ảnh Đại hoàng tử năm đó dùng một tay thuần hóa con ngựa kia, tư thái tung bay. Đó là hình tượng mà Kỷ Nam đã hướng tới từ khi còn nhỏ, cũng khiến nàng sùng bái Mộ Dung Lỗi đến tận bây giờ, thậm chí trước khi xuất chinh không hiểu sao bị hắn đả thương, nàng cũng chưa từng để lộ ra hay trách móc hắn.
Lúc ấy, khi Mộ Dung Nham nghe xong thì vẻ mặt cũng thản nhiên như thường, nhưng lúc này tự nhiên hắn nhắc lại, có lẽ, trong lòng hắn vẫn hơi để bụng.
Kỷ Nam nghĩ đến hắn vẫn để ý chuyện kia, lỗ tai nàng bỗng nhiên hồng rực lên, nàng xoay người chạy tới hướng mã trường, lại vừa vặn đụng phải một nam tử áo tím. Nàng bị dọa đến mức lui hẳn về ven đường rồi cúi đầu xuống hành lễ, nhưng Đại hoàng tử ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không muốn, cứ thế đi thẳng về phía trước.
***
Kỷ Nam chọn trúng con Ô Vân Đạp Tuyết kia. Kể ra trong toàn bộ mã trường thì nó chính là con ngựa tốt nhất, tính tình cũng dữ dằn nhất. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, nàng đã rất thích, nhưng đáng tiếc phụ thân đã sớm có nghiêm lệnh, cấm nàng và các ca ca tham gia náo loạn thuần ngựa.
Thật ra ngày từ đầu, Mộ Dung Nham cũng không quan tâm đến con ngựa quý kia.
Tựa như Hoàng đế đã nói, tính tình của hắn giống mẫu phi hắn, sâu trong nội tâm là tính cách uyển chuyển nhưng lạnh lùng của người Nam quốc, chứ không nhiệt huyết quyết đoán như nam nhi Đại Dạ.
Thuần phục ngựa trong doanh trại là truyền thống trong vài chục năm qua của Đại Dạ, nhưng những năm trước, hắn chưa tham dự một lần nào. Ở Đại Dạ, một con tuấn mã cũng được coi là một nam tử hán biết cưỡi gió, nhưng đối với hắn mà nói, đây chẳng qua chỉ là một loài súc vật có bốn chân, hắn có hàng ngàn biện pháp khiến cho nó phải nghe theo sự sai bảo của mình, theo hắn thì dùng vũ lực là một chuyện vô cùng kém cỏi.
Con Ô Vân Đạp Tuyết kia mới vừa rồi bị A Tống trêu chọc, nên lúc này cáu kỉnh hơn ngày thường rất nhiều, cửa chuồng vừa mở, nó đã vội vàng chạy ra ngoài giống như một con gió, rồi ngửa mặt lên trời hí một cách sảng khoái.
Mộ Dung Nham vào sân, lững thững bước tới, nghiêng người né tránh được mấy cú đá hậu đầy căm phẫn của nó, sau đó tung người nhảy lên lưng ngựa.
Thân thủ của hắn thật sự là vô cùng lưu loát đẹp mắt, khiến mọi người đứng quanh sân reo hò một trận.
Ô Vân Đạp Tuyết chưa bị ai cưỡi bao giờ nên cáu giận vô cùng, dùng đủ mọi cách để nỗ lực thoát khỏi người trên lưng mình. Trên lưng ngựa, Mộ Dung Nham một tay đối phó con ngựa hung hãn đang phẫn nộ, tựa hồ có chút khó nhọc, nhưng hắn vẫn rất thận trọng vững vàng.
Con ngựa kia vô cùng thông minh, thấy vùng vẫy tại chỗ không có tác dụng, bắt đầu chạy như điên vòng quanh sân bãi. Bụi đất bị nó hất lên thật cao, dần dần cả người và ngựa đều bị phủ đầy cát bụi.
Mộ Dung Nham trước nay vẫn thích sạch sẽ, chạy vài vòng khiến áo trắng bị dính bụi bẩn, nên hắn mặt xám mày tro, có chút khó chịu. Cuối cùng, hắn cũng không kiên nhẫn được nữa, ánh sáng lạnh trong mắt chớp lóe, không vui quát khẽ một tiếng, đưa tay níu chặt đám lông bờm lộn xộn của Đạp Tuyết, dứt khoát khiến cho con tuấn mã cao lớn như vậy phải đứng thẳng lên!
Đạp Tuyết bị bắt đứng thẳng nên rên rỉ, người trên lưng dùng một tay chế trụ nó, vô cùng lỗ mãng. Lúc sau, người nọ lại nhẹ nhàng bay quanh nó một vòng rồi quay về trên lưng.
Thân pháp kia nhah đến mức mắt người bình thường khó mà phân biệt được, chỉ có nam tử áo tím đang đứng ở một góc sáng sủa của khán đài là nhìn thấy rõ ràng - Mộ Dung Nham đã thừa dịp hỗn loạn mà hung ác đạp mạnh vài cước vào xương sườn của Đạp Tuyết.
Hành động như vậy khiến Mộ Dung Lỗi khinh miệt cười lạnh ra tiếng.
Suy cho cùng vẫn không phải là một nam nhi có dòng máu Đại Dạ thuần khiết a, ngay cả đối xử với một con ngựa cũng không quang minh lỗi lạc.
"Khụ... Khụ..." Trong lòng hắn nghĩ như vậy, trong tay liền không khống chế được gia tăng lực đạo, A Tống bị hắn bóp đến mức hít thở không thông, suýt nữa thì bất tỉnh.
"Ngươi..." Hắn thoáng buông ra một chút, thiếu niên xinh đẹp có thể thở được bình thường, lại lập tức tràn trề sức sống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại ca! Rốt cuộc là vừa rồi huynh cho con ngựa kia ăn cái gì vậy?!"
"À... không có gì, chỉ là một quả táo mà thôi." Nói xong hắn liếc mắt nhìn A Tống một cái, quả nhiên Lục đệ đáng yêu của hắn đang nghi ngờ nhìn hắn, ánh mắt có chút không tin.
"Chẳng qua, " Trên gương mặt anh tuấn tái nhợt của Mộ Dung Nham nở nụ cười quỷ dị, "có trộn thêm vài giọt máu của ta mà thôi."
A Tống nghe vậy hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt trừng lớn như chuông đồng - người của bộ tộc Thiên Mật mang trong mình dòng máu bị cấm kỵ, Đại hoàng tử có được sức mạnh khủng bố như không phải của mình chính là bởi vì lý do này. Trong truyền thuyết, máu của thánh nữ Thiên Mật thậm chí có thể đánh thức một con rồng đang ngủ say.
Nhị ca! Khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn của Mộ Dung Tống trở nên trắng bệch, hắn run rẩy nhìn vào trong sân bãi.
Xương sườn của Đạp Tuyết vừa bị đá mạnh khiến nó đau đến mức sùi bọt mép, động tác cũng trở nên hòa hoãn rất nhiều.
Mọi người đều cho rằng nó đã bị Nhị hoàng tử dũng mãnh phi thường chinh phục, nên ai ai cũng đều hết sức phấn khởi, bàn tán xôn xao.
Ai ngờ ngay sau đó, bước chân của Ô Vân Đạp Tuyết bỗng nhiên lại nhanh hơn, chỉ thấy nó giống như một cơn bão tố quét qua, lao thẳng ra sân bãi, bốn vó mạnh mẽ bay qua hàng rào, hai mắt long sòng sọc, phi tới vực sâu dưới vách núi đá.
Lúc này Mộ Dung Nham hoàn toàn có thể mặc kệ con ngựa kia, nhưng nếu làm như vậy, thì hắn sẽ thua.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn từ trên lưng ngựa bay lên trời, trước tiên xông đến, giẫm chân lên vách núi đá rồi mượn lực quay trở về, sau đó vung một chưởng khiến Đạp Tuyết bị trật phương hướng.
Ô Vân Đạp Tuyết bị một lực mạnh mẽ ngăn cản lại càng phát điên, cất vó muốn giẫm lên hắn.
Đúng lúc này Kỷ nam đưa người của mã trường tới, nàng xông lên đằng trước ra sức ném một dây thòng lọng, trúng vào phía sau Đạp Tuyết, nhanh chóng buộc chặt rồi kéo về phía sau.
Nhưng cho dù như vậy cũng vẫn không kịp! Đằng sau Mộ Dung Nham là vách đá, đằng trước là Đạp Tuyết, hắn không có chỗ để né tránh, chỉ kịp giơ lên cánh tay trái để che mặt. Vó ngựa đạp thật mạnh vào cánh tay hắn, nhất thời vang lên một tiếng "rắc rắc" thanh thúy - Hắn gãy tay rồi!
Bên kia nhất thời náo loạn, bọn thị vệ vội vội vàng vàng lao đến đây, trong quân cũng có rất nhiều người sau khi nghe được tin tức chạy tới hỗ trợ.
Con ngựa này không phải là hung hãn, mà là bị điên rồi, dây thòng lọng bị đứt từng cái từng cái một, mười mấy đại hán vây quanh cũng không để chế ngự được nó. Mộ Dung Nham sắc mặt trắng bệch, dựa vào vách đá, hắn cúi đầu nên không thấy rõ biểu cảm trên mặt. Kỷ Nam là người đầu tiên vọt tới bên cạnh hắn.
"Ha ha, " Mộ Dung Lỗi giống như một đứa nhóc bướng bỉnh vừa thực hiện được trò đùa dai, hắn cúi đầu cười nhẹ một tiếng, "Dựa vào ngươi mà cũng muốn bắt chước ta..."
"Ngươi điên rồi...Đúng là điên thật rồi!" A Tống gấp đến độ gân xanh trên trán nổi đầy lên, "Mộ Dung Lỗi! Ngươi là một kẻ thần kinh!"
Trong lòng hắn lo lắng cho thương thế của nhị ca nên la hét ầm ỹ. Mộ Dung Lỗi thấy hắn ồn ào nên bực mình buông tay, hất thiếu niên mỹ mạo được ngàn vạn người yêu thương chiều chuộng kia xuống đất như vứt một cái giẻ lau, sau đó cũng không thèm nhìn hắn một cái nào nữa, vui vẻ thoải mái bước đi.
Trong màn trướng của quân y, Mộ Dung Nham đang nằm trên giường xếp. Đã vào đầu thu, nhưng trên trán hắn lại lấm tấm mồ hôi, đôi môi hoàn mỹ bởi vì đau nhức trên cánh tay mà trở nên trắng bệch, mím chặt lại với nhau.
Sắc mặt Kỷ Nam cũng hơi khó coi.
Tay hắn bị gãy rất nặng, nếu như xử lý không tốt, chỉ sợ sau này sẽ bị tàn tật. Nếu như Nhị hoàng tử Điện hạ bị phế đi một cánh tay thì không một ai có thể gánh nổi trách nhiệm này, bởi vậy nhóm người quân y đều rất khiêm tốn tự nhận mình có y thuật thấp kém, nên nhún nhường không dám tiến lên.
Mộ Dung Nham lớn lên từ trong hoàng cung, nơi chuyên đấu đá lẫn nhau, nên vô cùng quen thuộc những chuyện này. Hắn cũng không nhiều lời mà cho tất cả bọn họ đều lui ra ngoài.
Nàng thấy hắn nằm lẻ loi một mình như vậy, trong lòng cảm thấy buồn bực không nói nên lời, bèn gọi người đun ấm nước mang lên. Nàng cũng không thèm để ý thuộc hạ liên tục nói bóng gió ngăn cản, vẫn vén tay áo tự mình rửa sạch miệng vết thương cho hắn.
Nữ hài tử trời sinh đã cẩn thận, hơn nữa nàng đã nhìn quen những vết thương đáng sợ hơn trên chiến trường nên cũng không e ngại, bắt tay vào làm vô cùng nhanh chóng và nhẹ nhàng. Nàng khéo léo tránh chỗ xương bị gãy, làm sạch vết máu dính trên da thịt, khiến cho Nhị hoàng tử từ trước tới nay vốn yêu thích sạch sẽ cảm thấy thoải mái lên không ít.
"Nếu ta làm huynh đau thì cứ nói ra." Kỷ Nam thấp giọng nói.
Trên trán Mộ Dung Nham túa ra đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn cố gắng cười, nói với nàng, "Không đau."
"Tiểu tướng quân!" Thủ hạ vội vàng tiến vào, thấp giọng bẩm báo: "Đã cho mời Diêu thái y tới, chắc cũng sắp đến nơi rồi ạ!"
Kỷ Nam gật đầu đứng lên, người nọ ra ngoài, nàng quay đầu lại thấy Mộ Dung Nham đã ngồi dậy.
"Huynh nằm xuống đi, không phải quân y đã nói đoạn xương bị gãy nằm đúng chỗ hiểm, không thể tùy tiện chạm vào hay sao? Đừng lộn xộn nữa, mau nằm xuống đợi Diêu thái y tới!" Kỷ Nam đi qua dìu hắn, lại bị hắn kéo ống tay áo, nàng hơi giãy dụa hắn liền kêu đau, Kỷ Nam đành phải vội vàng ngồi xuống cùng hắn.
"Miệng vết thương đau lắm phải không?" Nàng không tự chủ được nhíu mi, "Huynh cố nhịn một chút, Diêu thái y sẽ tới ngay thôi."
Mộ Dung Nham yên lặng gật đầu, lại khẽ thở dài, "Như thế này thật đúng là không tốt - còn chưa thuần được ngựa cho ngươi, đã bị gãy một cánh tay."
Hắn là kẻ mà trên trời dưới đất không có gì là không biết, không có gì là không làm được, nhưng lúc này đầu tóc rối tung, dung mạo lộn xộn, không còn vẻ ung dung thoải mái trước sau như một nữa, vẻ mặt hiếm thấy có chút bất đắc dĩ, điều này khiến trong lòng Kỷ Nam cảm thấy mềm nhũn, lời nói còn chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt ra, nàng nói đùa: "Ha ha! Đây có được gọi là 'Tiền mất tật mang' hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, đôi môi tái nhợt của Mộ Dung Nham đã sung sướng giương lên, đôi mắt đào hoa phong lưu nheo lại nhìn nàng. Kỷ Nam bị hắn nhìn mà nghẹn họng trân trối, bây giờ mới phản ứng kịp, lại vội vội vàng vàng giải thích: "Không phải...Ý của ta là bị lỗ mất con ngựa kia, không phải nói..."
"Ta biết chứ, " Mộ Dung Nham nhanh chóng tiếp lời nàng, cười tít mắt, "Kỷ tiểu tướng quân rất rộng rãi phóng khoáng, không đến mức chỉ vì một con ngựa mà đi so đo với ta."
"Đương nhiên là không!" Kỷ Nam đứng lên, nói xong lại cảm thấy có chỗ không đúng, trong đầu nhất thời cảm thấy mơ hồ, rối loạn, chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình đi cho xong, người nọ lại vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình, nhìn cái gì chứ... Nhìn đến mức nàng muốn đào một cái lỗ mà chui xuống luôn rồi! Hỗn đản!
"Nhị điện hạ! Tiểu tướng quân! Diêu thái y đã tới!" Bên ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân, sau đó có người lớn tiếng thông báo. Màn trướng bị vén lên thật mạnh, Diêu Viễn vô cùng lo lắng tiến nhanh vào.
"Ta ra ngoài trước đã!" Kỷ Nam nhân cơ hội này vội vã chạy trốn.
***
Ngày hôm sau, quá nửa Thượng Kinh đều biết chuyện Nhị hoàng tử thuần ngựa không được, ngược lại còn bị gãy tay. Tất cả thiếu nữ Thượng Kinh đều lo lắng đến mức hoa dung thất sắc *, ăn không ngon ngủ không yên.
(* - dung nhan xinh đẹp sợ hãi hoảng hốt.)
Sau ngọ thiện *, Diêu Viễn tới quý phủ, kiểm tra vết thương của Mộ Dung Nham một chút, lại cố định thêm hai chỗ nữa trên cánh tay cho hắn.
(* - bữa trưa.)
"Vết thương này của Điện hạ cần phải được chăm sóc tĩnh dưỡng thật cẩn thận trong vòng một trăm ngày, cánh tay trái tuyệt đối không được cử động, nếu không hậu quả khó lường."
Mộ Dung Nham cười khổ gật đầu, "Cậu, cháu biết rồi, cháu sẽ cẩn thận."
"Ta vừa mới từ trong cung trở về, Lục hoàng tử Điện hạ đã bẩm báo lại với Từ Hiếu Thái hậu chuyện Đại hoàng tử đã gây ra, cứ nghe Từ Hiếu Thái hậu giận dữ, buổi sáng còn gọi Hoàng Thượng tới, hung hăng quở mắng một trận, thì lúc này chắc chắn sẽ thay người đòi một lời giải thích." Diêu Viễn đi qua đóng cửa sổ trúc lại, rồi tiếp tục nói: "Đoan Mật Thái hậu nghe tin cũng lập tức sai người tuyên Đại hoàng tử Điện hạ vào cung để hỏi han, nhưng đến lúc ta xuất cung, cung nhân vẫn chưa mời được hắn tới."
"Cháu đã nghĩ suốt cả đêm vẫn không hiểu hắn làm như vậy là có âm mưu gì." Sắc mặt Mộ Dung Nham trầm xuống, "Chẳng lẽ lại đúng như Tiểu Lục nói, hắn bị điên thật?"
"Cũng không phải." Diêu Viễn lắc đầu, dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Điện hạ, có lẽ thần cũng biết sơ sơ một vài chuyện."
"Nếu cậu không ngại thì nói ra cho cháu tham khảo một chút."
"Bảy năm trước khi Đại hoàng tử đến quân doanh thuần ngựa, thần cũng có mặt ở đó." Diêu Viễn nhớ lại hình ảnh của Mộ Dung Lỗi lúc đó: Trẻ tuổi cởi mở, tư thế oai hùng tràn trề sức sống. Đó cũng là thiếu niên giỏi nhất, ưu tú nhất mà ông từng gặp, "Khi đó còn có một người đi cùng Đại hoàng tử điện hạ, tình huống lúc ấy cũng có chút tương tự với điện hạ ngày hôm qua: Lúc ấy Đại hoàng tử cũng vì nàng ta mà dùng một tay thuần ngựa, cũng tặng con ngựa đó cho nàng."
"Là Cố Minh Châu." Mộ Dung Nham lập tức đoán ra được ngay đáp án.
"Đúng là Thiên Mật sứ tiền nhiệm. Những năm gần đây, tính tình Đại hoàng tử điện hạ thay đổi lớn như vậy chắc hẳn là có liên quan đến việc nàng ta sống chết không rõ. Hôm qua... Có thể do hành động của Điện hạ đã khiến Đại hoàng tử Điện hạ nhớ tới nàng."
Trong chốc lát, Mộ Dung Nham không biết nên khóc hay nên cười, sau một lúc, hắn mới lắc đầu thở dài, nói: "Chỉ vì một nữ nhân mà ra nông nỗi này sao."
Diêu Viễn nghe giọng điệu của hắn rất không tán thành, ông thấy thế cười hỏi: "Vậy còn Điện hạ thì sao? Liệu có vương vấn nhi nữ tình trường như thế không?"
"Cậu, người cũng biết rõ cháu có ý đồ khác với Kỷ Nam." Mộ Dung Nham lập tức hiểu ông đang ám chỉ chuyện gì.
Từ sau khi tỷ tỷ ra đi, Mộ Dung Nham rất hiếm khi thẳng thắn mà nhạy cảm như vậy. Diêu Viễn nhớ tới một vài chuyện thú vị ấm áp của hắn khi còn nhỏ, không khỏi "ha ha" cười rộ lên, "Nham nhi, lòng người không thể khống chế được, cho dù cháu là chủ nhân của trái tim mình, nhưng một khi đã dụng tâm, thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày cháu động lòng."
"Không, " Mộ Dung Nham nghiêm mặt, " Cháu sẽ lấy nàng, nhưng cái mà cháu thật sự lấy được chính là quân đội của Kỷ gia sau lưng nàng, cháu tuyệt đối sẽ không vì thứ tình cảm tầm thường của nữ nhi mà phá hủy đại cục."
Diêu Viễn cũng không muốn tranh cãi sâu thêm với hắn nữa, ông gật đầu, nói: "Hy vọng cháu sẽ không hối hận."
"Mẫu phi đã bị chữ 'Tình' này làm lỡ dở cả cuộc đời, cháu tuyệt đối không đi theo vết xe đổ của bà. Cậu, Đại Dạ mắc nợ mẫu phi cháu, cháu nhất định phải thay bà đòi lại - ngôi vị Hoàng đế này, cháu nhất định phải có." Mộ Dung Nham nhẹ nhàng vỗ về hai thanh nẹp dày trên cánh tay trái, thấp giọng oán hận thề.